Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 256



Thủ đô, bệnh viện.

Tiết Dao căn bản là chân không chạm đất cứ thế bay tới, cởi giày cao gót trên taxi, đổi sang giày đế bằng với thư ký, vừa hay gặp Lục Ẩm Băng tới chụp ảnh, Tiểu Tây chờ bên ngoài.

"Cô ấy..." Tiết Dao vừa vào tường, thở hồng hộc nói, "Tình trạng thế nào rồi?"

Tiểu Tây lắc đầu, nói: "Không nói câu nào."

Tiết Dao đấm một quyền lên tường, ngồi xuống ghế dài, che mặt thở dài một cái.

Tiểu Tây ngồi bên cạnh cô, chờ Lục Ẩm Băng ra.

Chụp ảnh rất nhanh, Tiết Dao nghe thấy tiếng mở cửa, thả lỏng nắm đấm, ra vẻ tự nhiên chào hỏi: "Em có đói không? Muốn ăn cơm không, chị dẫn em đi ăn lẩu nhé."

Lục Ẩm Băng: "Không cần, em đợi ở đây."

"Mấy giờ thì có kết quả báo cáo."

Bác sĩ đứng trước cửa trả lời: "Đúng, cô nên đi ăn đi, sáu tiếng nữa quay lại đây."

Tiết Dao: "Em xem, bác sĩ cũng nói vậy rồi."

Lục Ẩm Băng bất động, không nhìn cô, nhìn xuống chỗ ngồi, hai tai không nghe thấy bất cứ điều gì ngoài bản thân.

Tiết Dao làm sao đây? Cũng không thể trói cô khiêng đi, chỉ đành ngồi xuống cùng cô. Điện thoại reo liên tục, một đống chuyện đang chờ cô xử lý, nói chưa tới mấy câu mà đã cãi nhau với đầu dây bên kia.

Tiểu Tây không đợi tới phân phó, tự động đi mua đồ ăn.

Lục Ẩm Băng cảm giác như mình đang dần chìm xuống tại chỗ, thật trống trải, cô nghe thấy tiếng cãi nhau của Tiết Dao với người khác, lại cảm thấy âm thanh ấy như cách xa vạn dặm, những tạp âm nhỏ nhặt, ồn ào, không ngừng tràn vào tai cô, như giòi trong xương, bám vào không tách ra được...

Lục Ẩm Băng hít nhẹ một ngụm không khí, giương ánh mắt, nhìn về Tiết Dao đứng cách đó không xa đang quay lưng về phía cô.

Tiết Dao: "Tôi cũng nói qua với Vương tổng nhà các người rồi, hôm nay tôi không rảnh, không rảnh, không rảnh! Không nghe hiểu tiếng Trung Quốc à? Cmn còn dám gọi điện tới hỏi tôi? Tôi dm mười phút trước cũng nhận được điện thoại của anh rồi, có phải anh muốn tôi tức chết-----"

Bùng nổ---

Tiết Dao cầm điện thoại cũng thấy shock, người bên kia cũng shock, một tràng "Tôi xin lỗi" cứ thế im bặt.

Lục Ẩm Băng lạnh lùng nhìn cô: "Yên tĩnh một chút không được à?"

Tiết Dao vô thức gật đầu, tắt máy trước mặt cô.

Dừng một chút, ánh mắt Lục Ẩm Băng ấm áp lại, lại hối hận gãi tóc mình, nhỏ giọng: "Thật xin lỗi."

Tiết Dao giang hai tay: "Lại đây."

Lục Ẩm Băng xoay người ôm lấy cô, hai người cách nhau gần 20cm, như ôm một con gà con.

Cả người Tiết Dao bị ép vùi vào trong ngực cô, giãy giụa nói: "Này này này, em như này là không đúng nhá, tôi đang an ủi em mà. Em phạm thượng, tôi là mẹ em, không, tôi còn lớn hơn em mười tuổi đó."

Lục Ẩm Băng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: "Ai bảo cị không đi giày cao gót."

