Bà Xã Mua Được

Chương 15: Vương tử piano thần bí



Editor: Linh.

Sau khi nghe xong Tiểu Trí nói những lời này, Chiêu Đệ đã quyết định lúc ăn cơm tối sẽ nói chuyện này với Hạ Cầm. Cô quay đầu nhìn Tiểu Trí cười cảm kích, cô vẫn luôn cảm thấy mặc dù trong mắt người thường, Tiểu Tríbiết về thế thái nhân tình quả thật là thiếu. Nhưng chỉ có bởi vì khônghiểu, tất cả suy nghĩ của anh mới là chân thành tha thiết nhất, nghĩ cái gì, nói cái đó. Mà giữa người với người ở chung thật ra rất nhiều đềulà hỗ trợ cho nhau, bạn dùng tâm tư phức tạp đối xử với người khác,người khác cũng sẽ không thể suy nghĩ đơn giản về bạn, ngược lại, cũngvậy. Cùng một đạo lý, cô chỉ cần thật tình đối đãi với Tiểu Trí và bamẹ, tự nhiên cũng không cần lo lắng nói chuyện có thích hợp hay không,làm đúng hay không. Làm đúng, ba mẹ tự nhiên sẽ vui vẻ, làm không đúng,tin tưởng bọn họ cũng sẽ xuất phát từ thật lòng giúp cô sửa sai, chuyệnnày đối với quá trình trưởng thành của cô rất có ích.

Có lẽ là bị Chiêu Đệ nhìn lâu quá, Tiểu Trí có chút không tự nhiên, anhcúi đầu xuống, thỉnh thoảng theo khóe mắt liếc Chiêu Đệ một cái, khiphát hiện Chiêu Đệ vẫn đang nhìn mình, liền lập tức thu hồi tầm mắt,đồng thời khóe miệng cong lên một chút. Như vậy vài lần xong, anh mớivươn tay đặt lên phím đàn đen trắng xen nhau, sau khi tạm dừng một chút, trong phòng luyện đàn liền vang lên một bài nhạc vui vẻ.

Tuy rằng Chiêu Đệ không biết tên bài nhạc này, vốn tác giả còn có mức độ nổi tiếng, nhưng cô lại biết độ khó của bài nhạc này khẳng định rấtcao. Bởi vì tốc độ di động mười ngón tay đặt trên phím đàn của Tiểu Trírất nhanh, đến nỗi cô chỉ nhìn động tác của anh thôi đều cảm thấy khókhăn, chỉ cảm thấy trước mắt dâng lên một lớp sóng tiếp một lớp sóngliên tiếp nhau.

Cô nghe âm điệu vui vẻ phát ra, lại quay đầu nhìn Tiểu Trí chuyên tâmđánh đàn dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy trái tim vốn vững vàng nằmtrong lồng ngực vậy mà lại hơi hơi nhảy lên. Tiểu Trí lúc này rất mêhoặc, điều này làm cô nhớ tới một ít lời thoại buồn nôn trong phimtruyền hình. Nhưng lúc này cô thật sự cảm thấy nó rất thích hợp để hìnhdung Tiểu Trí, anh rõ ràng là một thiên sứ rơi xuống trần gian, thuầnkhiết không vết bẩn, tuấn lãng ấm áp.

Cô ma xui quỷ khiến lấy di động trong túi áo ra, đứng lên hơi hơi lùilại mấy bước, Tiểu Trí đắm chìm trong âm nhạc hoàn toàn không chú ý đếnđộng tác của cô. Cô ấn xuống phím camera, không cần bất kỳ kĩ xảo quaychụp nào, hình ảnh Tiểu Trí hiển thị trên di động kết hợp với tiếng đànđộng lòng người cũng đủ để người xem thán phục.

Sau khi chấm dứt một khúc, Tiểu Trí thu hồi ngón tay trên phím đàn về,hơi nghiêng đầu muốn xem biểu cảm của Chiêu Đệ, lúc này mới phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không. Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn có vẻ hạnhphúc an bình lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đến khi nhìn thấy Chiêu Đệ đứng ở phía sau vài bước anh mới lần nữa lộ ra nụ cười an tâm.

Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt thoáng cười của Tiểu Trí trên di động, lại cảm thấy có chút nhìn đến ngây dại. Cô ấn phím kết thúc quay chụp, cầm di độngtrở về bên cạnh Tiểu Trí, kéo tay anh trưng cầu ý kiến. Ý tưởng này cũng là vừa rồi lúc cô cầm di động quay chụp Tiểu Trí mới nghĩ ra, nếu hìnhảnh tốt đẹp như vậy được post lên mạng, vậy có phải thiên phú âm nhạccủa Tiểu Trí cũng sẽ được đại chúng biết, có phải tài hoa của anh sẽkhông bị mai một không.

