Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 478: Bọn Họ Sẽ Không Tổn Thương Ta



Mộ phủ cho Vu Hoan chỉ có một cảm giác.

Kiềm nén.

Mặc kệ là ngôi nhà hay là người, nơi chốn đều lộ ra hai chữ này.

Nàng nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, Dung Chiêu nghiêng đầu lộ ra tươi cười an ủi, cảm giác nặng nề trong lòng Vu Hoan mới biến mất vài phần.

Gia đinh dẫn bọn họ đến một tiểu viện: "Hai vị, ở đây là viện của đại thiếu gia, các ngươi đi vào đi."

Vu Hoan: "..."

Cứ thả người tiến vào như vậy, thật sự có thể?

Gia đinh dường như đọc hiểu ý nghĩ của Vu Hoan, trên mặt lộ ra tia chua xót: "Ngày của đại thiếu gia không còn nhiều lắm, hiện tại gia chủ và phu nhân đã là ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, cho nên hai vị không cần băn khoăn cái gì."

Nghiêm trọng như vậy...

Trong lòng Vu Hoan có chút không thoải mái, nhưng không có khổ sở.

Ở trong lòng nàng, đây chỉ là Thanh Dương Mộ chuyển thế, không phải là Thanh Dương Mộ.

Tình cảm nàng đối với Thanh Dương Mộ, sẽ không chuyển dời lên người Mộ Thanh Dương.

Dùng Dung Chiêu tới nói thì chính là quá mức lý trí, lý trí đến độ khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Khi Vu Hoan đi vào, vừa lúc có hai người đi ra, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Sống lớn đến nửa đời người rồi, còn chưa từng gặp phải bệnh kỳ lạ như thế. Ngươi nói Mộ gia nhiều thế hệ hành thiện tích đức, sao đại thiếu gia phải mắc phải bệnh kỳ quái như vậy."

Người đồng hành với hắn nhanh chóng kéo hắn một chút: "Bớt nói đi, đi thôi đi thôi!"

Hai người cơ hồ cũng không ngẩng đầu nhìn Vu Hoan và Dung Chiêu, vội vàng rời khỏi tiểu viện.

Vu Hoan bước lên bậc thang, đứng ở cửa, ánh mắt tối nghĩa nhìn bóng của mình in trên cánh cửa kia, sau một lúc lâu cũng không nhấc chân.

Dung Chiêu an tĩnh đứng bên cạnh nàng, không có thúc giục, cũng không có lời nói dư thừa nào.

"Khụ khụ khụ khụ..." Tiếng ho khan mỏng manh từ trong phòng truyền đến.

Vu Hoan như là được bừng tỉnh, thân hình khẽ nhúc nhích, đi về phía căn phòng.

"Không phải nói đừng tới sao? Thân thể của ta tự ta biết, trở về đi." Giọng nói kia rất mỏng manh, giống như đang lẩm bẩm vậy.

Trong lòng Vu Hoan nhảy nhảy, giọng nói này không giống với trong ấn tượng của nàng.

Tiếng bước chân nhỏ vụn đến gần, Mộ Thanh Dương nhíu mày lại, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra bất đắc dĩ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài.

Lọt vào trong tầm mắt chính là màu đen, trong màu đen trộn lẫn hoa văn màu vàng, vô cớ cho người ta có cảm giác tôn quý.

Một khuôn mặt xinh đẹp mang theo tà khí đột ngột xông vào trong tầm nhìn của hắn, đôi mắt nàng đen như mực, thoáng như vũ trụ hư không, khiến người ta không có cách nào nhìn thấy một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.



Mộ Thanh Dương sững sờ nằm đó, trong nháy mắt kia, trong lòng hắn như có thứ gì đó phá kén mà chui ra.

Vì người trước mặt này.

Vì thiếu nữ trước mặt này.

Vu Hoan đánh giá Mộ Thanh Dương một lát, không nói một lời túm Uyên Ương Kính ra: "Hiện tại làm sao bây giờ?"

Người thì tìm được rồi, cũng chỉ dư lại khôi phục ký ức.

Mộ Thanh Dương nhìn động tác của Vu Hoan, đây là tình huống gì?

Uyên Ương Kính vặn vẹo trái phải, bỗng nhiên bay đến đỉnh đầu Mộ Thanh Dương...

"Bình bịch..."

Một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, chạy trốn có chút gấp, sắc mặt đỏ bừng. Nhìn thấy người đứng ở mép giường Mộ Thanh Dương, hắn cũng sửng sốt: "Các ngươi là?"

Uyên Ương Kính còn treo trên đỉnh đầu Mộ Thanh Dương, người tới vừa thấy, lập tức trắng mặt, lắp bắp nói: "Các ngươi không phải là muốn hại đại ca chứ?"

Gọi Mộ Thanh Dương là đại ca...

Mộ gia tiểu thiếu gia, Mộ Thanh Không.

Mộ Thanh Không lắc mình chạy vội tới mép giường Mộ Thanh Dương, duỗi tay bảo vệ Mộ Thanh Dương ra phía sau mình: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Đại ca có thù hận gì với các ngươi?"

Vu Hoan trừng hắn một cái, một phen lôi kéo cánh tay hắn, muốn ném hắn văng ra, nhưng quỷ dị là tay nàng xuyên qua hắn...

