Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 67



Mùng 2 tháng Giêng, Nghi Hi kết thúc hai ngày nghỉ, lần nữa vùi đầu vào công việc, lập tức vội đến mức xoay vòng như con quay.

Vương An Huệ nhận cho cô lên bìa mấy tạp chí, trong đó quan trọng nhất thuộc về 《 COSMOPOLITAN 》 bản Trung, là một trong ngũ đại trang bìa[1], sau khi lên đó có sự trợ giúp rõ rệt đối với phong cách của Nghi Hi. Ngoài ra, cô còn nhận lời mời của đài truyền hình Bắc Kinh, tham gia kỳ dạ hội Nguyên tiêu 15 tháng Giêng, hát ca khúc chủ đề của 《 Nữ hoàng 》 – 《 Thử tâm vô ngần 》.

Trong phòng làm việc của Hoa Thụy, Vương An Huệ vừa kiểm ta đối chiếu lịch trình, vừa hỏi Nghi Hi: “Em ca hát thế nào?”

Nghi Hi cẩn thận nói: “Có thể, không tính là dễ nghe, nhưng cũng không khó nghe.”

“Chị mời giúp em thầy ở Học viện âm nhạc, vài ngày tới anh ta sẽ dạy em một số phương pháp học cấp tốc. Dù sao em cũng không phải chuyên nghiệp, chỉ cần đừng lạc điệu làm hỏng là tốt rồi.”

Vương An Huệ bàn giao xong việc này, phát hiện dáng vẻ của Nghi Hi giống như có lời muốn nói, nhíu lông mày, “Còn có chuyện gì sao?”

“À, có một chuyện rất quan trọng, em muốn sớm nói cùng chị một tiếng.”

“Cái gì?”

Nghi Hi thở sâu, “Em có bạn trai.”

Vương An Huệ trong tay còn cầm bút máy, lẳng lặng nhìn cô. Nghi Hi lý trí cho chị thời gian tiêu hoá, đại khái 5 giây sau, Vương An Huệ đem bút vứt lên bàn, “Bạn trai?”

“Vâng.”

“Chị nhớ em đã từng nói, sẽ không kết giao bạn trai, ngoài công việc cái gì cũng không nghĩ.”

“Đúng là em đã nói thế, chỉ là việc này… Lúc ấy em cũng không ngờ rằng. Nhưng chị An Huệ chị có thể yên tâm, em sẽ không bởi vì chuyện tình cảm ảnh hưởng công việc, hết thảy đều có thể như cũ.”

“Như cũ, thế nào như cũ? Ngộ nhỡ các em bị chụp được thì sao? Công ty nên làm thế nào để thu dọn cục diện rối rắm giúp em! Nữ ngôi sao đang lên nói chuyện yêu đương, mệt chị còn cho rằng đầu óc em rất tỉnh táo!”

Khẩu khí của chị rất nghiêm khắc, phản ứng còn lớn hơn so với dự tính của Nghi Hi. Xem ra trước đây chị ấy không nói chuyện quá mức, chủ yếu vẫn là bởi vì chị cho rằng Nghi Hi có thể chuyên tâm vào sự nghiệp, nhưng bây giờ cô lại làm cho chị ấy thất vọng.

Dù sao Vương An Huệ cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, ngay cả tức giận cũng chỉ trong khoảnh khắc, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn Nghi Hi vẫn rất lạnh lùng, “Nhà trai là người thế nào?”

Nghi Hi: “Người trong giới.”

Chị thoáng kinh ngạc, “Cũng là nghệ sĩ?”

Nghi Hi thở sâu, “Vâng. Chị An Huệ thật ra chị cũng quen anh ấy, chính là… Chính là Lê Thành Lãng.”

Nếu như nói vừa rồi Vương An Huệ là thất vọng thêm phẫn nộ, hiện tại liền biến thành khiếp sợ thật lớn. Hai mắt chị mở to, ngạc nhiên nhìn Nghi Hi, “Em nói ai?”

