Ảo Mộng Nhân Sinh

Chương 24: PHƯỢNG HOÀNG TRÙNG SINH



Chương 24: PHƯỢNG HOÀNG TRÙNG SINH

Narumi gật đầu nói :

- Với hiện tình của tập đoàn không tiện sản xuất những phim bom tấn. Việc khó mời được diễn viên nổi tiếng hay đạo diễn giỏi là một vấn đề nghiêm trọng. Do đó, chúng ta chỉ có thể bắt đầu bằng những bộ phim có chi phí thấp, thời gian sản xuất ngắn, nhanh thu hồi vốn. Đương nhiên, để đánh bóng tên tuổi, chúng ta có thể tiến hành các biện pháp phụ trợ, chẳng hạn như ...

Cả bọn lập tức chăm chú nhìn cậu. Cậu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng buông ra từng chữ :

- Mỗi tuần một bộ phim.

- A !

Cả bọn sửng sốt kêu lên. John Nicholas Calley phản ứng nhanh nhất, lập tức vỗ đùi nói :

- Hay ! Mỗi tuần một bộ phim. Cho dù chi phí sản xuất thấp, diễn viên không nổi tiếng, hay có chút khuyết điểm nào đó thì cũng dễ dàng được thông cảm. Lại còn gây được tiếng vang nữa.

Mike Nichols vội nói :

- Chỉ có một tuần làm sao sản xuất được một bộ phim ? Đối với tập đoàn của chúng ta, không thể làm sơ sài được.

Mike Nichols là giám đốc sản xuất, đối với phạm vi trách nhiệm của mình đặc biệt quan tâm. Thương hiệu MGM dù sao cũng là một thương hiệu lớn, từng là đầu tàu của ngành công nghệ điện ảnh ở Hollywood, không thể để phá hủy bởi những sản phẩm sơ sài, tệ hại. Narumi chỉ khẽ mỉm cười. John Nicholas Calley hỏi :

- Một tuần có thể quay xong một kịch bản hay không ?

Mike Nichols đã nghiên cứu kỹ các kịch bản, suy nghĩ một lúc rồi mới nói :

- Nếu tăng thêm thời gian công tác mỗi ngày, đối với các kịch bản này có thể miễn cưỡng hoàn thành được. Nhưng việc sản xuất một bộ phim không chỉ có thời gian quay phim.

- Ta đương nhiên biết. Vấn đề là khán giả chỉ quan tâm đến thời gian quay phim. Còn tiền kỳ và hậu kỳ có mấy người quan tâm. Chúng ta có một tuần chuẩn bị, một tuần quay phim và một tuần xử lý hậu kỳ. Như thế được chứ ?

- Được. Nếu kinh phí đầy đủ thì không thành vấn đề.

- Chúng ta có thể thành lập vài nhóm sản xuất, luân phiên nhau, đảm bảo làm sao cho mỗi tuần đều có một nhóm tiến hành quay thực cảnh. Như thế, chúng ta có thể tuyên bố với bên ngoài rằng đang thực hiện kế hoạch “Mỗi tuần một bộ phim”.

Kế hoạch ‘mỗi tuần một bộ phim’ không phải là mới, đã từng xuất hiện trong lịch sử Hollywood, nhưng thời đó phim trắng đen có quá trình chế tác không mấy phức tạp như hiện nay. Chỉ có điều mọi người cũng đã nghĩ ra phương pháp thực hiện, miễn cưỡng thỏa mãn được yêu cầu. Carly Reiner đột nhiên giơ một kịch bản lên, nói :

- Chúng ta có thể bắt đầu bằng kịch bản này, chi phí sản xuất khoảng 3 triệu USD mà thôi. Nếu như Chủ tịch đồng ý đóng vai chính thì càng hay. Chúng ta có thể nhờ danh tiếng của Chủ tịch để tăng lượng khán giả.

