Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 51



Lăng Thanh nhìn cậu rời đi, chậm rãi thở dài.

"Cậu tự đem bản thân làm mệt mỏi quá rồi." Vu Thần nói: "Cậu hoàn toàn có thể nói với ba mẹ cậu chuyện này để bọn họ đi xử lý, ôm đồm hết mọi việc như vậy không mệt sao?"

"Còn ổn mà." Lăng Thanh cười nói: "Cũng không phải là quá mệt, có điều chuyện liên quan tới nhân đạo, luôn có chút phiền phức."

"Vậy mà cậu còn muốn tự mình gánh lấy."

Lăng Thanh mỉm cười, dựa vào vai anh, thả lỏng nói: "Tôi, tuy rằng không thể nói là hiểu ba mẹ trăm phần trăm, nhưng ít ra cũng biết tính họ. Nếu bây giờ tôi nói chuyện này cho bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm Thư Đồng, nói cho cậu ấy biết cậu là con của họ, rồi bắt cậu ấy trở về nhà. Nếu Thư Đồng không chịu, hoặc tạm thời không muốn quay lại, họ sẽ đi tìm ba mẹ Thư Đồng, nói Thư Đồng không phải con ruột hai người, hy vọng hai người có thể trả Thư Đồng lại cho bọn họ."

"Đối với nhà Thư Đồng mà nói, việc này thật sự quá đột ngột, không nên làm như vậy. Vô hình trung*, cả nhà Thư Đồng bị đặt vào thế bị động, chỉ có thể làm theo những gì ba mẹ tôi muốn, nhưng mà nhà họ có làm gì sai đâu?"

(Vô hình trung: trong sự vô hình - tuy không cố ý nhưng lại tạo ra sự việc đó, gần đồng nghĩa với vô tình)

"Hơn nữa, Lăng Bạch hiện tại không muốn rời Lăng gia, ba mẹ tôi nuôi dưỡng cậu ta nhiều năm như vậy tất nhiên cũng có tình cảm, tới lúc đó Lăng Bạch khóc lóc tỉ tê, ba mẹ tôi vạn nhất mềm lòng, một mặt đem Thư Đồng về, mặt khác không trả Lăng Bạch thì phải làm sao?"

"Khi đó, Thư Đồng và ba mẹ cậu ấy sẽ rất khó xử."

"Cho nên, chỉ có nước là tôi ôm chuyện này, trước tiên đem quyền quyết định giao cho Lăng Bạch và Thư Đồng, để bọn họ cùng biết. Như vậy thì Thư Đồng và ba mẹ hiện tại của cậu ấy cũng không đến nỗi bị động."

Vu Thần nghe hắn nói, chậm rãi ôm lấy hắn: "Cậu cực khổ quá rồi."

"Người giỏi thì phải làm nhiều*." Lăng Thanh cười cười: "Ai biểu tôi người thông minh nhất Lăng gia làm chi."

(nguyên văn 能者多劳 - néng zhě duō láo: thành ngữ Trung Quốc chỉ người giỏi thường phải làm nhiều hơn, ca dao tục ngữ Việt Nam có câu "Khôn làm cột cái, dại làm cột con".)

"Thư Đồng thực sự may mắn khi có một người anh như cậu." Vu Thần nói: "Nếu là người khác thì nhất định sẽ không suy nghĩ cho cậu ta nhiều như vậy."

"Tính ra thì vận khí cậu ấy cùng khá tốt." Lăng Thanh cảm khái nói: "Tuy là bị ôm nhầm, nhưng lại gặp được ba mẹ tốt, rất yêu thương và quan tâm tới cậu ấy."

Lăng Thanh nghĩ, nếu lúc mình còn nhỏ, đột nhiên có người nói cho mình biết ba mẹ mình không phải ba mẹ ruột, hắn chắc chắn sẽ không rối rắm như Thư Đồng, hắn sẽ rất vui mừng, sẽ có cảm giác "thì ra là vậy".

Nhưng sự thật phũ phàng, ba mẹ hắn đúng là ba mẹ ruột, mà ba cũng vậy, mẹ cũng thế, đều không thích hắn.

Trước kia Lăng Thanh có nghe qua một câu, trên đời này làm sao có cha mẹ nào không thương con mình?

