Ăn Vạ Chị Đại

Chương 74: Ngoại truyện 2: Cuộc sống đại học (1) 



“An An, kết quả thi đại học có rồi, có nghĩ kỹ muốn đi học trường nào chưa?”

Trong phòng khách nhà họ Lục, Lục Tuyết Cầm kích động nhìn con gái, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng.

Bà có nằm mơ cũng không nghĩ tới, con gái có thể thi được điểm cao như vậy, bà đã tìm Phương Dự nghiên cứu qua, đối với trúng tuyển của các trường đại học giờ đã thuộc như lòng bàn tay, với điểm số này của con gái, cơ bản có thể chọn trường và chuyên ngành theo ý muốn.

Lục Tịnh An nhìn di động, hiển thị trên màn hình là giao diện của kết quả thi đại học, số điểm này quả thực hơi ngoài dự đoán của mọi người.

Năm lớp 11 cô thuận lợi được vào lớp trọng điểm, chẳng qua là ngay từ đầu đúng lớp nhưng không đúng thời điểm, đợi đến khi lên lớp 12, cô lại học song song hai ban.

Tuy Phỉ Minh Sâm muốn học cùng cô, nhưng đến năm cuối, sau khi giáo viên hẹn nói chuyện vài lần, ngay cả ba Phỉ mẹ Phỉ cũng coi trọng, đương nhiên không thể để cho anh ấy càn quấy.

Mà quan hệ của hai người cũng bị lộ, trong trường phản ứng khá lớn, chỉ có hai gia đình vui vẻ khi việc của hai người thành, thậm chí trực tiếp nghĩ đến chuyện đính hôn, vì thế trường học đành phải lùi một bước, yêu cầu hai người ở trường học không được có bất cứ hành vi thân mật nào, đồng thời không thể để ảnh hưởng thành tích.

Phỉ Minh Sâm vẫn trước sau như một ổn định vị trí đứng nhất, thành tích học tập của Lục Tịnh An lên xuống rất lớn, ngoại trừ môn toán rất ổn định, thành tích các môn khác chỉ có thể nhìn tâm tình của cô.

Bạn học cùng lớp khá tốt, những lớp khác biết tính cách cô, âm thầm cười nhạo đáp trả, dù sao từ lớp trọng điểm bị loại xuống lớp thường, trong mắt rất nhiều học trò là chuyện cực kỳ mất mặt.

Lục Tịnh An ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao cũng không ai dám đến trước mặt cô ép buộc. Ngay bây giờ với kết quả này, có lẽ sẽ làm cho rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt đi.

“An An?” Lục Tuyết Cầm gọi cô.

Lục Tịnh An hoàn hồn, cô không trả lời mẹ, tiện tay ấn tắt màn hình điện thoại di động, cất vào túi nói: “Con đi ra ngoài chạy một chút.”

“Ấy, ngay bây giờ sao?”

Lục Tuyết Cầm nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại mới khoảng ba bốn giờ chiều, còn chưa tới thời gian chạy bộ hàng ngày nha.

“Dạ.” Lục Tịnh An đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Tuyết Cầm có chút lo lắng nhìn bóng lưng con gái, vừa đúng lúc có điện thoại gọi đến, nhìn đến tên quen thuộc, bà vội vã ấn nút nhận cuộc gọi.

“Tuyết Cầm, là anh. Thế nào rồi? Kết quả của An An thế nào?”

Là Phương Dự.

Lục Tuyết Cầm gật đầu, nói điểm của con gái mình ra.

“Thế tốt quá rồi còn gì?” Phương Dự cười khẽ, nghe được ông ấy rất là vui vẻ cho Lục Tịnh An.

Lục Tuyết Cầm lại có chút lo lắng, “Nhưng em thấy hình như An An không quá vui vẻ….”

Dưới bóng cây trên đường trong tiểu khu, Lục Tịnh An vòng quanh tuyến đường chạy bộ thường ngày, chạy từng vòng từng vòng, khi cơ thể tiến gần đến giới hạn, cô mới có thể che giấu ý tưởng lung tung này nọ trong đầu.

Mệt mỏi vét sạch thân thể của cô, cô hít từng ngụm khí thở hổn hển, khi nhìn đến cửa vào công viên của tiểu khu cuối cùng cô cũng giảm tốc độ, đi từng bước vào, tựa vào thiết bị vận động bên cạnh.