Thật sự mà nói, danh tiếng của Narumi lớn hơn cậu tưởng rất nhiều. Nếu cậu đóng vai chính sẽ có rất nhiều nội dung để tuyên truyền. Thậm chí chỉ cần có 1/10 số độc giả của cậu đi xem phim, thì doanh thu cũng đã rất khả quan rồi. Mike Nichols giật lấy kịch bản, xem qua một lượt, rồi gật đầu nói :

- Ta có một ý này. Chủ tịch có thể vừa đóng vai chính, vừa làm giám chế. Với thân phận của Chủ tịch, chúng ta sẽ có rất nhiều nội dung để tuyên truyền hấp dẫn khán giả.

John Nicholas Calley cũng lập tức tán đồng :

- Chủ ý hay !

Cả bọn xem chừng rất hứng khởi, quên cả việc hỏi ý kiến đương sự. Narumi nhìn qua một lượt, ‘High School Musical’, gật đầu nói :

- Không thành vấn đề !

Để phục hưng MGM, cậu có thử làm diễn viên cũng không sao.

...

Rời trụ sở tập đoàn MGM, Narumi quyết định đi kiểm tra vài cơ sở kinh doanh của cậu ở Los Angeles. Đây là một đại đô thị, Tập đoàn Công nghệ Mars có đến hơn chục ‘Trung tâm giải trí Mars’, trong đó nơi lớn nhất có đến 500 máy vi tính, quy mô hoành tráng. Cậu vừa ghé vào đó, liền cảm thấy rất ngạc nhiên, tưởng tượng của cậu về các điểm cho thuê máy vi tính tuyệt đối không giống như thế này.

Từ ngay cửa ra vào, các nhân viên tiếp tân, nhân viên kinh doanh đều là những thiếu nữ xinh đẹp, vui vẻ chào đón khách. Ai bước vào đây cũng đều thấy tâm tình thoải mái, rồi sau đó cũng ít ngần ngại khi chi tiền.

Phần bên trái là một quán cà phê nhỏ, mặt vách hướng ra đường toàn bằng kính, ngồi trong quán có thể nhìn người xe qua lại ngoài đường. Ngay phía trong là tiệm thức ăn nhanh. Giữa hai nơi này chỉ có vài bộ bàn ghế, sử dụng chung, bởi vì khách hàng ở đây ít ngồi tại chỗ, mà thường mang vào bên trong, vừa chơi game vừa ăn.

Phần bên phải là một siêu thị mini, hàng hóa phong phú và giá cả cũng rất mềm, thậm chí còn có cả khu hàng đồng giá 1USD (tương tự các cửa hàng 100 yên ở Nhật Bản). Cạnh đó là cửa hàng thiết bị - phần mềm máy tính, nơi bán những máy tính, linh phụ kiện và các loại phần mềm mang thương hiệu Mars.

Tận trong cùng là phòng máy, được chia thành hai phần : khu vực cho hút thuốc và khu vực cấm hút thuốc, được ngăn cách bởi bức tường bằng kính, bên trong còn được lắp đặt thiết bị hút khói công suất lớn và máy điều hòa, nên nhìn chẳng khác gì nhau lắm. Nội thất khá thoáng và có cả cây xanh trang trí, không hề có cảm giác ngột ngạt.

Dù có đến 500 máy, nhưng phòng máy lúc nào cũng kín chỗ. Không ít người chơi còn có một đám đông phía sau vừa xem vừa cổ vũ, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt. Cậu chú ý quan sát thấy có đến 3/4 đang chơi game Casino. Game này có đầy đủ tính năng để kết nối mạng, dù chỉ là mạng cục bộ, người chơi có thể kết nối với ngươi chơi khác để cùng đánh bài, vì thế rất thu hút người chơi, những người không có nhiều tiền để đi chơi bài ở Las Vegas. Đa phần người Mỹ đều có máu cờ bạc, không ít thì nhiều.

