Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 57: Gạo nấu thành cơm



Các cô nàng có mặt tại trường quay thấy cảnh này lại bắt đầu trở nên điên cuồng.

"AAA! Jason bị trói kìa! Tôi có mơ cũng muốn trói Jason lại rồi ném lên giường huhuhu!"

"Cô kích động cái quái gì, lát nữa cũng đâu phải là cô lên đâu!"

"Tức chết mất, tức chết đi mất, tại sao cứ phải là con hồ ly tinh đáng ghét kia chứ!"

"Phải đấy, ghét thật, Jason không thể bảo với đạo diễn đổi người sao? Cô ta vốn chẳng xứng với Jason!"

.......

"Khụ khụ...." Giang Hùng hắng giọng ra hiệu tất cả mọi người im lặng, sau đó vỗ tay hô: “Tất cả chuẩn bị, ba - hai - một - bắt đầu!"

An Thư không hề bị tiếng nghị luận xung quanh làm ảnh hưởng, đạo diễn vừa dứt lời, ánh mắt của cô liền thay đổi.

Ánh mắt trong sáng, đầy sức sống, đây là ánh mắt của một thiếu nữ mười sáu tuổi, hơn nữa còn mang vẻ nhớn nhác rất phù hợp nữa.

Nàng vén áo, nhấc chân, đạp thẳng vào cửa phòng mình.

Tiếp đó, máy quay đổi sang góc Jason.

Chỉ thấy một thanh niên bị trói chặt tay chân đang nằm trên giường lớn màu đỏ, màu sắc sặc sỡ làm nền khiến sắc mặt y trông càng tái nhợt, yếu ớt, thật khiến người ta có dục vọng muốn trêu ghẹo, giày vò.

Nghe thấy tiếng đạp cửa, Quốc Khanh từ từ mở mắt, thần tình hoảng hốt nhìn thiếu nữ đang đi tới.

Thanh Vân ngồi phịch xuống cạnh giường, lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu: "Đây là hạt dẻ bọc đường ở Phúc Hưng Lâu, ta phải xếp hàng cả một canh giờ mới mua được đấy, ăn không?"

Quốc Khanh ngoảnh đi, nhắm mắt lại, trưng ra thái độ không muốn để ý tới nàng.

Thanh Vân bốc một hạt ném vào miệng, giương lên nụ cười giảo hoạt: "Không ăn? Vậy để ta đút cho ngươi ăn nhé! Dùng cách nào có thể khiến ngươi xấu hổ được nhỉ......"

"Ngươi......" Quốc Khanh trợn trừng mắt, con ngươi mang theo ba phần tức giận bảy phần ngượng nghịu: "Ngươi đường đường là một nữ hài tử, sao lại không biết liêm sỉ là gì như vậy!"

Thanh Vân nhếch mày tà tà nhìn y: "Liêm sỉ? Liêm sỉ là gì? Có thể ra chiến trường giết địch? Hay lấy được vợ à? Ta chỉ biết trên này thứ ta muốn sẽ có được”

Quốc Khanh tỏ ra giận dữ: "Thanh gia đời đời trung nghĩa, tổ tiên ngươi đều ra chiến trường giết địch vì nước, ngươi... ngươi lại chỉ biết lêu lổng suốt ngày, khi nam bá nữ, sao có thể xứng với liệt tổ liệt tông Thanh gia được?"

Những lời này Thanh Vân sớm đã nghe đến mòn tai rồi, nàng ngoái ngoáy tai, nhồm nhoàm cắn hạt dẻ: "Ngươi đã lớn từng này rồi mà vẫn chưa lấy vợ, bất hiếu có ba điều, vô hậu là tội lớn nhất, ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của gia đình sao?"



Quốc Khanh quả thật bị nàng là cho tức chết rồi, y lạnh lùng nói, "Đây là hai chuyện khác nhau, huống hồ chí của tôi mỗ không nằm ở đây!"

