Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 92: Mỹ nhân kế đánh gục được anh



An Thư vui vẻ rời đi, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Nhất Phàm

[Ông chủ, giờ ngài có rảnh không? Tôi có chút chuyện có lẽ phải phiền tới ngài. Về kịch bản mới cần phê duyệt"]

[Em cứ qua đi anh ở công ty đợi]

Cùng lúc đó, trong phân xưởng nào đó của tập đoàn Nguyễn thị.

Một đám lãnh đạo cao cấp đang mặt mày tái mét vây quanh vị Boss mặc vest đen mặt lạnh, một giám đốc nhà máy dẫn đường phía trước đang thao thao bất tuyệt văng cả nước miếng để giới thiệu về các thiết bị công nghệ cao trong xưởng, khoe khoang công lao của mình...

Nói được một nửa, "tinh" một tiếng, hình như là tiếng tin nhắn điện thoại. Nguyễn Tuấn Kiệt cúi đầu liếc một cái, ngay sau đó lập tức giơ tay ra hiệu im lặng.

[Này. Mày rảnh không qua công ty tao gặp mỹ nhân, đến tìm tao duyệt kịch bản]

Giám đốc nhà máy vốn đang thao thao bất tuyệt, may mà nhờ phó giám đốc ở bên cạnh nhắc mới phản ứng lại kịp, ông ta nơm nớp lo sợ ngậm miệng lại.

Sau khi Boss đại nhân nhận được tin nhắn liền lập tức gọi điện cho Nhất Phàm

Mọi người nghệt mặt ra nhìn nhau, chẳng lẽ có chuyện gì gấp sao?

Nhất Phàm vội bắt máy: "Boss đại nhân!"

“Có chuyện gì?"

Ở đầu bên kia, các lãnh đạo nghe thấy giọng của Nguyễn Tuấn Kiệt thì cả người bất giác hơi run lên, má ơi, sếp đang gọi điện cho ai vậy?

"Thì báo mày có An Thư đến. Có qua không?”

"Được, sẽ tới."

Nguyễn Tuấn Kiệt vừa nghe liền hiểu ngay, anh nói luôn: "Giờ tao đang thị sát ở phân xưởng, sắp xong rồi, tao sẽ về nhanh thôi”

Nhất là vị giám đốc công xưởng vừa thao thao bất tuyệt cả đống ban nãy, lúc này càng đờ ra, lúc nãy ông ta nói đến rách cả miệng mà từ đầu tới cuối Boss đại nhân chỉ nói có một chữ!

Chính là "Ừm."

Nguyễn Tuấn Kiệt quay qua Tư Cảnh - trợ lý của anh: “Đi chuẩn bị xe đi. Đến Thế Star gặp cô ấy”

Cô ấy là ai thì Tư Cản cũng biết, dù gì cũng là trợ lý thân cận của anh cũng như nghe được Nguyễn Tuấn Khải bô lô ba la suốt.

Tư Cảnh xong việc trở lại, thấy sếp nhà mình đang quét mắt nhìn giám đốc công xưởng lạnh lùng phân phó: "Nói ngắn gọn thôi, tôi cho ông ba phút."

Vị giám đốc kia trợn tròn mắt: "..." Ba... ba phút thì nói gì được?

Hết cách, ông chỉ có thể nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cả bản luận văn dài thượt ấp ủ trong lòng bao lâu nay lại, bắt đầu toát mồ hôi nghĩ xem nên rút ngắn nội dung trong vòng ba phút như thế nào...

Tư Cảnh đi đến bên cạnh Nguyễn Tuấn Kiệt, thờ ơ nhìn vẻ mặt đau khổ của vị giám đốc kia, không khỏi lắc đầu ngao ngán trong lòng.

Ba phút là đủ rồi đấy!

Có hẹn với giai nhân, sếp không bảo ba giây đã là tốt lắm rồi!