Đặc biệt, toàn bộ máy tính ở đây đều đã chuyển sang sử dụng hệ điều hành ‘Mars 92’, người sử dụng có thể thực hiện đa số các thao tác chỉ bằng cách click chuột, rất đơn giản. Người chưa từng tiếp xúc với máy tính cũng chỉ cần khoảng một giờ để làm quen, thân thiện với người sử dụng, được khách hàng hoan nghênh nhiệt liệt. Đi kèm với nó còn có ‘Mars Word 92’ để đánh văn bản, ‘Mars Excel 92’ là bảng tính, ‘Mars Paint 92’ để vẽ hình, ‘Mars DOS’ để vào cửa sổ DOS, ‘Mars Explorer’ là trình duyệt. Những phần mềm này đều có bán ở cửa hàng bên ngoài, khách hàng có thể mua về để cài vào máy tính của họ. Dù không hề được quảng cáo chính thức trên các phương tiện truyền thông đại chúng, nhưng thị phần của nó đang ngày càng mở rộng. Những người được hỏi đều hài lòng bởi sự đơn giản, dễ sử dụng của nó. Đa số người dùng không phải là chuyên gia phần mềm, sử dụng máy vi tính chỉ để giải trí hoặc phụ trợ thêm cho công việc, không muốn bỏ ra nhiều thời gian chỉ để học tập cách sử dụng các chức năng cơ bản của máy vi tính.

Thâm nhập quan sát, cậu phát hiện trong thời gian qua Công ty Công nghệ Mars đã cho ra đời hơn chục game nữa. Carolyn Bacon tuy không phải là thiên tài kiểu như Bill Gate, nhưng cũng rất có năng lực và tinh thần cầu tiến. Hiện tại ở công ty đã có đến hơn 200 lập trình viên, chia làm ba nhóm chủ yếu : khoảng 100 người cho nhóm ‘Hệ điều hành’, 50 người cho nhóm ‘phần mềm’ và 50 người cho nhóm ‘game studio’. Công ty phát triển rất nhanh và hoạt động kinh doanh hiệu quả.

Quan sát một lúc, Narumi hỏi Giám đốc trung tâm :

- Nơi đây bình thường cũng đông khách như thế này ư ?

Viên giám đốc cung kính nói :

- Báo cáo Chủ tịch. Trung tâm chúng ta vẫn luôn đông khách, ngay cả lúc nửa đêm. Nhiều khách hàng còn bao máy suốt đêm nữa. Trong khoảng thời gian từ 24h đến 8h sáng hôm sau, chúng ta cho bao máy chỉ 5 USD.

- Game được ưa thích nhất là gì ?

- Dạ. Khách hàng chơi nhiều nhất là Casino ạ. Kế đó là Zuma và Dr. Riêng khách hàng nữ thích nhất là Majuu.

Narumi rất hài lòng. Trung tâm mở cửa suốt, khách hàng luôn đông đảo, đương nhiên kết quả kinh doanh sẽ cực kỳ tốt.

...

Arizona, Lĩnh địa Fujiwara, Thành phố La Paz, Cung điện Etou.

Đứng trước mặt Narumi là một thanh niên tuổi độ hai mươi, diện mạo cũng dễ nhìn, chỉ có điều thể hình đặc biệt đô con, cao khoảng 1m75, ba vòng đều cực lớn, so với thanh niên người Mỹ bình thường khác thì thể hình vừa béo vừa lùn, nhìn có vẻ rất khôi hài. Bernard Jefferson, giám đốc đài truyền hình La Paz, giới thiệu :

- Chủ tịch. Cậu ta chính là Ronald Shore, ở Boston, đang là sinh viên đại học.

Cậu ta là thí sinh trong cuộc thi âm nhạc “America Idol” do đài truyền hình La Paz tổ chức. Cậu ta từ bé đã đam mê âm nhạc, rất thích ca hát, nếu có cơ hội thì sẵn sàng tham gia các cuộc thi âm nhạc, bất kể quy mô lớn nhỏ. Chỉ đáng tiếc do ngoại hình không phù hợp với thẩm mỹ của khán giả đối với một ngôi sao ca nhạc, nên dù là có hát đúng nhịp điệu, đúng tiết tấu, nhưng làn hơi không phù hợp, ngoại hình không phù hợp, khiến người nghe chỉ thấy buồn cười mà thôi, thành ra không lần nào lọt qua được vòng sơ tuyển. Narumi đã từng nghe đoạn băng ghi âm bài thi của cậu ta, và cũng không nhịn được cười, giọng không khó nghe, nhưng nếu bảo là hay thì không ai chấp nhận, vì vậy mà thi lần nào rớt lần đó.