“Tiểu Trí, Chiêu Đệ hỏi anh chuyện này nhé. Vừa rồi Chiêu Đệ đã quaychụp lại bộ dáng Tiểu Trí đánh đàn, giống như Tiểu Trí vẫn luôn xem trên đĩa phim ấy. Em post đoạn ghi hình này lên trên mạng cho mọi người xemđược không, không chừng cũng sẽ có rất nhiều người thích âm nhạc, thíchTiểu Trí giống như Tiểu Trí thích người đánh đàn trong đĩa phim đấy.”

Sau khi Tiểu Trí nghe xong đề nghị của Chiêu Đệ, cúi thấp đầu xuống,nhìn chằm chằm quần áo của chính mình một hồi lâu, thế này mới lần nữangẩng đầu nói: “Quần áo Tiểu Trí không giống vậy, phải màu đen, đuôitôm.”

Vừa nghe lời nói của Tiểu Trí, Chiêu Đệ thiếu chút thì cười thành tiếng. Bọn họ vẫn không biết thói quen này của Tiểu Trí là tốt hay xấu. TiểuTrí không dễ dàng tin tưởng người, chỉ khi nào thích một sự vật hoặc một người, anh sẽ bắt chước đủ mười phần. Giống như rõ ràng anh không xembản nhạc, nhưng vẫn muốn đặt một quyển nhạc phổ trên đàn piano, vì đúngvới trong đĩa CD. Giống như rõ ràng có thể tắm trước khi đi ngủ, nhưnganh lại bắt chước trong CD, tắm sau khi đánh đàn xong, cũng không quảnsau đó có ra mồ hôi hay không. Mà bây giờ, bởi vì cô tắm vào lúc trướckhi đi ngủ, Tiểu Trí liền cũng muốn bắt chước cô tắm lại một lần trướckhi ngủ. Nói cách khác, trong vòng hai ba giờ ngắn ngủi trước bữa tối và sau bữa tối, anh sẽ tắm hai lần. Bọn họ có chút hoài nghi, nếu để TiểuTrí nhìn thấy cô ngồi đi toilet, có phải anh cũng muốn bắt chước cô, mặc kệ đi tiểu hay đi đại đều ngồi?

Chiêu Đệ ý thức được bản thân suy nghĩ đến hình ảnh tà ác, lập tức kéotư tưởng đang du hành trên trời của mình về. “Tiểu Trí, không sao, quầnáo lúc này của anh cũng rất đẹp mắt, chúng ta không phải đang diễn tấutrước mặt mọi người, cho nên không cần mặc quần áo chính thức như vậy.Hơn nữa, Tiểu Trí của chúng ta đẹp trai như vậy, mặc cái gì nhìn cũngđẹp.”

Tiểu Trí nghe được Chiêu Đệ ca ngợi, lại cúi đầu vụng trộm giương khóe miệng lên, sau đó mới liên tục gật đầu.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Chiêu Đệ nói ra ý nghĩ của mình, Trần Chung nghe xong trầm ngâm nửa ngày.

Buôn bán trên mạng đó là một hình thức buôn bán vô cùng tốt. Từ mấy nămtrước đây, Lý Tư đã đề cập qua đề nghị về phương diện này, lúc đó ôngcân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn cự tuyệt đề án này. Ông không có baonhiêu trình độ văn hóa, lúc còn nhỏ phải đi làm học đồ cho người ta, sau này chắp vá lung tung làm chút tiền vốn bắt đầu buôn bán. Chậm rãi buôn bán làm càng lúc càng lớn, nhưng đây đều là đi con đường truyền thống,buôn bán trên mạng là hình thức buôn bán mới nổi lên. Không thể nghi ngờ tương lai phát triển của nó rất rộng lớn, nhưng lại không phải hìnhthức nghiệp vụ ông quen thuộc. Ông đều đã từng này tuổi, lại đi học buôn bán trên mạng rõ ràng là không quá thực tế. Hơn nữa bây giờ con đườngbuôn bán truyền thống cũng đã làm ông có chút bận không nổi, chuyện dệthoa trên gấm này không làm cũng thế.

