Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 56: “Đổi tư thế đi”



Kỳ nghỉ hè ở Hàng Châu, với cái nắng gay gắt.

Ngoại trừ việc hẹn Hứa Đình Ưu đi bơi ở bể bơi ra, thì Phương Nam Chi gần như không ra khỏi nhà.

Hôm nay, Triệu Lợi Vân nhờ dì mua một đống kem từ bên ngoài về, để ở trong tủ lạnh, Phương Nam Chi vừa hay muốn ăn, đi vào phòng bếp lấy kem ăn.

Có nhiều loại kem khác nhau, Phương Nam Chi chọn đi chọn lại, chợt tìm thấy một que kem hình dưa hấu, khi còn bé đã từng ăn qua loại kem này, nhưng sau khi lớn lên, dường như không còn thấy nữa.

Phương Nam Chi bóc túi, chụp ảnh nó ngay lập tức, rồi gửi cho Lý Ngật Chu.

[Nhìn này, kem dưa, không ngờ bây giờ vẫn còn loại kem này]

Lý Ngật Chu trả lời rất nhanh: [Ăn ngon không, anh chưa từng ăn]

Phương Nam Chi: [Để em thử]

Cắn một miếng, lại gửi cho anh que “dưa hấu” bị thiếu một miếng: [Ăn ngon lắm ạ, vẫn là mùi vị đó]

Lý Ngật Chu ở Minh Hải xa xôi đang trong phòng dụng cụ ở nhà, thấy que kem bị khuyết cô gửi đến, không nhịn được mỉm cười: [Nhãn hiệu gì vậy, anh đặt mua đến chỗ anh, lần sau em đến nhà thì có thể ăn.]

Phương Nam Chi: [Dạ… để chụp ảnh bao bì cho anh]

Lý Ngật Chu ấn theo thông tin trên bao bì, ở trên mạng tìm thấy, trực tiếp đặt hàng.

Sau khi Phương Nam Chi ăn hết que kem cảm thấy cả người đều mát mẻ, thoải mái nằm bò trên sofa phòng khách.

Ở trong nhà ngoài mợ thì cũng không có ai, cô thả lỏng xem điện thoại, hai chân lắc qua lắc lại.

Vốn muốn mở tivi xem một lúc, Lý Ngật Chu lại gửi một tin nhắn đến: [Đang làm gì vậy?]

Phương Nam Chi: [Định xem tivi ạ, anh thì sao]

Lý Ngật Chu: [Vừa làm xong mô hình, khá buồn tẻ]

Phương Nam Chi chớp mắt hai lần, liếc nhìn dì đang dọn dẹp vệ sinh cách đó không xa, đứng dậy, chạy lên tầng.

Sau khi cô bước vào phòng, ngồi trước bàn học, trong lòng rạo rực hỏi anh: [Vậy phải làm sao, anh có muốn ngủ một giấc không?]

Lý Ngật Chu: [Không buồn ngủ, ngắm em]

Phương Nam Chi mím môi cười, lại đ/è xuống: [Vậy anh đợi em, em về phòng]

Cô sẽ không nói với anh cô đã đoán được anh nghĩ gì, thế nên trước đó cô đã tung tăng vào trong phòng ngồi.

Sau hai phút giả bộ, cô liền gọi video với Lý Ngật Chu.

Có lẽ hôm nay Lý Ngật Chu chưa ra ngoài, vẫn mặc đồ ngủ, sọc trắng bạc, trước ngực có thêu logo. Tóc anh cũng chưa chải, vài sợi tóc lộn xộn trước trán, lười biếng mà tùy ý.

Khi Phương Nam Chi xuất hiện trên điện thoại Lý Ngật Chu hơi ngừng lại.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo hai dây, dây đai mảnh màu xanh móc trên vai, kéo dài xuống dưới, bởi vì thay đổi ở ngực nên hơi phập phồng, da thịt mềm mại có chút căng… rõ ràng là màu xanh tươi, nhưng anh lại như hết thuốc chữa nhận thấy một số ha/m muốn.

“Em mặc gì vậy?” Ánh mắt Lý Ngật Chu bình tĩnh chăm chú, hỏi cô.

