Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 113



Chương 115 Tôi dẫn cô lại gần xem thử”

Diệp Mộc Châu cười nhẹ một tiếng, đi tới quầy triển lãm lễ phục “Nguyệt Tức” cùng với bà Giản.

Xung quanh đã bao phủ không ít người, người thường muốn sở hữu một tác phẩm thông thường của star cũng thật sự rất hiếm, nhà họ Giản lại có thể sở hữu bản giới hạn, đây chính là tượng trưng cho tiền lực và thực lực.

“Cô Giản, nghe nói Nguyệt Tực bị người thần bí nào đó mua lại với giá hai nghìn một trăm tỷ, vậy người thần bí đó chính là người của nhà họ Giản sao?”

“Thiết kế của star không hổ là đẳng cấp thế giới, sự đơn giản của bộ trang phục thiết kế này lại không mất đi sang trọng.”

Giản Ngưng Tuyết đứng ở giữa đám đông nhận lấy sự tang bốc của mọi người, trong lòng không khỏi đắc ý.

Cũng là cô ta thông minh, dùng một bản sao chép là có thể có được sự chú ý của vô số người.

Giản Ngưng Tuyết nhìn thấy mẹ và Diệp Mộc Châu đang đi về phía này, cô ta lộ ra một nụ cười, dịu dàng mềm mại tiến lên nghênh đón.

“Mộc Châu, chuyện ban nãy là tôi không đúng, cô không tức giận chứ?” Diệp Mộc Châu ý vị sâu xa mỉm cười.

Bà Giản bất lực nói: “Ngưng Tuyết, con nói con cũng thật là, mẹ nghĩ Mộc Châu thích thiết kế của star, vì vậy gửi một tấm thiệp mời mời cho cô ấy, chuyện này không nói trước với con, nhưng con cũng thật sự không thể đuổi người ta ra ngoài được”

Gương mặt của Giản Ngưng Tuyết tràn ngập hối lỗi, nũng nịu nói: “Mẹ, con đây cũng là quá lo lắng thôi, chung quy bộ Nguyệt Tức này của star có nhiều người dòm ngó săm soi như thế, không có thư mời, con thật sự không dám cho vào trong, con cũng không biết Mộc Châu có thiệp mời của mẹ mà..”.

“Ôi, đứa bé này” Bà Giản giả bộ bất lực, hơi lắc đầu, nhìn về phía Diệp Mộc Châu.

“Mộc Châu, trách tôi, tôi có lòng muốn để cô tới xem “Nguyệt Tức”, kết quả Ngưng Tuyết không biết chuyện này, tới lúc hai người xảy ra hiểu lầm, ôi”

Diệp Mộc Châu cũng muốn vỗ tay rồi.

Bà Giản làm bộ khiển trách vài câu, Giản Ngưng Tuyết đuổi cô ra ngoài, chuyện này trở thành Giản Ngưng Tuyết quá lo lắng cho “Nguyệt Tức”, mới nhất thời kích động.

Cô khẽ mỉm cười: “Không có gì, tôi có thể hiểu được, xem ra cô Giản thật sự rất yêu thích “Nguyệt Tức” nhỉ” .

Ánh mắt của Giản Ngưng Tuyết lóe sáng, cô ta nắm tay lấy cổ tay của Diệp

Mộc Châu: “Đương nhiên rồi, Mộc Châu, tôi dẫn cô lại gần xem thử”

Người vây ở xung quanh “Nguyệt Tức” tản ra, nhường vị trí cho cô lớn của nhà họ Giản.

Diệp Mộc Châu quan sát bộ lễ phục giá này ở khoảng cách gần, lông mày hơi nhếch.

Mặc dù so với tổng thể “Nguyệt Tức” rất giống, nhưng hàng sao chép thì chính là hàng sao chép, chất liệu không đúng, đường thêu không đúng, vị trí đính ngọc không đúng, ngay cả đường cong của cổ áo cũng không đúng.

Làm sao mà Giản Ngưng Tuyết lại không biết xấu hổ nói đây là tác phẩm của cô? Cô không thể thiết kế ra lễ phục xấu xí như thế này.

“Được rồi, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người đi tới tiền sảnh trước đi.”

Vào đúng lúc này, bà Giản cười dài nói: “Để hai cô gái nhỏ ngắm nghía “Nguyệt Tức” trước, không nghĩ tới Mộc Châu thật sự thích thiết kế của star như vậy đó, chúng ta không cần làm phiền họ nữa”

Đây chung quy là đồ vật của nhà họ Giản, bà Giản nói vậy, người ngoài muốn nhìn tiếp cũng chỉ có thể đi trước.