Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 258



Không khí cũng không vì Hạ Dĩ Đồng quay về mà trở nên tốt đẹp, sau khi ra khỏi cửa, Tiểu Tây đưa khẩu trang kêu Lục Ẩm Băng đeo vào, ánh nắng dù có ấm áp thì trước mắt vẫn tối sầm, cách 10m là không phân biệt được người hay ma.

Xe bon bon trên đường, ý cười mờ nhạt trong ánh mắt của Lục Ẩm Băng vừa xuất hiện liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Sự im lặng vô tận bao trùm lấy xe.

Còn chưa tới giờ tan tầm, chiếc xe lại bị mắc kẹt trên đường cao tốc, Tiểu Tây nhìn Lục Ẩm Băng qua gương chiếu hậu, dường như cô còn chẳng phát hiện ra nàng đã dừng lại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thỉnh thoảng bấm bấm gõ gõ.

Nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng như nước: "Ừm, trở về rồi mình nói chuyện sau. Chị đang trên đường, đi đón em... Sao em lại khóc rồi? Giống Tiểu Tây vậy, bây giờ em mà khóc chị cũng đâu dỗ dành em được, tạm cất nước mắt đi, trở về rồi khóc trong vòng tay chị nè, chị liếm sạch nước mắt cho em..."

Tiểu Tây: ". . ."

Minh chứng cho câu nói bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác, nghe nội dung phát là biết ngay câu này ai nói, xem ra tâm trạng vẫn tốt, còn tâm tư dỗ dành an ủi người khác. Nàng lấy điện thoại, báo cáo tình hình với Tiết Dao.

Tắc đường ba tiếng đồng hồ, nhưng lúc Lục Ẩm Băng tới thì Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa về tới nơi, lúc gọi điện thoại thì đối phương vẫn đang ở phòng chờ tàu cao tốc, máy bay chậm quá, cũng may là mùa đông, cuốn mình như cái bánh chưng nên không mấy ai nhận ra.

Tiểu Tây tới đón người, mặc dù Lục Ẩm Băng có thể ngụy trang, nhưng đối với lượt người ra ra vào vào ở ga tàu cao tốc, khả năng nhận ra cô không tới 100% thì cũng là 99%.

Gầy.

Ngay khi Lục Ẩm Băng nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, trong lòng chỉ hiện lên một chữ. Cô không phải kiểu người đạo đức giả, vì phim ảnh sẵn sàng hi sinh, nếu Hạ Dĩ Đồng đóng vai người mẹ tâm thần mà quay trở về với bộ dáng mũm mĩm hồng hào, thần sắc phơi phới thì có khi Lục Ẩm Băng đã nhào vào đánh cho Hạ Dĩ Đồng một trận, mắng cô không kính nghiệp. Nắm lấy bàn tay gầy tới nhô xương, mười ngón tay đan vào nhau, ô tô bắt đầu lăn bánh, sau khi xe chạy ổn định, Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm từ đầu tới chân Hạ Dĩ Đồng, đột nhiên hỏi: "Em nhìn chị làm gì?"

Hạ Dĩ Đồng nắm ngón tay cô, trả lời: "Chị không nhìn em thì sao biết em đang nhìn chị?"

Lục Ẩm Băng: "Chị đang nhìn em đấy, chị hỏi em sao em lại nhìn chị."

Hạ Dĩ Đồng: "Chị là bạn gái của em, chẳng lẽ em không được nhìn chị à?"

Dừng khoảng nửa phút, Lục Ẩm Băng tỏ ra bất mãn: "Em thẳng thắn vậy."

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô: "Chị không thích sao?"

Lục Ẩm Băng: "... Thích."

Hạ Dĩ Đồng tiếp tục ngắm cô thêm một lúc, vùi mặt vào trong ngực cô, Lục Ẩm Băng cầm lấy tay cô, một tay khác vuốt ve lưng cô, điều chỉnh tư thế cho cô thoải mái nhất, ôn nhu nói: "Chợp mắt chút đi, về tới nhà chị sẽ gọi em."

