Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 48



3

Mạch Khiết xách giỏ hoa quả đến trước cửa nhà Tiêu Ly, đang cân nhắc xem có nên gõ cửa vào không?

Từ lúc nghe theo sự sắp xếp của Lý Mộng Long gián tiếp bày tỏ tâm tình của mình, đã mấy ngày trôi qua rồi, Tiêu Ly không hề liên hệ. Mặc dù hành động của Tiêu Ly rõ ràng là đang né tránh mình.

Khó khăn lắm mới gặp lại được anh Tiêu Ly, người mà cô đã thầm yêu trộm nhớ trong lòng bao lâu nay, cô sao có thể dễ dàng buông tay được chứ. Như thể nghe thấy được nhịp đập con tim của cô, roẹt một tiếng chỉ nhìn thấy Tiêu Ly tiễn Mai Nhược Thần ra khỏi phòng, trên mặt Mai Nhược Thần vẫn còn lưu lại vết nước mắt.

Mai Nhược Thần như thể không nhìn thấy Mạch Khiết vậy, lau nước mắt, lạnh lùng đi lướt qua.

Tiêu Ly nói:

- Tiểu Khiết, em đến rồi à, vào đi, trong nhà hơi bừa bộn, anh đang dọn dẹp đồ.

Anh dường như không còn nhớ mọi chuyện xảy ra ở nhà Mạch Khiết nữa. Mạch Khiết thầm thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng anh, nhìn thấy trên sàn nhà để đầy quần áo.

- Sao vậy? Anh muốn đi du lịch à? – Mạch Khiết để giỏ hoa quả xuống, nhìn xung quanh.

Tiêu Ly khẽ cười:

- Đúng vậy, anh đã xin nghỉ phép để đi thăm người thân. Anh đi Mỹ để thăm Đình Đình, đã đặt vé máy bay rồi. Chuyến bay 10 giờ sáng mai.

Mạch Khiết "a" lên một tiếng, mặc dù rất hụt hẫng, nhưng cô không giống Mai Nhược Thần, vẫn kìm nén được, còn lâu mới phải khóc lóc.

- Chị Đình Đình chắc chắn sẽ rất vui.

Cô nói không thực sự thật với lòng mình, ánh mắt nhìn khuôn mặt nho nhã tuấn tú của Tiêu Ly, còn anh thì đang dồn tâm trí vào việc sắp xếp quần áo và đồ đạc, ngồi xổm xuống sắp xếp.

Tiêu Ly nói:

- Anh vẫn chưa nói với cô ấy, anh muốn bất ngờ xuất hiện để đem lại niềm vui bất ngờ cho cô ấy. Phải rồi, Mạch Khiết, anh còn mua một chiếc nhẫn cưới, hy vọng lần này đi đến một đất nước xa xôi có thể cầu hôn thành công! Em cũng biết đấy, anh trai Tiêu Ly của em cũng không còn ít tuổi nữa, muốn lập gia đình rồi.

Anh từ từ lấy ra một chiếc hộp, mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Mạch Khiết cảm thấy như lồng ngực mình đập mạnh một cái, giống như có vật nặng nào đó từ trên trời rơi xuống đè lên người cô khiến cô không tài nào thở được.

- Cầu hôn, có vẻ hơi... gấp thì phải?

Cô không biết nên nói gì.

- Còn gấp sao? Đã 10 năm rồi, cuộc đời của con người có thể có mấy lần 10 năm đây. Nhìn xem, anh Tiêu Ly của em đã có nếp nhăn rồi. – Anh ngẩng đầu mỉm cười với cô.

Làm gì có nếp nhăn chứ, lúc này đây, trong mắt Mạch Khiết, Tiêu Ly đúng là chàng hoàng tử tỏa vầng hào quang rực rỡ, chỉ có điều anh đang cưỡi ngựa trắng để đi đón cô công chúa khác.

