Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 66



Sau ngày hội diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, Tần Tình vốn nhờ thành thạo độc tấu dương cầm, thêm dáng người kinh diễm khí chất cùng với trang phục "mang phong cách riêng", cô đã nổi danh trong toàn bộ Trung học Nhất Sư.

Trên Tieba diễn đàn trường đăng lên rất nhiều bài viết lấy Tần Tình làm trung tâm, kịch liệt thảo luận.

Vốn dĩ thời gian này là giai đoạn áp lực của năm ba, khó có được bởi vì chuyện này mà có chút không bình tĩnh được.

Chẳng qua, có mấy người năm nhất vì ái mộ thanh danh mà tìm đến, còn chưa thông báo thì đã bị Văn giáo bá đen mặt kéo cổ ái ra khỏi lớp học, trận phong ba này liền bình ổn xuống làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, Văn giáo bá một năm trước trốn học đánh nhau, hút thuốc đi bar hiện giờ đã học năm ba, trở thành "học trưởng ưu tú", nhưng không hoàn toàn diệt được cái "chiến tích huy hoàng" trên bảng đen.

Từ khách quen trên bảng đên đã lâu chuyển sang bảng vàng, sự tích danh hào của Văn Dục Phong rốt cuộc cũng trở thành đề tài cho các học đệ học muội khóa sau thảo luận.

Mà đối với học sinh năm ba đang chuẩn bị cho kỳ thi mà nói, sự tình phát sinh kia cùng với hội diễn văn nghệ giống như là một chiếc lá rụng trên dòng nước chảy xiết, rất nhanh liền biến mất sâu trong dòng sông lớn.

Bây giờ cũng giống như trước kia, còn cách khoảng mấy tháng, bọn họ thường đếm ngược chuỗi ngày trên bảng đen, lui tới sân thể dục và lớp học, thảo luận những cuộc chia tay, mộng tưởng, cùng quan hệ tương lai xa xôi, dù tình nguyện hay không tình nguyện thời gian cũng đã tới cuối tháng 5.

Đầu hạ lặng yên tới, ngày thi đại học cũng gần ngay trước mắt.

Thứ 4, ngày 29 tháng 5, một ngày đi học bình thường.

Từ ngày tiếp theo, năm ba bắt đầu hủy bỏ các chương trình học đã an bài, toàn thể học sinh các lớp triển khai việc tự học; các giáo viên dựa theo lịch trực nhận bài, thay phiên nhau phụ trách trông coi các ban tự học và giải đáp các câu hỏi.

Trước hoàn cảnh áp lực cao như vậy, mặc dù chuông tan học đã reo lên, các lớp học vẫn an tĩnh như cũ.

Tiết thứ ba buổi chiều, thời điểm Tần Tình đang suy nghĩ một đề bài, liền có người đi tới bên cạnh.

"Bạn học Tần Tình, bên ngoài có người tìm."

Tần Tình ngẩn ra, nâng tầm mắt lên, người nọ cũng đã đi rồi.

Vì thế cô đành đứng dậy đi ra ngoài lớp học.

Ánh mắt Văn Dục Phong đuổi theo phía sau cô.

Đã tới thời điểm này rồi còn có học sinh ở ban khác có vấn đề gì sao.......

Trong lòng Văn Dục Phong cảm thấy có hiểu, cũng không che dấu, đứng dậy đi theo ra bên ngoài.

Thời điểm Văn Dục Phong vừa ra khỏi lớp, nhìn thấy Tần Tình cầm một hộp quà, cười với Trác An Khả nói lời cảm ơn.

Bước chân hắn dừng lại, đứng ở bên ngoài lớp học, không có ý định quấy rầy.

Chờ sau khi Trác An Khả rời khỏi, Tần Tình đã đi tới.

"Đây là cái gì?" Văn Dục Phong rũ mắt nhìn chiếc hộp trong tay Tần Tình: "Cô ấy vì sao lại đưa cái này cho em?"

"......"Tần Tình hơi do dự một chút, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: "Hôm nay là sinh nhật em."

Văn Dục Phong sững sờ tại chỗ.

—— rất nhiều năm hắn không có tổ chức sinh nhật.

Không một ai nhớ rõ, trong thời gian dài, chính hắn cũng đã quên.

Vì thế hắn không ý thức được trong một năm sẽ có một ngày đặc biệt, đó là sinh nhật Tần Tình.

Xác nhận xong chuyện này, phản ứng của Văn Dục Phong là nâng mắt lên nhìn thời gian.

Không đợi hắn nhìn lên đồng hồ, tiếng chuông của tiết học tiếp theo liền vang lên.

Văn Dục Phong: "..........."

Tần Tình ngửa đầu nhìn bộ dáng dại ra của nam sinh rất hiếm thấy, nhịn không được liền cong đôi mắt cười: "Sẽ không bắt anh tặng quà, Hoặc là chờ sau khi thi đại học xong lại bổ sung cũng được."

Văn Dục Phong nhíu mày: ".....Qúa hấp tấp. Cái gì anh cũng chưa kịp chuẩn bị."

Tần Tình chớp chớp mắt: "Em cái gì cũng không thiếu nha."

"........"

Văn Dục Phong không nói chuyện, rũ mắt nhìn Tần Tình.

Ước chừng hai giây, sâu trong đôi mắt đen ấy bùng lên một ngọn lửa.

Môi mỏng hơi câu lên.

"..... Anh đã biết."

Hắn xoay người đi về phía cầu thang.

Tần Tình ở phía sau ngẩn ngơ ——

"Văn Dục Phong, anh muốn đi đâu?"

"Chuẩn bị lễ vật cho em."

Không để Tần Tình có cơ hội mở miệng lần thứ hai, thân ảnh nam sinh đã biến mất ở cầu thang.

Tần Tình có chút há hốc mồm. Thẳng cho tới khi giáo viên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía bên này một cái, lúc này Tần Tình mới bất đắc dĩ quay người vào trong lớp học.

Sau đó Tần Tình bắt đầu đợi Văn Dục Phong trở về.

Kết quả, chờ đến cuối tiết học, chờ thêm một khoảng thời gian, lại chờ thêm ba tiết tự học buổi tối.

Thẳng cho tới khi kết thúc, Tần Tình mới chậm rì rì thu dọn sách vở, ra khỏi phòng học, cuối cùng rời khỏi trường học. Mãi cho tới khi lên xe của Tần Hạo cũng không thấy thân ảnh của Văn Dục Phong xuất hiện trong tầm mắt.

Tần Hạo ngồi bên ghế lái đã sớm phát hiện Tần Tình thất thần, đang lúc lái xe hắn liền vô tình hỏi một câu:

"Tiểu Tình, hôm nay ở trường có chuyện gì sao?"

"......... Không có."

Tần Tình từ bên ngoài xe thu hồi tầm mắt.

Tần Hạo suy đoán là gần tới ngày thi đại học, khó tránh khỏi có chút áp lực, liền cũng không hỏi nhiều.

Hắn lái xe chở Tần Tình tới dưới lầu nhà bà nội Tần.

"Anh hai, hôm nay bà nội chuẩn bị bánh kem, anh không muốn lên ăn một miếng sao?"

Lúc xuống xe, Tần Tình đứng ở cửa sau hỏi.

Tần Hạo lắc đầu, cười nói: "Buổi trưa đã ăn sinh nhật với em, tối nay anh còn có chuyện, chắc không lên đâu."