Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 53



Editor: Yuu“Các hành khách thân mến, quầy làm thủ tục nhập cảnh cho chuyến bay CA7211 sắp sửa đóng cửa. Những hành khách chưa làm thủ tục xin vui lòng nhanh chóng tới quầy để làm thủ tục…”

Một giọng nữ lạnh băng vang lên hết lần này đến lần khác trong sảnh sân bay. Sở Mặc không nói lời nào, cậu đẩy chiếc xe đựng hành lý, mang theo gương mặt vô cảm đi tới vỗ vai Sở Từ, sau đó đi thẳng đến quầy đăng ký để làm thủ tục.

“Sở Mặc…” Sở Từ nhìn bóng dáng rời đi của Sở Mặc, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không thể thốt ra thành lời.

Mà Sở Mặc đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì anh ta muốn nói.

“Xin chào, anh đi một mình sao?” Người phụ nữ ở quầy đăng ký mỉm cười nhìn chàng trai đẹp trai ở trước mặt.

Một mình, ngồi khoang hạng nhất, bay đến nước Mỹ.

Chỉ từng đó thông tin cũng để cô ta có thể hiểu ra một số bí mật nào đó.

“Đúng.” Sở Mặc không ngẩng đầu, cậu đưa hộ chiếu cho tiếp viên hàng không. Tiếp viên hàng không lật hộ chiếu của cậu ra, lưỡng lự nói: “Xin chào, hình như trong hộ chiếu của anh không có thị thực đến nước Mỹ…” Tiếp viên hàng không lật trước lật sau mấy lần, nhận ra trong hộ chiếu không có thị thực tới Mỹ.

Sở Mặc lấy một tấm card từ trong hộ chiếu ra.

Đôi mắt của tiếp viên hàng không sáng rực lên.

Là thẻ xanh của nước Mỹ.

Cô ta mỉm cười rồi nhấc hành lý của Sở Mặc lên băng chuyền, sau đó lấy một cái vé máy bay từ trong máy in ra: “Đây là vé máy bay của anh. Vui lòng đến cổng lên máy bay trước khi máy bay cất cánh.”

Nói xong liền đưa vé máy bay trong tay cho Sở Mặc, đồng thời cũng dùng ngón út nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Sở Mặc.

Sở Mặc lập tức chán ghét mà nhíu mày lại.

Giống như là gặp phải đồ vật gì đó dơ bẩn, lập tức muốn tránh nó ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Đôi môi mỏng của cậu thốt ra lời nói tàn nhẫn.

Nụ cười tươi trên môi của nữ tiếp viên hàng không đông cứng lại. Mà Sở Mặc cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp cầm lấy vé máy bay rồi rời đi.

“Đi thôi.” Sở Từ vỗ bả vai Sở Mặc, nói: “Qua bên kia nhớ học tập cho tốt.” Anh ta nói lời cáo biệt cuối cùng với Sở Mặc.

“Chờ một chút…” Đây dường như là lời kiên trì cuối cùng của Sở Mặc. Cậu có linh cảm, có lẽ giây tiếp theo, Hứa Vân Khê sẽ xuất hiện.

Nhưng đáng tiếc… Cậu đã chờ đến lạnh tê tái cả người cũng không có bất cứ nữ sinh nào xuất hiện trong tầm mắt, mà ở hành lang sân bay chỉ vang lên giọng nói đều đều của nhân viên sân bay:

“Các hành khách thân mến, quầy làm thủ tục nhập cảnh cho chuyến bay CA7211 sắp sửa đóng cửa…”

“Vào đi thôi.” Sở Từ liếc mắt nhìn thư ký, anh ta nhẹ nhàng gật đầu, đi tới thúc giục Sở Mặc: “Đừng trì hoãn nữa, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu. Nếu thiếu gia không vào bây giờ, thiếu gia sẽ không thể lên máy bay được.”

Cằm Sở Mặc vô thức siết chặt lại, khóe miệng để lộ ra một đường cong đi xuống.