- Đàn ông kết hôn vội thế làm gì? Anh đã đọc tạp chí M Beautiful chưa? Tỷ lệ ly hôn ngày càng tăng cao, gia đình ngày càng không ổn định...

Tiêu Ly lắc đầu:

- Đó là loại tạp chí không hợp thời, em đừng có tin, đều là lừa phỉnh để lấy lòng quần chúng thôi.

Mạch Khiết nhất thời cứng họng. Cô buồn bã im lặng ngồi xuống giúp Tiêu Ly sắp xếp quần áo.

Tiêu Ly nói:

- Mạch Khiết, hãy nghe lời anh, sau này đừng xem những loại tạp chí không hợp thời như vậy, đừng nghe chúng nói nhăng nói cuội, em cần phải tin tưởng tình yêu, tin tưởng có một ngày, em sẽ gặp một người em có thể nắm tay đi suốt cả cuộc đời.

Mạch Khiết nói với vẻ hụt hẫng:

- Em nghĩ... em không gặp được rồi...

Không phải là không gặp được mà là khi gặp được thì người đó đã trờ thành người của người khác mất rồi.

- Sao có thể như thế được chứ? Tiểu Khiết xinh đẹp thế này, chắc chắn có thể gặp một cậu con trai có độ tuổi phù hợp... – Anh định giơ tay ra vuốt tóc Mạch Khiết nhưng lại rụt tay về.

Trong khoảnh khắc đó, Mạch Khiết đột nhiên hiểu ra, thực ra anh không hề quên "những bí mật" mà anh đã đọc được ở nhà mình. Có thể anh bay sang Mỹ cầu hôn cũng bởi vì phát giác ra "tình yêu thầm kín" của mình đối với anh cho nên muốn trốn chạy.

Mạch Khiết ngẩn người nhìn Tiêu Ly, cảm giác quãng thời gian 13 năm giống như dòng nước, vẫn cứ lặng lẽ thay đổi một số điều thuần khiết.

Có thể, một bước đó, đúng là không nên bước qua, ít nhất trong lòng anh vẫn có thể lưu lại một bóng hình trong trẻo thuần khiết.

Cô đứng lên, thấp giọng nói:

- Anh Tiêu Ly, em nhớ ra vẫn còn có chút việc, em đi trước đây! Ngày mai... chúc anh lên đường thuận lợi, cầu hôn thành công!

Tiêu Ly chăm chú nhìn cô, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, đưa cô ra cửa, mở cửa nói:

- Đi đường nhớ cẩn thận!

Mạch Khiết bước ra ngoài, nghe thấy anh nói ở phía sau:

- Đợi đã!

Cô quay đầu lại, tâm trạng khấp khởi hy vọng, thấy Tiêu Ly lấy từ trong phòng ra một chiếc đèn pin thon gọn đưa cho cô.

- Em đem theo để chiếu sáng, nhìn xem, trời đã tối thế này rồi.

Mạch Khiết không kìm nổi giọt nước mắt nơi khóe mắt, chợt lao đến ôm chặt Tiêu Ly...

Cô khẽ nói:

- Anh Tiêu Ly, hãy hứa với em, anh nhất định phải hạnh phúc đấy...

Cô thả anh ra, quay người bước vào trong màn đêm.

Ánh đèn đường lờ nhờ chiếu rọi bóng hình cô độc của cô, dường như nỗi cô đơn trên toàn thế giới này đều lao đến vây quanh cô.

Tiêu Ly ngẩn người nhìn theo bóng dáng Mạch Khiết khi xa dần, tim đập dồn dập, giống như quay trở về quá khứ, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mạch Khiết thuở niên thiếu bước xa dần đến nơi không thể nhìn thấy được, và anh nhìn lại không thể làm gì. Anh khẽ nắm lấy bàn tay lại, lông mày thoáng chau lại, khẽ nói:

- Tiểu Khiết, anh xin lỗi, lần đầu tiên từ chối em, nhưng anh chỉ có thể từ chối em mà thôi.