Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 6: Về Nhà Sớm



Từ buổi tối hôm đó trở về nhà, Doãn Sâm như đột nhiên lại đối tốt với cô đột ngột. Doãn Ny cũng là một người đa nghi nhưng mà suy đi nghĩ lại anh trai của mình thương mình như vậy chẳng lẽ lại làm gì sau lưng mình?

Chẳng hạn như hôm nay, do Lâm Quỳ hứa lèo hủy hẹn với cô nên cô phải về nhà sớm. Cả buổi chiều nằm ở nhà cô cũng chẳng biết làm gì ngoài việc trồng cây.

Mấy năm nay cô cũng hay trồng cây, ba mẹ Doãn còn vì cô mà cho người dọn dẹp lại khu đất phía sau nhà để làm một khu vườn nho nhỏ cho cô.

Doãn Ny còn tự mình trồng cho mình một vườn cẩm tú cầu. Cứ mỗi lần mệt mỏi hay cần một nơi để yên tĩnh cô sẽ lại ra đây để ngắm nhìn những bông hoa tuyệt đẹp đó.

Lâu lâu cũng có dịp về nhà sớm, trời lại nắng chang chang. Cô cũng lại đi ra ngoài vườn để tưới cây.
Lần nào như vậy cả người của cô đều bị lấm lem bùn đất. Mẹ Doãn cũng vì ở trong nhà suốt không việc gì làm cũng theo cô ra vườn ngồi hóng mát.

Mẹ Doãn nhìn cô miệt mài chăm sóc hoa và cây kiểng bà cũng chỉ mỉm cười bất lực.

Con gái người ta bây giờ là lứa tuổi ăn chơi nổi loạn, con bà lại suốt ngày cấm đầu vào học hành xong lại ra vườn.

Bà phì cười, Doãn Ny cũng bị bà làm cho giật mình mà ngước đầu lên nhìn:

"Sao thế mẹ?"

Mẹ Doanh lấy tay che miệng cười:

"Không có, không có, chỉ là mẹ đang so sánh con gái mẹ với con gái của mấy bà hàng xóm thôi. Tuổi này tụi nó cũng biết đua đòi đua xe, quậy phá mà nhìn lại con nhà này suốt ngày chỉ học rồi cây hoa lá như bà già vậy."

Doãn Ny bĩu môi than vãn:

"Do hôm nay Lâm Quỳ đột nhiên bùng kèo nếu không bây giờ con cũng không ở nhà."
Mẹ Doãn cười lớn:

"Vậy là mẹ nên cảm ơn Quỳ Quỳ hay là trách con bé bùng kèo khiến con không được đi chơi đây?"

Hai mẹ con của cô nói chuyện một hồi mà quên mất cả thời gian. Chỉ khi nghe tiếng xe từ bên ngoài chạy vào cô với mẹ Doãn mới bình tĩnh đi ra.

Doãn Sâm và ba Doãn cũng mới vừa từ công ty trở về. Mẹ Doãn đi đến nhận lấy áo vest từ ba Doãn mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Mình về rồi sao? Sao hai người hôm nay lại về sớm như thế? Không đi gặp khách hàng sao?"

Ba Doãn cười cười, nhìn mẹ Doãn thấp giọng nói:

"Hôm nay bọn anh không có đi gặp khách hàng công ty cũng hết việc nên bọn anh mới về sớm."

Ba Doãn thấy cô dang tay ra vui vẻ nói:

"Bảo bối, lại đây ba ôm tí coi."

Cô phấn khích chạy nhào vào ngực ba Doãn:

"Ba."

Ba Doãn vỗ đầu Doãn Ny rồi mới buông cô ra, ông quay người lại lấy ra hai túi quà bự:
"Đây màu trắng là của bà, màu hồng là của con gái út của tôi."

Cô hào hứng nhận lấy, mẹ Doãn nhìn Doãn Sâm mấy nay mặt mày thất thần cũng khó hiểu nhưng bà cũng im lặng.

Lúc Doãn Ny lên phòng để tắm rửa, mẹ Doãn mới kéo tay Doãn Sâm lại:

"Con dạo này có chuyện gì sao?"

Doãn Sâm liếʍ môi, không biết bắt đầu từ đâu. Mẹ Doãn trừng mắt nhìn anh ấy nghiêm giọng hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Doãn Sâm thở dài, anh ấy cũng biết giấu cũng chẳng có được lợi gì. Chi bằng nói với mẹ, có khi mẹ Doãn sẽ có cách:

"Con..con đang hợp tác làm ăn với Hạ Diên."

Mẹ Doãn bị sốc, trợn tròn hai mắt nhìn anh ấy với biểu cảm khó tin:

"Con nói cái gì?"

Doãn Sâm cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng mẹ Doãn:

"Hạ Diên nói cậu ta sẽ giúp con thuyết phục cổ đông đứng về phe con. Nhưng với điều kiện là.."

Doãn Sâm ngập ngừng..mẹ Doãn lại biết không có gì tốt đẹp. Bà nắm hai bên bắp tay anh cả người bà cũng đã hơi run rẩy:

"Điều kiện gì?"

Doãn Sâm:

"Là một bữa cơm ở nhà chúng ta."