Phương Nam Chi sững lại, nhận ra bản thân vẫn đang mặc váy ngủ ở nhà, lúc nãy vội chạy lên tầng lại mở video luôn, cô chưa thay quần áo.

“Giống anh đó… ở nhà em luôn mặc đồ ngủ.”

“Đồ ngủ.” Lý Ngật Chu thâm thúy lặp lại một lần nữa, thì ra khi cô ngủ sẽ mặc kiểu đồ ngủ như vậy.

Phương Nam Chi: “Sao vậy, có vấn đề gì ạ?”

“Không, chỉ cảm thấy em mặc đồ ngủ này… rất đáng yêu.”

Thực ra Phương Nam Chi cũng cảm thấy đồ ngủ này rất đáng yêu, nhưng chủ yếu vẫn là mặc thoải mái, rộng rãi, chất vải rất mềm mại.

“Đồ này còn có phiên bản cho nam nữa.” Cô nói.

Lý Ngật Chu: “Vậy à?”

“Vâng, áo tay ngắn và quần là phiên bản của nam, cũng khá đẹp…Em tìm ra sẽ cho anh xem.”

Phương Nam Chi lục tìm một hồi, gửi ảnh chụp màn hình cho anh: “Em mua mẫu này cho anh được không, lần tới mang đến Minh Hải, để anh thử xem.”

Lông mày Lý Ngật Chu khẽ động: “Được, mang cả của em đến đây nữa.”

“Dạ?”

Lý Ngật Chu: “Không phải là đồ đôi sao, cùng nhau mặc sẽ đẹp hơn.”

Phương Nam Chi nhận ra anh đang nói gì, mặt liền nóng lên: “Ừm… nói sau đi.”

Lý Ngật Chu mỉm cười.

Phương Nam Chi bị nụ cười của anh làm mặt càng nóng hơn, nằm bò lên bàn đánh trống lảng: “Mấy hôm nữa ông bà em sẽ đến.”

“Thật sao, muốn dẫn họ đi đâu chơi?”

“Trời nóng lắm, có lẽ là nên ở nhà…”

Đoạn call video của hai người thực ra cũng không có chuyện quan trọng gì, nhưng  có thể nói chút chuyện vặt vãnh, cũng có thể nói rất nhiều, không lâu sau đó đến giờ ăn cơm tối, Triệu Lợi Vân đến gọi cô, cô mới tắt video với Lý Ngật Chu, đi xuống tầng.

Nhưng… đột nhiên rất nhớ anh.

Lúc đầu vẫn ổn, ngược lại sau khi call video lại càng nhớ hơn.

Vì thế buổi tối trước khi ngủ, cô không nhịn được gọi video cho anh.

Vừa lúc Lý Ngật Chu cũng trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Cả hai trò chuyện vài câu với nhau, rõ ràng là muốn chúc ngủ ngon, bỗng Phương Nam Chi khẽ nói một câu: “Em rất nhớ anh…”

Lý Ngật Chu nháy mắt ngẩn người, trái tim giống như bị ai đó tàn nhẫn cào vào, vừa đau vừa xót: “Liễu Liễu, anh cũng nhớ em.”

“Vậy chúng ta còn mấy ngày nữa có thể gặp mặt?” Phương Nam Chi đếm: “Ừm… khoảng nửa tháng nữa.”

“Không lâu lắm.”

“Tại sao?”

“Đợi vấn đề trong tay anh được giải quyết, anh sẽ đi tìm em.”

Phương Nam Chi: “Anh muốn quay lại Hàng Châu sao?”

Lý Ngật Chu: “Đương nhiên, bạn gái đang ở đây mà.”

Nhịp tim Phương Nam Chi bỗng đập nhanh, cô cho rằng, ở Hàng Châu có ký ức của bố anh, anh sẽ không muốn quay trở lại mà tức cảnh sinh tình. Nhưng hiện tại, anh lại nói anh muốn đến thăm cô: “Thực ra, em cũng có thể mượn lý do để quay về Minh Hải, bố mẹ em sẽ không truy hỏi.”

“Không sao, anh qua đó, dù sao cũng sắp xong rồi, muốn quay trở về xem.”