Nghi Hi biết chị đã nghe thấy, không lặp lại. Vương An Huệ ngồi xuống khẽ dựa vào ghế da, tầm mắt còn bỏ quên trên người Nghi Hi, nhưng suy nghĩ rõ ràng đã chạy đến nơi khác. Nghi Hi gần như có thể tưởng tượng, sao đang bay nhanh xoay tròn trong đầu chị.

Hai tay ôm cánh tay, vẻ mặt chị vô cảm, “Em nói là, em đang cùng Lê Thành Lãng kết giao? Anh ta chính là bạn trai em?”

“Vâng…”

Nghi Hi nhìn người phụ nữ ở bàn làm việc đối diện, trong đầu lại hiện lên đêm đó tại Nam Kinh. Ngã tư đường yên tĩnh, ánh đèn đường màu cam, còn cả nụ hôn ôn nhu triền miên của anh.

Không cần phải nhiều lời, trong lòng hai người đều biết rõ, quan hệ đôi bên đã xảy ra thay đổi. Bọn họ ngồi cùng một chuyến bay quay về Bắc Kinh, nhưng vì tránh hiềm nghi, chỗ ngồi lại cách rất xa, cho đến khi anh đưa cô về nhà, khi phải chia tay cô mới nhẹ giọng nói: “Chuyện của chúng ta, em nhất định phải nói với người đại diện của em.”

Anh gật đầu, “Đương nhiên. Nếu như có vấn đề gì, anh có thể gọi điện thoại cho chị ấy.”

Ánh mắt của Vương An Huệ sắc bén, “Rốt cuộc em là ‘Bạn gái’ Lê Thành Lãng, hay là khác… Hoặc nên nói, em xác định em là bạn gái của anh ta sao?”

Vấn đề này rất cổ quái, Nghi Hi sững sờ một lát mới phản ứng kịp. Vương An Huệ đang hoài nghi Lê Thành Lãng chỉ là tùy tiện chơi đùa cùng cô, mà cô tuy rằng biết đối phương chỉ nghĩ chơi đùa, nhưng vì thượng vị vẫn ở cùng một chỗ với anh.

Vương An Huệ nói: “Em không cần ngại ngùng, mấy chuyện này ở trong giới đều rất bình thường. Đã vậy đối phương là Lê Thành Lãng, thì càng phải quyết định cẩn thận, chị nhất định phải xác định hai người rốt cuộc là quan hệ gì, mới biết được tiếp theo nên chuẩn bị thế nào.”

Nghi Hi nói: “Chúng em là sau khi suy xét nghiêm chỉnh mới quyết định cùng một chỗ, là bạn trai bạn gái chân chính. Trước đó anh ấy cũng nói, nếu như chị An Huệ có vấn đề gì, đều có thể gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ nói chuyện với chị.”

Khó trách lúc ấy Lê Thành Lãng phải nói như vậy, đại khái anh đã sớm đoán được phản ứng của Vương An Huệ đi. Bởi vì Hồ Chính Chi giấu quá tốt, Vương An Huệ đến nay còn chưa biết thân phận chân thật của Nghi Hi, có thể liên tưởng như vậy cũng bình thường. Mệt cô còn cho rằng Lê Thành Lãng là sợ Vương An Huệ làm khó dễ cô, cảm thấy anh quan tâm quá nhiều, cười nói mình không phải đóa hoa bé nhỏ cần đàn ông bảo vệ. Đáng tiếc a, loại vấn đề này, thật đúng là anh phải ra mặt tỏ thái độ mới có thể chứng minh.

Vương An Huệ nghe cô nói như vậy, rốt cục tin. Thật ra lấy sự hiểu biết của chị trong hai năm qua với Nghi Hi, vốn không cảm thấy cô là người sẽ vì thượng vị bán đứng chính mình, chỉ là đối phương là Lê Thành Lãng, chị không thể không thận trọng đối đãi.

Cười nhẹ một tiếng, cô dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn cô, “Không nghĩ rằng em có thể ở cùng một chỗ với Lê Thành Lãng. Hai người bắt đầu từ khi quay《 Đoạt cung 》?”

“Không phải, lúc ấy chỉ là có hảo cảm, sau đó mới chậm rãi phát triển, … Chúng em là tết âm lịch năm nay mới ở cùng một chỗ.”