Thật sự… Chúng ta cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau sao, Hứa Vân Khê…

“Để tôi hút một điếu thuốc.” Đôi mắt hẹp dài của cậu dần tối đen lại, những ngôi sao long lanh trong mắt cũng dần lụi tàn.

“Tài xế, thật sự không thể nhanh hơn sao?” Giọng nói của Vân Khê dường như mang theo tiếng khóc nức nở, như thể giây tiếp theo, nước mắt trong hốc mắt của cô cũng sẽ rơi xuống theo.

“Này, cô gái, tôi không còn cách nào khác.” Tài xế liên tục nhìn đồng hồ trên tay: “Muốn đến sân bay chỉ có thể đi cái đường cao tốc này. Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, tôi còn có thể làm như thế nào chứ. Cô xem không phải mọi người cũng đều chờ ở đây sao.” Tài xế chỉ vào những chiếc xe tắc nghẽn ở bên ngoài cửa sổ, nói.

Vân Khê liếc nhìn đồng hồ, quầy tiếp nhận hành lý sẽ đóng lại chưa đầy 40 phút nữa. Nếu bây giờ cô vẫn còn kẹt lại trên đường…

Giờ khắc này, dường như Vân Khê đã hạ quyết tâm.

Cô mở cửa xe ra xuống xe, nói với tài xế xe taxi: “Cảm ơn bác tài, đoạn đường còn lại tôi sẽ tự đi.” Nói xong, cô mạnh mẽ đóng cửa lại, hoàn toàn phớt lờ tiếng la hét của tài xế trong xe.

“Này cô gái, cô đi bộ như vậy sẽ nguy hiểm lắm, đây là đường cao tốc đó!” Tài xế nhô đầu ra nói với cô: “Cô gái, cô gặp người nào đó rất quan trọng sao, đến mạng sống cũng không màng đến nữa à?”

“Đúng là điên rồi, cái cô nhóc này.” Tài xế ngồi trong xe hùng hổ nói: “Mấy cái người thế hệ 90 có phải điên rồi không, trong nhà không có ai quản sao.”

Vân Khê giận dữ không màng đến tiếng hét ở phía đằng sau. Thậm chí cô còn cảm nhận được sự chú ý vào mình của tất cả các xe ở xung quanh.

Đúng vậy, cô cần gặp người nào đó rất quan trọng, đến mạng sống cũng không màng đến nữa.

Vân Khê mím môi, mỉm cười cay đắng, cô thật sự muốn thoát nhanh khỏi con đường cao tốc này.

Cô nuốt nước bọt vào trong cổ họng, và dường như cổ họng cô còn có thể cảm nhận được mùi máu tanh tưởi. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi đoạn đường cao tốc này. Những chiếc xe chạy lướt qua cô, bước chân dưới chân càng thêm nặng trĩu, nhưng một chút cũng không thể ngăn cản được cô.

Trái tim của cô đã bay đến sân bay từ rất lâu.

Gặp người nào đó rất quan trọng, cô nhớ tới những gì người tài xế vừa nói. Đương nhiên là cô đi gặp một người còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình rồi. Cho nên mặc cho người khác khuyên can như thế nào, cho dù cô có phải bò đi chăng nữa, cô cũng phải bò tới để gặp cậu.

Bởi vì cậu chính là sinh mệnh của cô, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, không có gì có thể thay thế được.

Nếu lần này thật sự bỏ lỡ, cô không biết lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào nữa.

Cho dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu cũng đủ rồi.

Vân Khê nghĩ như vậy trong lòng. Những bước chân dưới chân cô dường như ngày càng nặng như chì. Cô chạy càng ngày càng chậm lại, nhưng vẫn ngoan cố không chịu dừng lại.

Trong ánh mắt mang theo sự tha thiết nóng rực. Cô hận không thể tìm một đôi cánh mà cắm vào người, lập tức bay đến bên cạnh cậu.