“Ồ… Vậy, dự án của anh quan trọng, tập trung vào nó trước đi, đừng gấp ạ.”

Lý Ngật Chu khẽ cười: “Sao, nói nhớ anh là giả à?”

Phương Nam Chi lập tức nói: “Đương nhiên không phải là giả rồi.”

“Vậy anh càng phải nhanh hơn, anh không đợi được nữa rồi.”

Niềm vui không thể diễn tả bằng lời, Phương Nam Chi nghe được lời này, lặng lẽ giẫm trên giường, lật người đổi tư thế khác, cố nén nụ cười trên môi, nằm sấp trên giường nói chuyện cùng anh.

“Vậy sau khi anh đến chúng ta làm gì, có muốn đi đâu chơi không? Hoặc là, chúng ta tìm một phòng triển lãm nào đó, dù sao bên ngoài cũng quá nóng.”

Lý Ngật Chu suy nghĩ, đang chuẩn bị nói, đột nhiên đối mặt với chiếc áo hai dây trong máy ảnh, bởi vì tư thế đó, nên rất dễ thấy ngực của Phương Nam Chi.

Anh như đình trệ, gần như không thể kiểm soát được nghĩ đến lần ở trong nhà anh, cảm xúc khi anh xoa nó.

“… Nói sau đi, mấy ngày nữa có thể nghĩ xem.”

“Vâng! Được ạ.”

Lý Ngật Chu nhìn cô, trầm mặc, nói: “Liễu Liễu, đổi tư thế đi.”

“Dạ?”

Phương Nam Chi thu nhỏ hình ảnh của bản thân, phóng to hình ảnh Lý Ngật Chu, hơn nữa ngay từ đầu cô không nhìn bản thân mình, trong chốc lát cũng không biết Lý Ngật Chu đang nói gì.

Mãi đến khi Lý Ngật Chu khàn giọng nói: “Ngoan nào, đừng nằm sấp, nằm thẳng đi.”

Phương Nam Chi bỗng nhận ra điều gì đó, giơ tay lên ôm ngực. Đồng thời lại ngước nhìn Lý Ngật Chu, hai gò má càng đỏ bừng.

Không phải cô cố ý…

“Em, em muốn đi ngủ!” Phương Nam Chi lúng túng muốn chết, cầm điện thoại lên: “Vậy qua mấy ngày nữa rồi nói! Cúp máy.”

Nói xong, cũng không chờ anh trả lời, lập tức offline,

Đoạn video đen kịt, Lý Ngật Chu tắt điện thoại, bất lực thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi dậy trong giây lát, nhìn xuống phản ứng s!nh lý hoàn toàn không thể kiểm soát, không nói lời nào lại nằm xuống.

—-

Mấy hôm nay tâm trạng Phương Nam Chi rất tốt, sau khi ông bà đến, ban ngày cô ở nhà với ông bà, buổi tối mát mẻ hơn, liền dẫn họ đi dạo.

Hơn 9 giờ tối nay, cô cùng người nhà vừa ngồi ở phòng khách trò chuyện, vừa nhắn tin với Lý Ngật Chu.

[Bữa tối nay bà em làm món sườn kho tộ ngon cực, em đã học được bản chất rồi, lần sau có thể làm thử.]

Lý Ngật Chu: [Vậy cũng dạy anh đi]

Phương Nam Chi: [Được thôi, công thức gia truyền luôn!]

Lý Ngật Chu: [Buổi tối không ra ngoài đi dạo à?]

Phương Nam Chi: [Ông bà nói không đi nữa, hơi mệt. Lát nữa em cũng quay về phòng đọc sách hoặc xem phim]

Lý Ngật Chu: [Ừm, vậy còn thời gian gọi video với anh không?]

Phương Nam Chi khẽ cười: [Tất nhiên]

Lý Ngật Chu: [Bây giờ luôn.]

Phương Nam Chi ngập ngừng: [Bây giờ? Vậy anh đợi em một chút]

Phương Nam Chi giả vờ nói với người nhà bản thân muốn về phòng nghỉ ngơi, lên tầng, gọi video cho Lý Ngật Chu: “Em đến đây.”

Lý Ngật Chu hình như ở bên ngoài, ừm một tiếng: “Lại trốn vào phòng rồi à?”

