Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 28



“Sao vậy?” Phương Thầnkhông khỏi cảm thấy khó hiểu trước sự im lặng đột ngột của Hàn Duệ.

Cô đã nghĩ nhưng câu nóihoặc hành động vừa rồi của mình có vấn đề nên mới khiến cho Hàn Duệ nhìn cô vớianh mắt gần như không thể đoán định được.

Hàn Duệ đang nhìn cô,dường như là sự chăm chú chưa từng thấy, lại dường như đang nhìn một người nàođó, hay đang nghĩ tới những tâm sự trong lòng.

Kể từ khi biết Hàn Duệ,Phương Thần chưa bao giờ thấy anh như vậy, vì thế trong lòng khôngkhỏi cảm thấy đôi chút xốn xang. Nhưng, Hàn Duệ đã trả lời: “Không có gì

Đúng là không có chuyệngì, vì ngay cả giọng nói của anh cũng bình thản như mọi khi.

Phương Thần không muốnmất nhiều thời gian của Hàn Duệ, nên chỉ ở lại đó một lúc rồi chuẩn bị ra về.Trên đường quay trở lại, họ lại đi qua một nhà thờ nhỏ, đột nhiên Phương Thầnđề nghị: “Có thể dừng lại một chút không?”.

Phương Thần xuống xe vàđi vào bên trong.

Buổi chiều tà trongkhuôn viên nhà thờ, lại ở vùng ngoại ô, nên cảnh vật bốn xung quanh đã trở nêntối lại, những bụi cây chìa cành ra tạo thành những góc kỳ quặc, khiến người tacó cảm giác bí hiểm lạ lùng. May mà bên trong nhà thờ vẫn có ánh đèn, tuy ánhđèn ấy vàng vọt nhưng ấm áp, phản chiếu lên cửa kính thành những vòng lốm đốm,như đang ở một thế giới khác.

Vì nhà thờ được kiếntrúc theo lối mái vòm, những hàng ghế bên trong cũng thưa thớt, vì thế mà bướcchân của hai người vang lên rất rõ trong căn phòng rộng.

Đi phía sau Phương Thầnở một khoảng cách vừa phải, Hàn Duệ hoàn toàn không lấy làm lạ rằng vì sao côlại muốn tới nơi này, mà chỉ ngạc nhiên là vì sao mình lại đi theo cô. Hàn Duệrất ít khi làm việc gì cùng với người khác một cách vô điều kiện như vậy, khicô bảo anh dừng xe lại thậm chí anh đã không hỏi rõ lý do.

Hàn Duệ phanh xe lại mộtcách rất tự nhiên rồi sau đó đi theo cô.

Hôm nay Phương Thần mặcmột bộ đồ màu đen, mái tóc buông xuống bờ vai. Nhìn dáng cô bước đi giữa conđường dài và trống từ phía sau càng thấy mảnh mai, yếu ớt.

Nhưng Hàn Duệ biết rõ,đó chỉ là cảm giác sai lầm mà thôi. Ngược lại cô còn là cô gái lạnh lùng vàcứng rắn nhất trong số những cô gái mà Hàn Duệ biết. Còn giây phút vừa qua, khicô nói câu ấy ra đã vô tình khơi dậy trong anh ký ức mà anh đã tưởng rằng rấtxa xôi.

Dường như Hàn Duệ khôngmuốn phủ định rằng, sự chú ý của anh đối với Phương Thần mỗi ngày một nhiều.Điều này giống như việc phát hiện ra một thế giới mới kỳ thú, mội một lần đếngần là một lần tăng thêm cảm giác mới mẻ, đây là điều chưa bao giờ xảy ra tronggần ba mươi năm cuộc đời a

Cuối cùng Phương Thầndừng lại trước tượng Chúa Jesus chịu tội.

Phương Thần hơi ngẩngđầu lên, nhìn cây thập giá to lớn, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dáng vẻ vàsự im lặng của cô toát lên một sự thành kính vô cùng.

Tiếng bước chân phía saucũng dừng lại, Hàn Duệ đứng bên cạnh, đưa mắt lướt thật nhanh khuôn mặt nhìnnghiêng của cô, rồi cất tiếng hỏi: “Em theo đạo Cơ Đốc à?”.

“Không.” Cô vẫn giữnguyên tư thế lúc đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi dù chỉ là một chút, côhỏi lại: “Thế còn anh?”.

“Tuy lớn lên ở nướcngoài nhưng tôi là kẻ vô thần.”

