Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 84: Sự chán ghét của Lâm Diệp



"Ngài Quân!"

"Sao rồi? Có tin tức gì không?"

Quân Kỳ ngồi trên sofa, tay kẹp điếu thuốc lá cháy dở, hắn đang đánh cờ cùng một người bạn.

Người đối diện đi một nước, hắn cũng tận tình nghiên cứu đi một nước. Diên Cẩm Nhu cung kính cúi đầu, dáng vẻ rất thành khẩn.

"Sáng nay, phía đội trưởng Lục phát hiện nội tạng của nạn nhân! Là một người khác!" Diên Cẩm Nhu nói xong chỉ thấy con cờ trên tay Quân Kỳ đặt xuống.

Hắn ngẩng lên nhìn Diên Cẩm Nhu: "Nạn nhân mới?"

"Dạ phải! Phía Sở cảnh sát vẫn chưa công bố tin tức, đội trưởng Lục không muốn làm lớn chuyện!"

Sắc mặt Quân Kỳ không mấy tốt, không hiểu vì sao nhưng Diên Cẩm Nhu cảm thấy không thoải mái.

Theo hắn lâu như vậy, đây có lẽ là những lần ích ỏi thấy được Quân Kỳ không thích cười nói, cả ngày chỉ đánh cờ, uống rượu.

"Đi thôi, chúng ta tìm Lục Hàn Thuyên nói chuyện!"

Quân Kỳ nói xong, bàn cờ trước mặt không đánh nữa, cứ thế mà rút lấy áo khoác mắc sau lưng ghế, rời đi.

Diên Cẩm Nhu nhanh chóng đuổi theo, trên đường đi còn không quên gọi trước cho Lục Hàn Thuyên.

***

Phía Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp, hai người ngồi bên cạnh nhau, giường ngủ lớn chốc lát trở nên chật hẹp khác thường.

Trên giường là giấy tờ của quá trình điều tra, Lâm Diệp đang soạn những thông tin cần thiết để đúc kết cho vụ án, Lục Hàn Thuyên ở bên cạnh cũng giúp cô một tay.

Tài liệu chất còn nhiều hơn cả núi, Lâm Diệp soạn lại mấy thứ linh tinh không dùng đến bỏ lên ghế đơn, thứ cần dùng luôn nằm trong phạm vi tầm với của cô.

'Cốc... cốc... cốc...'

Ba tiếng gõ cửa vang dội khiến Lâm Diệp phải ngẩng đầu nhìn lên, Lục Hàn Thuyên cũng không buồn nhìn đến vì biết người gõ cửa là ai.

Tư Du đứng nghiêm bên ngoài gõ cửa phòng xong thì chờ đợi sự cho phép, Lục Hàn Thuyên còn chưa xoay đầu đã nói: "Vào đi!"

Nói xong bàn tay thuận tiện vươn đến tập tài liệu cách đó không xa, đem đến lật ra xem.

Khi Tư Du đi vào mang theo trên tay là tài liệu mới in, Lâm Diệp liền đưa tay ra: "Để chị xem một chút!"

Dục Minh bỗng nhiên đi vào, trên tay là laptop đang được mở định vị với thành phố B: "Anh cả! Anh xem cái này!"

"Tiểu Bạch gửi à?" Lục Hàn Thuyên hỏi khi Dục Minh đi vào phòng, đem máy tính đặt trước mặt mấy người.

Tiểu Bạch gửi một đoạn video truy xuất từ camera gần nhất của công viên Đông Xã, vào thời gian một năm trước đến hiện tại luôn có một người đàn ông trên tay cầm theo túi rác đen đi vào công viên Đông Xã.

Nhưng mà độ hoàn thiện của video lại không được tốt, từ màu sắc cho đến độ phân giải đều rất tệ.

Đột nhiên Tiểu Bạch gọi điện cho Lâm Diệp, cuộc điện thoại video call khiến cô giật mình.

Lúc nhận máy, Lâm Diệp để Lục Hàn Thuyên nghe, còn mình thì lấy cái laptop của Dục Minh cùng Tư Du nghiên cứu.

Trong công viên Đông Xã camera an ninh đã hỏng rất lâu, nhưng chẳng ai chịu sửa mới để tiện cho việc điều tra, chỉ còn vài cái là dùng được. Điều đó dẫn đến một số khó khăn cho đội điều tra, thêm cả việc hung thủ sẽ lợi dụng điều kiện không tốt mà trốn tội, xây dựng nhiều thủ thuật che mắt nguy hiểm và tinh vi hơn.

Tính tiện lợi không có nên hung thủ đã lợi dụng điểm này để tiến hành vứt xác và chôn từng phần thi thể của nạn nhân.

"Anh cả! Em nhờ chuyên gia giải mã một số hình ảnh và độ phân giải, ngày mai gửi lại anh bảng video đẹp hơn, rõ hơn một chút!" Tiểu Bạch nói.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được!"

Lâm Diệp cùng Tư Du xem đoạn video ngắn một lượt, người đàn ông đi vứt rác này có chút quen mắt.

Nhìn một lúc, Lâm Diệp nhìn ra đối phương là ai.

"Em có thấy quen không?" Lâm Diệp hỏi Tư Du.

Con bé lắc đầu.

Lâm Diệp trả laptop cho Dục Minh, đến nói với Tiểu Bạch trong điện thoại: "Tôi biết đối phương là ai, không cần tìm nữa! À, cả đoạn video dài đó gửi sang cho tôi một bản!"