“Tết âm lịch? Không phải hai ngày em được nghỉ đó sao?”

“Vâng, anh ấy tới Nam Kinh tìm em, sau đó chúng em liền ở cùng một chỗ.”

Vương An Huệ lập tức lấy điện thoại ra, “Cho nên các em là cùng nhau quay về Bắc Kinh? Chị phải đi gọi điện hỏi các đơn vị xem, có bị chụp tấm nào hay không! Sao em không nói sớm…” Âm thanh bỗng nhiên dừng lại, chị tự giễu cười một tiếng, “Thôi, đã liên quan đến Lê Thành Lãng, nếu có tấm hình như vậy chắc chắn Chương Hủy cũng sớm xử lý. Thật không nghĩ rằng, chị và cô ấy ở trong giới đấu nhiều năm như vậy, bây giờ nghệ sĩ dưới trướng lại nói chuyện yêu đương, cũng xem như duyên phận.”

“Chị… Không tức giận chứ?”

Vương An Huệ cười cười. Quả thật chị không tán thành Nghi Hi nói chuyện yêu đương, nhưng nếu như đối phương là Lê Thành Lãng, vậy chính là không giống nhau. Thân là Ảnh đế trẻ tuổi trong nước nhận được nhiều giải thưởng nhất kiêm Ảnh đế quốc tế, bất luận là phương diện nào, anh ta đều có thể giúp đỡ Nghi Hi, chỉ cần đoạn quan hệ này lành mạnh bình thường, chị không có lý do gì để phản đối.

“Mục tiêu hai năm trước em nói với chị không có thay đổi đi?”

Nghi Hi lập tức nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không có.”

Vương An Huệ lại cười nói: “Chỉ cần cái mục tiêu này không đổi, cái khác liền không quan trọng.”

Buổi tối hôm ấy, sau khi Nghi Hi kết thúc công việc vừa mới trở lại khách sạn, liền thấy Lê Thành Lãng gửi tin nhắn từ wechat tới.

Cô vẫn cảm thấy tác phong của Lê Thành Lãng lạc hậu không phải không có nguyên nhân, Tống Chấp năm nay cũng 39, wechat weibo facebook dùng đến vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều like cho bạn bè như cô, Lê Thành Lãng lại nơi chốn đều mọc đầy rêu. Nghi Hi trước chưa từng thấy anh phát ngôn trong đoàn phim qua wechat, sau mới biết anh lại không có tài khoản wechat. Vài ngày nay dưới sự vất vả cần cù khuyến khích của cô, rốt cục anh cũng đăng ký wechat, lúc bắt đầu thỉnh thoảng còn gửi tin tức cho cô.

So sánh với Nghi Hi vội như cẩu, một ngày của Lê Thành Lãng nhàn nhã hơn nhiều, mỗi ngày ở nhà đọc sánh luyện chữ, tu thân dưỡng tính, ngẫu nhiên trả lại cho cô báo cáo tâm đắc, làm Nghi Hi ghen tị đến mức hai mắt cũng đỏ lên. Đêm nay càng thêm quá đáng, anh lại gửi cho cô 8 tấm hình mỹ thực, Nghi Hi vừa thấy lập tức che dạ dày.

“Đêm nay nấu ăn cho người nhà, Hiểu Huyên nói tài nấu nướng của anh rất tốt, hôm nào làm cho em ăn.”

Nghi Hi lập tức đáp lại nói: “Anh có thể nấu ăn? Em còn không biết!”

Chờ 5 phút, anh gửi tin nhắn bằng giọng nói tới đây, “Ừ, em không biết, cho nên anh nhất định phải biết.”

Nghi Hi không nhịn được cười rộ lên.