Ánh mặt trời mùa hè rất độc, cho dù đã sắp 6h chiều, vẫn còn mang theo oi bức mười phần.

Cô nặng nề thở hổn hển, hai gò má bởi vì vận động kịch liệt mà đỏ bừng, mồ hôi không ngừng theo lỗ chân lông chảy ra, thấm ướt quần áo cô, vải dệt mỏng dính sát vào da thịt, phác họa lên đường cong xinh đẹp.

Phỉ Minh Sâm chạy qua công viên, thoáng nhìn vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô.

Anh nhìn chung quanh một vòng, thấy xung quanh không có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đi đến trước mặt cô, ném chai nước khoáng trong tay cho cô.

Lục Tịnh An đã thấy anh từ lâu, không cự tuyệt cầm chai nước khoáng uống hai hớp, còn lại giội hết lên trên mặt trên đầu.

Nước trong veo mát lạnh tưới lên da thịt trắng nõn của cô gái, giọt nước trượt xuống cổ xinh đẹp như thiên nga của cô, dưới ánh mặt trời lóng lánh tỏa sáng rực rỡ.

Lục Tịnh An không ý thức được, động tác tùy tính này của cô giờ phút này có bao nhiêu phóng khoáng, ở trong mắt Phỉ Minh Sâm có biết bao nhiêu xinh đẹp.

Cô lau nước trên mặt, nước mát làm bớt nóng bức bên ngoài cơ thể, cũng làm cho cô cảm thấy sảng khoái một trận, song vẫn không làm giảm được buồn bực trong lòng cô.

Cô ngồi trên thiết bị thể dục, trầm mặc không nói lời nào.

“Không vui?” Phỉ Minh Sâm xoa nhẹ mái tóc cô, “Anh vừa mới đến nhà em, dì nói em đi chạy bộ, anh lập tức ra ngoài tìm em.”

“Anh biết?”

“Hửm?” Điểm thi của em sao?” Phỉ Minh Sâm ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười nói, “Hiện tại xem ra, hệ toán học Đại học Giang Bắc hẳn là không thành vấn đề.”

Lục Tịnh An xoay đầu không nhìn anh, đôi mắt đã từ từ ửng đỏ.

Anh dường như chưa nhìn thấy Lục Tịnh An khóc, ngoại trừ lần ở bệnh viện đó, dì Lục oan uổng cho cô việc đánh anh ra, thì dù cho có đối mặt với người cha tàn bạo, ánh mắt cô cũng chỉ hồng hồng mà thôi.

“Sao vậy?” Phỉ Minh Sâm đưa tay xoa gương mặt cô, hơi nóng, lại mang theo hơi nước ẩm ướt.

Lục Tịnh An muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện vừa hé môi ra, liền không nhịn được mếu lên, cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh, đơn giản mở vòng tay ra choàng qua vai anh, cả người nhào vào trong lòng anh.

Phỉ Minh Sâm bị cái nhào vào này của cô, theo quán tính ngồi luôn xuống đất.

Cả khuôn mặt của thiếu nữ chôn ở vai anh, đôi tay ôm anh thật chặt, mang theo quyến luyến cùng với khổ sở khi không muốn rời xa.

“Như thế nào? Luyến tiếc anh sao?” Phỉ Minh Sâm ôm eo cô, nhẹ giọng cười nói.



Lục Tịnh An không nói lời nào, chỉ có hai tay càng ôm chặt anh hơn.

Phỉ Minh Sâm đã giành được suất tuyển thẳng vào học ở trường đứng đầu cả nước, mà trước kia bọn họ cũng đã thương lượng qua, Lục Tịnh An muốn ở lại đây học.

Bởi vì cô lo lắng cho mẹ mình, thời gian gần đây chú Phương càng ngày càng chịu khó đến nhà cô, có lần cô đi ngang qua phòng khách vừa vặn nghe được bọn họ đang thương lượng chuyện kết hôn.

Chú Phương muốn kết hôn cùng mẹ cô, tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng cô có thể nhìn ra, mẹ cô đã động tâm, trên thực tế bà đã sinh ra tâm lý ỷ lại với chú Phương kia.

Bọn họ kết hôn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tuy rằng chú Phương kia nhìn là một người tốt, nhưng Mục Khải Phát trước kia, vẻ ngoài không phải là một bộ áo mũ chỉnh tề hay sao, cố làm ra dáng vẻ một người đàn ông tốt hay sao? Tri nhân tri diện bất tri tâm, cô tuyệt đối không tín nhiệm chú ấy.