Mồ hôi chảy xuống từ thái dương chui vào trong cổ, mang theo cái nóng ấm, có một ít còn rơi xuống hàng lông mi mảnh dài, giống như là nước mắt không thể quỵ ngã được. Vân Khê lau khô nước mắt và mồ hôi vương trên gương mặt, nhìn sân bay càng ngày càng gần trước mặt, trái tim cô dường như đập nhanh hơn.

Ít nhất, hãy để cô nói rằng, cô vẫn còn thích cậu.

Những lời chia tay ngày đó đều là trái lương tâm. Tất cả đều là cô lừa dối cậu, không phải những lời nói thật lòng của cô. Cô vẫn còn thích cậu rất nhiều. Thích tính cách thỉnh thoảng nóng nảy của cậu, thích sự bướng bỉnh của cậu, thích bộ dạng chơi bóng rổ trên sân thể dục của cậu…

Thích cách cậu thích cô.

Mặc kệ kết cục cuối cùng của bọn họ như thế nào.

Khi cô nghĩ đến điều đó, đôi chân cô dường như được tiếp thêm sức mạnh. Cô chạy không biết mệt mỏi. Bài kiểm tra chạy 800 mét ở trường tuyệt nhiên không thể so sánh được với điều này.

Thời gian cho một điếu thuốc trôi qua.

Sở Mặc nhìn điếu thuốc trên tay từ màu đỏ tươi dần dần biến thành tro bụi, cậu thờ ơ gạt tàn thuốc vào trong thùng rác. Đột nhiên cậu hút một hơi, khói thuốc nồng đậm đi vào trong phổi, một lâu sau mới trả lại sự tỉnh táo cho cậu.

“Đi thôi.” Thời gian không thể bị trì hoãn nữa.

Sở Từ nhìn Sở Mặc ném điếu thuốc vào trong thùng rác. Anh ta vỗ bả vai Sở Mặc một lần cuối cùng, nói một câu đầy ý tứ: “Ở sân bay vĩnh viễn không thể đợi được một con thuyền đâu.”

Trong lòng Sở Mặc đã hiểu.

Sự mong chờ trong lòng cậu thất bại hết lần này đến lần khác. Đến cuối cùng, cậu thật sự thỏa hiệp với vận mệnh đã được sắp đặt trước.

Không có gì có thể ép buộc được.

Cũng giống như ở sân bay vĩnh viễn không thể đợi được một con thuyền.

Cậu thờ ơ nói, sau đó đẩy chiếc vali Rimowa trong tay đi. Kim loại màu bạc trên vali sáng lấp lánh dưới bóng đèn dây tóc ở sân bay: “Đi thôi.”

Cậu cũng không quay đầu lại.

Mà tiếng chiếc radio từ một chiếc xe taxi ở phía sau cậu vang lên:

“Trên đường cao tốc đến sân bay quốc tế XX đã xảy ra một vụ va chạm nghiêm trọng bởi bốn chiếc xe, hiện tại chưa rõ về số phận của các hành khách trên xe. Xe cứu thương và xe cảnh sát đang vội vàng chạy tới hiện trường vụ tai nạn. Do đó, đường cao tốc đến sân bay quốc tế XX bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Nếu có hành khách nào có chuyến bay trong ngày hôm nay, xin hãy ra ngoài sớm và sắp xếp thời gian hợp lý…”

Âm thanh của chiếc radio vang lên không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào. Âm thanh này bị bao phủ bởi âm thanh của những người đến và đi tại sân bay. Hầu như không có ai có thể nghe thấy tiếng radio vang lên.

Sở Từ đứng ở lối vào hải quan nhìn bóng dáng một đi không quay lại của Sở Mặc.

Đến đầu cũng không quay lại dù chỉ một lần.

Khóe miệng anh ta nở một nụ cười. Cuối cùng còn gửi một tin nhắn văn bản dài đến điện thoại của Sở Mặc: “Lên đường bình an.”

Khi Vân Khê đến sân bay, Sở Từ và thư ký đã sớm rời khỏi sân bay.