Khi nghe câu đó, hắn khinh thường cười một tiếng.

Bạn bè xung quanh hỏi hắn: "Cậu cười cái gì?"

Lăng Thanh không nói gì, chỉ là trong lòng cười nói, đương nhiên là có rồi, hắn là minh chứng tốt nhất đây.

Vậy nên cả Thư Đồng và Lăng Bạch đều thật may mắn, tuy rằng bị ôm nhầm, nhưng vẫn có thể hưởng thụ cảm giác được yêu thương, hạnh phúc.

Vu Thần thấy hắn rũ mắt im lặng không nói lời nào, hỏi hắn: "Làm sao vậy, đang nghĩ gì đó?"

Lăng Thanh ngẩng lên nhìn anh, lắc đầu.

Hắn xoay người ôm lấy Vu Thần, dựa lên vai anh, lại chậm rãi ôm anh thật chặt.

Vu Thần nhạy cảm nhận thấy hắn có vẻ không vui, hỏi: "Cậu cảm thấy so với ba mẹ Thư Đồng, ba mẹ cậu thiên vị Lăng Bạch hơn sao?"

Lăng Thanh cười nói: "Đâu chỉ ba mẹ tôi, anh không phải cũng vậy sao."

(Ý Vu Thần hỏi là ba mẹ của Lăng Thanh - ba mẹ nuôi của Lăng Bạch còn thương Lăng Bạch hơn ba mẹ ruột sao. Lăng Thanh cà khịa chẳng những ba mẹ nuôi thiên vị mà Vu Thần cũng thiên vị Lăng Bạch hơn.)

Vu Thần nghe vậy, nhất thời có chút xấu hổ.

Anh nắm lấy bả vai Lăng Thanh, từ từ đẩy ra tạo khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc nhìn hắn.

"Thật xin lỗi." Anh nói: "Khi đó tôi còn chưa biết cậu."

Những gì anh nói là sự thật, anh chỉ mới tiếp xúc với Lăng Bạch trong Lăng gia.

Trời sinh tính anh không phải tuýp người chủ động, ngẫu nhiên gặp Lăng Thanh, anh cũng không chủ động chào hỏi.

Lăng Thanh chủ động nói chuyện với anh, anh liền nói vài câu; Lăng Thanh không nói chuyện với anh, anh cũng chả thèm mở lời.

Đối với Vu Thần, anh sịnh ra đã ngậm thìa vàng*, có vô số người vây quanh.



(Câu gốc 天之骄子: thiên chi kiêu tử, chỉ người may mắn suôn sẻ lạ thường, đứa con của trời.)

Cho nên anh có thể chấp nhận việc Lăng Bạch chủ động tìm kiếm sự bảo vệ của mình.

Nhưng anh sẽ không chủ động đối tốt với người khác hoặc tìm hiểu một người nào đó.

Đây là tính cách của anh, không phải chỉ riêng với Lăng Thanh, mà là đối với ai cũng vậy.

Chỉ là vào lúc này, với quan hệ của bọn họ, khi Lăng Thanh nói ra, Vu Thần khó tránh khỏi cảm giác áy náy.

Anh sẽ thấy nếu lúc đầu mình để ý đến Lăng Thanh nhiều một chút thì tốt rồi.

Lăng Thanh nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh, hắn bật cười.

Hắn nói: "Không sao đâu, sau này anh thương tôi hơn là được rồi."

Hắn chỉ thuận miệng nhắc tới Lăng Bạch, không có ý khiển trách hay muốn lôi lại chuyện cũ.

Hắn không phải là Lăng Thanh kia, hơn nữa, nguyên chủ thật sự không đáng để Vu Thần bênh vực.

Nguyên chủ để ý và ái mộ Vu Thần phần lớn là vì ghen tị việc Lăng Bạch có được người bạn như anh.

Hắn đố kị sự che chở của Vu Thần dành cho Lăng Bạch, nên muốn tự mình thay thế vào vị trí đó.

Nhưng hắn có thích Vu Thần không?

Tất nhiên là không rồi, hắn chỉ thích sự chống lưng mà Vu Thần mang đến cho Lăng Bạch.

Nếu thay Vu Thần thành Hoắc Kỳ hoặc một người có tiền có thế khác, thì nguyên chủ cũng sẽ thích và để ý người ta y như vậy.