Huống chi người đưa ra đề nghị này là Lý Tư, dã tâm của Lý Tư ông biết,nếu thật sự nhận làm hạng mục này, người phụ trách trừ Lý Tư ra còn cóthể là ai. Lý Tư là người muốn chậm rãi tôi luyện, lập tức để cậu tatiếp xúc hạng mục lớn như vậy, thật dễ dàng bành trướng dã tâm của cậuta. Đến lúc đó 10% cổ phần ông giữ lại cho Tiểu Trí rất có thể không trở thành bùa hộ mệnh mà trở thành bùa đòi mạng.

Đối với Lý Tư này, tâm tình của Trần Chung rất phức tạp. Trần thị dù sao cũng là giang sơn ông một tay gây dựng được, đã tuyển định Lý Tư làngười thừa kế, ông đương nhiên hi vọng Lý Tư có thể đem nó phát dươngquang đại. Nhưng ông lại lo lắng sau khi Lý Tư đem Trần Thị phát dươngquang đại, cậu ta sẽ sinh ra tham niệm với 10% cổ phần của Tiểu trí. Dục vọng của con người rất là đáng sợ, khi không có thì muốn có, khi có rồi lại muốn có càng nhiều hơn, huống chi Lý Tư vốn là một người có dã tâm.

Cho nên, Trần Chung đối Lý Tư vừa là ỷ vào lại có đề phòng, dưới tácdụng tâm lý như vậy, đề án này liền không thể thông qua, bây giờ ChiêuĐệ lại nhắc tới chuyện này.

Bây giờ trong đầu Trần Chung đang nghĩ một loại khả năng khác, nếu giaohạng mục buôn bán trên mạng này cho Chiêu Đệ phụ trách, chậm rãi bồidưỡng Chiêu Đệ, để cô thâm nhập vào nghiệp vụ thường ngày của công ty,vậy là sau này ông không cần chắp tay nhường Trần thị cho người khác.Sau khi ý thức được suy nghĩ của mình, Trần Chung không khỏi lắc đầu nởnụ cười khổ. Mới nói dục vọng của con người là vô hạn, ông liền phạm vào sai lầm giống vậy. Lúc đầu đưa Chiêu Đệ đến đây chính là muốn Tiểu Trícó một người bạn chăm sóc thằng bé đến già, nhưng Chiêu Đệ thông minhlại làm ông sinh

ra ý tưởng dư thừa này.

Mọi việc không thể cưỡng cầu, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi. Lần nàyđột xuất để Chiêu Đệ thử xem, nếu con bé có năng lực và hứng thú, đếnlúc đó lại bồi dưỡng con bé tiếp nhận Trần thị, chính là chuyện thuận lý thành chương rồi.

“Chiêu Đệ, chuyện này ba thấy có thể được, lát nữa ba bảo thư kí gửihàng mẫu giới thiệu cho con, con thử lên mạng tiêu thụ thử xem. Nếu cóđơn đặt hàng, con trực tiếp gửi fax đến văn phòng ba là tốt nhất, ba sẽsắp xếp người theo vào. Nhưng là đừng quá liều mạng, phải bảo trọng sứckhỏe của chính mình biết không?” Trần Chung mỉm cười dặn dò Chiêu Đệ.Đứa nhỏ này nghiêm túc mạnh mẽ, ông biết, cô vừa chăm sóc Tiểu Trí, vừamuốn bớt chút thời gian tiêu thụ trên mạng, chỉ sợ hai bên cô đều theođuổi hoàn mỹ, ngược lại khiến chính mình mệt mỏi.

“Ba, mẹ, con còn có một chuyện muốn nói. Buổi chiều con quay cho TiểuTrí một video clip, muốn post lên mạng thử xem, hai người cảm thấy thếnào?” Chiêu Đệ tràn ngập chờ mong hỏi ý kiến của Trần Chung và Hạ Cầm,dù sao đây là Tiểu Trí, hẳn là phải toàn bộ người nhà đều đồng ý mớiđược.

“Post lên mạng!?” Nói thật, trước đây không phải Hạ Cầm chưa từng nghĩqua ý tưởng này, cũng cẩn thận cân nhắc ảnh hưởng sẽ mang đến sau khipost lên mạng. Tốt tự nhiên là tài hoa âm nhạc của Tiểu Trí được pháthiện, có thể gặp được Bá Nhạc, âm nhạc của Tiểu Trí được lưu truyền lại. Còn không tốt chính là nguyên nhân Hạ Cầm đánh trống lui đường, buôngtha cho ý tưởng này.

