Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 144: Số mà đã có sắt nên(4)



Tống Nhược Kỳ nằm mơ cũng muốn gả cho Đường Diệp Thần, hôm nay Đường Diệp Thần tới thăm co, anh mang cho cô rất nhiều hoa quả, cô thừa dịp nhắc tới: “Diệp Thần, bụng em càng ngày càng lớn, khi nào anh mới cưới em?”

Đường Diệp Thần không thấy Tống Hân Nghiên ở nhà họ Tống thì rất thất vọng, anh liếc nhìn Tống Nhược Kỳ, đưa tay véo má cô, trêu chọc nói: “Vội vã muốn gả cho anh thế cơ à?”

Tống Nhược Kỳ thẹn thùng tựa vào vai anh, cô làm nũng với anh: “Người ta đâu có, em chỉ sợ bụng to, người khác hỏi tới thì sẽ khó nói.”

Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn cô, cho dù trước đây anh có tức giận và căm ghét cô thế nào đi chăng nữa, cơ thể anh vẫn luôn tìm thấy niềm vui trên người cô. Chỉ là sau mỗi lần, trái tim anh càng trống rỗng, anh nói: “Anh vừa mới ly hôn, bố mẹ anh cũng chưa biết chuyện hai chúng ta, anh phải từ từ thuyết phục bọn họ, nếu bọn họ không đồng ý, em gả tới đây cũng sẽ chịu ấm ức, đợi một thời gian nữa đi.”

“Vậy chúng ta đi đăng ký trước đi, đăng ký rồi thì bố mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận em.” Tống Nhược Kỳ suy nghĩ rất lạc quan, bây giờ cô đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, đứa con này chính là con át chủ bài, cô không tin bố mẹ anh sẽ không chấp nhận.

Đường Diệp Thần có chút bực mình, anh rút tay lại: “Đợi thêm đi, anh mới ly hôn, nếu cưới thím cũ của mình, chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay.”

Tống Nhược Kỳ tức giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần: “Em mặc kệ, em chỉ muốn anh lấy em, cái gì mà thím cũ. Thẩm Duệ bất lực, căn bản không hề chạm vào em, em bị anh ta lợi dụng thì thôi đi, còn phải ra đi tay trắng. Nghĩ tới chuyện này là bực cả mình.”

Đường Diệp Thần cau mày: “Nhược Kỳ, em bình tĩnh một chút, người sống bằng mặt , cây sống bằng da. Ở Đồng Thành, hai nhà Tống-Thẩm đều không phải là gia tộc nhỏ, nếu chuyện như vậy bị đồn ra ngoài thì chỉ khiến người khác chê cười thôi.”

“Vậy mấy năm sau thì người ta sẽ không cười nữa hay sao? Anh chỉ đang mượn cớ, có phải anh vẫn nhớ nhung Tống Hân Nghiên, anh vẫn muốn theo đuổi nó đúng không? Anh ly hôn với nó chỉ là đang lạt mềm buộc chặt? Diệp Thần, tối hôm đó anh biết Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo nhưng anh làm thật, anh nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho anh hay sao? Vẻ mặt Tống Nhược Kỳ trở nên sắc bé. Khó khăn lắm cô mới đợi được anh ly hôn nhưng cô vẫn không nhìn thấy được ánh sáng, vậy cô cực khổ mang thai sinh con cho anh là vì cái gì?

Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, bí mật giấu kín trong lòng bị Tống Nhược Kỳ vạch trần. Anh tức giận nói: “Tống Nhược Kỳ, cô đừng cố tình gây sự.”

“Em cố tình gây sự sao? Đường Diệp Thần, anh tự hỏi bản thân mình xem anh có nghĩ như vậy không? Huhuhu, anh là tên lừa đảo.” Tống Nhược Kỳ nhào tới, đánh liên tục lên người cô.



Đường Diệp Thần giữ lại tay cô, anh đẩy cô ngồi lên sofa, lạnh lùng nói: “Mụ điên, xem ra mấy ngày này cô phải bình tĩnh lại rồi.” Dứt lời, anh xoay người nghênh ngang rời đi.

Tống Nhược Kỳ tức phát điên, bà Tống từ bên ngoài về, chỉ thấy Đường Diệp Thần tức giận rời đi, bà chạy nhanh vào trong biệt thự, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ ngồi trên sofa khóc không thành tiếng, bà hỏi: “Đang yên lành sao lại cãi nhau ầm ĩ thế này?”

“Mẹ, Diệp Thần vẫn còn nhung nhớ Tống Hân Nghiên, con phải làm thế nào bây giờ?” Tống Nhược Kỳ nhào vào lòng bà Tống.

