Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 20



Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ đi đến nhà hàng đã hẹn trước, cả đoạn đường đi hai người đều không nói chuyện, trong buồng xe trừ im lặng còn có cảm giác đè nén .

Trong lúc đó Mạnh Tư Thành giống như lơ đãng nói một câu: "Tôn Bách Công vẫn đang độc thân."

Tô Hồng Tụ nghĩ rằng cả đoạn đường này Mạnh Tư Thành sẽ không nói lời nào, lúc cô nghe thấy anh nói chuyện, lấy làm kinh ngạc, khẽ nhếch miệng ngạc nhiên nhìn Mạnh Tư Thành.

Mạnh Tư Thành thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước, không để ý đến Tô Hồng Tụ nữa.

Tô Hồng Tụ không biết làm sao chỉ ngập ngừng nói: "À, vậy rất tốt. . . . . ."

Sau khi nói xong cô cũng không biết cô vừa nói "Rất tốt" có ý nghĩa gì, vì vậy vội vàng bổ sung nói: "Hiện tại hình như đang lưu hành xu hướng này, ừ, đặc biệt là nam, có một cụm từ chỉ trường hợp này đó là kim cương vương lão ngũ, anh ấy như vậy tốt vô cùng."

Trên mặt Mạnh Tư Thành lại đen hơn mấy phần.

Được rồi, từ trên lý trí mà nói, anh phỏng đoán, phân tích, anh cũng cảm giác, Tôn Bách Công và Tô Hồng Tụ hiển nhiên là không có gì .

Nhưng, anh vẫn cảm thấy khó chịu, cũng không thể quên sự kiện năm đó của hai người đối với anh tạo thành một đả kích rất lớn .

Ở trước mặt Tô Hồng Tụ cảm xúc của anh kịch liệt phập phồng, cùng ghen tức đối với Tôn Bách Công, hôm nay anh còn có hành động hù dọa đối với Tô Hồng Tụ, còn có đoạn thời gian này Tô Hồng Tụ cho anh cảm giác không cách nào nắm bắt được, khiến trong lòng Mạnh Tư Thành sôi trào gay gắt, đủ loại cảm xúc phức tạp ở chung một chỗ, anh đã không biết rốt cuộc bản thân muốn như thế nào rồi !

Tô Hồng Tụ cẩn thận nhìn sắc mặt của Mạnh Tư Thành càng ngày càng khó coi, nhỏ giọng quan tâm nói: "Tổng giám đốc, sắc mặt của anh rất kém, chẳng lẽ không thoải mái ở đâu sao?"

Mạnh Tư Thành từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Tôi không sao."

Tô Hồng Tụ coi như có ngu nữa cũng nhìn ra Mạnh Tư Thành đang có chuyện, ánh mắt của cô chuyển qua nhìn hai tay của anh đang nắm chặt tay lái.

Đôi bàn tay rộng cùng những ngón tay thon dài, bởi vì quá dùng sức mà nổi gân xanh.

Đột nhiên Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành bên cạnh cô như một tòa núi lửa, một ngọn núi nhìn như bình tĩnh nhưng không biết lúc nào sẽ phun trào ra lửa.

Cô cảm thấy không khí trong xe có chút đè nén, cố gắng hít sâu mấy hơi, cưỡng bách bản thân dời tầm mắt nhìn ra phía ngoài xe .

Nhất định anh vì chuyện nào đó mà khó chịu . . . . . . Nhưng anh cần sự an ủi của cô sao?

Thiên chi kiêu tử ( người tài giỏi) Mạnh Tư Thành có cần một Tô Hồng Tụ ngốc ngếch đến an ủi sao?

Vì vậy Tô Hồng Tụ xoay mặt đi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Anh sẽ không cần sự an ủi của cô đâu.

===Xe rất nhanh đã đến nhà hàng, có tiếp tân tao nhã lễ phép tiến đến chào đón. Mạnh Tư Thành xuống xe, Tô Hồng Tụ cũng vội vàng đi theo xuống.

Lúc này Tôn Bách Công còn chưa tới, gọi điện thoại thì anh ta nói đang sắp đến nơi rồi .

Mạnh Tư Thành nhìn đồng hồ, xem chừng Tôn Bách Công cũng sắp đến, vì vậy không đi vào mà đứng ở cửa chờ .