Nghe được âm thanh ôn nhu mà quen thuộc của anh, cô chỉ thấy một ngày mỏi mệt đều được xoa dịu không ít. Làm ngôi sao khổ cực cũng ở chỗ này, rõ ràng bọn họ vừa mới cùng một chỗ, đã phải mở ra hình thức yêu xa. Thậm chí anh không tiện tới tìm cô, bởi vì cô thật sự không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Lê Thành Lãng rõ ràng không thích loại hình thức giao lưu trên wechat này, phút sau liền gọi điện thoại tới, Nghi Hi không chờ anh mở miệng liền giành lên án trước, “Anh thật quá đáng! Không biết gần đây em phải chụp ảnh bìa tạp chí, mỗi ngày đều phải uống nước lọc ăn rau xanh sao? Anh lại thả cá! Còn thịt kho tàu! Còn là giờ này! Ai cho phép anh tòa soạn báo đêm khuya[2], trình diện trên đầu bạn gái?!”

Anh khiêm tốn thỉnh giáo, “Tòa soạn báo đêm khuya là có ý gì?”

Lửa giận của Nghi Hi nháy mắt bị chọc không còn một mảnh, ở trên giường lăn qua lăn lại cười đến không dừng được, chậc chậc chậc, thật là người thoát ly thời đại. Căn cứ vào tâm tình tạo phúc cho người già phổ cập giáo dục cho anh, Lê Thành Lãng bên kia an tĩnh 1 phút, sau đó nói: “Rồi.”

“Rồi cái gì?”

“Anh vừa mới đăng status lên weibo.”

Trước mắt của Nghi Hi sáng ngời, lập tức mở ipad. Trừ bắt ép anh dùng wechat, weibo gần đây cũng bị cô nhiều lần sắp xếp, Lê Thành Lãng lại không giống trước kia nói động là động, lại luôn không đồng ý với cô. Đêm nay cũng không biết xảy ra cái gì, anh lại nghĩ thông suốt, chủ động đăng weibo.

Anh là người cô đặc biệt chú ý trên weibo, chọn mở cái tên quen thuộc, nhưng nội dung weibo cô lại làm thế nào cũng không nghĩ ra.

@ Lê Thành Lãng V: bọn họ nói, cái này gọi là tòa soạn báo đêm khuya. [hình ảnh]

Đây là status đầu tiên trong năm nay của Lê Thành Lãng trên weibo, mà status tuyên truyền cho 《 Người trong lòng 》 tuyên truyền vẫn là do phòng làm việc phát, nhóm fan sau khi xem lập tức oa oa kêu lên.

“Nam thần lại viết status! Nguyên chế! Còn có hình ảnh! Cmn, đây là phúc lợi cho team ngủ muộn sao?!”

“Tác phong tiếp đất như thế, Lê ảnh đế anh bị trộm tài khoản sao?”

““Σ(っ°Д°;)っ nam thần anh sao thế? Ngay cả tòa soạn báo đêm khuya cũng biết, thật lo lắng người nào dạy anh cái gì!”

Nghi Hi lướt qua mấy bình luận, cười đến mức lăn lộn, Lê Thành Lãng nói: “Được rồi, hiện tại anh không chỉ báo thù em một cái.”

“Nhưng mà anh gửi 8 tấm, vì cái gì weibo chỉ post 1 tấm? Post 8 tấm càng tốt, còn có thể tổn thương thêm càng nhiều hơn!”

Anh trầm mặc không nói, Nghi Hi linh quang chợt lóe, “Chẳng lẽ anh không biết làm thế nào post nhiều tấm hình cùng một lúc đi?”

Không cần anh trả lời, cô cũng biết mình đoán đúng, lại là một trận cười lớn: “Lê Thành Lãng, sao hiện tại em lại cảm thấy anh đáng yêu như vậy? Trời ơi, cứ tiếp tục như vậy em liền không thể coi anh là chú!”

Cô gọi anh là Lê Thành Lãng, đây là xưng hô cô dùng nhiều nhất, sau khi hai người ở chung một chỗ. Không phải chú Lê, cũng không phải thầy Lê, thậm chí không phải “Thành Lãng” mà đại đa số bạn bè gọi, cô luôn gọi anh bằng cả họ lẫn tên. Ngay từ đầu Lê Thành Lãng cảm thấy cổ quái, chính là cô khăng khăng không sửa, anh nghe lâu cũng thành quen.

Anh đông cứng thay đổi đề tài, “Hôm nay em bận rộn chuyện gì?”