Đó là lí do tại sao hắn lại ép Vu Thần kết hôn với mình, sau đó đặc biệt chú ý đến động thái của anh và Lăng Bạch.

Cũng vì vậy mà hắn làm mình làm mẩy, tự đem chính mình đi tìm đường chết, chỉ để khoe với Lăng Bạch: "Cậu xem, người từng là của cậu bây giờ thuộc về tôi rồi, tôi có làm cái gì thì anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi ~~"

Lăng Thanh không thích Lăng Bạch, nhưng cũng không thích nguyên chủ, một đứa bạch liên, một đứa tâm cơ.

"Anh không cần thích tôi của trước kia." Lăng Thanh cười nói: "Anh thích tôi của hiện tại là được rồi."

Vu Thần gật gật đầu, nghe theo lẽ phải: "Ừ."

Anh nhìn đôi mắt Lăng Thanh mang theo ý cười, hôn lên hàng mi: "Về sau tôi chỉ thiên vị cậu."

Lăng Thanh nghe vậy, bất giác cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên, có chút ngọt ngào.

"Vậy anh phải thiên vị tôi nhất nha." Hắn nói.

Vu Thần cười ôm hắn vào trong lòng ngực mình, ôn nhu hôn hôn lên sườn mặt hắn, nhỏ giọng đáp lại.

Lăng Thanh dựa vào anh, đột nhiên cảm thấy, như thế này thật ra cũng không tồi.

Hắn vừa mới cảm thấy khó chịu một chút, dưới sự nhẹ nhàng dỗ dành của Vu Thần, lại dường như đã biến mất.

Vốn dĩ hắn có cái nhìn tiêu cực về tình yêu và hôn nhân, nhưng hình như trong khoảng thời gian này, cái nhìn ấy đã được thay thế, niềm tin cùng cái nhìn tích cực chậm rãi sống lại, đem cho hắn một cuộc sống tươi đẹp mới.

Lăng Thanh đôi khi thấy Vu Thần là một người rất hiếm thấy, nghiêm túc, có trách nhiệm, trong sáng đến nỗi vừa nhìn qua là hiểu anh ngay.

Hắn nỗ lực tới gần Vu Thần, nỗ lực thích anh, nỗ lực ỷ lại anh, và tin tưởng anh.

Hắn cho Vu Thần một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.

Nếu nắm bắt được nó, bọn họ sẽ có tình yêu, có gia đình.

Nếu để nó vuột mất, bọn họ chỉ có thể đi hai lối riêng.

Ở cuộc đời ngắn ngủi nhưng lại dài đằng đẵng của mình, Lăng Thanh chưa bao giờ cho bất kỳ ai sự chân thành và cơ hội như vậy.

Vu Thần là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất.



Đối với Lăng Thanh, hắn là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thất bại, tình cảm ba mẹ hắn tan vỡ, bản thân cũng không có được hơi ấm tình thân.

Cho nên hắn khao khát có một gia đình, nhưng đồng thời cũng sợ hãi nó.

Hắn không chấp nhận bất cứ lời thổ lộ nào, và từ chối tất cả những người theo đuổi mình.

Hắn thích cái đẹp, đặc biệt là người đẹp, nhưng mỗi lần mỹ nhân bày tỏ tình cảm của mình với hắn, hắn lại lễ phép rời đi.

Hắn không tin vào tình yêu, cũng không tin vào hôn nhân. Bước đi trong khoảng lặng thời gian, hắn nhìn vào thời niên thiếu của chính mình, và đem những cảm xúc tiêu cực của bản thân chôn giấu ở đáy lòng.

Lăng Thanh chưa bao giờ muốn yêu đương, cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn, gặp được Vu Thần là chuyện ngoài ý muốn, kết hôn với anh càng là chuyện không thể lường trước được.

Tuy nhiên, hắn không thể phủ nhận, Vu Thần hoàn toàn khác biệt với những cuộc gặp gỡ khác.

Khi nhìn Vu Thần, hắn cảm thấy thật vui vẻ.

Anh chính là một bất ngờ tuyệt vời nhất mà hắn gặp được sau ngần ấy năm.

Nghĩ đến đây, Lăng Thanh nhịn không được, ôm chặt Vu Thần.

