Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 517: Kết Cục Thật Kích Động



"Mười ba chữ kia là ngươi cố ý cho ta nhìn thấy." Vu Hoan nhìn Nguyệt Thù, dùng câu khẳng định nói.

"Đúng vậy." Nguyệt Thù cũng không phủ nhận.

Vu Hoan nheo nheo mắt, vẻ mặt nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: "Ngươi để lại thứ gì trên người ta?"

Trong mắt Nguyệt Thừ hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngươi rất thông minh."

"Rất nhiều người đều khen ta như vậy, có thể được Sáng Thế Thần khen một câu, chứng minh ánh mắt của những người đó không hề sai."

Nguyệt Thù nghẹn nghẹn: "Ta để lại một sợi Thần hồn ở trên người ngươi, vốn là muốn chỉ đạo ngươi..."

Ai biết cô nương này căn bản không phải là người thường.

Chỉ đạo nàng làm gì?

Cứu vớt thế giới sao?

Vu Hoan nhíu mày: "Thân thể ta biến thành cái dạng hiện tại, cũng có liên quan đến ngươi đúng không?"

Nguyệt Thù gật đầu: "Nguyên nhân là ta trở về vị trí cũ, Thần hồn ở trong cơ thể ngươi có lẽ cảm ứng được ta, cho nên mới làm cho thân thể của ngươi biến thành hiện giờ như vậy.."

"Ha..."

"Ta thu hồi lại là ngươi không sao nữa."

Vu Hoan liếc nhìn Nguyệt Thù: "Mục đích của ngươi đạt thành rồi?"

Nguyệt Thù lắc đầu, nàng ta nhìn về phía mặt biển, Vu Hoan cũng nhìn theo.

Mặt biển xuất hiện một trận pháp rất lớn, ánh sáng của trận pháp kia là màu đen, biến toàn bộ mặt biển thành màu đen, nhìn qua khá là vi diệu là lạ.

Ánh mắt Nguyệt Thù trầm vài phần, Mộ Thanh Dương đứng ở nơi xa hơn một chút: "Nguyệt Thù, thời gian không nhiều lắm."

Bây giờ Vu Hoan mới kéo ra khoảng cách với Nguyệt Thù, nhưng nghĩ đến Nguyệt Thù thả một sợi Thần hồn vào trong cơ thể mình, nàng cũng không dám động thủ trước, lũ Thần hồn kia, đối với nàng kiềm chế có lẽ là rất mạnh.

Nguyệt Thù ý vị thâm sâu nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, phi thân lao về phía mặt biển kia.

Tư Hoàng trực tiếp đón tiếp, hắn không thể để bất cứ ai ngay thời điểm cuối cùng làm chuyện xấu.

"Tránh ra." Vẻ mặt Nguyệt Thù lạnh lùng nhìn Tư Hoàng.

"Trừ phi ta chết." Tư Hoàng hừ một tiếng, một đường linh lực trực tiếp ném ra ngoài.

Có lẽ là nguyên nhân mới về vị trí cũ, sức mạnh của Nguyệt Thù cón có chút yếu, trong nháy mắt không thể làm gì được Tư Hoàng.



Mộ Thanh Dương muốn tiến lên giúp đỡ, Vu Hoan và Dung Chiêu lại chặn đường đi của hắn.

"Hoan Nhi, tránh ra." Mộ Thanh Dương nôn nóng nhìn tình hình phía dưới, trận pháp phía dưới đã sắp thoát khỏi mặt biển.

Đáp lại Mộ Thanh Dương là một hắc khí sắc bén, thổi mạnh qua khuôn mặt của hắn, Mộ Thanh Dương không thể không lui về phía sau, tránh khỏi công kích của Vu Hoan.

"Hoan Nhi, con căn bản không biết cái gì cả, con làm như vậy, sẽ làm những thứ Nguyệt Thù làm đều trở nên không còn ý nghĩa nữa." Mộ Thanh Dương thật sự gấp gáp nóng nảy.

"Đúng vậy, ta không biết cái gì cả, vậy ngươi nói cho ta biết đi!" Vu Hoan chắn ở trước mặt Mộ Thanh Dương, nổi lên sát khí.

Từ lúc sớm như vậy, Sáng Thế Thần đã bắt đầu tính toán âm mưu.

Mộ Thanh Dương cắn răng, rống lên một câu: "Nguyệt Thù không phải muốn ngăn cản Ma Thần xuất thế."

Động tác Vu Hoan dừng lại: "Có ý gì?"

Dung Chiêu bên cạnh nàng cũng dừng động tác lại, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía Mộ Thanh Dương.

Ý nghĩa của câu nói kia...

"Ý nghĩa của mười ba chữ kia con không biết sao?" Tốc độ nói chuyện của Mộ Thanh Dương rất nhanh.

Vu Hoan mắt lạnh, làm sao nàng hiểu được?

"Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế. Ý của những lời này là chỉ có chính tà âm dương cùng tồn tại, đại đạo của thế giới này mới hoàn chỉnh. Cũng không phải chỉ trong ba vạn năm này không có ai thành Thần, mà còn ở thời kỳ của Nguyệt Thù kia, cũng không có ai có thể đột phá được. Nguyệt Thù suy nghĩ gần ngàn năm mới ngộ ra đạo lý này, nhưng muốn bổ toàn đại đạo, nói dễ hơn làm."

"Cho nên nói, thế giới này không có ai thành Thần, là bởi vì đại đạo không được đầy đủ?" Dung Chiêu đưa ra câu kết luận.