Người đến người đi trong sân bay. Tất cả hành khách đều vội vã, người kéo vali, người gọi điện thoại, người cầm cờ của nhóm du lịch nhỏ, nói những thứ ngôn ngữ của địa phương, còn có cả các thương nhân kéo vali đi công tác.

Chỉ không có Sở Mặc của cô.

Mái tóc vốn được buộc cao thành cái đuôi ngựa của Vân Khê cũng đã lỏng ra, hốc mắt tràn ngập màu đỏ tươi. Cô nôn nóng nhìn lên màn hình điện tử, tìm kiếm thông tin về chuyến bay CA7211.

Mà trên màn hình điện tử lại ghi rõ bốn chữ: Chuẩn bị cất cánh.

Quả nhiên vẫn là bỏ lỡ. Vân Khê mở to hai mắt, ngây người nhìn lên màn hình điện tử. Trái tim cô dường như trống rỗng, tiếng nói ồn ào xung quanh cô cũng dần dần biến mất. Toàn bộ sân bay dường như chỉ còn lại mình cô.

Loại cảm giác này rất giống một người nào đó đã cố gắng hết sức chuẩn bị cho cuộc thi đấu mà người đó vô cùng mong chờ. Nhưng khi vừa bước vào vòng sơ khảo, liền bị loại trừ.

Ngay cả tư cách vào vòng đấu bán kết cũng không có.

Cô bất lực cười cay đắng. Mặc dù nói ra là mỉm cười cay đắng, nhưng cô thậm chí còn không thể cười được.

Rõ ràng đó chỉ là cơ bắp gượng ép lôi kéo mà thôi.

Muốn ngăn lại những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống từ hốc mắt.

Nhưng chỉ là phí công.

Những giọt nước mắt đó không hề nghe lời chút nào.

Những giọt nước mắt như hạt đậu vàng ùa ra từ đôi mắt, giống như làn sương sớm dày đặc trong suốt từ trên lá sen lăn xuống, nhỏ giọt vào chiếc áo khoác len mùa đông tối màu. Nước mắt dính trên áo khoác, để lộ ra một mảng tối. Những sợi nhung tham lam hút hết những giọt nước mắt đó, giống như là âm thầm chế giễu sự chật vật của chủ nhân nó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Vân Khê cảm nhận được bốn chữ bất lực tột cùng.

Cô chết lặng ngồi trên tàu điện ngầm trở về nhà.

Trạm tàu điện ngầm thông báo hết lần này đến lần khác, giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai Vân Khê giống như thôi miên.

Cô ngồi dựa vào sườn tàu điện ngầm, dựa vào cửa sổ xe, nhìn biển quảng cáo lướt nhanh qua cửa sổ tàu điện ngầm. Những bức tranh đầy màu sắc sống động thật đẹp, nó tạo ra thứ ảo ảnh khiến mọi người dường như cảm nhận được sự hạnh phúc.

Tạm biệt, chàng trai bướng bỉnh đã đứng lên bảo vệ cô. Tạm biệt, chàng trai đã khiến trái tim thiếu nữ của cô lập tức khô héo ngay khi vừa thức dậy. Tạm biệt, chàng trai mà cô yêu say đắm, chân thành, nhiệt liệt, không pha chút tạp chất nào.

Thành phố này thiếu đi một người.

Mà trong đáy lòng cô, thành phố này đã không còn chút sắc màu nào nữa.

Vân Khê đưa đầu ngón tay nhợt nhạt lên vẽ những vòng tròn không có mục tiêu trên cửa kính tàu điện ngầm.

Từ sân bay đến trạm cuối, tổng cộng 28 điểm dừng dừng, kéo dài 1 tiếng 28 phút.

Hứa Vân Khê cô mất đi Sở Mặc vào ngày 28 tháng 12.

Mà Sở Mặc, chúng ta còn chưa đi đến bờ sông cùng nhau vào đêm giao thừa.