Tiết Dao rộng lượng nghĩ: Được rồi được rồi, mình đây cũng là quên mình vì người.

Vẫn là bác sĩ đánh gãy cái ôm thâm tình giữa hai người, đi tới phía Lục Ẩm Băng, là một bác sĩ trẻ tuổi, cảm giác như đang trong kỳ thực tập, nói chuyện rất lễ phép: "Do nghề nghiệp đặc thù của cô, các chuyên gia trong bệnh viện chúng tôi dự định thảo luận về tình hình và kế hoạch điều trị của cô, nên cô vui lòng quay lại vào khoảng 11 giờ trưa mai."

Lục Ẩm Băng: "Cảm ơn."

Bác sĩ: "Không cần khách sáo, cô có thể đi ăn cơm rồi."

Lục Ẩm Băng cười cười.

Bác sĩ trở về, đi hai bước lại xoay người, gãi gãi đầu: "Ờm chuyện là, tôi là fan của cô, tóc ngắn rất đẹp trai."

Lục Ẩm Băng cười: "Cảm ơn."

Tiểu Tây nhìn menu trước mặt, nhíu mày: "Cái này, cái này... Cả cái này nữa, mấy cái này, gói lại hết."

Nhân viên cửa hàng: "Xin hỏi chị thanh toán bằng tiền mặt hay Alipay?"

"Alipay." Tiểu Tây vừa mở Alipay thì trên màn hình hiển thị số điện thoại Tiết Dao, "Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại chút. Vâng, Tiết tổng, em đang đi mua cơm, cái gì? Vâng em sẽ quay lại ngay."

Tiểu Tây: "Thật ngại quá tôi sẽ đi ăn lẩu, không ăn cái này nữa."

Nhân viên cửa hàng: ". . ."

Báo cáo đến mai mới lấy được, Tiết Dao thành công thuyết phục Lục Ẩm Băng đi ăn lẩu, đồng ý là đồng ý, Tiểu Tây đứng trước cửa hàng mà Tiết Dao gửi địa chỉ, thẫn thờ: Tại sao là một tiệm lẩu Trùng Khánh?

Nàng còn tưởng là một quán thịt dê nướng, cái này bảo nàng ăn kiểu gì đây? Có thể xin ăn lẩu uyên ương được không?

Còn chưa vào đến cửa, suýt chút nữa bị mùi cay khiến cho sặc ra ngoài, nàng bịt mũi, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, cuối cùng cũng tìm thấy phòng của Tiết Dao và Lục Ẩm Băng, nồi đã bốc khói, bên trên có một lớp đỏ đỏ, trông khá đẹp mắt.

Lục Ẩm Băng không chút biểu cảm, nàng vừa bước vào thì Tiết Dao nghiêng đầu hắt hơi một cái.

Tiểu Tây cẩn thận suy tính một chút, thực sự có một ngắn nước trong suốt ở giữa nồi, nàng và Tiết Dao liếc nhau một cái, thua rồi, quá ngây thơ rồi, sao nàng có thể xuất hiện suy nghĩ mình sẽ giành nước nồi nước đó với Tiết Dao chứ.

Nồi sôi sùng sục, bên trong ớt trào lên cuộn xuống, ba đôi mắt nhìn chằm chằm, ngồi nghiêm chỉnh, không ai động đũa.

Nước dùng đã sôi, ba đôi đũa gắp miếng thịt dê, thịt bò, lòng vịt, thả vào, Tiết Dao nhìn xem, nhiều đũa thật, nhìn cả người cầm đôi đũa, giống như Tiểu Tây vẫn chưa hoàn hồn.

Nhân lúc hai người kia đang thả hồn trên mây, Lục Ẩm Băng gắp thịt dê chấm nước sốt, gắp cả hai lá rau.

Tiết Dao nhìn cô: "Không đúng, em muốn ăn canh lọc sao không tới quán thịt dê nướng, tới quán lẩu Trùng Khánh làm gì?"