Xuyên qua...

"Quỷ... ngươi là quỷ tu." Điều này khiến sắc mặt Mộ Thanh Không trắng càng thêm trắng.

Vu Hoan nhìn nhìn tay của mình, lại thử đi kéo Mộ Thanh Không, nhưng kết quả đều giống nhau, trực tiếp xuyên qua hắn.

Vu Hoan: "..."

Thế giới luôn tràn ngập ác ý với ta, làm sao bây giờ!

Nàng thuận tay lôi kéo Dung Chiêu, trong lòng an ủi bản thân, may mắn, còn có người có thể chạm vào.

"Cái kia nha..." Vu Hoan tặc lưỡi nhìn Mộ Thanh Không: "Ta có chút việc muốn nói với hắn, ngươi có thể đi ra ngoài một chút không?"

Ánh mắt Mộ Thanh Không quái dị, tựa hồ như muốn nói, ngươi không bị điên chứ?

Nhìn thấy hai người xa lạ có bất lợi với đại ca nhà mình, hắn sẽ đi ra ngoài sao?

Đương nhiên sẽ không!

"Đại ca, huynh đừng lo lắng, đệ sẽ bảo vệ huynh." Ánh mắt Mộ Thanh Không kiên định, mặc kệ hai người trước mặt muốn làm cái gì, hắn đều phải bảo vệ đại ca.



Mộ Thanh Không và Mộ Thanh Dương là huynh đệ sinh đôi, Mộ Thanh Dương chỉ ra trước Mộ Thanh Không một khắc.

Nhưng mà từ nhỏ thân thể của Mộ Thanh Dương đã không tốt, cho nên Mộ Thanh Không càng như là ca ca hơn, chăm sóc Mộ Thanh Dương, bảo vệ Mộ Thanh Dương cơ hồ là tiềm thức của Mộ Thanh Không.

"Thanh Không... bọn họ sẽ không tổn thương huynh." Cuối cùng Mộ Thanh Dương cũng nói chuyện, chỉ là giọng nói kia hữu khí vô lực như cũ.

Hắn có loại trực giác, thiếu nữ đứng đối diện hắn này mang đến cho hắn có loại cảm giác rất quen thuộc.

Hắn chắc chắn thiếu nữ này sẽ không tổn thương hắn.

Có đôi khi trực giác chính là tùy hứng như thế đấy.

"Đại ca!" Thanh Dương Không ồn ào một tiếng, nhưng mà không đợi hắn nói câu tiếp theo, hắn bỗng nhiên bay lên.

'Bịch' một tiếng bị ném ra ngoài cửa, cửa phòng đóng lại ngay trước mắt hắn, chờ hắn bò dậy muốn xông vào, thì một sức mạnh vô hình lại bắn bay hắn một lần nữa.

Vu Hoan cong môi, nàng không được thì còn có Dung Chiêu!

"Tiếp tục." Vu Hoan nhìn về phía Uyên Ương Kính.

Mộ Thanh Dương châm chước: "Cô nương... có phải cô nương biết ta không? Ta... ta không phải có ý kia... ta ta..."

Nói đến phía sau, hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào.

"Biết." Vu Hoan cũng không có phản bác, dù sao chờ hắn khôi phục ký ức, cũng sẽ nhớ lại.

Mộ Thanh Dương đột nhiên mở to mắt, hô hấp quá mức đột ngột khiến sắc mặt hắn xanh mét, điều chỉnh lại một chút mới hòa hoãn lại được.

Mà trong lúc đó, Vu Hoan chỉ nhìn, ánh măt không vui không buồn, làm người khác không rõ rốt cuộc nàng đang nghĩ như thế nào.

"Mấy năm nay ta cứ có một giấc mơ." Mộ Thanh Dương nhẹ nhàng nói: "Rõ ràng nơi trong mơ đó ta chưa từng đi đến, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, nơi đó có rất nhiều người, nhưng ta không thấy rõ mặt của bọn họ, mỗi lần khi ta muốn thấy rõ mặt bọn họ thì cảnh tượng trong mơ sẽ biến thành một cái khác..."

Mộ Thanh Dương dừng một chút, đôi mắt ngoại trừ vẻ đau xót, còn có một tia kinh sợ.

Hắn không có nói nữa, mà nhìn về phía Vu Hoan: "Cô nương, cô nương có thể nói với ta, nơi đó là đâu không?"

Trong lòng hắn có một âm thanh đang kêu gào, nàng nhất định biết đó là đâu.

Thậm chí, nàng chính là một người trong mơ kia.

"Rất nhanh ngươi sẽ biết." Vu Hoan nhàn nhạt quét hắn liếc mắt một cái, nhìn về phía Uyên Ương Kính.

Uyên Ương Kính đã dừng động tác xoay tròn, sương mù trong gương dần dần biến mất, có hình ảnh mơ hồ xuất hiện.

"Ong..."

Sau một tiếng này, là tiếng rách nát rõ ràng, kết giới của Dung Chiêu bị phá.

Nàng nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu đang nhíu mày nhìn cửa sổ, đôi mắt có nhè nhẹ từng đợt từng đợt sát khí.