Tô Hồng Tụ hơi lo lắng đứng ở nơi đó, cô đã nhiều năm không gặp lại Tôn Bách Công, một lần là lúc sau khi tốt nghiệp trung học và một lần là khi cô đi thăm trường đại học T, trong ấn tượng của cô Tôn Bách Công là một người nhiệt tình, tính cách cởi mở.

Mạnh Tư Thành nghiêng đầu nhìn Tô Hồng Tụ, môi mỏng của anh mím chặt tiếp tục chờ đợi.

Một chiếc xe taxi dừng ở trước cửa nhà hàng, một đôi giày cao gót rồi đến đôi chân thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, sau đó cô gái này hơi cong người, lấy một loại tư thế ưu nhã xuống xe.

Tóc dài hơi xoăn, ở mùa đông mặc váy dài lay động theo mỗi bước đi, một cô gái đẹp làm người khác phải chú ý.

Tô Hồng Tụ cảm thấy cô gái này có hơi quen mắt, còn đang nghi hoặc, liền nghe thấy một giọng nam hơi quen thuộc sảng khoái cười nói: "Mạnh Tư Thành, chúng tôi ở chỗ này!"

Cô giương mắt nhìn sang gương mặt tuấn tú đang cười rất vui vẻ, chính là nhiều năm không gặp Tôn Bách Công!

Mạnh Tư Thành đã sớm cười nghênh đón, cùng Tôn Bách Công bắt tay, còn khoa trương ôm xuống.

Hai người đàn ông sau một phen thể hiện tình cảm thân thiết, Tôn Bách Công cười chỉ chỉ người đẹp bên cạnh nói: "Mạnh Tư Thành cái tên tiểu tử này, chẳng lẽ không thấy bên cạnh có vị đại mỹ nữ sao?"

Mạnh Tư Thành nhìn đến người thần bí mà Tôn Bách Công nói đến, không khỏi tỉ mỉ quan sát mấy lần vị mỹ nữ ( cô gái đẹp) kia, chợt lộ ra thần sắc mừng rỡ: "Đàm Tư Tư?"

Mà Tô Hồng Tụ ở lúc Mạnh Tư Thành nói ra cái tên này, lập tức cũng đem gương mặt tinh xảo của cô gái đó cùng cô bé trong ký ức là giống nhau.

Đúng vậy, cô ấy là Đàm Tư Tư, hoa khôi thời trung học.

Đàm Tư Tư đưa ngón tay thon gầy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi xoăn, nở một nụ cười tao nhã, dùng loại giọng nói trách cứ: "Mạnh Tư Thành, cái người này, mấy năm không gặp, cậu đã không nhận ra tôi rồi!"

Mạnh Tư Thành cũng cười nói: "Đàm Tư Tư, nhiều năm không gặp, cậu đã biến thành đại mỹ nữ, tôi làm sao có thể nhận ra được đây!"

Đàm Tư Tư mím môi cười nói: "Làm trò, nhiều năm không gặp, cái miệng của người này sao lại ngọt như vậy ? Hay là luật sư nào cũng như vậy?"

Ở một bên Tôn Bách Công bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Hai người đủ rồi đi, nhiều năm không gặp, vừa gặp liền liếc mắt đưa tình cho tôi xem, đây không phải muốn tôi khó chịu sao!"

Đàm Tư Tư nhẹ nhàng trợn mắt nhìn Tôn Bách Công, giận trách: "Tôn Bách Công, cậu tạm thời im miệng lại, nếu không ——"

Tôn Bách Công giơ tay làm tư thế đầu hàng nói: "Được được, Đàm đại tiểu thư, tôi nói sai rồi, hai người không phải vừa gặp đã liếc mắt đưa tình. . . . . ."

Đàm Tư Tư cười gật đầu: "Cái này còn nghe được."

Tôn Bách Công lại tiếp tục nói: "Hai người không phải vừa gặp đã liếc mắt đưa tình, mà là vừa thấy mặt đã lưỡng tình tương duyệt không thể tách rời!"

Cuối cùng Mạnh Tư Thành nghe không nổi nữa, làm bộ hung hăng vỗ bả vai của Tôn Bách Công nói: "Bạn học Tôn Bách Công, cậu còn muốn ăn cơm nữa không?"

Tôn Bách Công bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hai Tư Tư bắt tay cùng kháng địch, tôi không phản bác được, tôi đầu hàng."