Thanh Vân đạp chân vào mép giường, dùng roi da trong tay vụt từng cái lên người Quốc Khanh, cuối cùng không nặng không nhẹ nhếch cằm y lên, vẻ mặt vừa giảo hoạt lại tinh nghịch: "Quốc đại phu, không thì thế này ngươi xem có được không nhé? Hay là ta gả cho ngươi, đợi thành vợ ngươi rồi, sau này chuyện gì ta cũng đều sẽ nghe theo ngươi, ngươi bảo ta đi về hướng đông, ta tuyệt đối không đi về hướng tây, ngươi bảo ta học hành tử tế, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo, như vậy chẳng phải đều sẽ không phụ lòng liệt tổ liệt tông cả hai chúng ta sao?"

Quốc Khanb sững sờ, trên mặt thoáng qua một tia nóng nảy: "Ngươi.... Chớ có nói bậy!"

Thanh Vân như phát hiện được đại lục mới, nàng tiến sát tới, gần như dán vào mặt y, "Ế? Quốc đại phu, sao mặt ngươi đỏ quá vậy! Thật ra ngươi cũng rất thích ta có đúng không? Hay là chúng ta cứ gạo nấu thành cơm trước đi? Còn chuyện khác tính sau”

"CẮT!"

Ngay cả khi đạo diễn đã hô "cắt", tất cả mọi người vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, sao không diễn nữa, sao không quay tiếp đi! Muốn xem tiếp mà! Bọn này còn muốn xem cảnh gạo nấu thành cơm cơ mà!

Thực lực của cả hai diễn viên đều ngang nhau, biểu hiện tốt vô cùng, đặc biệt là cách diễn của An Thư hoàn toàn như đưa họ vào phim, những bài xích ban đầu của họ về cô cũng không thấy đâu nữa.

Mới đầu chẳng ai muốn An Thư chạm vào thần tượng của họ nhưng đến cuối cùng tất cả lại gào lên mong cô mau đè thần tượng mình xuống, cảm giác hưng phấn cứ như chính mình là người được đè vậy.

Tất nhiên, sau khi định thần lại, họ vẫn chẳng đoái hoài gì tới An Thư, tất cả đều vây quanh Jason, ân cần hỏi han, khen gã diễn tốt cực kì. An Thư cũng chẳng để tâm vì mục đích chính của cô không phải mấy việc này.

Hôm nay, ngoài Thanh Thanh ra, chắc người buồn bực nhất chính là Tư Châu.

Vốn dĩ, gã là người có vị trí cao nhất trong đoàn làm phim, nhận được sự hoan nghênh của các cô gái nhất, nhưng Jason vừa tới, mọi sự chú ý đều bị thu đi hết, chỗ gã giờ trở nên vắng tanh.

Còn về việc ai là người vui nhất, tất nhiên là đạo diễn rồi.

Hôm nay, mấy cảnh An Thư và Jason diễn thử với nhau đều rất thuận lợi, sự ăn ý giữa hai người giống như đã hợp tác với nhau cả trăm lần rồi vậy.

Nhưng ngày hôm nay đối với An Thư mà nói chỉ có thể đúc kết năm chữ: Sống sót qua cơn lũ.

Sáng sớm hôm sau, An Thư bị một cú điện thoại đánh thức.

Cô mới mơ mơ màng màng nhấn nút nghe của di động, lập tức vang lên tiếng gào thét giận dữ của Minh Trang: "An Thư, cô làm chuyện tốt quá ha! Tôi đã sớm cảnh cáo cô chú ý ngôn hành cử chỉ của bản thân, đừng làm công ty mất thể diện, cô giỏi lắm! Bây giờ danh dự của công ty đều bị cô làm cho mất hết!"

An Thư lập tức tỉnh ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"

Minh Trang tức giận nói: "Vào weibo mà xem!"