Khoảng cách tới đại học Giang Bắc gần, cô có thể ở trong nhà, hơn nữa chú Phương dạy tại Đại học Giang Bắc, cũng thuận tiện cho cô giám sát chú ấy, xem xem chú ấy có trốn mẹ cô làm loạn bên ngoài hay không.

Đại học Giang Bác cũng là trường nổi tiếng, đứng thứ 3 cả nước, đối với người địa phương có chính sách ưu tiên, bất quá lấy thành tích của Lục Tịnh An, có thể chọn chuyên ngành theo ý muốn.

Phỉ Minh Sâm ôm cô gái, cảm giác được bả vai ướt ướt, cảm thấy nước mặt cô như chảy thẳng vào lòng anh, làm cho toàn bộ tim anh như căng phồng lên.

Cô gái của anh, kiên cường như vậy, nhưng bởi vì luyến tiếc anh mà khóc đấy.

Nhận thức này làm cho anh cảm động còn có thỏa mãn, anh ôn nhu cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an tâm tình của cô.

“Về sau mỗi cuối tuần anh đều trở về.” Anh nhẹ giọng nói, “Đại học S ở cạnh thành phố, đi xe chỉ hai giờ, hoặc là anh cũng ở trong nhà, không ở trọ.”

Nói cho cùng, anh cũng luyến tiếc cô gái này.

“Không được.” Lục Tịnh An từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, “Như vậy quá vất vả, anh vẫn phải ở lại trong trường.”

Bởi vì vừa khóc nên mắt cô hồng hồng, khóe mắt còn vương giọt lệ trong suốt, nhìn qua điềm đạm đáng yêu, làm cho lòng người ta sinh ra luyến tiếc.

Phỉ Minh Sâm vươn tay, dùng ngón tay lau đi giọt nước trên khóe mắt của cô.

Lúc này Lục Tịnh An mới phản ứng được, cô thế nhưng lại để cho Phỉ Minh Sâm thấy được bộ dạng ngốc nghếch này của cô, mặt cô đỏ lên, giãy giụa đúng dậy.

Phỉ Minh Sâm lại không buông tay, anh nhìn cô gái, vươn người ra hôn lên môi cô một cái.

Cô gái yên tĩnh trở lại, cô nhìn anh, lại ôm lấy hông anh lần nữa, cả người cuộn tròn trong ngực anh.

“Nói xong rồi, mỗi tuần đều phải về nhà.”

“Ừ, nói xong rồi.”

Cuối cùng, hai người nắm tay nhau trở về nhà, người hai nhà cùng nhau ăn mừng một bữa.

Ngay khai giảng còn cách một thời gian nữa, bọn họ không ở nhà đợi, mà lựa chọn đi du lịch, tuy rằng mệt chết đi, nhưng đã lưu lại nhiều ký ức đẹp.

Chỉ là ngày vui trôi qua nhanh, đảo mắt bọn họ đã chuẩn bị đến trường báo danh.

“Quân huấn lần này, không được đánh huấn luận viên nằm phòng cấp cứu.” Trước khi đi, Phỉ Minh Sâm véo chóp mũi cô, chế nhạo nói.

Lục Tịnh An bĩu môi, “Người khác không trêu chọc em, em cũng lười để ý tới.”

Phỉ Minh Sâm cười lắc lắc đầu, lớn thêm mấy tuổi, trên người anh bớt đi tính trẻ con, lại thêm vài phần hương vị thành thục.

Lục Tịnh An nhìn đến xuất thần, cuối cùng nhịn không được ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn lên môi anh.

Cho dù hai người đã hôn môi hôn má qua vô số lần, nhưng kỹ thuật hôn của cô vẫn không có tiến bộ được bao nhiêu, không như Phỉ Minh Sâm, mỗi lần đều trong một thời gian cực ngắn, hôn đến nỗi làm cho cô ý loạn tình mê.

Có điều hôn vừa nhiệt tình vừa ngây ngô như vậy, lại làm cho thiếu niên bị cô ôm hôn, cảm thấy mê muội thật sâu.

Anh động tình hôn cô, cho đến khi hai người đều thở không được, anh mới buông cô ra.

“Ở trường, không cho phép thân cận với nam sinh khác, thầy giáo cũng phải cách xa một chút.” Như nghĩ đến điều gì, Phỉ Minh Sâm cảnh cáo nói.