Đây là lần đẩu tiên HànDuệ chủ động nói về chuyện của mình. Phương Thần nghe xong trầm ngâm trong mấygiây, sau đó quay đầu lại, hỏi: “Ở nước nào? Có phải nước Ý không?”. Cô mỉmcười, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể đang đoán một câu đố thú vị: “Các băngnhóm xã hội đen bên đó tương đối nhiều”.

“Không phải, nước Mỹ.”

Nghe xong câu trả lờiấy, Phương Thần đột nhiên im lặng rồi gật đầu. Hàn Duệ hơi nheo măt lại, dườngnhư ngắm cô một lượt, rồi hỏi thẳng: “Sao thế?”.

Chỉ trong mấy giây ngắnngủi, cô vô tình bộc lộ vẻ suy tư, ai ngờ Hàn Duệ lại nhạy cảm đến như vậy, chỉmột thoáng là đoán ngay ra.

Phương Thần lắc đầuchối: “Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ, tiếng Anh của anh chắc chắn là phảirất lưu loát”.

Đây là một cái cớ rấtbuồn cười và ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì sao Hàn Duệ lại không nói ra điềuđó mà chỉ nhìn cô một lần nữa rồi đề nghị: “Đã quay về chưa?”.

“Vâng.”

Phương Thần đi theo HànDuệ, cách một quãng khoảng vài ba bước chân. Cô thấy mình không sao hiểu đượcsuy nghĩ của người đàn ông này, có lúc rõ ràng là người rất mạnh mẽ, không chophép bất cứ ai giở trò dối trá và lừa gạt trước mặt mình, nhưng lại có lúcgiống như một quý tộc, anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng khôngnói ra lời.

Ở cùng với một người nhưvậy, mỗi giờ mỗi phút đều như sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ.

Tất nhiên, còn có cảnguy hiểm nữa.

Phương Thần không muốnnghĩ tới chuyện cuối cùng sẽ xảy ra điều gì, cô chỉ biết rằng một nỗi xao xuyếncứ dần nhen nhóm trong lòng, khiến cho cô không thể nào để cho tất cả quay trởlại, hoặc lựa chọn lại.

Kể từ sau hôm đó, cáccuộc gặp gỡ giữa hai người ngày một nhiều hơn.

Phương Thần không muốnchống cự lại Hàn Duệ quá mức, vì cô biết Hàn Duệ rất thích thú khi thấy dáng vẻấy ở cô, hơn nữa càng như vậy anh càng thấy cô hấp dẫn. Vì thế, có lúc sau giờlàm, cô lập tức bị lôi đi ăn cơm hoặc cùng Hàn Duệ xuất hiện ở một bữa tiệccông khai với vẻ không tự nguyện, hoặc có lúc lại bị Hàn Duệ đưa đến hộp đêm vàquán rượu.

Vì số lần qua lại giữahai người ngày một nhiều lên, các thuộc hạ của Hàn Duệ cũng lần lượt tỏ sự nểtrọng đối với Phương Thần.

Phương Thần chưa bao giờnghĩ sự việc lại như vậy. Mặc dù quan hệ giữa hai người đã dần thay đổi, nhưngcó một lần trong lúc không được vui, khi ngồi trong xe, do không nén được nêncô đã nói ra mấy lời có ý ngầm châm biếm: “Không ngờ mấy cuộc thù tạc của anhcòn nhiều hơn cả một chủ doanh nghiệp lớn. Chẳng lẽ tới những nơi đó cũng nhấtthiết phải đưa phụ nữ đến ư?”. Vì cô phát hiện ra, hai ngày trước khi tới tiệcsinh nhật của một đồng nghiệp, lúc cô đang đi ở đại sảnh nhà hàng thì có haingười đàn ông đi ngược chiều cứ nhìn cô với vẻ bí hiểm.

Và không may, cô làngười rất giỏi nhớ người, nên lập tức nhận ra một trong hai người ấy mình đã từnggặp trong một lần bàn chuyện làm ăn.

Lần bàn chuyện làm ăn ấytổ chức công khai, Hàn Duệ là khách, vì thế thân phận của những người cùng thamdự buổi gặp gỡ hôm ấy đều không mấy rõ ràng

Mãi cho đến lúc ấyPhương Thần mới nhận ra rằng, dường như cô bị lôi kéo vào trong vòng phức tạpđó và rất nhanh chóng được người ta biết đến.

Nguyên nhân chính của nókhông gì khác ngoài số lần Phương Thần xuất hiện bên cạnh Hàn Duệ quá nhiều. Màngười đàn ống ấy, cho dù đi đến đâu thì cũng đều là tiêu điểm chú ý của mọingười.

Tệ hơn nữa, thậm chí HànDuệ còn đưa cô tới sòng bạc bí mật của anh ta.

Nhưng không phải là lầnđầu tiên cô tới nơi ấy.