Cô bò xuống giường, nhanh chóng lấy máy tính đăng nhập vào weibo.



Sau đó cô phát hiện, weibo của mình đang bị người ta oanh tạc!

Dưới tình huống như này, phần lớn các nghệ sĩ đều sẽ được công ty đứng ra xử lí giúp, nhưng hiển nhiên là An Thư không có loại đãi ngộ đó, cô không mua fan cũng không hoạt động nhiều. Từ khi cô đi cô đã lập một weibo mới, xóa hết những gì trong quá khứ. Trên weibo cũng chỉ có hơn 30.000 người hâm mộ, ngay cả một hot girl mạng cũng không bằng, bình thường cô chỉ chia sẻ một số mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống, mỗi lần đăng cũng không quá 100 lượt thích.

Nhưng bây giờ, chỉ qua một đêm mà đột ngột tăng lên hơn mười nghìn lượt tag cùng bình luận.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất xem những tin tức này, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

An Thư bị bôi đen, hơn nữa còn bôi đen triệt để.

Nửa đêm hôm qua có một weibo khá nổi tiếng đăng một bài, tựa đề là: Lịch sử "thượng vị" của kỹ nữ An Thư, chưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Nội dung đại ý là nói cô vì để lấy được vai diễn mà lên giường với đạo diễn, giao du với mấy ông già có tiền rồi đào mỏ bọn họ, trong quá trình quay phim còn cố ý chiếm tiện nghi của Jason...

Trong bài đăng này còn nói, lúc cô ở trong đoàn làm phim vẫn luôn mở cửa phòng, ai muốn ngủ với cô thì có thể trực tiếp đi thẳng vào, nói cô thành một người phụ nữ lăng loàn, phóng túng không có giới hạn...

Thế là fan của Jason liền điên lên, kết bầy kháng nghị, yêu cầu đoàn làm phim đổi vai của An Thư.

An Thư nhìn những bình luận bên dưới bài đăng đó tất cả đều tỏ ý nhục mạ cô, ai ai cũng yêu cầu: An Thư cút khỏi giới giải trí...

"Xem kĩ chưa? Cô lập tức đăng một lời công khai xin lỗi để cứu vãn hình tượng của công ty đi!" Minh Trang nổi giận đùng đùng ra lệnh.

An Thư cười nhạt: "Công khai xin lỗi?"

Những nghệ sĩ kí hợp đồng với công ty mà gặp phải loại chuyện này đều được công ty an bài phát ngôn viên chuyên nghiệp để phủi sạch toàn bộ quan hệ, giảm thiểu sự ảnh hưởng xấu tới mức thấp nhất nhưng Mình Trang thì ngược lại...

Cô ta có chỗ nào muốn cô vớt vát lại hình tượng đâu, cô ta muốn bôi đen cô hoàn toàn thì có, bởi vì một khi công khai nói xin lỗi thì cũng chứng tỏ cô thừa nhận những gì mà bài đăng kia nói là sự thật.

"Đúng, trước tám giờ tối nay tôi phải thấy! Tốt nhất là cô quay một đoạn video, có thành ý một chút! Nếu không cô chờ bị đuổi khỏi đoàn làm phim đi! Đến lúc đó thì ngay cả công ty cũng không che chở được cô đâu!" Minh Trang bỏ uy hiếp thêm một câu rồi "Ba" một tiếng hung hăng ngắt điện thoại.

Sau khi nghe xong điện thoại, An Thư đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cô đã sớm đoán được việc này có thể xảy ra, chỉ không ngờ là nó tới sớm như vậy.

Xem ra Thanh Thanh không chờ nổi nữa rồi, lại cả ả Ninh Tuyết đứng sau phối hợp rót dầu vào lửa nữa nên chỉ trong một đêm ngắn ngủi cô đã bị đẩy đến đỉnh đầu ngọn sóng.

Được, cứ tới đi!

Chỉ sợ bọn họ không dám đến thôi!