Lục Tịnh An lại không cho là đúng, cô giận dỗi liếc anh một cái, nói lầm bầm, “Anh tưởng ai cũng như anh hả?”

Cô biết mấy nữ sinh thích anh đều thầm gọi cô là tomboy, cứ gọi hoài tới nỗi bản thân cô cũng bị thuyết phục.

“Thì cũng không hẳn, tóm lại, em cứ nghe lời anh là được.”

Phỉ Minh Sân kéo tay nhỏ của cô, ở bên môi cô hôn hôn. Cô tốt, vẻ đẹp của cô chỉ có anh biết, cô đi học đại học như vậy, có sân khấu lớn hơn, nhất định cô sẽ tỏa sáng rực rỡ hơn.

Hiện tại, anh đột nhiên có chút hối hận, thật ra đại học Giang cũng không tệ, vậy sao anh nhất định phải bỏ gần cầu xa, bị ép phải xa bạn gái?

Nhưng dù anh có hối hận thế nào đi nữa thì đã quá muộn, ngày hôm sau anh phải khởi hành đi thành phố S gần kề, mà Lục Tịnh An cũng đến đại học Giang Bắc báo danh.

Sau khi nhập học, là hai tuần lễ quân huấn. Đại học S đứng đầu, chọn lựa là khóa huấn luyện quân sự, điện thoại di động máy tính không được sử dụng, sau khi bắt đầu quân huấn, Phỉ Minh Sâm gần như rơi vào trạng thái mất mát.

Bởi vì trước đó đã nói qua nên Lục Tịnh An không quá lo lắng, chỉ là nội dung quân huấn của trường cô đối với cô mà nói thì thật sự quá thoải mái, cho nên phần lớn thời gian cô rất buồn chán.

Sau đó, cô bắt đầu nhớ đến Phỉ Minh Sâm, nhưng điện thoại của anh vẫn luôn tắt máy, căn bản cô không liên lạc được.

Cũng vì nhớ nhung như vậy, làm cho cô hiểu được, trong lòng cô, Phỉ Minh Sâm đã chiếm vị trí quan trọng đến thế nào.



“Lục Tịnh An, bước ra khỏi hàng!”

Giọng nói nghiêm túc của huấn luyện viên vang lên, suy nghĩ của cô còn đang trôi nơi đâu, nhưng thân thể đã thi hành tốt mệnh lệnh.

“Tôi vừa dạy xong thuật phòng thân dành cho nữ, em lên đây làm mẫu một lần cho mọi người” Huấn luyện viên nhìn cô chăm chú, vẻ mặt thiết diện vô tư, hẳn là nhìn ra cô vừa mới thất thần, cố ý làm cô khó xử.

Ngày cuối cùng của quân huấn có hội thao, bởi vì tay chân phối hợp thật tốt, cô được phân đến nhóm thuật phòng thân dành cho nữ, không cần đi luyện đi nghiêm dưới ánh mặt trời gay gắt như các nhóm khác.

Lục Tịnh An vô cùng phối hợp gật gật đầu.

Ra quyền, đánh trả, giáp công….

Các huấn luyện viên bị cô đè xuống ma sát với mặt đất, vẫn là mang vẻ mặt kiêu ngạo.

Thấy thời gian cũng thích hợp rồi, Lục Tịnh An mới buông người ta ra, đứng bên cạnh lạnh nhạt nói, “ Báo cáo huấn luyện viên, làm mẫu xong!”

Một huấn luyện viên khác cũng rất kiêu ngạo, hắn nhìn ra cô bé này tuyệt đối có luyện võ, dù hắn có đi lên vẫn không phải là đối thủ của người ta.

Mà nhóm học sinh nữ vây xem trận “làm mẫu” này, sau khi khen một tiếng bắt đầu xì xào bàn tán, trong nhóm có một người từ lúc huấn luyện viên kêu Lục Tịnh An bắt đầu làm mẫu, các cô bèn xem trò hay, thậm chí có người còn lén lút quay lại một đoàn này.

Tất cả mọi người đều chờ xem huấn luyện viên sẽ xử lý thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ Lục Tịnh An làm cho hắn mất mặt lớn như vậy, nhất định sẽ bị làm khó dễ, nhưng sự thật chứng minh, huấn luyện viên mà thời điểm lớp 10 Lục Tịnh An gặp với người này chỉ là một người mà thôi.