Cuối cùng, giám đốc công xưởng phải trình bày thật nhanh những vấn đề trọng điểm, vì thời gian gấp rút, trông sếp lại đáng sợ, thế nên ông ta có hơi lắp bắp, sau khi nói xong ánh mắt như thể đang nói chết chắc rồi...

Khó lắm mới có dịp biểu hiện trước mặt sếp, kết quả lại không nói lên lời, thế không chết chắc thì gì...

Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn đồng hồ, "Ừm."

Lại là "ừm"?

Vậy có nghĩa là... ông qua cửa rồi sao? Dễ vậy ý hả?

Nguyễn Tuấn Kiệt : "Đi về."

Đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn sửng sốt trong chốc lát, rồi đồng loạt đi theo Nguyễn Tuấn Kiệt...

Nguyễn Tuấn Kiệt đến công ty trước cô. Anh đi vào phòng của Nhất Phàm đợi

Tại sảnh công ty giải trí The Star.

An Thư cầm kịch bản tới bàn lễ tân: "Xin chào, làm phiền một chút, tôi tới tìm Phùng tổng."

Để tránh bị nhận ra sẽ gây phiền phức, An Thư đeo một chiếc khẩu trang màu đen

"Cô có hẹn trước không?" Thư kí còn chẳng thèm ngẩng lên hỏi.

"Không có, nhưng tôi đã báo trước rồi”.



Thư kí đang định mở miệng nói, bỗng nhớ lại hồi nảy trợ lý của Phùng tổng báo: "Từ từ đã... vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh của cô là?"

"Tôi họ Phạm."

Thư kí nghe vậy lập tức trưng ra vẻ mặt nhiệt tình, cười tươi như hoa nói: "A! Hóa ra là cô Phạm! Trợ lý Phùng tổng đã dặn dò tôi rồi, cô theo tôi, để tôi đưa cô lên!"

An Thư cạn lời với kiểu lật mặt còn nhanh hơn lật sách của viên thư kí: "Khụ, cảm ơn cô!"

Thư kí vừa dẫn đường, vừa cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt.

Đeo khẩu trang... Thần bí vậy sao...

"Cô Phạm, chính là ở đây, mời cô vào, ông chủ đang chờ”

"Cảm ơn!"

An Thư cảm ơn một tiếng, sau đó bước vào văn phòng của Phùng Nhất Phàm.

Cô vừa vào đã thấy ba người mặc bộ Âu phục đen trên ghế sofa ngồi đợi cô.

Cô cúi đầu chào hỏi: “Chào Phàm ca, hôm nay em nhờ anh duyệt kịch bản mà anh lại mời đến hai vị thần này đến không?”

Cô đi lại ngồi đối diện ba anh. An Thư đưa kịch bản cho Nhất Phàm

“Mấy hôm nay em quay quảng cáo, rồi đi quảng bá phim nữa. Nếu nhận phim này thì vất vả lắm”

“Không sao đâu. Em tính hết rồi”

“Nếu em đã nói vậy để anh xem thử” Nhất Phàm gật nhẹ đầu

Cởi áo khoác, Nguyễn Tuấn Kiệt vừa sửa lại tay áo vừa nói: "Nó vẫn còn phải xem một lúc nữa, em có thể nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt em có vẻ tối qua ngủ không ngon?"

An Thư sờ vành mắt đen xì: "Tối qua phấn khởi quá nên xem kịch bản cả đêm..."

"Đi chợp mắt một chút đi, xong tôi sẽ gọi em."

"Ông chủ đang làm việc mà tôi đi ngủ thì hình như không tốt lắm đâu?" An Thư cảm thấy không ổn.

Nguyễn Tuấn Kiệt liếc cô một cái: "Em không ngủ cũng chẳng giúp được gì, nhưng em ngủ rồi thì tôi sẽ yên tâm hơn.”

"Vậy tôi ngồi đây!"

Vừa dứt lời, An Thư đã tựa đầu vào ghế nhắm mắt lại

An Thư vừa ngủ được một lại. Thì cửa phòng của Nhất Phàm bật tung ra.