Cô cúi đầu xuống, giống như cũng chìm vào giấc ngủ, hai người ôm lấy nhau, ghế sau trống ra một khoảng lớn, trống trải đến cô đơn.

Phương Hồi nhìn vào kính chiếu hậu, lúc trước còn cảm thấy ngược cẩu độc thân, lúc này không hiểu sao rơi nước mắt, hai người họ giống như hai con thú nhỏ đang cố gắng sưởi ấm cho nhau để chìm vào giấc ngủ trong băng tuyết.

Ngoảnh mặt nhìn Tiểu Tây, mặt Tiểu Tây đã giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng, khiến cho Phương Hồi giật mình, cô rút khăn giấy đưa Tiểu Tây lau nước mắt, Tiểu Tây nhỏ giọng: "Không sao, chị quen rồi."

Phương Hồi: ". . ."

Tiểu Tây chớp mắt: "Mỗi ngày đều khóc, em cũng quen rồi."

Phương Hồi biết chuyện Lục Ẩm Băng rời đoàn phim, chỉ là không rõ lí do tại sao, nhìn Tiểu Tây bây giờ, trong lòng cô thấy lo lắng bồn chồn, phát giác hẳn là đã xảy ra chuyện hệ trọng nào đó.

Tinh thần của Hạ lão sư suy sụp, đầu Lục Ẩm Băng lại xảy ra chuyện như vậy, âm thầm thở dài, hai người họ đúng là quá khổ rồi.

Trên đường trở về lại kẹt xe, lúc về tới nhà trời đã hoàn toàn tối, lúc đầu Phương Hồi định xuống ngang đường, do về nhà Hạ Dĩ Đồng cũng không cần tới cô. Tiểu Tây lại nhìn cô với ánh mắt nài nỉ ở lại, dù sao chỗ Lục lão sư có nhiều phòng khách, nếu không muốn thì cô có thể ngủ chung phòng với nàng.

Tiểu Tây sợ hãi, nhưng không thể nói loại sợ hãi này bắt nguồn từ đâu. Hay là do những ngày gần đây, đêm nào cũng nơm nớp lo sợ Lục Ẩm Băng làm ra chuyện dại dột, giữa đêm giật mình tỉnh giấc mấy lần, tới ngó xem, nếu Lục Ẩm Băng cho phép, nàng còn muốn ôm luôn chăn gối tới nằm dưới đất trong phòng Lục Ẩm Băng. Hay là bầu không khí khó tả giữa hai người ngồi phía sau khiến nàng cảm thấy bất an, coi như là Hạ Dĩ Đồng quay về, đúng vậy, nhưng trực giác nói với nàng có chuyện gì đó kỳ lạ.

Tóm lại, nàng giữ Phương Hồi ở lại, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ có người giúp nàng một tay.

Lục Ẩm Băng vỗ nhẹ lên má Hạ Dĩ Đồng, người đang gối đầu lên đùi cô, ghé vào tai cô dịu dàng nói: "Hạ lão sư, tới nhà rồi."

Hạ Dĩ Đồng không có phản ứng, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của cô suốt mấy ngày qua, bởi vì bên cạnh là người đem lại cho cô cảm giác an toàn nhất. Lục Ẩm Băng chẳng thể nói lớn tiếng, nhưng cô có thừa sự nhẫn nại với con người này, ngừng tay, nỉ non bên tai Hạ Dĩ Đồng đủ năm phút.

Hạ Dĩ Đồng vuốt mặt ngồi dậy, ôm Lục Ẩm Băng, mơ mơ màng màng làm nũng: "Ôm."

Lục Ẩm Băng cười hiền từ, mở cửa xe, quay lại bế Hạ Dĩ Đồng ra ngoài.

". . ."

