Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 110: Cuộc chiến tại bình nguyên



Bình nguyên Maharashtra,

Đáng ra trước mắt phải xuất hiện những thảm cỏ xanh tươi khiến người vui thích, nhưng Alan lúc này đây chứng kiến chỉ toàn là... người. Hào quang của vũ khí lập lòe không đếm hết được dưới ánh nắng làm cho bất kỳ ai đều cảm thấy lóa mắt.

Cờ xí khắp nơi tung bay, nhưng không khí lại yên lặng tới đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân đều nhịp thỉnh thoảng nổi lên. Nhưng ai cũng hiểu, đây chỉ là bình tĩnh trước bão táp mà thôi.

Áp lực vô hình lan tỏa trong lòng mỗi người, cho đến khi...

“Tiến công!” Một âm thanh trầm thấp, nhưng lại vang vọng rõ ràng khắp không gian rộng lớn, ma đạo sư Tobias bình tĩnh hạ lệnh.

“Gaaaaaaaa!!!”

“Giết!!!!!!”

Hàng trăm ngàn người cùng nhau gào thét xung phong tạo nên một tràng cảnh rung động đến mức nào. Ít nhất Alan chỉ cảm thấy nhịp tim của mình cũng mất tự chủ mà gia tốc.

“Thật sự... làm cho người nhiệt huyết sôi trào, ngươi nói đúng không?” Bên cạnh Alan, một nam tử trẻ tuổi cảm thán, ai nghe đều dễ dàng nhận ra trong giọng nói của hắn chứa đựng hưng phấn rõ rệt.

Đây là Raul, con trai của bá tước Cameron, chỉ so Bianca nhỏ vài tuổi. Dòng chính của gia tộc Cameron tất nhiên không phải chỉ có một đứa. Bá tước có tổng cộng 3 người con gái, 4 đứa con trai. Và tất nhiên, nữ nhi của bá tước ngoài Bianca thì toàn bộ đều gả ra ngoài, nếu không Alan sớm đã bị làm mai.

Còn về trước mặt hắn tên nam tử trẻ tuổi này, Raul, thỏa thỏa là một kẻ cuồng chiến tranh, sùng bái bạo lực. Suốt ngày theo đuôi Logan đi chinh chiến tứ phương, hết thảo phạt tặc phỉ, lại đi sang biên giới luyện binh với mấy vương quốc khác.

“Raul, chiến tranh, thực tế cũng không tốt đẹp như vậy. Hòa bình yên ổn mới là tốt nhất. ” Alan hơi lắc đầu, lực lượng mang tới cảm giác đúng thật là hết sức tuyệt vời, nhưng thường xuyên lao đầu vào tranh đấu, trên mũi đao khiêu vũ đúng thật là không phải khẩu vị của hắn.

Suốt ngày chém giết cái gì, có cùng mỹ thiếu nữ tán tỉnh và ước pháo thơm sao.

Tuy nhiên, Raul thì lại không cho là đúng, lập tức trợn mắt phản bác.

“Ta nói, Alan, ý nghĩ của ngươi mới là khác người, chiến tranh, chẳng phải năm nào cũng có sao. Không phải giữa thú nhân và nhân loại, thì lại giữa quý tộc và quý tộc, vương quốc và vương quốc. Chúng ta đâu thể làm chủ, không tránh được thì phải biết tận hưởng. Hơn nữa... ”

“Ma Pháp Kỵ Sĩ như chúng ta a, sở hữu thực lực cường đại, không lấy ra chém người thì còn có cái gì ý nghĩa. ” Hắn thô lỗ lên tiếng, nhưng từng câu chữ thật sự là xuất phát từ đáy lòng.

“Này... ” Alan nghẹn họng, ngẫm lại thì đối phương thật sự nói có mấy phần đạo lý.

“Được rồi, đã sắp đến phiên chúng ta ra sân. Hắc, thi nhau xem ai giết được nhiều hơn thế nào!”

Raul cười to, tiếp đó kéo dây cương. Sau lưng hơn 30 tên kỵ sĩ nhanh chóng theo sau.

“Bảo trọng!” Alan đơn giản hồi đáp.

Tuy nhiên trong lòng lại không mấy lo lắng, Raul tất nhiên cũng là một vị Ma Pháp Kỵ Sĩ Chiến Thuật Cấp. Còn có đám Ma Pháp Kỵ Sĩ tinh nhuệ của gia tộc Cameron đi cùng, chỉ cần đối phương đừng cố ý tìm đường chết, giữ mạng thì không thành vấn đề.

“Theo sát ta!” Alan quay đầu, nhẹ giọng ra hiệu cho đội viên. Sau đó lập tức thúc ngựa lao tới.

Chém giết, bắt đầu!

Nhiệm vụ của Alan được bá tước Cameron giao cho, cũng không khác mọi khi là mấy, thống lĩnh tiểu đội gồm hơn 20 tinh anh đi rong ruổi khắp nơi chiến trường, chuyên nhằm vào siêu phàm giả của bên thú nhân. Gặp nhóm chiến sĩ đối địch đi lẻ nếu thuận tiện thì tiêu diệt.

...

“Chết đi, nhân loại!” Thú nhân báo tộc giơ lên cao chiếc rìu bổ xuống, dưới chân hắn là một vị kỵ sĩ đã bị đánh bay mất vũ khí.