“Đúng ạ… mọi người đều ở phòng khách. Anh không ở nhà sao?”

Phương Nam Chi nhìn hàng cây với con đường ở sau lưng anh, mơ hồ liếc nhìn, cảm thấy quen quen.

Lý Ngật Chu: “Ừm, không ở nhà.”

Phương Nam Chi: “Anh ở đâu vậy?”

Lý Ngật Chu rời khỏi vị trí, lấy máy ảnh hướng vào cảnh vật xung quanh anh, Phương Nam Chi tạm ngừng hai giây, mắt mở to.

Những hàng cây này, con đường này, khu phố này… đây không phải chính là khu phố Phong Lan Vân sao!!

Anh đang ở cổng khu phố?

Phương Nam Chi: “Anh…”

Lý Ngật Chu cười, khuôn mặt dưới ánh đèn đường, đẹp vô cùng: “Ra đây đi, anh ở đây đợi em.”

Vài người lớn ở dưới tầng vẫn đang xem phim nói chuyện, đột nhiên thấy Phương Nam Chi mới nãy còn nói muốn về phòng nghỉ ngơi giờ lại ăn mặc chỉnh tề, hấp tấp lao xuống.

“Liễu Liễu, con muốn đi ra ngoài à?” Bà hỏi.

Phương Nam Chi: “Dạ! Bà ơi, con ra ngoài một lát, về muộn chút ạ!”

“Đêm khuya rồi, ra ngoài làm gì…”

Lời bà nói chưa dứt, bóng dáng người đã chạy mất tiêu, Triệu Lợi Vân nói: “Không có gì đâu, chắc lại là đi chơi với Đình Ưu.”

Trên đường Phương Nam Chi lao đi băng băng, từ trước đến giờ cô không biết, khoảng cách từ nhà đến cổng khu phố lại xa như vậy.

Sau khi chạy được vài phút, cuối cùng cũng sắp đến cổng khu phố, từ xa, cô nhìn thấy một người đứng dưới cái cây đầu tiên bên ngoài.

Thời gian trôi đi, nhưng con người lại không thay đổi.

Phương Nam Chi bước chậm lại, ngẩn ngơ, nhớ đến năm đó, khi lần đầu tiên cô đi học, gặp được Lý Ngật Chu.

Khi đó anh cũng đứng dưới gốc cây, mặc đồng phục, ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, mát mẻ mà sạch sẽ.

Ngày ấy, cô biết được tên của anh, cũng là ngày ấy, anh thân thiện nói với cô, đi theo các anh ấy là được.

Trái tim Phương Nam Chi ngày càng kích động, nhìn Lý Ngật Chu cách đó không xa, không thể không nghĩ… yêu anh, là điều không thể tránh khỏi.

Bản thân tại thời điểm đó, làm sao khước từ được một Lý Ngật Chu tỏa nắng và dịu dàng như vậy.

“Liễu Liễu.”

Trùng hợp khi đó anh 17, 18 tuổi, đưa tay về phía cô.

Phương Nam Chi chạy đến, lao vào trong cái ôm của anh.

Anh cũng ôm lấy cô ngay lập tức, kề vào gò má của cô, ôm cô thật chặt.

Tùm, tùm, trái tim giống như có vô số nhịp trống đang đập loạn.

Tim đập quá nhanh, cô cảm thấy bản thân có chút không chịu đựng nổi.

“Sao anh đến đây? Sao anh không nói với em một tiếng? Anh nói trước em sẽ chuẩn bị tốt! Không đúng không đúng, hôm qua không phải anh nói dự án của anh vẫn chưa làm xong sao.”

Trong chốc lát cô hỏi rất nhiều câu hỏi.

Lý Ngật Chu khẽ cười, nói: “Muốn gặp em, vì vậy đã cố làm xong sớm. Lúc đầu nghĩ hôm nay cũng không sớm nữa, ngày mai lại nói với em anh đến rồi, nhưng… tối nay vẫn là muốn đến gặp em.”

Mật ngọt trong lòng Phương Nam Chi rất nhanh tan chảy ra: “Dạ!”

“Bây giờ có thể ra ngoài đi dạo không?”