Tiểu Tây và Phương Hồi muốn đui mù con mắt.

Phương Hồi tự nhủ kiếp trước mình tạo nghiệp gì mà bây giờ lại đồng ý Tiểu Tây nán lại nơi đây, rồi bị nhét cả đống cơm chó vào mồm. Cô ngoảnh mắt hung dữ lườm Tiểu Tây một cái, Tiểu Tây tỏ ý bất lực.

Sau khi ôm người xuống, Phương Hồi là người thứ ba xuống xe, nhỏ tiếng giải thích với Lục Ẩm Băng: "Vài ngày trước khi đóng máy, Hạ lão sư rất áp lực, đêm đến cơ bản là không ngủ được."

Lục Ẩm Băng gật đầu: "Em vất vả rồi."

"Không sao." Phương Hồi nào dám nhận câu này, thân là trợ lý, làm công ăn lương, đây là lẽ phải, chỉ là tình trạng hiện tại của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng là người yêu của Hạ Dĩ Đồng nên cô ấy cần được biết, "Hạ lão sư vất vả khổ cực, quá nhập tâm vào phim, thường xuyên sinh ra ảo giác, mấy ngày gần đây đặc biệt nghiêm trọng, em nghĩ là nên tìm bác sĩ tâm lý kiểm tra một chút. Đặc biệt là vào ban đêm, thức trắng cả đêm."

Lục Ẩm Băng ngơ ngẩn: "Cảm ơn em nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."

Phương Hồi cười cười.

Tiểu Tây đứng sau nghe thấy mọi chuyện, mắt mở to như cái khung, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy? Ông trời à ông gai mắt hai người họ nên muốn chỉnh đốn, trừng phạt bọn họ sao?

Lục Ẩm Băng hỏi: "Mấy ngày nay em đều ở chung với em ấy à?"

Khóe miệng Phương Hồi cứng đờ, không biết đối phương hỉ nộ ái ố ra sao, gật đầu thừa nhận: "Vâng, em sợ Hạ lão sư xảy ra chuyện."

Lục Ẩm Băng ôm Hạ Dĩ Đồng, cúi đầu với cô một cái, nếu như không phải có người trong ngực, Phương Hồi nghi ngờ cô ấy có thể gập người 90 độ luôn.

Phương Hồi có chút thụ sủng nhược kinh, Lục Ẩm Băng đã rời đi vài bước, rồi lại dừng lại, nhìn về phía Tiểu Tây, Tiểu Tây chạy lon ton tới mở cửa.

Lục Ẩm Băng đặt Hạ Dĩ Đồng đang ngủ lên ghế sofa ở phòng khách, đắp lên người cô một cái chăn mỏng, mình ngồi bên cạnh nhìn ngắm đối phương. Hai vị trợ lý cảm giác mình là kẻ thừa thãi trong căn phòng này, thế là kéo tay nhau trở về phòng khách của Tiểu Tây.

Hạ Dĩ Đồng ngủ không biết trời đất, không khác gì hôn mê, kim đồng hồ điểm 12 giờ, chuẩn bị bước sang ngày mới. Cô mới từ từ tỉnh lại, nhìn mọi thứ xung quanh có phần quen mắt, nhưng không rõ ở đâu. Một bàn tay nắm cằm cô, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng triền miên, mới tỉnh dậy ngũ giác trì độn, chỉ cảm giác được bờ môi khô khốc của đối phương đang cọ lên môi mình, một chút đau nhói truyền tới.

Sau đó là sự mềm mãi đã lâu không thấy thâm nhập vào khóe miệng, cam tâm để người khác tiến vào, Hạ Dĩ Đồng từ từ nhắm mắt, ôm cổ Lục Ẩm Băng, đáp lại nụ hôn.