Hai Tư Tư, là chỉ Đàm Tư Tư và Mạnh Tư Thành. Chỉ vì tên của hai người đều có chữ Tư, vả lại lúc ấy hai người ở trong trường học đều là nhân vật nổi tiếng, vì vậy mọi người đặt biệt hiệu cho họ như vậy .

Mạnh Tư Thành nghe nói đến hai Tư Tư, tự nhiên chợt nhớ tới nhiều năm trước nam sinh trong túc xá nói đùa, lúc ấy bọn họ mang nữ sinh trong lớp ra bình luận, mà lúc đó Tôn Bách Công cũng bình luận về Tô Hồng Tụ .

Nghĩ tới đây, anh quay đầu nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ thấy Tô Hồng Tụ một người cô độc đứng ở dưới bậc thang, bộ dạng hơi dè dặt cũng có chút không được tự nhiên.

Lúc này Tôn Bách Công nhìn theo ánh mắt của Mạnh Tư Thành, phát hiện ra Tô Hồng Tụ.

Anh ta sợ hãi kêu một tiếng: "Mạnh Tư Thành, tôi nghĩ răng mình đã dẫn theo nhân vật thần bí, thì ra tiểu tử ngươi cũng dẫn theo nhân vật thần bí!"

Mạnh Tư Thành cười, nhàn nhạt giải thích nói: "Hiện tại Tô Hồng Tụ là thư ký của tôi."

Vốn ba người bọn họ vui mừng gặp nhau, Tô Hồng Tụ cũng chỉ là người đứng bên ngoài xem mà thôi, hiện tại đột nhiên thành tiêu điểm bị mấy người họ nhìn chăm chú, cô đành phải đi lên, hướng về phía Đàm Tư Tư và Tôn Bách Công cười nhẹ nói: "Đã lâu không gặp."

Tôn Bách Công là người hào phóng, vả lại ấn tượng của anh ta đối với Tô Hồng Tụ cũng không tệ, nghe được Tô Hồng Tụ trở thành thư ký của Mạnh Tư Thành, không khỏi khen có duyên phận, vừa nhiệt tình tán dương Tô Hồng Tụ càng ngày càng xinh đẹp.

Tô Hồng Tụ không có cảm giác cô xinh đẹp, nhưng cô cảm thấy Tôn Bách Công nói chuyện rất có ý tứ, liền nhẹ nhàng cười đáp lại.

Đàm Tư Tư cũng nở nụ cười lễ phép với Tô Hồng Tụ .

Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ cười với Tôn Bách Công, trong mắt chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó lại khôi phục thái độ bình thường, cười nói: "Mấy vị muốn ở trong gió rét ôn chuyện sao?"

Tôn Bách Công lập tức phản ứng kịp, vì vậy một nhóm bốn người cười nói đi vào nhà hàng.

Phòng là đã sớm chuẩn bị tốt, thức ăn do thư ký dựa theo thói quen thường ngày của Mạnh Tư Thành và món ăn sở trường của nhà hàng này, bốn người coi như khách và chủ đều vui mừng.

Mạnh Tư Thành và Tôn Bách Công nhiều năm không gặp, trong bữa tiệc nói đùa ôn chuyện, không tránh được uống một chút rượu.

Tô Hồng Tụ thấy Tôn Bách Công rót rượu cho Mạnh Tư Thành, nghĩ muốn nhắc nhở anh tí về còn phải lái xe, nhưng lúc cô muốn mở miệng nói, thì nghe đến giọng nói êm ái của Đàm Tư Tư ở một bên nói: "Mạnh Tư Thành, làm một luật sư, cậu lại muốn biết pháp mà vẫn phạm pháp sao?"

Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng nhíu mày nhìn về phía Đàm Tư Tư.

Đàm Tư Tư có chút nghịch ngợm nghiêng đầu nói: "Say rượu lái xe, chính là phạm pháp nha."

Đôi mắt Mạnh Tư Thành sâu không thấy đáy nhàn nhạt nhìn Đàm Tư Tư, ung dung giơ ly rượu lên, cười nói: "Không sao, tôi sẽ tìm người giúp tôi lái xe về."

Đàm Tư Tư nở nụ cười quyến rũ, khi cười hai má hiện lên hai lúm đồng tiền tinh xảo. Cô ấy cũng cầm ly rượu lên nói: "Tốt, nếu như vậy, thì uống với tôi một chén đi! Chúng ta nhiều năm không gặp, hôm nay nhất định không say không về!"