Năm ngoái, tòa soạn báonơi cô làm việc và ban thời sự của một đài truyền hình địa phương đã cùng hợptác cử mấy phóng viên dũng cảm cải trang tới một số sòng bạc lớn trong thànhphố, nhưng đáng tiếc do nhiều nguyên nhân khác nhau nên những tư liệu tin tứcthu về cuối cùng không được như ý, thậm chí có cả những nội dung không có giátrị để phát sóng.

Chuyện này có thể truyngược lên trước đó một thời gian.

Lúc đó Tô Đông đang ởbên người đàn ông ấy và không có chuyện gì xảy ra, hơn thế còn rất may mắn nữa.Thế nên, có một hôm Tô Đông nói với cô: “Hôm qua mình rất đỏ, mình đã thắng hơntám mươi nghìn!...”, và có lẽ đó cũng là lần đầu tiên Phương Thần nghe thấygiọng Tô Đông phấn chấn như vậy, và rồi sau lần phấn chấn ấy số lần Tô Đôngxuất hiện ở sòng bạc ngày một nhiều.

Cũng đúng vào thời gianấy, Phương Thần được nghe Tô Đông mô tả chi tiết về cảnh tượng của sòng bạc, ởđó có các chàng trai điển trai chia bài, và cả mấy em chân dài ăn mặc rất gợicảm.

Tất nhiên càng không thểthiếu được các đại gia một lúc ném ra cả đống tiền. Tô Đông đã thốt lên đầy vẻngưỡng mộ: “Hình như họ không tốn chút sức lực nào khi kiếm tiền, vì vậy màtiền vào tiền ra cứ như nước”.

Nhưng Phương Thần chẳngcó chút hứng thú nào với những chuyện ấy, cô tự hỏi, phải chăng là cô đã thumình lại quá lâu rồi và dường như cô đã bị bóng dáng của Lục Tịch trùm lên,thậm chí sắp bị đè bẹp, đến nỗi cô đã quên mất cuộc sống và niềm vui trước đâycủa mình, quên mất rằng mình đã thích thú với những điều mới mẻ và kích thíchnhư thế nào.

Vì vậy, cho dù lúc đó cóhàng tá cơ hội thuận lợi nhưng cô chưa bao giờ bảo Tô Đông đưa cô đến xem sòngbạc ấy.

Bây giờ vì Hàn Duệ mà cômới đến tận nơi để thực mục sở thị.

Hàn Duệ chờ người chiabài đưa cho cô những lá bài xanh đỏ xong, liền bảo người phụ trách chính ở đóđích thân đưa cô vào chơi.

“Thua bao nhiêu cũngkhông có vấn đề gì, đúng không?”, Phương Thần hỏi, vì từ trước đến nay cô rấtít khi gặp may.

“Muốn chơi kiểu gì cũngđược, nếu không đủ phỉnh thì sai người ra lấy.”

Hàn Duệ đưa tay với lấyly rượu của phục vụ đứng bên, màu hổ phách sóng sánh trong ly và cả ánh đèn rựcrỡ trên đầu đều được phản chiếu trong đôi mắt đen và sâu thẳm ấy. Hàn Duệ nhìnPhương Thần bằng ánh mắtt mơ màng rất lạ, dường như trong ánh nhìn ấy còn ẩnchứa cả nụ cười dịu dàng.

Phương Thần cảm thấy rấtkhó lý giải, không biết anh đã làm thế nào để chỉ với một câu nói và ngữ khírất bình thản lại có thể cho người khác một cảm giác đó là sự yêu chiều vôcùng?

Thời gian gần đây côphát hiện ra một điều, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này quả thực quáhiếm hoi, thỉnh thoảng lắm mới thấy xuất hiện, và dù thật lòng hay cố ra vẻ thìnó cũng đều rất đáng quý. Hơn nữa, mỗi khi Hàn Duệ trở nên dịu dàng một cách vôcớ với cô thì đều là ở nơi đông người.

Giống như ở KTV hôm ấy,Hàn Duệ đã đối xử với cô bằng thái độ tương tự trước mặt Thương lão đại, từ cửchỉ cho đến lời nói đều tỏ ra rất thân thiết, diễn đạt tới mức mà người kháckhó lòng nghi ngờ được. và kết quả cuối cùng là cô đã phải mang danh nghĩangười yêu của Hàn Duệ để mặc cho anh ta lợi dụng.

Cô phát hiện ra rằng,càng là khi ở trước mặt người khác, càng là ở chốn đông người, Hàn Duệ lại càngđối xử tốt với cô, cứ như thể cô là người Hàn Duệ thực lòng yêu thương. Còn sựthật, khi chỉ có hai người với nhau, cô rất ít khi có thể cảm nận thấy tình cảmthật lòng của Hàn Duệ.