"Chị còn nghĩ em sẽ chợp mắt một chút, nên mới đặt em ở đây, nếu biết em ngủ say tới tận 12 giờ thì chị đã bế em lên tầng." Đôi môi tái nhợt của Lục Ẩm Băng trở nên bóng loáng sau nụ hôn, ngón tay thon dài vuốt ve từ cằm cô lên tới vành tai, nhéo nhẹ một cái.

Hạ Dĩ Đồng phần nào đoán được ý nghĩ sâu xa từ hành động này của cô, gò má ửng lên một mảng. Ba tháng không gặp, những ngày này lại làm việc quá độ, lúc gặp nhau cũng bị mây đen che khuất, chẳng ai có suy nghĩ khác.

Suy nghĩ dài dòng lập tức bị đè xuống, những suy nghĩ nhỏ nhặt trước đây bị giấu đi bỗng nhiên sống dậy, một lúc sau, hai tai nóng bừng, nhìn ánh mắt Lục Ẩm Băng biến đổi theo thời gian.

Ngón tay Lục Ẩm Băng trượt từ tai xuống cổ áo, cởi khuy, trong mắt đều là ý cười.

Đều có những chuyện không vui xảy đến với cả hai người, vậy thì sao? Những lúc như này, trước mắt nên tận hưởng khoái lạc, chớ hỏi chuyện sầu.

Hai người lên tầng. bồn tắm lớn mãi chẳng đầy nước, không chờ nổi, nước từ vòi hoa sen chảy xuống, trong phòng mờ mịt hơi nước, hiện ra hai cơ thể đang quấn lấy nhau, Lục Ẩm Băng lộ vẻ nhẫn nhịn, ghì cằm mình xuống hõm vai Hạ Dĩ Đồng, nặng nề phả một hơi, móng tay để lại trên lưng đối phương một vết cào đỏ hồng.

Hạ Dĩ Đồng đè cô lên bức tường lạnh lẽo, đôi tay quyết liệt, Lục Ẩm Băng tiếp nhận tất thảy. Hai người như dân cờ bạc làm một ván được ăn cả ngã về không, tay cầm thẻ bạc quyết chiến đến cùng, cách nhau một bức màn hơi nước, nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt đối phương.

Sau khi kết thúc, sức cùng lực kiệt.

Móng tay Lục Ẩm Băng đã mọc dài ra, vết thương trên lưng kia tưởng chừng là sưng đỏ nhưng thật ra đã rách da và chảy máu. Hạ Dĩ Đồng nằm im trên giường, Lục Ẩm Băng bôi thuốc cho cô, lúc lấy cái băng vải, Hạ Dĩ Đồng bật cười, né ra: "Em không muốn biến thành xác ướp đâu."

Tay Lục Ẩm Băng giơ lên băng vải: "Đừng cử động, tới đây."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, sống chết không chịu: "Không tới, cùng lắm thì đêm nay em nằm sấp ngủ, có phải bị trọng thương đâu mà."

"... Được rồi." Lục Ẩm Băng cất băng vải đi.

"Hả?" Hạ Dĩ Đồng chớp mắt.

"Em nằm sấp trên người chị đi." Nói xong Lục Ẩm Băng ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, "Ấm thật."

Mùa đông Hạ Dĩ Đồng như có lò lửa nhỏ, ôm rất dễ chịu, nhưng mà buổi tối nằm sấp thế này... Hạ Dĩ Đồng giãy giụa khỏi người cô: "Thôi đi, em sợ em đè bẹp chị mất, em nằm nghiêng ngủ, ôm chị, như vậy không động tới vết thương."

Lục Ẩm Băng điều chỉnh tư thế trong ngực cô: "Chị ngủ đây, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Hạ Dĩ Đồng nói.

Khóe môi Lục Ẩm Băng cong lên một chút, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu hôn cô.

Trán Lục Ẩm Băng dán lên xương quai xanh cô, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Từ đầu đến cuối Hạ Dĩ Đồng luôn mở to mắt, trong không khí từ từ hiện ra một người khác.