“Có thể ạ, em nói với người trong nhà rồi, sẽ về muộn.”

“Được.”

Lý Ngật Chu dắt tay cô: “Đi đâu vui.”

Phương Nam Chi: “Đi đâu cũng được ạ.”

Hai người nhìn nhau cười, dắt nhau đi ra ngoài.

Đi dạo một lúc, thì đến gần Trường thực nghiệm Quận Hoa, vào thời gian này, tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu, trước cổng vẫn có học sinh đi lại.

Bây giờ vẫn chưa nghỉ lễ, có lẽ là những học sinh chuẩn bị thi lên lớp 12.

Phương Nam Chi dắt tay Lý Ngật Chu đến đây, đột nhiên có một vài cảm giác rất vi diệu.

Giống như bản thân vẫn còn là học sinh của Quận Hoa, giống như bọn họ vẫn chưa tốt nghiệp, ừm… cặp đôi trẻ nắm tay nhau vẫn chưa tốt nghiệp.

“Đàn chị?” Đang đi, bỗng nhiên, có người nhìn về phía cô.

Phương Nam Chi nhìn về phía các nữ sinh kia, hơi bối rối, cô không nhận ra ai.

Nhưng những nữ sinh kia lại rất kích động: “Thật sự là chị Nam Chi đó! Chị, trước đây khi chị học lớp 12 bọn em học lớp 10! Bọn em đều biết chị!”

Phương Nam Chi bất ngờ: “A… chào các em.”

“Chào chị.” Mấy cô gái chào hỏi, ánh mắt không kìm được liếc nhìn về phía Lý Ngật Chu.

Đợi chút, nam sinh này cũng đẹp trai quá!!

Ý… Sao lại có cảm giác quen quen vậy?

“Đàn chị, đây là bạn trai của chị sao?”

Các cô gái vô cùng mạnh dạn, khiến Phương Nam Chi khá xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”

“A, hình như là Lý Ngật Chu.” Đột nhiên có một nữ sinh nhỏ giọng nói.

Lý Ngật Chu lớn hơn Phương Nam Chi hai tuổi, khi các cô lên lớp thì Lý Ngật Chu đã sớm tốt nghiệp rồi, không biết cũng rất bình thường. Lần này nhận ra, hoàn toàn bởi vì trong danh sách các cuộc thi ở trường, bức ảnh một inch vẫn luôn ở trên cùng.

Người tham gia cuộc thi đều đã từng nghe giáo viên nhắc qua, trường bọn họ từng có một đàn anh rất giỏi, giành được giải thưởng cuộc thi một cách nhẹ nhàng, về số lượng giải thưởng, cho đến nay Quận Hoa bọn họ vẫn chưa có hậu bối nào vượt qua được đàn anh.

“Vãi ò, so với trên ảnh còn đẹp trai hơn.”

“Đúng vậy trời ơi! Gặp được người thật rồi!!”

“Aaa, hai người vậy mà ở bên nhau rồi!”

“Đàn chị, hai người sẽ không phải là bên nhau từ thời cấp 3 rồi đó chứ?”

“Không phải không phải, tớ nhớ lúc đó khi đàn chị từ chối người khác có nói đã có người mình thích rồi, không nói là ở bên ai…”

“Wow! Vậy thì người đó là đàn anh Lý Ngật Chu sao?”

Lông mày Lý Ngật Chu khẽ nhếch, nhìn Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi không ngờ được nhóm đàn em này lại nhớ rõ chuyện của cô như vậy, nhưng giờ người ta trực tiếp hỏi, cô cũng chỉ cười rồi gật đầu.

Mấy cô gái lại hò hét một hồi.

Phương Nam Chi thấy các cô thật đáng yêu, bèn nói: “Các em vội đi đến phòng học à?”

“Không ạ, chuông vẫn chưa kêu.”

“Vậy chị mời các em uống trà sữa.”

“Thật sao ạ! Cảm ơn đàn chị!”

Bên cạnh có một tiệm trà sữa, sau khi Phương Nam Chi gọi cho mỗi người một cốc trà sữa, cũng mua luôn cho mình và Lý Ngật Chu.