“Đúng vậy ạ, mẹ, con nhìn thấy rất nhiều trang web đều có video clippost lên. Hơn nữa trong khoảng thời gian này con điều tra tư liệu cónhìn thấy một ít công ty đại diện cũng khai quật nhân tài thông quavideo clip trên mạng. Có lẽ post video của Tiểu Trí lên, liền có ngườithích âm nhạc nguyện ý giúp Tiểu Trí mở rộng âm nhạc của anh ấy.” Khinói đến đây Chiêu Đệ phảng phất như có thể nhìn đến bộ dáng Tiểu Trí mỉm cười vì âm nhạc của mình được người yêu thích và kết giao được bạn tritâm.

“Nhưng là Chiêu Đệ, con có chú ý tới không, video clip trên mạng có thểmột đêm thành danh, nhưng khả năng mang đến phản đối cũng rất lớn. TiểuTrí không phải một đứa nhỏ bình thường, mẹ tin tưởng trên đời này, tuyệt đại đa số mọi người là thiện lương, nhưng khó bảo đảm rằng không có mấy người nói lời độc ác. Mặc kệ bọn họ xuất phát từ tâm lí gì, phàm là bọn họ dùng bệnh của Tiểu Trí đến công kích nó, con cảm thấy Tiểu Trí sẽchịu được sao?”

Chiêu Đệ vốn có chút kích động sau khi nghe xong Hạ Cầm phân tích cũngchậm rãi tỉnh táo lại. Quả thật, internet như nước, có thể chở thuyềncũng có thể lật thuyền. Cô tình nguyện để Tiểu Trí chìm trong thế giớiâm nhạc vui vẻ của bản thân, cũng không nguyện ý để anh đi ra ngoài đốimặt với sóng gió không cần thiết này. Lời đồn đãi phỉ báng đó không thểmang đến năng lượng tích cực, ngược lại dễ dàng kéo Tiểu Trí vào vực sâu thống khổ, đặc biệt Tiểu Trí còn là một người mẫn cảm như vậy.

Trầm mặc thật lâu sau Chiêu Đệ mới lần nữa mở miệng, “Mẹ, con nghĩ đến một biện pháp, con nói cho mẹ nghe, mẹ xem được không?”

“Ừ, con nói đi, mẹ và ba con đều nghe đây.”

“Mẹ, ba, chúng ta muốn phòng ngừa chỉ là nếu Tiểu Trí nổi tiếng, ngườichung quanh nhận thức Tiểu Trí sẽ nói một số lời giống thật mà là giảđưa tới một số công kích không cần thiết. Nhưng nếu, nổi tiếng chỉ làbản nhạc chứ không phải Tiểu Trí thì sao? Vậy là bọn họ sẽ không có biện pháp công kích đúng không?” Chiêu Đệ giữ chặt tay Tiểu Trí, mỉm cườiđưa ra đề nghị. Cô muốn post video clip lên mạng, không vì danh, khôngvì lợi, chỉ muốn để âm nhạc của Tiểu Trí được người đời tán thành. Hivọng Tiểu Trí gặp được Bá Nhạc thật sự, hi vọng Tiểu Trí tìm được nhiềulạc thú trong âm nhạc hơn. Vậy dứt khoát che giấu Tiểu Trí, chỉ cần giấu không lộ mặt, tin tưởng những ảnh hưởng không tốt mà Hạ Cầm vừa nói sẽít hơn rất nhiều. Về phần bình luận trên mạng, Tiểu Trí cũng sẽ khônglên mạng nhìn, chỉ cần quanh thân không có người chỉ trỏ nói lung tungcũng dễ làm thôi.

Nghe được đề nghị này của Chiêu Đệ, Hạ Cầm mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra còn có phương pháp như vậy. Nói thật ra, phương pháp này cũng không cao minh lắm, chỉ là nội tâm bà rất muốn Tiểu Trí một đêm thành danh, cũnggiống nhà bình thường có đứa nhỏ tài hoa danh lợi song thu, cho nên ngay từ đầu liền chưa từng nghĩ qua muốn giấu Tiểu Trí đi. Thế mới lo lắngcó người nhận ra Tiểu Trí mà mang đến một ít tổn thương không đáng.Nhưng nếu bà vứt ý nghĩ này đi, chỉ là đơn thuần giúp Tiểu Trí xây dựngmột nền tảng âm nhạc, để anh có thêm nhiều không gian rộng rãi phát huytài năng, vậy những lo lắng cố kị đó liền không tồn tại rồi.