“Anh…” Nguyễn Tuấn Khải chưa nói hết câu thì đã nhận ngay cái liếc cảnh cáo của anh mình. Nguyễn Tuấn Khải mới để ý người con gái đang ngủ là An Thư. Anh lẵng lặng đi đến ngồi kế Tư Vũ.

Sau khi An Thư tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là hỏi thăm chính sự: "Phàm ca, anh xem xong kịch bản chưa? Thế nào thế nào? Tôi có thể nhận sao?"

“Kịch bản có vấn đề gì không?”

Nhất Phàm lắc đầu nói: “Anh thấy nó rất hay. Khả năng em hoàn thành nó là tuyệt đối”

Tư Vũ cũng hào hứng nói: “Sau bộ phim Đoạn Trường Ca thì bộ phim này sẽ là thành công tiếp theo”

Nguyễn Tuấn Khải cười lớn: “Với tính cách của cô thì chuyện này là nhỏ”

“Nhưng e là…” Nhất Phàm, Tư Vũ cùng Tuấn Khải điều nhìn sang Nguyễn Tuấn Kiệt

“Anh xem xong kịch bản rồi à?" Ninh Tịch thấy anh cầm kịch bản trong tay thì vội hỏi.

"Ừ." Nguyễn Tuấn Kiệt vào phòng ngồi xuống ghế salon, giữa hai lông mày có chút nghiêm trọng.

Nhìn biểu hiện của anh thì An Thư có chút khẩn trương: "Có vấn đề sao?"

"Không có gì cả..."

An Thư vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Nguyễn Tuấn Kiệt đã tiếp lời: "Nhưng tôi không muốn em quay phim này."

"Hả? Tại sao?" Cô sửng sốt.

Anh nhíu chặt lông mày nói: "Có quá nhiều cảnh nguy hiểm."

"Cảnh nguy hiểm? Chỗ nào?" An Thư cẩn thận nhớ lại một chút mới nghĩ ra vai chính tương đối thích mấy loại hoạt động kích thích.



"Ý anh là mấy cảnh đua xe với nhảy bungee* đấy á? Thật ra mấy cái đó đều là mấy cái tôi chơi quen rồi, hơn nữa lúc quay phim cũng chắc chắn không làm thật, sẽ không nguy hiểm gì đâu!" Ninh Tịch cố gắng thuyết phục.

*Nhảy bungee: Là trò chơi mạo hiểm hàng đầu thế giới. Bạn sẽ leo lên một tháp cao, buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, bạn sẽ được kéo lên.

Nhưng mà Nguyễn Tuấn Kiệt dường như đã quyết: "An Thư, em chọn cái khác đi! Nếu mấy phim Lâm Đình đưa mà em không thích thì tôi có thể chuẩn bị thêm cho em. Nếu được tôi sẽ kêu người viết riêng cho em”

Trái tim An Thư nhất thời trầm xuống, sắc mặt cũng thay đổi: "Tôi không muốn! Tôi nhìn trúng cái này! Không phải nó thì không được!"

Nguyễn Tuấn Kiệt nhéo mi tâm một cái: "Ngoan, nghe lời nào!"

An Thư có chút ủy khuất: "Nguyễn Tuấn Kiệt , anh không tin tôi sao?"

"An Thư, không phải là tôi không tin em, em là người tôi đào được nên tôi sẽ phụ trách việc bảo vệ tính mạng của em, điểm này là ranh giới cuối cùng của tôi." Giọng anh cho thấy đã không cách nào xoay chuyển.

Mẹ kiếp! Lại thêm một trở ngại nghiêm trọng nữa...

Chẳng lẽ bộ phim này đã được định trước là vô duyên với cô sao?

An Thư ngàn lần không nghĩ tới bận rộn hơn nửa ngày sẽ có kết quả như vậy...

Thật ra thì những cảnh quay kia hoàn toàn không là vấn đề với cô, nhưng nhìn bộ dạng anh thế này có vẻ sẽ không nhân nhượng.