Tôn Bách Công nghe vậy cười ha ha, vén tay áo lên không khách khí rót một ly rượu đầy cho Đàm Tư Tư. Anh ta nhìn thấy một bên đang cúi đầu dùng bữa Tô Hồng Tụ, cười hỏi: "Tô Hồng Tụ, hay cậu cũng làm một ly đi."

Tô Hồng Tụ đang cúi đầu lặng yên suy nghĩ, chợt nghe Tôn Bách Công gọi tên cô, khẽ giật mình, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy Mạnh Tư Thành ở một bên nhàn nhạt nói: "Không cần, cô ấy không uống rượu."

Tôn Bách Công nhìn một chút Tô Hồng Tụ, lại nhìn một chút Mạnh Tư Thành, cười nói: "Cũng được, nếu Hồng Tụ không uống rượu, vậy thì uống trà đi."

Nói xong anh ta lại muốn đưa tay cầm lấy bình trà muốn rót trà cho Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ vội vàng đứng dậy tự cầm lấy bình trà nói: "Không cần, tôi tự mình rót là được."

Ai ngờ tay cô còn chưa chạm đến bình trà, liền có một bàn tay thon dài nắm lấy bình trà.

Mạnh Tư Thành cầm lấy bình trà, chậm rãi rót trà vào chén cho Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm nước trà từ trong ấm trà chậm rãi chảy ra, rót đầy một ly trà.

Cô ngước mắt, thấy bàn tay thon dài, lên chút nữa, thấy một đôi mắt thâm trầm, sau đó cô vội vàng dời tầm mắt đi.

Tôn Bách Công giơ chén lên, bộ dạng rất hào phóng cười nói: "Tốt, hiện tại chúng ta vì nhiều năm rồi mới gặp mặt, cạn ly!"

Ba ly rượu một ly trà, nhẹ nhàng đụng vào nhau.

Sau đó mỗi người uống một hơi cạn sạch ly của mình.

Kế tiếp, mọi người vừa ăn vừa uống, dĩ nhiên còn nói đến đủ loại chuyện thú vị thời trung học. Bất luận là chuyện buồn hay vui, hôm nay lần nữa nói đến đều có một cảm xúc, vì vậy tiếng cười không ngừng.

Mà Tôn Bách Công không nhắc tới cách gọi hai Tư Tư nữa, ngược lại Đàm Tư Tư cười rồi nói đến Tô Hồng Tụ.

Vì vậy khiến Tô Hồng Tụ cực kỳ xấu hổ khi nghe câu nói được lưu hành lúc đó:"Ủy viên thể dục hô một tiếng, Hồng Tụ run lại run" .

Tô Hồng Tụ xấu hổ, đặc biệt là bên cạnh còn có một vị hỏa lực bắn ra bốn phía đồng thời lại lạnh nhạt vô cùng, khiến cô cúi đầu cổ đỏ bừng.

Đàm Tư Tư cười quyến rũ, đôi mắt trong trẻo đảo quanh nhìn Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ.

Mạnh Tư Thành cười nhạt, rất tự nhiên nói: "Khi đó thật ngốc, đây là tôi không đúng."

Tô Hồng Tụ liền vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, là tôi quá ngốc."

Tôn Bách Công thấy thế mau hoà giải nói: "Theo tôi thì cả hai người đều sai làm rồi !"

Vì vậy ba người cùng nhìn về phía anh ta.

Lấy được chú ý của mọi người, anh ta cười hắc hắc nói: "Hai người các ngươi không vui vẻ mà uống rượu đi, ngược lại ở chỗ này giống như hai con vịt nhận tội lỗi về phía mình, thật là sai lầm lớn rồi! Phải biết, khi đó làm việc ngốc ngếch gì tất cả đều là những ký ức đặc biệt! Lúc nhớ lại đều là những ký ức tốt đẹp cả!"

Đàm Tư Tư nghe xong, cười hì hì nói: "Tôn Bách Công, cậu từ bao giờ lại trở thành triết học gia rồi hả ?"

Tôn Bách Công nhếch mày nói: "Tôi vẫn luôn như vậy, thế nào, cậu bây giờ mới biết sao?"

Anh ta mày rậm mắt to, khi nháy mắt dáng vẻ có mấy phần đáng yêu, vì vậy khiến tất cả mọi người đều cười.