Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần

Chương 7: Gặp lại



Ôn Ninh ép mình phải đè xuống sự sợ hãi trong lòng, có thể là đồng âm, cũng có thể chỉ là trùng tên mà thôi, rõ ràng là kiếp trước nàng gặp lại Bùi Hữu vào đầu thu cơ mà.

Nhưng rất nhanh nàng đã nhìn thấy người nam nhân đứng ở một góc trai phòng, bên cạnh bàn của Ôn Lan. Dù hắn chỉ mặc một thân áo vải, nhưng dung mạo lại vô cùng nổi bật, so với vẻ lịch lãm của Ôn Lan thì ngũ quan của hắn càng thâm thúy, ánh mắt càng lạnh lùng sắc bén hơn, giống như hắn vừa sinh ra thì đã là người cao quý vậy, những bộ quần áo phổ thông này không hề xứng với hắn.

Trong đầu Ôn Ninh không tự chủ mà lóe lên rất nhiều cảnh tượng.

Lần đầu gặp lại trên mặt hắn là ý cười, nho nhã thở dài: "Thì ra là Ôn thị A Ninh, tại hạ đã ngưỡng mộ phương danh cô nương từ lâu."

Khi nàng bị Lương thị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư, hắn cau mày, nhẹ nhàng an ủi: "Đại quân Nam phạt còn chưa tìm thấy thi thể của Thịnh Sinh, mọi chuyện còn có khả năng chuyển biến tốt, nếu nương tử không chê, tại hạ còn có một trạch viện ở bên ngoài kinh thành, nàng có thể tạm thời ở đó, nếu ta có tin tức gì của Thịnh Sinh, thì cũng có thể kịp thời truyền tin cho nàng."

chú thích: nương tử ở đây dùng để gọi người phụ nữ trẻ tuổi đã có chồng

Ngày hắn đưa tro cốt của Thẩm Tấn tới, khi nàng cáo từ muốn rời đi thì hắn chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, ung dung cười nói: "A Ninh, nàng cho rằng sau khi mình bước vào căn nhà này rồi thì muốn đi liền có thể đi sao?"

Rồi sau đó nàng nghĩ mọi biện pháp chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị hắn bắt lại. Cuối cùng hắn cũng cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản chất nham hiểm, vây khốn nàng ở trên giường một lần rồi lại một lần truy hỏi: "A Ninh, nàng còn muốn trốn sao?"

A Ninh, nàng còn muốn trốn sao?

Ôn Ninh lập tức muốn lùi lại nhưng hai chân lại cứng đờ, bây giờ nàng cũng tuyệt đối không thể tiến về phía trước dù chỉ một bước.

Lăng Lan nhìn thấy cô nương nhà mình vừa tiến đến đã ngẩn người không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào một vị công tử, như là muốn nhìn thấu người ta vậy.



Mặc dù bộ dạng của vị công tử này thực sự rất đẹp, nhưng...

"Khụ..." Lăng Lan dùng sức ho một tiếng, mỉm cười đi tới, "Cô nương, chúng ta ngồi bên kia."

Sau lưng Ôn Ninh đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này nàng lại cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay mình đã trang điểm, nếu không thì bây giờ mặt nàng đã trắng bệch, không còn chút máu rồi.

Nàng khó khăn nở một nụ cười với Lăng Lan, rồi vịn vào tay nàng ấy, mượn lực bước vào trai đường.

Mới đi được hai bước, nàng đã nghe thấy Ôn Lan nói: "Thứ Chi, hôm nay ta bồi xá muội đến đây, nếu huynh không chê thì chúng ta ngồi chung một bàn được không?"

Hai chân Ôn Ninh mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Ca ca tốt của nàng, là đang lo nàng chết không đủ sớm có phải không?

Ôn Lan cũng có lo lắng riêng của mình.

Từ khi Ôn Đình Xuân tìm tiên sinh về dạy cho Ôn Ninh những chuyện lễ nghĩa liêm sỉ, thì Ôn Ninh liền trở thành người vô cùng quy củ, trọng lễ nghĩa, hễ là chuyện mà tiểu thư khuê các không thể thì cho dù có uy hiếp dụ dỗ, nàng cũng kiên quyết không làm.

Nhưng một tiểu thư khuê các trọng quy củ như nàng, ngày hôm qua lại tự mình chạy đến trước mặt vợ chồng Thẩm Thượng thư để hủy bỏ hôn ước.

Mặc dù hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với nàng, nhưng hắn còn lớn hơn nàng vài tuổi làm sao có thể không rõ được?

Hôn sự này rõ ràng là Thẩm gia cảm thấy hối hận trước, nguyên nhân đơn giản chỉ là Thẩm gia từng bước thăng quan tiến chức, còn Ôn gia lại ngày càng xuống dốc.

Hôm qua hiếm khi phụ thân hắn uống nhiều rượu, ông giơ chén rượu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Nếu ngươi và Ôn Kỳ có chí tiến thủ một chút, thì muội muội ngươi sao phải đến mức..."

"Thôi thôi, việc này ta cũng có lỗi. Nếu như năm đó ta dũng mãnh tiến lên, mà không phải là rút lui về tuyến hai, thì hôm nay A Ninh cũng không đến nỗi như vậy."

Đương nhiên Ôn Lan biết Ôn Đình Xuân năm đó vì muốn chăm sóc cho ba huynh muội bọn hắn nên mới dừng lại sự nghiệp, kết quả là ngoại trừ Ôn Ninh, thì hắn và Ôn Kỳ đều không trưởng thành như ông mong muốn.