Bây giờ ba người chia thành ba ngăn nhỏ???

Lục Ẩm Băng lạnh nhạt nói: "Muốn đến nên đến."

Tiết Dao: ". . ."

Được rồi, em nói gì cũng đúng.

Lục Ẩm Băng cúi mắt nhìn lòng vịt đã chín trong bát, tự cười, vốn dĩ cô định ăn một bữa thật cay, khóc hết nước mắt cho lòng mình thoải mái. Nhưng vừa nhìn thấy nồi lẩu, cô lại nghĩ: Đồ cay quá không tốt cho cổ họng, còn đang quay phim, không ăn được.

Cô có thể tiếp tục quay sao?

Ba người gạt lớp súp đỏ trên bề mặt để lấy phần nước trong, Tiết Dao và Tiểu Tây thỉnh thoảng sẽ thò đũa vào trong nồi nước nóng, ăn mà tê tê đầu lưỡi, càng uống nước càng thấy cay, Lục Ẩm Băng chọc mấy viên đá.

Ba tiếng ăn lẩu, ba người gần như không nói chuyện, bầu không khí ngột ngạt, Tiết Dao và Tiểu Tây có ý bắt chuyện, đáng tiếc Lục Ẩm Băng không đáp lời nào. Lúc Tiết Dao chuẩn bị rời đi Lục Ẩm Băng, cố ý dặn dò Tiểu Tây đi cùng cô ấy về, từ giờ trở đi không được rời cô ấy nửa bước, báo cáo tình trạng cho cô biết, Lục Ẩm Băng đối với tình huống này không nói lời nào, dù sao bên cạnh có thêm một người thì huyên náo thêm một chút.

Biết Tiết Dao đang lo cái gì, cô không đến mức lại chuyện dại dột đó, cùng lắm chỉ đập phá đồ đạc thôi.

Chẳng lẽ không thể đóng phim tiếp sao?

Không thể...

Cô sụt sịt, mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Tây ngồi trước lái xe, ngẩng đầu nhìn cô trong kính chiếu hậu, nàng biết trong lòng Lục Ẩm Băng bây giờ hẳn rất khổ sở, mà loại đau lòng đó nàng không thể đồng cảm được.

Nàng chẳng thể nghĩ thông, ba mươi năm ông trời ban cho Lục Ẩm Băng thứ gì đó, sao giờ nói lấy là lấy luôn vậy? Nếu vậy chẳng thà từ đầu đừng cho cái gì. Thiên tại đột nhiên trở thành người thường, chịu không nổi, huống chi còn chẳng bằng người thường.

Tại sao lại như vậy?

Trong lòng nàng có một đống dấu chấm hỏi, đáp lại nàng chỉ có sự yên lặng và vắng vẻ.

Trong và ngoài xe, đèn neon nhấp nháy, đi qua biển quảng cáo khổng lồ của Lục Ẩm Băng ở trung tâm thành phố, có chút mỉm cười, vẫn luôn thanh tao, vẫn luôn tràn đầy tự tin, vẻ đẹp sắc sảo khiến lòng người rung động.

Lục Ẩm Băng có phần không dám đối diện với đôi mắt kiêu ngạo đến phát sáng của chính bản thân mình.

Tiểu Tây lái xe vào biệt thự, dừng ở gara, Lục Ẩm Băng xuống xe, thở dài, đi vào trong, dùng vân tay mở cửa lớn, đứng chờ Tiểu Tây, Tiểu Tây chạy tới rồi trực tiếp nhảy vào bên trong.

Lục Ẩm Băng thuận miệng trách cứ: "Lớn ngần này tuổi rồi còn nhảy nhảy nhót nhót, không thể cẩn trọng một chút à?"

Tiểu Tây cười hì hì.

Lục Ẩm Băng không nhìn nàng, rót cho bản thân một cốc nước, ngã xuống ghế sofa.

Tiểu Tây xông pha chọc cười Lục Ẩm Băng, thất bại lần thứ n.