Hai người không ngồi trong tiệm cà phê quá lâu, ngay sau khi Thư Đồng đi, Lăng Thanh cũng định rời khỏi.

Vu Thần luyến tiếc hắn, sau khi đưa hắn trở về đoàn phim cũng không lập tức về, mà đợi hắn cùng đi ăn cơm, rồi quay lại khách sạn mà anh đã ở một đêm.

Lăng Thanh hiển nhiên là đã cùng anh trải qua một buổi tối ngọt ngào.

Thư Đồng phục hồi lại tâm trạng cũng thật nhanh, giữa trưa ngày thứ ba, Lăng Thanh còn đang đóng phim, Thư Đồng đã gọi điện thoại tới, nói muốn gặp hắn vào buổi chiều.

Lăng Thanh trả lời: "Hôm nay không được, anh còn đang quay, thời gian và buổi diễn cũng đã định trước rồi, không sắp xếp được, ngày mai đi, chiều mai anh gặp cậu, tiện thể mời cậu ăn bữa cơm."

"Được." Thư Đồng không có ý kiến.

Lăng Thanh nghĩ hẳn là cậu đã có câu trả lời rồi, nếu hắn đoán không sai, Thư Đồng sẽ chọn giải pháp là nói cho cả hai gia đình bảy người cùng biết chân tướng.

Sự thật chứng minh, hắn đã đoán đúng.

Thư Đồng nhìn hắn và Vu Thần, vô thức nắm chặt bàn tay, trầm tĩnh nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi thấy chuyện này ba mẹ hai bên đều nên biết."

Cậu nói: "Nếu bây giờ không nói cho bọn họ, trong tương lai lỡ ba mẹ tôi hoặc ba mẹ anh có chuyện gì, hoặc vô tình họ biết được chân tướng, tới lúc đó, tôi sợ tôi sẽ hối hận vì sự ích kỷ của mình."

"Thật ra, cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ người thân, tôi vẫn sẽ liên lạc với ba mẹ hiện tại, cũng sẽ quan tâm và hiếu kính họ, chỉ là có thêm một cặp cha mẹ nữa thôi, tôi cảm thấy tôi có thể chấp nhận được."

Nồi lẩu trên bàn bốc khói nghi ngút, hơi nước mịt mờ che đôi mắt thiếu niên, nhưng ánh mắt Thư Đồng trong suốt, cậu hỏi: "Anh thấy sao? Em trai anh sẽ chịu chứ?"

Lăng Thanh nhìn cậu, thầm cảm thán: người có dũng khí như cậu bé này thật sự đúng là rất hiếm thấy.

Tuy bọn họ đã quyết định lựa chọn sẽ công khai sự thật thế nhưng đến khi làm lại không hề đơn giản như đã nghĩ, đặc biệt là với hai đứa nhỏ phải chịu ảnh hưởng lớn nhất từ sự cố này.

Thư Đồng thật sự đã đắn đo rất nhiều để tự mình đưa ra lựa chọn.

Nhưng đây quả thật là cách giải quyết hợp lý nhất, suy cho cùng, không ai biết được khi nào điều bất trắc sẽ ập đến.

Ngộ nhỡ sau này ba mẹ Thư Đồng phát hiện Thư Đồng không phải con mình, rồi bắt đầu đau khổ đi tìm con ruột của họ.

Khi đó, Thư Đồng, người đã che giấu tất cả, sẽ là người bị tổn thương nhất.

Cậu sẽ có cảm giác bị bỏ rơi, và cảm thấy tại mình mà nhà người ta không được đoàn tụ.

Cậu sẽ từ một nạn nhân vô tội nhất, biến thành một tội nhân luôn phải mang trên mình tội lỗi cùng áy náy.

Thậm chí còn có khả năng bị người qua đường chỉ trích.

Lăng Thanh nguyện ý nhìn mọi việc theo hướng tích cực nhất, thế nhưng hắn cũng không thể ngăn cản người khác chỉ trích cùng đánh giá tiêu cực một sự việc nào đó .

Cho nên hắn hi vọng rằng Thư Đồng có thể giữ một cái đầu lạnh.

Và Thư Đồng đã làm được điều đó.

Nhờ vậy mà khả năng cậu bị tổn thương sẽ được giảm đi rất nhiều.