Nếu anh không đồng ý thì làm sao mà Nhất Phàm dám kí cho cô chứ.

Làm thế nào đây...

Nghĩ đến sự yêu thích của cô với kịch bản kia thì An Thư vẫn không cam lòng, vẫn quyết định thử một lần nữa.

Đến giờ cô thử dùng mỹ nhân kế một lần!

An Thư hít một hơi thật sâu, chỉ trong chớp mắt biểu cảm trên mặt và trạng thái của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Cô cụp mắt, cúi thấp đầu đứng trước mặt Nguyễn Tuấn Kiệt chẳng nói năng gì.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai một…

Trong đầu đang thầm đếm ngược mười giây.

Nguyễn Tuấn Kiệt thấy cô gái nhỏ cúi đầu ỉu xìu, trong lòng anh dù không đành lòng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh băng băng, không hề dao động, rất kiên quyết.

Giây tiếp theo, khi An Thư ngẩng đầu lên vành mắt đã đỏ bừng, trong đôi mắt đã ầng ậng nước, nước mắt rưng rưng nhưng không rơi xuống.

Đồng thời, giọng của cô gái cũng khàn đi, lại còn cực kì mềm mại, cẩn thận từng tí một bước đến trước mặt Nguyễn Tuấn Kiệt, dùng hai ngón tay khe khẽ nắm lấy tay áo anh giật giật: "Nguyễn Tuấn Kiệt… thực sự không được à?"

Gương mặt lạnh băng băng của anh trong phút chốc dường như nứt ra một cái hố, nhưng miệng thì vẫn khăng khăng cố thủ không chịu đồng ý: "Không được, An Thư, bất kì chuyện gì tôi đều có thể đồng ý với em nhưng riêng chuyện này thì không."

Ngay lập tức sau đó, nước mắt An Thư liền lã chã rơi, giọng nói lại càng đáng thương: "Nguyễn Tuấn Kiệt, xin anh đấy, tôi thật sự rất thích kịch bản này mà, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ giữ cho mình an toàn, có được không? Tôi…"

"Được."

"!!!"

Hả hả hả? Cái gì cơ???!!

Mới chỉ dùng có một thành công lực đã đánh bại được Đại Boss, mỹ nhân kế còn chưa kịp dùng mà?

Thế mà đã xong rồi ấy hả?

Cái này như kiểu là dùng kĩ năng tân thủ mà cũng đánh gục được Đại Boss ấy! Quả thật là lỗi hệ thống mà!

Nghe câu trả lời của anh. Ba người chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân

An Thư sững sờ mất một lúc mới phản ứng lại được ngay sau đó cô liền nhảy cẫng lên: "Nguyễn Tuấn Kiệt! Anh đồng ý rồi à? Anh thực sự đồng ý rồi à?"

Vẻ mặt của anhcứng đờ, hình như cũng vừa mới nhận ra là mình mới nói cái gì xong, anh cau mày bóp trán, thần sắc cực kì bất đắc dĩ: "Tôi có thể thu hồi câu nói đó lại không?"

An Thư vội vàng gào lên: "Đương nhiên là không được rồi!!! Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!!! Anh anh anh....anh mà nuốt lời tôi khóc cho anh xem đấy!"

Anh thở dài một cái: "Được rồi, không nuốt lời."

Thực ra, lúc nước mắt của cô lã chã rơi xuống, anh đã biết thừa mình chắc chắc sẽ thỏa hiệp, đã thế việc gì phải cố chấp thêm nữa.

Thậm chí, rõ ràng biết rằng cô có thể đang giả vờ nhưng vẫn chẳng thể chống cự, anh tỉnh táo nhìn lý trí của bản thân sụp đổ.

Đạt được mục đích của mình. An Thư lại nước mắt rồi cầm túi sách và khẩu trang lên đeo. Cô quay sang nhìn Nhất Phàm: “Ổn rồi đấy Phàm ca. Nhớ duyệt sớm. Em chờ đấy”

Nói rồi cô chào mọi người rời đi.