“Không... ” Seth Musgrave đã tuyệt vọng. Bị thù hận khiến cho mải mê chém giết, đến lúc ý thức được thì bản thân đã bị bao vây, ma lực cũng tiêu hao sạch sẽ.

Một tia máu tươi vẩy ra trên khuôn mặt, Seth có chút sửng sốt khi nhìn về phía kẻ địch đối diện. Hốc mắt bị một mũi tên xuyên qua, đuôi tên vẫn còn đang rung động không ngừng.

“Aaaa! ” Hàng loạt tiếng kêu thảm vừa mới vang lên thì bỗng chốc im bặt,những chiến sĩ thú nhân gần đó đều lần lượt ngã xuống.

“Cái này... ” Seth tuy kinh ngạc, nhưng bản năng cầu sinh khiến cho động tác của hắn không hề chậm. Nhanh chóng bật người dậy chạy ngược về phía doanh trại, vị kỵ sĩ trẻ tuổi này biết mình cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục ma lực thì mới có thể tiếp tục chiến đấu. Ánh mắt cũng chưa quên hướng về phía nam tử tóc đen cách đó khá xa tỏ vẻ cảm kích.

Hạ xuống trên tay cung, Alan cũng không tiếp tục để ý, tiện tay mà thôi! Hơn nữa, tình huống sắp phải đối mặt khiến cho hắn nhất định phải tập trung

“Có rất nhiều siêu phàm giả tới gần... quy mô ma lực... không ổn rồi. ”

Alan hít sâu mội hơi, giơ tay ra hiệu cho đồng đội.

“Tản ra, ba người một tổ, ta chỉ có thể nói... sống sót a!!! ” Chiến đấu chung trong nhiều ngày nay, làm sao có thể không có tí cảm tình.

Việc hắn ăn hôi, dựa vào siêu phàm tâm nhãn và cung thuật từ xa phóng ám tiễn săn giết mười mấy tên siêu phàm giả rốt cuộc đã khiến cho địch quân chú ý. Hơn nữa trong số thú nhân lao tới... tồn tại một tên có vẻ khá khó xơi.

Đi đầu trong đội ngũ địch quân, một thú nhân ngưu tộc nhìn chằm chằm vào nam tử tóc đen đối diện, như gào thét lên tiếng:

“Tiểu tử... ta nhận ra ngươi!”

Alan nghe được lập tức nhướng mày, rất muốn nói một câu:

“Ta m* nó cũng không quen biết ngươi a, vị... cô nương này. ”

Đúng vậy, trước mặt tên to con, bắp tay bắp chân lớn gấp đôi Alan là một nữ tính bán thú nhân, mặc dù xem ra huyết thống đúng là tinh thuần có hơi quá đáng.

“Lúc trước đốt lương thảo tại hậu phương... chính là ngươi đi. Mùi này, ta sẽ không nhận lầm. ”

“Mùi... ” Alan xạm mặt lại, chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, trong lòng hô to biến thái.

Nhưng rất nhanh, sát khí nồng nặc tỏa ra từ đối phương làm hắn không còn tâm trạng để nghĩ vớ vẩn.

“Hắc, bây giờ nói những thứ này... có gì ý nghĩa sao!” Alan cười lạnh đáp lại. Con ngươi hổi phách như có ngọn lửa lóe lên, ma lực trong cơ thể cấp tốc vận chuyển.

“Đúng là không có ý nghĩa!” Thú nhân ngưu tộc nhe răng dữ tợn, vừa dứt lời, thân hình khổng lồ như một chiếc xe lửa xông về phía trước. Dưới chân, mặt đất do lấy đà hãm lên hố sâu làm bụi đất bay lên. Các thú nhân phía sau cũng lần lượt tự động tách ra truy tìm chính mình địch thủ.

Binh lính bình thường gần đó tại hai bên cũng ăn ý mà tách ra khoảng trống, tránh cho bị cuộc chiến siêu phàm lan đến. Binh đối binh, tướng đối tướng, đây đã là thường thức trên chiến trường trong bao năm qua.

...

“Tobias các hạ, phía mặt đông, đội quân gồm hai ngàn thú nhân đang cấp tốc tới gần. ” Bá tước Cameron vội vàng báo cáo.

Ma đạo sư Tobias tất nhiên hiểu ý, chiến sĩ bình thường tất nhiên không thể nào có sức mạnh như vậy.

“A, số lượng siêu phàm giả đây?”

“Phải hơn 200 người, Tobias các hạ, hơn nữa... rất mạnh.” Khuôn mặt bá tước Cameron nhăn nhó. Đến cả đội ngũ hơn trăm Ma Pháp Kỵ Sĩ do Logan dẫn đầu bị hắn phái ra cũng bị đánh tan tác, hầu hết đều mang thương mà rút lui.

Ngoài việc báo cáo lên trên thì đúng là không còn biện pháp khác. Dốc toàn bộ lực lượng gia tộc đi liều mạng? đầu óc bá tước đại nhân vẫn còn dùng tốt, không tới nỗi lú lẫn.

“Vậy ra... đây hẳn là chủ lực của địch quân rồi!” Cặp mắt vốn khép hờ lúc này lại mở ra.

“Ta sẽ tự mình ra tay! Kỵ sĩ đoàn... tạm thời giao cho ngươi chỉ huy.”

Dưới ánh mắt vui mừng của bá tước Cameron, ma đạo sư Tobias chậm rãi đứng dậy, sóng ma lực vô tình lan tỏa làm xung quanh như giảm đi vài độ.