Bà Đây Muốn Ly Hôn!

Chương 42: Phó Tử Dương



“Grừ…gâu gâu!’’ KO đang nằm trên sàn chợt đứng lên, sủa một tiếng.

Tô Loan Loan vô thức giật mình.

“KO.’’ Phó Tử Dương giơ bàn tay nhỏ xoa đầu KO.

Con chó sói đang vận sức chờ thời cơ xông lên chỉ trong nháy mắt biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.

Tô Loan Loan lập tức bị đả kích.

Con bà nhà nó!

Ngay cả con chó mà cũng nghe lời đứa con riêng này.

“Mợ chủ, mợ về rồi à?’’ Thím Lưu bưng một bát thuốc từ trong phòng bếp ra.

Tô Loan Loan thầm ai oán trong lòng.

Đ* mẹ!

Đến cả thím Lưu mà cũng chịu tăng ca để ở lại nấu cơm cho một nhà ba người này, phải biết rằng mấy ngày này, cứ tầm sáu giờ chiều, bà ấy nấu cơm xong thì lại vội vã về nhà bế cháu trai.

Sau một loạt tiếng bước chân, Hoắc Cạnh Thâm xuất hiện trong tầm mắt đầy oán giận không còn lưu luyến gì của cô.

Anh vẫn còn mặc bộ quần áo ở sân bay, nhưng tay áo đã xắn lên, ba cúc cổ áo mở ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, môi mỏng mím thành đường thẳng tắp, hỏi ba câu liên tiếp: “Chạy đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại? Lại còn tắt máy?’’

Tô Loan Loan không đáp lời.

Vẻ mặt Hoắc Cạnh Thâm như cô vợ nhỏ giận dỗi, cầm lấy vali từ tay cô, sau đó nắm lấy tay cô.

Ai ngờ, Tô Loan Loan lại giằng tay ra, bình tĩnh nhìn mặt anh, nhả ra ba chữ: “Vô liêm sỉ!’’

Hoắc Cạnh Thâm: “…”

Phó Tử Dương nghiêng cái đầu nhỏ, ôm con chó ngồi xem kịch hay.

“Nói, người phụ nữ kia ở đâu?’’ Tô Loan Loan vừa nói vừa xông vào phòng khách.



“Em đến sân bay.’’ Câu này của Hoắc Cạnh Thâm là câu khẳng định.

“Đúng thế, tôi thấy hết rồi.’’ Tô Loan Loan xoay người chỉ vào cậu nhóc đáng yêu kia: “Nói, mẹ đứa nhỏ ở đâu? Anh giấu ả nhân tình đó ở đâu?’’

Hoắc Cạnh Thâm híp mắt: “Nó không phải con tôi.’’

Tô Loan Loan hừ lạnh một cái: “Ngoại hình giống nhau như vậy mà còn định lừa gạt ai chứ, không phải con anh, chẳng lẽ nó là cháu ngoại anh?’’

“Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý.’’

Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô, đáy mắt lướt qua ý nghĩ sâu xa, sau nó nói: “Nó tên là Phó Tử Dương, là con của một người bạn tôi, hôm nay trốn khỏi nhà rồi lên máy bay một mình, đúng lúc tôi về nước thì dẫn thằng bé về luôn.’’

Tất nhiên Tô Loan Loan không tin chuyện hoang đường này của anh.

Lại còn đặt tên là Phó Tử Dương như tên của mấy nam chính ngôn tình nữa chứ, coi thường cô còn nhỏ đấy à.

“Còn người phụ nữ kia, cô ấy đến Trung Quốc để lưu diễn, cô ấy ở khách sạn, không ở đây.’’

Tô Loan Loan lẩm bẩm hai chữ, không tin.

Hoắc Cạnh Thâm lấy điện thoại ra: “Đây là số điện thoại bố nó, có muốn tôi gọi đường dây quốc tế để em hỏi anh ta không?’’

Thấy Tô Loan Loan không nói gì, anh bèn bấm một dãy số.

Mấy giây sau, giọng nói của một người đàn ông truyền tới từ trong điện thoại: “Con tôi gây rắc rối gì cho cậu à?’’

Tô Loan Loan: “…”

“Không có gì, bà xã tôi hiểu nhầm thôi.’’ Nói xong, Hoắc Cạnh Thâm cúp điện thoại.

Anh để vali quần áo vào một góc trong phòng khách rồi ngồi xuống bàn uống nước: “Đến đây.’’

“Làm gì?” Vẻ mặt Tô Loan Loan đầy cảnh giác.

Trên bàn uống nước đặt một hộp thuốc, Hoắc Cạnh Thâm nói: “Sao chân lại chảy máu?’’

Tô Loan Loan cúi đầu nhìn, ở trên cổ chân có một mảng máu đông.

“Đến đây.’’ Hoắc Cạnh Thâm lặp lại.



Tô Loan Loan mím môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Sau khi Tô Loan Loan đi đến đứng đối diện, anh đưa tay nâng bắp chân cô lên, để cô ngồi xuống bên cạnh, chân đặt trên đùi anh.

Cồn sát khuẩn vừa chạm vào da, Tô Loan Loan đau đến nỗi hai mắt rơm rớm nước.

“Mẹ nó, anh nhẹ nhàng chút… a, đau đau…fuck… nhẹ chút, con mẹ nhà anh nhẹ chút không được à?’’

“Sợ đau thế sao?” Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô.

Đôi lông mày của cô gái nhỏ cau lại, răng cắn vào môi, bị trầy một chút da mà đau đến thế sao?

Hoắc Cạnh Thâm không yên tâm về độ cách âm của căn phòng này, hơn nữa lúc này còn có thêm cái bóng đèn năm tuổi nữa.

Anh bất chợt nhìn về phía một người một chó đang ôm nhau kia, trong lòng thầm nghĩ, hay là ngày mai anh tống nhóc con này lên máy bay về nước Y nhỉ…

Giống như là biết thuật đọc tâm, bỗng nhiên cái miệng bé xíu của Phó Tử Dương nói rõ từng chữ từng câu: “Cháu phải ở lại tìm mẹ.’’

Hoắc Cạnh Thâm: “…”

***

Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương, Tô Loan Loan nhìn băng gạc trên cổ chân, cái miệng nhỏ méo xệ.

Ngày mai có đi học lái xe được không nhỉ?

Lại phải xin nghỉ…

“Sau này đừng mặc quần ngắn như thế nữa.’’ Hoắc Cạnh Thâm lại ý kiến ý cò.

Tô Loan Loan hừ một cái, đứng dậy chạy vào phòng ăn: “Tôi đói sắp chết rồi, tôi muốn ăn cơm.’’

Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô.

Ánh mắt thâm trầm.

Cái quần bò này ngắn quá!