"Ừ." Mộ Thanh Dương gật gầu: "Nguyệt Thù muốn trở về vị trí cũ chỉ là muốn lợi dụng sức mạnh của trời đất, phong ấn ma tính của Ma Thần, chỉ có như vậy Ma Thần mới sẽ không tàn sát thế giới."

Vu Hoan hỏi: "Vậy đại đạo thì sao? Như vậy là có thể bổ toàn?"

Trong mắt Mộ Thanh Dương hiện lên tia ảm đạm: "Đương nhiên không dễ như vậy..."

"Rầm..."

"Không còn kịp rồi, Hoan Nhi, con mau tránh ra!" Sắt mặt Mộ Thanh Dương đột biến.

Trận pháp ở mặt biển đã hoàn toàn rời khỏi mặt nước, đứng ở giữa không trung, trận pháp cũng không lớn, bốn phía đều quanh quẩn từng đợt từng đợt hắc khí nhè nhẹ, nhìn có vài phần quỷ dị.

Nguyệt Thù đã đột phá phòng tuyến của Tư Hoàng, dừng ở phía trên trận pháp. Cấm chế lúc trước những người đó làm ra lại xuất hiện, lần này trực tiếp bao phủ Nguyệt Thù và trận pháp kia đi vào.

Tư Hoàng đuổi theo, đụng phải cấm chế, trực tiếp bị đẩy lùi đến một bên.

"Thời cơ tốt nhất đã bỏ lỡ." Mộ Thanh Dương khẩn trương nhìn phía dưới.



Vu Hoàn và Dung Chiêu liếc nhau, đồng thời lao về phương hướng của Tư Hoàng, nói lại một lần lời của Mộ Thanh Dương lúc nãy cho Tư Hoàng nghe.

Tư Hoàng trầm mặc một lát: "Lại nói tiếp... lúc ấy xác thật có rất nhiều người rõ ràng có năng lực đột phá thành Thần, nhưng đến cuối cùng lại không có ai có thể thành Thần. Ngay cả Quyết Uyển và Ngọc Ninh..."

"Vậy lời hắn nói chính là sự thật?" Vu Hoan nhíu mày, nàng không có hứng thú gì với việc thành Thần, nhưng Nguyệt Thù thật sự không phải muốn ngăn cản Ma Thần xuất thế sao?

Nhưng vào lúc này, trên không trung vẫn luôn tích tụ sấm chớp không có đánh xuống, trong nháy mắt này như thiên quân vạn mã nện xuống, âm thanh vang tận mây xanh, khiến không trung trong nháy mắt đã tràn ngập ánh sáng tím quỷ dị.

Có dừng ở trên mặt biển, nhưng đa số dừng ở trên trận pháo màu đen kia.

Càng có không ít hướng về phía Vu Hoan, tia chớp như cánh tay thô bùm bùm vui sướng đánh về phía Vu Hoan.

Vu Hoan cả kinh, sao lại hướng về phía nàng nữa rồi?

Thậy sự nghĩ nàng dễ bắt nạt hả? Mẹ bà!

Dung Chiêu ôm Vu Hoan trực tiếp nhảy ra khỏi vùng lôi điện.

"Buông nàng ấy ra." Tư Hoàng thấy Dung Chiêu muốn che chở cho Vu Hoan, nhanh chóng lên tiếng: "Tiểu Hoan Nhi muốn tấn chức Thần vị, đây là thiên kiếp, tránh không khỏi."

Vu Hoan: "..."

Cái quỷ gì?

"Lúc trước ta cũng cho rằng bởi vì nguyên nhân tà khí của nàng quá nặng, nhưng lúc nãy ta nhìn thấy trận pháp thiên địa tấn chức Thần vị ở dưới chân nàng, ta đã từng thấy trận pháp thiên địa tấn chức Thần vị, sẽ không nhận sai. Tiểu Hoan Nhi, hôm nay số mạng của nàng bất kể như thế nào nàng đều trốn không thoát được, chỉ có thể cậy vào một mình nàng chống đỡ."

"Không phải đại đạo không được đầy đủ sao?" Vu Hoan cứng họng.

"Ta cũng không biết, Tiểu Kiếm Linh, ngươi buông Tiểu Hoan Nhi ra."

Dung Chiêu không nhìn Tư Hoàng, nói bên tai Vu Hoan chỉ có ba chữ: "Ta bồi nàng."

Không có lời nói dư thừa nào, chỉ có ba chữ đó lại như là dòng nước ấm chảy vào trong trái tim Vu Hoan làm trái tim đang lạnh lẽo bỗng chốc trở nên ấm áp yên tâm.

Tư Hoàng trực tiếp trợn mắt trắng: "Hai người các ngươi khoe ân ái cũng phải phân trường hợp đi được không? Tiểu Kiếm Linh ngươi đứng ở đó, thiên kiếp sẽ gia tăng khó khăn, ngươi không phải đang giúp Tiểu Hoan Nhi mà là đang hại nàng, ngươi biết không!"

Dung Chiêu: "..." Hắn có thể nói là hắn đã quên không?

"Một mình ta có thể." Vu Hoan vỗ vỗ tay Dung Chiêu, lập tức tránh hắn ra, bay về nơi có tia chớp dày đặc kia.

Dung Chiêu muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến mình mà đi qua, thiên kiếp sẽ gia tăng, hắn chỉ có thể ngừng ở tại chỗ.

Tư Hoàng nhìn thân ảnh của Vu Hoan bị tia chớp bao phủ, trong mắt hiện lên một tia sầu lo, Tiểu Hoan Nhi tấn chức Thần vị, sẽ là Thần gì?

Mấy vạn năm, ngoại trừ Sáng Thế Thần và Ma Thần, thế giới này cũng không có Thần nào khác.