Bà Tống ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cho cô, ánh mắt lóe lên: “Nhược Kỳ, con yên tâm dưỡng thai, sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng. Thân phận của con và Diệp Thần, muốn tái hôn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sinh đứa bé ra mới có thể khiến Đường Diệp Thần hết đường chối cãi.

“Mẹ, con không can tâm, anh ấy đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, vì sao vẫn không chịu lấy con?”

“Nhược Kỳ, con nghe lời mẹ không sai đâu, con sinh đứa bé ra, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con trở thành bà Đường. Nếu con làm trái lại, vị trí đó sẽ không bao giờ thuộc về con.”



Ngày thứ ba Tống Hân Nghiên đến thành phố Giang Ninh, ở một địa điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng cô đã gặp Lệ Gia Trân, trí nhớ của Lệ Gia Trân rất tốt, vừa gặp đã nhận ra cô, còn cô nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô là bạn gái nhỏ của Thẩm Ngộ Thụ.

“Chị Tống, chị tới Giang Ninh lúc nào thế? Chị đi một mình sao? Cô gái Lệ Gia Trân 21 tuổi có tính cách rất hoạt bát, biết cô tới Giang Thành một mình, cô bé đã đuổi bạn học đi, sau đó dẫn cô tới Chùa Bạch mã nổi tiếng nhất ở đây.

Chùa Bạch Mã nằm trên đỉnh núi, hai người chạy từ trên núi xuống, mệt tới thở hồng hộc. Thấy Tống Hân Nghiên đang đeo một chiếc túi lớn, cô chủ động xách lên. Tống Hân Nghiên muốn lấy lại nhưng cô bé đã nhanh chóng chạy lên núi.

Cô lắc đầu bất đắc dĩ, cô chạy theo nói: “Đến được mấy ngày rồi, chị tới tham gia đào tạo thiết kế, chắc là ở đây một tháng.”



“Vậy bây giờ chị đang ở đâu?” Lệ Gia Trân thấy cô không giành lại balo nữa mới đi cùng cô lên núi. Vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, mềm mại cao quý, bây giờ thì mệt đến mức không bò nổi.

“Lớp đào tạo có ký túc xá, hai người ở một phòng, điều kiện ở đó rất tốt.” Tống Hân Nghiên thấy cô không bò nổi, cô đề nghị tới phía trước nghỉ chân.

“À, nếu như ở đó không thoải mái, thì đến nhà em ở. Một mình em ở một căn nhà rất cô đơn.” Lệ Gia Trân nhận chai nước khoáng cô đưa tới, uống một ngụm lớn mới thấy cổ họng thoải mái hơn một chút.

Tống Hân Nghiên lắc lắc đầu: “Không đâu, ở ký túc giá rất tốt, phòng tắm cũng đầy đủ tiện nghi, còn có cả điều hòa.”

“Vậy thì em yên tâm rồi.”

Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi lại leo lên núi, Lệ Gia Trân nói: “Chị Tống, rút quẻ tình duyên ở Chùa Bạch Mã rất linh nghiệm nha, chị nhất định phải rút một quẻ mới xứng đáng với công sức chúng ta khổ sở leo lên đây.”

Nhắc tới quẻ nhân duyên, Tống Hân Nghiên giật mình, cô dừng lại một chút, Lệ Gia Trân cũng dừng theo, cô bé nghiêng đầu nhìn cô: “Chị Tống, chị sao thế?”

“Chị không sao.” Tống Hân Nghiên tiếp tục leo lên phía trước, một tiếng sau, cuối cùng hai người cũng leo tới đỉnh núi. Ngôi chùa được xây dựng hùng vĩ trang nghiêm, Lệ Gia Trân vui vẻ nhảy lên: “Chị Tống, chúng ta lên tới nơi rồi, đây là lần đầu tiên em leo được tới đỉnh núi đấy. Mấy lần trước em đi với anh Ngộ Thụ tới đây, toàn chỉ leo được một nửa rồi quay về, người ta nói những ai leo lên được Chùa Bạch Mã trong một tiếng thì sẽ đạt được những gì họ muốn.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười, lấy túi lớn trên lưng cô xuống, đứa nhỏ này đúng là lương thiện, rõ ràng là bản thân mệt muốn chết nhưng vẫn cứ không chịu trả túi lại cho cô.

Lúc này, Lệ Gia Trân không giành với cô nữa, bởi vì cô cũng sắp mệt chết rồi.

Hai người nắm tay nhau đi vào Chùa Bạch Mã, châm hương bái thành khẩn, chùa Bạch Mã rất lớn, hai người đi dạo một vòng, bước từ bên trong ra thì tới cây tâm nguyện trong truyền thuyết, trên cây treo rất nhiều dải lụa màu tung bay trong gió, trông rất đẹp mắt.