Tuy huấn luyện viên rất xấu hổ, nhưng vẫn sắp xếp cho cô vào trong đội hình biểu diễn đặc biệt, cô đeo đồ trang sức diễn vai nữ binh bị kẻ bắt cóc truy kích, cùng một người đánh bảy.

Sau khi nghe được đề nghị Lục Tịnh An còn có chút hưng phấn nhỏ.

“Là đánh thật sao?”

"..."

Nhìn dáng vẻ cô gái nhao nhao muốn thử, huấn luyện viên cảm giác cánh tay bị xoay ngược ra sau bắt đầu đau lại. Hắn vội vàng đánh gãy ý nghĩ đáng sợ trong đầu cô, “Phối hợp biểu diễn đều là bạn học với em, em xuống tay được hả?”

Lục Tịnh An im lặng, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng, khiến cho huấn luyện viên đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó đoạn clip quay lại bị đánh cắp thế nào đó, lại bị phát tán trên mạng, bởi vì mới khai giảng, quân huấn đại học trở thành đề tài nóng, clip của cô cũng trở thành hot theo.

Vì động tác đánh nhau kịch liệt, tiêu chuẩn chính xác, còn có vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi từ lười biếng đến ác liệt, trên ngũ quan xuất chúng của cô, tăng thêm loại mị lực thần kỳ.

Đoạn clip nho nhỏ này làm cho cô nổi tiếng trên mạng, thậm chí có phóng viên còn đến phỏng vấn cô, chỉ là bị cô từ chối.

Sau đó Lục Tịnh An không hiểu sao lại trở thành hoa hậu giảng đường của đại học Giang Bắc.

Bạn cùng phòng nói cho cô làm cô cảm thấy rất xấu hổ. Người bình chọn là bị mù sao? Rõ ràng còn rất nhiều người nũng nịu mềm mại, xinh đẹp hơn so với cô mà.

Tuy nhiên việc này đối với Lục Tịnh An mà nói, đó chỉ là vấn đề trong cuộc sống, cô thậm chí đang nhớ một người nào đấy không liên lạc được.

Phỉ Minh Sâm rốt cuộc được ra tù, không đúng, là chấm dứt quân huấn, sau khi anh lấy lại di động của mình, trước tiên mở ra.

Nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, còn có hơn 99 tin nhắn, không biết sao, cả người anh lập tức thả lỏng.

anh không gọi cho Lục Tịnh An ngay, mà đeo tai phone lên, tìm một nơi không người, bắt đầu nghe từ đầu voice chat cô gửi tới.

“Phỉ Minh Sâm anh vì sao không nghe? Vì sao không nghe? Vì sao không nghe?

“Mọi người phá trường học à, vì sao quân huấn mà không thể dùng điện thoại di động?”

Sau những oán giận lúc đầu, là một số ít thông tin thường ngày.

“Phỉ Minh Sâm, quân huấn thật nhàm chán…”

“Phỉ Minh Sâm, đồ ăn ở phòng ăn thật khó ăn…..”

“Phỉ Minh Sâm, hôm nay em đánh huấn luận viên….”

"..."

"Phỉ minh sâm, em rất nhớ anh."

Nghe một câu lại một câu “Phỉ Minh Sâm” kia, khóe môi ngời nào đó đã sớm không ngăn được mà vểnh lên, mãi cho đến cái câu cuối cùng, cả trái tim anh đã bị tình yêu cùng với nỗi nhớ mong lấp kín.

Anh khưa từng biết, cô gái của anh cũng sẽ có một ngày nói nhảm như vậy.

Hiện tại anh chỉ muốn chạy nhanh trở lại bên cạnh cô, ôm cô, hôn môi cô, để cho cô biết, anh cũng nhớ nhung cô đến thế nào!

Mà anh, chính xác là làm như vậy.

“Tịnh An, anh lập tức trở lại, ở nhà chờ anh.”

Anh vừa gọi điện thoại, vừa chạy ra khỏi trường học, ngay cả bạn cùng phòng đề nghị tụ tập anh cũng không có thời gian để ý tới.

Lục Tịnh An đang ngồi trong xe bác Lâm, lúc nhận được cuộc gọi của Phỉ Minh Sâm, thì cả người cô giống như được rót thêm sức sống một lần nữa.

Cô chưa bao giờ biết, thì ra nhớ nhung một người là dày vò như vậy, rồi lại có thể ngọt ngào như vậy, nghe được giọng nói của anh, có thể làm cho cô thỏa mãn giống như là ôm toàn thế giới...