Tuy nhiên, Ôn Lan thấy việc này cũng không nghiêm trọng đến vậy. Thứ nhất Thẩm Tấn từ lâu đã có tình cảm với Ôn Ninh, nên chuyện này có lẽ còn có chuyển cơ. Thứ hai, Đại Dận ta còn vô số nam nhân tốt, Ôn Ninh xinh đẹp nhu thuận lại hiền lành động lòng người như vậy, cho dù việc hôn sự của nàng và Thẩm Tấn có không thành đi nữa, thì nàng còn lo không tìm được một trượng phu phù hợp hay sao?



Chẳng hạn như vị trước mắt này.

Hắn họ Vương tên Hữu, tên tự Thứ Chi. Ngoại hình và vóc dáng đều không thua kém gì những công tử trong kinh, hắn lại còn là người tài hoa có văn chương kiệt xuất, lòng mang chí lớn, Ôn Lan từng đọc qua một số tác phẩm của hắn, vừa có đạo trị thế, lại cũng có tri thức rộng lớn.

Khuyết điểm duy nhất là nhà hắn hơi nghèo. Nhưng kỳ thi mùa xuân lần này hắn cũng tham gia, nếu có thể đạt được một thứ hạng tốt, Lại có Ôn gia nâng đỡ, thì tương lai cũng rất có triển vọng.

Chính vì thế khi nhìn thấy hắn ở trong trai đường thì Ôn Lan vô cùng vui mừng, không chút do dự tiến lên chào hỏi.

Hôm nay lại tình cờ Ôn Ninh cũng có mặt, nhân cơ hội này để hai người gặp nhau một lần, nếu cả hai vừa ý thì không phải là rất tốt hay sao?

Nhưng sau khi nghe hắn nói câu kia, Vương Hữu lộ ra vẻ lãnh đạm, giường như cũng không có hứng thú.

Đúng lúc này Lăng Lan kinh hô một tiếng "Cô nương".

Thì ra là Ôn Ninh mất thăng bằng suýt ngã.

Vương Hữu cũng theo tiếng kinh hô này mà nhìn sang. Vừa nhìn một cái, sắc mặt của hắn có chút thay đổi.

"Vậy liền quấy rầy Ôn tham quân." Vương Hữu chắp tay nói.

- ---

Ôn Ninh tuyệt đối không ngờ rằng, cơ hội mà nàng cố tình tạo ra để nói chuyện với Thẩm Tấn, lại biến thành cuộc gặp giữa nàng và Bùi Hữu.

Dù cho hôm qua nàng cũng đã nghĩ kỹ biện pháp để đối phó với Bùi Hữu, nhưng bây giờ nàng và hắn ngồi chung một bàn, thỉnh thoảng đối mặt với ánh mắt nhìn tới của hắn, lòng bàn tay nàng vẫn đổ mồ hôi, nàng phải cố hết sức để khống chế cơ thể không run rẩy.

Còn Vương Hữu thì, từ khi hắn tham gia thi hội đến nay, không ít người trong kinh chủ động kết giao với hắn, muốn mời chào hắn làm môn hạ.

Đối với chuyện này hắn cũng hiếm khi ứng phó. Vốn dĩ khi Ôn Lan mời hắn tới ngồi cùng bàn, hắn đã định từ chối, nhưng vừa nhìn thấy Ôn Ninh...

chú thích - ứng phó: qua loa có lệ, ép mình làm những chuyện không thích để tránh làm phật lòng người khác.



Hắn liền nuốt lại những lời định nói ra.

Chỉ một lát sau, trên chiếc bàn tròn đã bày đầy đồ chay.

Sau khi Ôn Ninh được Ôn Lan giới thiệu, nàng mỉm cười chào hỏi rồi vẫn luôn cúi đầu, mỗi lần một món ăn được bưng lên nàng liền giả bộ mình đang rất đói chỉ biết vùi đầu vào ăn.

Về phần Vương Hữu bên này, nàng càng cúi đầu hắn càng nhìn về phía nàng, giống như muốn cẩn thận nhìn kỹ nét mặt nàng.

Ôn Lan cũng không phải là ngày đầu tiên kết bạn với Vương Hữu, biết hắn từ trước đến nay tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ chủ động giao thiệp với người khác, bây giờ lại thấy hắn thỉnh thoảng nhìn muội muội nhà mình...

Lại nhìn sang muội muội nhà mình cũng rất khác thường.

Hắn thầm thấy vui mừng, chẳng lẽ là muốn thành rồi?

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, cái loại tình cảm vừa mới chớm nở của các thiếu nam thiếu nữ này, tuyệt đối không thể tùy tiện nói đùa.

Vì thế hắn giả vờ như mình không nhìn thấy gì cứ thế mà nói vài chuyện không quan trọng với Vương Hữu.

Thật ra Ôn Ninh vô cùng nhạy cảm với giọng nói của Bùi Hữu, hắn đã từng nói bên tai nàng rất nhiều loại lời nói, ngoài mạnh trong yếu, ôn nhu lấy lòng, cực điểm triền miên...

Nàng đã cố gắng hết sức làm cho mình tập trung vào việc ăn uống, nhưng giọng nói lành lạnh của hắn vẫn truyền vào tai nàng: "Ôn cô nương thường xuyên ra ngoài cùng Ôn tham quân sao?"