Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 393: Lệ Quân Ngự Nói, Vợ Không Giáo Chồng Bao Giờ



Mở một viên cúc áo sơ mi cuối cùng ra, Lệ Quân Ngự cúi người đi về hướng giường lớn.

Bàn tay lớn chụp tới, kéo một cái liền ôm vật nhỏ núp ở đầu giường vào lòng.

" 'Vợ không dạy chồng bao giờ', người phụ nữ của anh gây họa, em nói... Có phải là nên do anh tự mình dạy dỗ, hả?"

Tiếng nói của Lệ Quân Ngự hết sức khàn khàn, mang theo lười biếng gợi cảm mà bình thường không có.

Mỗi một chữ, mỗi một câu anh nói, lại như đánh vào trong lòng Nguyễn Manh Manh.

Đặc biệt hai chữ 'Dạy dỗ' bị anh nhấn hết sức nặng, càng lộ ra một loại ám chỉ khác.

Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên liền ý thức được —— không được, đây là bạo quân đại nhân muốn ám chỉ gì đó!

Trong đầu cô lóe qua rất nhiều thứ.

Loading...
Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng, lúc ở chỗ ngồi phía sau xe bị Lệ Quân Ngự áp sát, trong nháy mắt đó, giữa hai chân cảm giác được một thứ nào đó.

Thiếu nữ bỗng nhiên hiểu ra, kêu sợ hãi muốn tránh thoát từ trong lồng ngực Lệ Quân Ngự.

Đáng tiếc, con mồi vào cạm bẫy, sao lại có thể dễ dàng chạy thoát như vậy.

Hai tay Lệ Quân Ngự vừa thu lại, liền ôm vật nhỏ trong lồng ngực càng chặt hơn.

Có chạy đằng trời!

"Manh Manh, anh nói rồi, trừng phạt vừa mới bắt đầu... Em là của anh, mãi mãi cũng đừng hòng trốn."

Cũng không cần tiếp tục lo lắng sợ hãi.

Cũng không cần tiếp tục để cho người khác đến cướp mèo con của anh đi.

Bàn tay lớn rộng rãi man mát của người đàn ông, theo vạt áo đi lên trên, chui vào...

Lệ Quân Ngự quyết định, ở đêm nay, làm Nguyễn Manh Manh triệt triệt để để trở thành người phụ nữ của anh.

Rất muốn rất muốn, ăn cô ——

"A, không muốn..." Nguyễn Manh Manh nhẹ rên một tiếng, muốn đẩy người trên người mình ra.

Cô muốn bắt lấy bàn tay lớn đặt trên bụng nhỏ của cô.

Nhưng mà, Lệ Quân Ngự một bước cũng không nhường.

Không chỉ có không cho, ngược lại còn không ngừng đi lên trên, được voi đòi tiên.

Thiếu nữ hô hấp rối loạn, tim đập nhanh đến cực hạn...

Da thịt trắng trẻo bóng loáng giống như đồ sứ, đều bị ngượng ngùng nhuộm thành màu phấn hồng.

Cô lại như con tôm bị luộc chín, cuộn mình trong lồng ngực của anh, không có sức chống cự.

Thiếu nữ trong ngày thường có sức mạnh khủng khiếp, vào giờ phút này, chỉ có thể dựa ở dưới người Lệ Quân Ngự, bị anh hôn lấy hôn để, hôn lại hôn, không thể chống đỡ một chút nào.

Tất cả giống như cũng nước chảy thành sông, Nguyễn Manh Manh trực tiếp bị Lệ Quân Ngự hôn thành đầu trống rỗng, trạng thái đại não mơ hồ.

Căn bản, ngay cả một tia lý trí cũng không còn.

Ngay lúc tay lớn của người đàn ông đi xuống, muốn rút đi tầng che đậy cuối cùng.

"Ầm ầm ầm ——" cửa phòng ngủ, đột nhiên bị người từ ngoài gõ đến vang dội động trời.

"Đại thiếu gia, xảy ra vấn đề rồi... Đại thiếu gia ngài mau ra đây..."

Tiếng kêu cửa gấp gáp của Lăng Đông, từ ngoài phòng truyền vào.

Phía sau anh ta, còn có tiếng ông Triệu khuyên can, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng reo hò cố lên của người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ.

Người đàn ông đang chuẩn bị lột sạch mèo con, sau đó thuận thế ăn vào, động tác hơi dừng lại.

Mà thiếu nữ vừa rồi còn ở trong lồng ngực của anh, ánh mắt mê ly cả người mềm nhũn từ lâu, thì lại được tiếng gõ cửa vang trời này nhắc nhở, trong nháy mắt hồi phục lý trí.

"Không, không được... Không thể cởi!" Nguyễn Manh Manh ngay lập tức nắm lấy bàn tay lớn của người đàn ông đặt trên eo mình.

Cô dùng sức lực rất lớn, chỉ lo hai tay anh đi xuống, liền cởi... Ừm... cởi quần xì líp của mình.

"Tại sao không được..." Tiếng nói của Lệ Quân Ngự khàn khàn, đã lộ ra nồng đậm không vui.

Anh hết sức lơ là tiếng gõ cửa vang trời ngoài cửa, chỉ tập trung tầm mắt ở trên mặt Nguyễn Manh Manh.

"Đương nhiên không được rồi, Lăng Đông đang gõ cửa ở bên ngoài kìa!"

Gõ đến gấp như vậy, ai biết có phải là xảy ra việc gì gấp hay không.

Dù cho không có việc gì gấp, hai người bọn họ trốn ở bên trong nửa ngày không mở cửa, phải giải thích với người bên ngoài thế nào?