Nghi Hi nghẹn cười, quyết định cho anh thể diện, “A, em đang luyện giọng. Còn chưa nói cho anh, tết nguyên tiêu em phải đi hát ở đài Bắc Kinh, hôm nay cùng thầy học một buổi chiều.”

“Ca hát? Nói ra thì, anh còn chưa từng nghe qua em hát đâu…”

“À?”

“Hát hai câu.”

Nghi Hi: “Không muốn, em sẽ thẹn thùng. Đến lúc đó anh sẽ được nghe thôi!”

“Hát 1 câu. Vừa rồi em cười anh lâu như vậy, hiện tại cũng nên an ủi một chút.” Dừng một chút, “Hơn nữa, anh muốn được nghe em hát trước so với người khác.”

Lý do cuối cùng này thật sự không có cách gì từ chối, Nghi Hi đỏ mặt nói: “Được…Được rồi. Nhưng anh không được cười em!”

“Ừ.”

Cô đứng lên đi đến bên cửa sổ, nghiêm chỉnh hắng giọng một cái. Không có bắt đầu lại từ đầu, cô chọn 2 câu buổi chiều luyện qua, “Trường An mênh mông, vườn ngự uyển thật sâu, tâm này bát ngát, ngồi xem giang sơn vạn lý…”

Đầu kia điện thoại, Lê Thành Lãng lẳng lặng nghe. Giọng hát của cô với âm thanh nói chuyện thật ra không quá giống, cho anh cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc. Khóe môi chứa ý cười, anh gần như có thể tưởng tượng, hiện tại đầu kia điện thoại dáng vẻ của cô ngượng ngùng mà cố giả bộ trấn định như thế nào, bỗng nhiên liền cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị xúc động.

Rất nhanh hát xong 2 câu, Nghi Hi hồi hộp chờ đánh giá, nhưng anh vẫn không nói gì, Nghi Hi không nhịn được nói: “Lê Thành Lãng?”

Anh ho nhẹ một tiếng, “Nghe rất hay.”

Cô mím môi cười lên, “Nào có, anh đang dỗ em đi? Ca sĩ bản gốc hát dễ nghe hơn em nhiều.”

“Aizz, nói lời thật như thế. Anh vốn cũng không khen em siêu việt hơn ca sĩ bản gốc.”

Nghi Hi: “…!”

Cô bị anh làm cho dở khóc dở cười, nửa buổi mới nghĩ đến còn có chuyện chính muốn nói, “Lê Thành Lãng.”

“Sao thế?”

“Sáng nay em đã nói chuyện của chúng ta cho chị An Huệ.”

“Anh biết. Chị ấy gọi điện thoại cho Chương Hủy, sau đó anh đã nói chuyện cùng chị ấy một lát.”

Nghi Hi lập tức hỏi: “Các anh đã nói những gì?”

“Không có gì, chỉ là cho chị ấy tin tưởng, chúng ta là bạn trai bạn gái đứng đắn cùng một chỗ. Vương An Huệ chỉ là lo lắng quan hệ bất lương sẽ hủy đi tương lai của em, sau khi xác định cái này liền không có chuyện gì.”

“Em cũng hiểu, bằng không cũng sẽ không nói với chị ấy. Thân thế là bất đắc dĩ, chuyện tình cảm cho dù giấu người khác, chung quy vẫn nên nói với người đại diện.”

Anh trầm mặc một lát, “Tiểu Hi, em quyết đinh vẫn giấu quan hệ của chúng ta sao?”

HẾT CHƯƠNG 67

Chú thích

[1] ngũ đại trang bìa: 5 tạp chí thời trang hàng đầu tại Trung Quốc hiện nay gồm COSMOPOLITAN bản Trung, ELLE bản Trung, marie claire bản Trung, VOGUE bản Trung, BAZAAR bản Trung.

[2]tòa soạn báo đêm khuya: viết tắt của cụm từ trả thù xã hội đêm khuya. Hiện nay trên weibo thường xuyên xuất hiện nội dung, mọi người khi đói bụng thường post một vài hình ảnh đồ ăn ngon, làm cho người khác nhìn thấy không ăn nổi nữa.