Lục Ẩm Băng không quản Tiểu Tây, căn phòng này không phải là căn phòng chung sống của cô và Hạ Dĩ Đồng, Tiểu Tây không phải lần đầu tới đây, nơi này còn có quần áo ngủ của nàng ở phòng khách, giờ cô chẳng muốn nói chuyện với ai.

Cô bật điện thoại, mở Wechat, như dự tính, không có tin nhắn của Hạ Dĩ Đồng. Đã lâu như vậy rồi, lúc trước em ấy còn chào hỏi mình, sao hai tuần rồi không gọi cho mình lấy một cuộc điện thoại.

Dù là trong dự tính, nhưng không nhịn được hụt hẫng, Hạ Dĩ Đồng tùy tiện nói một câu gì đó cũng được mà.

Cô gõ chữ trong boxchat: Chị có chuyện muốn nói với em.

Vội vàng xóa đi, không được, không thể nói cho em ấy, em ấy sẽ lo lắng cho mình, bây giờ là thời điểm quan trọng, không thể để em ấy phân tâm vì chuyện của mình được.

Em ngủ chưa?

Còn chưa tới mười giờ, Hạ Dĩ Đồng chắc chắn chưa ngủ, chắc là đang đọc kịch bản rồi. Kiểu mở đầu ngốc nghếch như này, xưa nay cô không dùng, rồi lại xóa đi.

Bàn tay đỡ trán, vùi mặt trong bóng tối, chìm vào lo nghĩ miên man, cô không biết nên nói gì, có thể nói gì với Hạ Dĩ Đồng. Rất lâu sau, chân tay cô cứng ngắc, ngón tay vụng về gõ ra ba chữ: 【Chị yêu em】

Gửi đi.

Thả lỏng cơ thể, nửa còn lại vẫn treo lơ lửng, cô quay người lên tầng, đập vỡ bình hoa ở giữa cầu thang.

Lúc Hạ Dĩ Đồng về đã là 10 rưỡi, nói: 【Em cũng yêu chị】vẫn là biểu cảm tươi cười đó.

11 giờ trưa, ba người Lục Ẩm Băng, Tiết Dao, Tiểu Tây đúng giờ đến bệnh viện, nghe bác sĩ thông báo kết quả.

Bác sĩ nhìn ba người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lục Ẩm Băng, ẩn sâu trong mắt là xót thương: "Thật sự xin lỗi, chúng tôi không có cách điều trị, vết thương đã hình thành, chỉ đành khuyên cô nghỉ ngơi nhiều hơn, hãy chấp nhận sự thật này."

Lục Ẩm Băng nghe thấy có tiếng nổ lớn trong lòng, toàn bộ gió lạnh ùa vào, cả người cứng đơ.

Tiết Dao chưa từ bỏ hi vọng, nắm lấy tay áo bác sĩ, vội vàng nói: "Các anh nhìn kỹ chưa? Có phải trong đầu vẫn còn một khối máu đông không, chèn ép thần kinh gì sao, đây chỉ là tạm thời thôi đúng không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Không có máu đông, đây là di chứng của việc chấn thương não trước đó, chúng tôi rất xin lỗi."

Giọng nói Tiết Dao run rẩy: "Di chứng gì chứ, tại sao tôi chưa từng nghe nói về di chứng đặc biệt này, bác sĩ, hay là anh xem lại kỹ một chút."

Bác sĩ: "Tôi hiểu tâm trạng cô lúc này, xin hãy bình tĩnh một chút, đây là kết quả thảo luận cả buổi chiều và buổi tối ngày hôm qua của chúng tôi."

Tiết Dao: "Bác sĩ, cô ấy không thể---"

Một bàn tay ấn vai cô: "Không cần nói nữa."

Tiết Dao dừng lại, Lục Ẩm Băng đi ra, lưng thẳng tắp, giống như nếu không làm vậy, cô không thể chống đỡ khoảng cách mười bước ngắn ngủi này.