Hàn Duệ đã giấu kỹ mọithứ, như một gợn nhỏ trong lòng biển, không thể nào chạm tới được, thậm chí cóthể biến mất trong nháy mắt.

Để chứng thực cho nhữngsuy đoán trong lòng, sau khi nhận bài xong, Phương Thần liền đưa ngay cho ngườiphụ trách chính đứng bên, luôn trong vẻ kính cẩn thận trọng kiệm lời, còn mìnhthì tiến lên phía trước, mỉm cười nói với Hàn Duệ: “Phóng khoáng thế sao? Nghenói những người đến đây ném một lúc cả đống tiền mà không chớp mắt. Anh khônglo rằng em sẽ chơi bừa hay sao? Nói trước nhé, từ trước đến nay em luôn làngười kém may mắn, anh có bao nhiêu tiền, có đủ cho em thua không đấy?”.

Có lẽ từ trước đến naychưa có người phụ nữ nào dám nói như thế với Hàn Duệ, hơn nữa Phương Thần lạikhông hạ giọng, khiến cho tất cả mọi người đứng gần đó nghe mà không khỏi nínthở, chẳng ai dám lên tiếng câu nào.

Nhưng Hàn Duệ vẫn khônghề tỏ ra tức giận, ngược lại còn nhếch môi cười nhìn cô và đáp: “Lo nhiều nhưthế làm gì? Nếu đã chơi thì phải chơi cho hết mình. Không phải đây là lần đầuem tới đây sao, thường thì những người đến đây lần đầu đều gặp may cả”. Tay HànDuệ đặt ngang lưng cô với vẻ rất thân thiết, rồi khẽ đẩy cô rất tự nhiên: “Điđi, để Giám đốc Tôn dẫn đường cho. Nếu không biết cách chơi cứ bảo ông ấy dạycho”. Hàn Duệ nói với vẻ rất dịu dàng, khác hẳn với vẻ hống hách, lạnh lùng vốncó.

Vị Giám đốc họ Tôn chấphành mệnh lệnh, lập tức quay sang Phương Thần làm động tác mời, trên môi nở nụcười rất tươi, vừa không xa lạ lại không tỏ ra thất lễ, tóm lại là rất đúngmực.

Nhưng Phương Thần thìvẫn ngẩng lên nhìn người đàn ông điển trai ấy. Đôi mắt đen của cô lúc này bịánh đèn chiếu vào càng trở nên long lanh như nước, cùng với nụ cười trên môi,cô càng thêm xinh đẹp, yêu kiều.

Cô hỏi: “Thế còn anh?Nếu không có việc gì quan trọng, anh hãy cùng em chơi, được không?”.

Cô cứ tưởng rằng Hàn Duệnghe xong câu đó sẽ có đôi chút ngạc nhiên, bởi vì hầu như cô chưa bao giờ nóira những lời này. Khi ở bên Hàn Duệ, cô muốn trốn cũng không kịp, nói gì đếnchuyện chủ động đưa ra lời đề nghị như thế.

Vì thế, nói xong câu đó,ngay cả Phương Thần còn cảm thấy buồn nôn, bởi vìiễn tỏ ra yếu đuối cần đến sựgiúp đỡ của người khác thật sự không hợp với cô.

Nhưng Hàn Duệ không độngđậy, có vẻ như đúng lúc đó anh đang nhìn xuống và chăm chú uống rượu, vì thếngười khác không thể nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt của anh, đến khi Hàn Duệngẩng lên nhìn lại Phương Thần thì ánh mắt đó vô cùng bình thản, có chăng chỉlà một chút dò hỏi: “Tôi còn có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ vào tìm em”.

“Được”, có được câu trảlời như vậy dường như khiến cô rất vừa lòng, cô khẽ cắn môi, mỉm cười bước lên,rồi đột nhiên nhón chân ghé vào tai Hàn Duệ thì thầm: “…Là anh hôm nay khôngbình thường hay là tại cảm giác của tôi sai nhỉ? Thế nào, anh lại cũng bắt đầudiễn cái vai thượng đế cần là phải được đáp ứng rồi à?”. Ngừng một lát, cô chớpmắt nói thêm với ngữ điệu không biết là phàn nàn hay chế giễu: “Nói dễ nghe nhưvậy, điều đó khiến người ta không dám tin”.

“Vậy, em đang hoài nghiđiều gì?”, giọng nói của Hàn Duệ vẫn rất bình thản.

“Động cơ của anh.”

“Em hãy nói xem.”