Khi hai người đứng bên cạnh đợi đồ, mấy cô gái còn đứng qua một bên, líu ríu nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người.

“Hóa ra trước đây từng có người lấy anh ra làm lá chắn.” Lý Ngật Chu đặt một tay khoác qua vai cô, véo nhẹ lên mặt cô.

Phương Nam Chi nói: “Em cũng không còn cách nào, khi đó có vài nam sinh quá… quá tích cực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của em, em đành phải nói vậy khiến họ chết tâm.”

“Ừm, rất tốt. Cảm ơn bạn học Phương khi đó chăm chỉ học tập.”

“Anh cảm ơn gì…”

“Anh đương nhiên phải cảm ơn, nếu không, sau này anh sao có thể gặp được em.”

Khóe miệng Phương Nam Chi khẽ nhếch: “Ồ, hình như cũng đúng.”

“Anh chị ơi.” Lúc này, mấy nữ sinh kia xô đẩy nhau, đi đến: “Cái đó, bọn em có thể chụp ảnh cùng anh chị không ạ? Sau khi anh chị tốt nghiệp, đôi khi mọi người sẽ nhắc đến anh chị!”

“Đúng đúng đúng, đàn anh, em cũng sắp tham gia thi đấu, anh thật sự là thần tượng của em.”

“Cảm ơn các em, chụp ảnh cũng được.” Phương Nam Chi liếc nhìn Lý Ngật Chu, hỏi: “Thần tượng, anh sao.”

Lý Ngật Chu đùa cô: “Có thể đó, đàn chị.”

Phương Nam Chi lườm nhẹ anh một cái.

Sau đó, hai người đứng cùng nhau, phân chia chụp ảnh với các cô gái.

“Cảm ơn đàn chị, cảm ơn đàn anh!”

“Đợi đã.”

Đột nhiên Lý Ngật Chu gọi một cô gái lại: “Em có thể giúp bọn anh chụp một bức ảnh không?”

Nữ sinh vội vàng gật đầu: “Có thể ạ! Vậy anh chị đứng sát vào đi.”

“Ừ.”

Trong ấn tượng của Phương Nam Chi hình như vẫn chưa chân chính chụp ảnh cùng Lý Ngật Chu, nghiêm túc, đứng thẳng.

Nữ sinh nói: “Chị, cười lên, không cần nghiêm túc như vậy! Hai người quả là siêu cấp hoàn hảo.”

Các nữ sinh bên cạnh cũng cùng nhau đùa giỡn: “Góc này đẹp, phía sau vừa hay có thể chụp được trường chúng ta, anh chị, hai người thật mật hơn đi!”

Những cô gái nhỏ này, còn rất biết hành hạ đó.

Phương Nam Chị bị sự náo nhiệt làm đỏ mặt, ho nhẹ nói: “Các em chụp vài tấm là được rồi.”

“Được rồi!”

“Đàn chị, chị đừng căng thẳng nhé, nụ cười vẫn hơi cứng nhắc.”

Đột nhiên bị nhiều người vây xem chụp ảnh như vậy, Phương Nam Chi càng không tự nhiên.

“Liễu Liễu.” Bỗng nhiên, Lý Ngật Chu gọi cô, cô không biết, quay đầu lại.

Giây tiếp theo, trán mềm mại.

Cô vô cùng kinh ngạc ngước mắt, là Lý Ngật Chu cúi đầu hôn lên.

“Aaaaa!” Mấy nữ sinh cấp 3 lặng người trong giây lát, liền điên cuồng la hét.

Khuôn mặt nữ sinh chụp hình kia càng cười tươi như hoa nở, nhanh chóng chụp lại cảnh tượng này.

“Tấm này đẹp! Bầu không khí siêu đỉnh!!”

“Ôi má ơi hôn trán!”

“Mẹ ơi con cũng muốn tốt nghiệp, con muốn yêu đương hú hú hú.”

Lý Ngật Chu buông cô ra.

Đôi mắt Phương Nam Chi khẽ run, đôi tai càng nóng hơn: “Anh làm gì vậy.”

Giọng điệu Lý Ngật Chu hàm chứa ý cười: “Không làm gì, lưu lại kỷ niệm ở cổng trường thôi.”