Mẹ Doãn nhíu mày:

"Con muốn ăn chung với người từng khiến em con đau đớn, sống không được chết cũng không xong sao? Con nhớ lại đi, con bé đã phải trải qua những gì? Con không nhớ sau?"

Doãn Sâm cụp mắt, anh ấy vốn dĩ vẫn luôn nhớ. Không chỉ nhớ mà còn khắc sâu trong lòng nhưng mà bây giờ anh trong Doãn Thị cũng đang bị mấy tên cổ đông nhắm tới.

Nếu anh không làm như vậy, nếu anh không tìm thêm đồng minh về phe mình rất có thể chiếc ghế cao nhất của Hạ Thị cũng sẽ mất.

Anh đặt hai tay trên vai mẹ Doãn, giọng nói trầm trầm:

"Mẹ, Mật nhà chúng ta không phải rất mạnh mẽ sao? Con bé bây giờ cũng chẳng thề tỏ ra mình quan tâm đến tên đó nữa. Vậy vì sao chúng ta không thử kiểm chứng?"

Mẹ Doãn không nói gì, Doãn Sâm tiếp tục nói:

"Mẹ, trước khi đi tới bước này con đều phải xem xét kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định. Mẹ chỉ cần lo việc nói cho Doãn Ny thôi."

Mẹ Doãn thở dài, đánh tay của đứa con trai ngu ngốc này ra trừng mắt nhìn anh ấy:

"Mẹ không biết, mẹ nghĩ cứ kệ đi gặp thì thôi chứ biết làm sao bây giờ. Con nữa sau này làm cái gì liên quan tới cái người tên đó cũng cẩn thận một xíu. Đừng khiến em con lại trở về như lúc trước."

Doãn Sâm cười cười:

"Vâng."

Mẹ Doãn đẩy anh ấy đi:

"Mau tắm rồi xuống ăn cơm."

Suốt buổi tối, Doãn Ny cũng ba mẹ Doãn ăn cơm xong lại tới cùng mẹ Doãn xem tạp chí thời trang mới nhất.

Ba Doãn lại đang xem tin tức, Doãn Sâm cũng ngồi đối diện để làm việc. Nhà cô đó giờ vẫn như vậy tuy ai làm việc nấy nhưng mà tốt hơn là xúm lại một chỗ cùng nhau bận việc chẳng phải sẽ vui hơn sao?

Bỗng nhiên, cô nhớ lại gì đó liền nói:

"À mẹ, con quên mất tuần này con với mẹ còn chưa có thời gian để tìm thợ sửa cây đàn piano của con nữa."

Mẹ Doãn nhìn dáng vẻ bất ngờ lon ton chay đi của cô. Bà mong con gái của bà có thể vẫn luôn vô tư như vậy.

Mong ngày mai, khi đối diện với ai kia bà mong con bé vẫn sẽ như bây giờ. Lúc cô vui vẻ chạy ra ngồi xuống.

Ba Doãn nhìn cô nói:

"Sao không mua cái mới, sửa lại cũng xài được bao lâu đâu?"

Doãn Ny cười cười, nhỏ giọng nói:

"Có sài là được, cái này cũn cũng chỉ dùng để con. Khi nào không còn cứu chữa được nữa con sẽ mua cái mới."

Doãn Sâm đóng náy tính lại đưa mắt nhìn sang cô, nhàn nhạt nói:

"Nhà chúng ta thiếu thốn tới mức đó sao?"

Doãn Ny lườm anh:

"Hai à, tuy không thiếu thốn nhưng vẫn phải biết tiết kiệm chứ. Với cả con piano đó em cũng đã đi theo nó suốt mấy năm. Nói bỏ cũng không nỡ."

Đột nhiên tin nhắn điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn được gửi đến từ cô bạn thân yêu quý của cô Lâm Quỳ.

﹝AAAAAAA, Ny Ny ới..﹞

﹝Ny Ny, hình như tớ biết yêu rồiiiiiii.﹞

Cô ngồi bên cạnh mẹ Doãn cũng len lén xem tin nhắn không khỏi cười nhếch mép. Coi gửi cho Lâm Quỳ hai nhãn dán con mèo nằm lăn ra cười:

﹝Gì chứ? Đại tiểu thư Lâm của chúng ta biết yêu rồi sao?﹞

Lâm Quỳ nhanh chóng trả lời lại:

﹝Không biết nữa, mông lung quá.﹞

Doãn Ny cười cười khiến mẹ Doãn phải chú ý. Mẹ Doãn nghi ngờ hỏi:

"Mật, con có người yêu sao?"

Doãn Sâm và ba Hạ đều đồng loạt bất ngờ nhìn thẳng mặt cô. Cô ngơ ngác lật đật giải thích:

"Không..không phải con là đang nhắn tin với Lâm Quỳ cơ mà!!!!!"

Cô giơ điện thoại lên cho mọi người xem, người thở phào đầu tiên chính là ba Doãn.

Mẹ Doãn nhìn ông hỏi:

"Ông thở phào cái gì?"

Ba Doãn bình thản vui vẻ trong lòng nói:

"Chứ bà thấy có người ba nào mong muốn con gái rượu sớm có người yêu sau đó lại đến lấy chồng không?"

Mẹ Doãn bĩu môi, bà lại cùng cô tiếp tục xem tới mấy video làm đẹp.

...****************...

⇔《Truyện Gốc Nằm Tại truyenfull.com Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》