Trong lúc xem qua các tài liệu về cuộc thi, Narumi vô tình nhìn thấy cậu ta, bất giác liên tưởng đến một nhân vật. Cảm thấy tội nghiệp cho quá trình phấn đấu vì ước mơ đó, cậu quyết định cho cậu ta một cơ hội. Bernard Jefferson được lệnh đưa cậu ta từ Boston đến đây. Cậu ta rất mong chờ một cơ hội, nên lập tức theo đến đây ngay.

Ronald Shore đứng nghiêm chỉnh ở đó, dáng vẻ vừa bối rối vừa tỏ ra đáng thương. Narumi khẽ cười, bảo :

- Cậu rất muốn trở thành ca sĩ ?

- Dạ.

- Cậu không có ngoại hình tốt, chỉ có thể phát huy chất giọng, âm điệu, vũ đạo. Cậu phải học tập rất nhiều, rất khổ đó.

- Dạ. Tôi không sợ khổ.

Cậu ta ngước mặt lên nhìn Narumi, nói với giọng cực kỳ kiên quyết. Có quyết tâm như vậy là rất tốt ! Bernard Jefferson khẽ gật đầu nói :

- Chủ tịch. Có thể cho cậu ta một cơ hội.

Cậu ta lập tức chăm chú nhìn Narumi, ánh mắt mở to đầy khát vọng. Cậu ta đã cố gắng rất nhiều, chỉ hy vọng có cơ hội phát huy. Narumi mỉm cười bảo :

- Tìm người huấn luyện cho cậu ta. Ta hy vọng sau hai tuần nữa sẽ có ít nhiều tiến bộ, có thể quay MV được.

- MV ?

Cả hai người đều ngạc nhiên sửng sốt. Bernard Jefferson hỏi lại :

- Chủ tịch định cho cậu ta quay MV ?

Narumi nói :

- Quay một đoạn MV ngắn thôi, lồng vào trong một bộ phim sắp quay, giúp cậu ta đánh bóng tên tuổi và tiếp cận khán giả.

- Dạ. Nếu chỉ có thế thì không sao ?

Sau khi Ronald Shore ra về, Narumi hỏi Bernard Jefferson :

- Việc tìm kiếm các nhà văn tương lai tiến hành đến đâu rồi ?

- Chủ tịch. Danh sách sơ bộ có 26 người, gồm 4 người Mỹ, 1 người Anh, 1 người Pháp, 1 người Đức, 1 người Ý, 1 người Tây Ban Nha, 2 người Nga, 1 người Ai Cập, 1 người Nam Phi da đen, 1 người Kenya da đen, 1 người Arabi, 1 người Thổ Nhĩ Kỳ, 1 người Ấn Độ, 1 người Việt Nam, 1 người Thái Lan, 2 người Trung Hoa Đại Lục, 1 người Hàn Quốc, 2 người Nhật Bản, 1 người Brasil và 1 người Úc. Người lớn tuổi nhất là 22 tuổi, còn nhỏ tuổi nhất là 16 tuổi.

- Có cả 2 người ở Trung Hoa Đại Lục kia à ?

- Dạ. Bọn họ do người của chúng ta ở Hong Kong giới thiệu : Trương Tiễn ở Phúc Kiến, 16 tuổi và Miêu Hiểu Phong ở Hồ Bắc, 15 tuổi.

- Còn nhỏ thế à ? Bọn họ sang đây có vấn đề gì không ?

- Dạ. Chỉ cần Trường Trung học Fujiwara cấp cho bọn họ suất học bổng du học là không có vấn đề gì cả.

- Ân ! Cứ như thế đi.