"Thế... Thế người đó không phải sao?" Tiểu Bạch đơ mặt ra, nghiêm túc dùng ánh mắt chờ đợi hỏi.

Lâm Diệp gật đầu: "Người đàn ông đó là Trần Dũng! Thứ anh ta cầm trên tay không phải thi thể mà là xác chết của động vật!"

Tiểu Bạch thở dài bất lực: "Làm em tưởng đã tìm được hung thủ!"

Lâm Diệp cười, trấn an cậu thanh niên trẻ: "Hung thủ khéo léo như vậy sẽ không dễ để chúng ta tìm được, bây giờ cách duy nhất chỉ có thể làm một cái bẫy."

"Bẫy?" Tiểu Bạch kêu lên một tiếng.

Cô vừa nói xong mọi người cũng đưa mắt nhìn, hiếu kỳ có, trông chờ có, lo lắng cũng có.

Dục Minh cũng không hiểu Lâm Diệp đang muốn làm chuyện gì, anh ta nhìn Lục Hàn Thuyên xong lại nhìn về Lâm Diệp: "Bẫy gì kia chứ?"

Tư Du chạy đến bên cạnh chờ nghe Lâm Diệp nói.

Còn chưa để cô nói chữ đầu tiên thì điện thoại của Lục Hàn Thuyên trên tủ đầu giường reo lên, anh đưa tay lấy muốn nghe, Lâm Diệp cũng không vội nói.

Chờ khi anh nghe xong điện thoại, Lâm Diệp mới từ từ vẽ ra một kế hoạch cũng không muộn.

Cuộc điện thoại của Lục Hàn Thuyên nghe xong rất nhanh, khi anh quay lại chỉ thấy đôi mày rậm không có biểu tình, thái độ vẫn như cũ, khi đi đến chỗ trả lại điện thoại anh mới từ tốn cất tiếng: "Quân Kỳ nói cậu ta đến, kế hoạch đến đó rồi bàn đi!"

Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp, lại đảo mắt nhìn mọi người một lượt.

Cô không từ chối, gật đầu nghe theo.

Tư Du và Dục Minh đi đến sofa ngồi nghỉ, thả mình xuống một cách thoải mái, Tư Du vô thức thở dài một tiếng nghe rất mệt mỏi.

Lâm Diệp gọi nhân viên lễ tân mang ít hoa quả cùng đồ ăn nhẹ cho mọi người có gì đó bỏ vào miệng.

Khi Quân Kỳ đến vừa vặn đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, Lục Hàn Thuyên ra đón Quân Kỳ, còn Lâm Diệp, Tư Du và Dục Minh vẫn ngồi ở trên ghế sofa, chờ đợi.

Câu đầu tiên Quân Kỳ hỏi là về Lâm Diệp: "Nghe nói Lâm Diệp bị dị ứng, sáng nay vừa nhập viện!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Tình hình trước mắt đã tốt rồi! Vào ngồi đi!"

Quân Kỳ không khách sáo bước vào phòng, ghế sofa hướng ra ngoài cửa sổ sát sàn, nhìn được cảnh đêm, Lâm Diệp ngồi không xoay đầu lại trực tiếp hướng đến người đang bước vào.

"Giáo sư Lâm!" Quân Kỳ khách sáo gọi một tiếng.

Lâm Diệp gật nhẹ đầu, không đáp lời.

Ánh nhìn của hắn hướng về cô mang theo ý tứ xâu xa, còn bên trong chứa đựng cái gì Lâm Diệp không rõ.

Lục Hàn Thuyên đứng bên canh Quân Kỳ, khí sắc ưu tú hiện rõ, sự nghiêm khắc của anh còn dày hơn Quân Kỳ, Lâm Diệp không hiểu tại sao khi cô nhìn Quân Kỳ, tâm trí cô có chút bị đe dọa.

Khi người đàn ông ngồi xuống ghế, Lục Hàn Thuyên cũng đi đến chỗ Lâm Diệp ngồi xuống.

Anh vươn tay lấy cho cô miếng bánh ngọt, Lâm Diệp không từ chối. Cẩn thận nếm bánh ngọt, nghe những người đàn ông nói chuyện với nhau.

"Cậu đến giờ này, chắc là muốn hỏi vụ án!"

Việc Lâm Diệp nhập viện, người không có mặt như Quân Kỳ cũng biết thì chuyện phát hiện ra nội tạng của nạn nhân mới, Quân Kỳ không thể không biết.

Người đàn ông được hỏi gật nhẹ đầu: "Tình hình chung thế nào? Cần gì chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ!"

Lục Hàn Thuyên thành thật: "Đội cảnh sát cũng không thiếu người!"

"Nhưng tôi là một phần của vụ án! Cậu không thể vì vậy mà gạt chúng tôi ra sau!" Quân Kỳ không thích cách nói của Lục Hàn Thuyên.

Anh không giận, ngược lại còn cười: "Trước mắt, hung thủ là ai thì không có chút dấu vết, chỉ biết hắn có hứng thú với nạn nhân nữ, những cô gái này đều phải từ những huyện, xã khác vào Đông Xã tìm việc, mà công việc đầu tiên chính là quán bar Thần Quang của cậu!"

Quân Kỳ gật đầu: "Thế tôi sẽ tăng cường kiểm tra Thần Quang!"

"Cái đó thì không cần, làm thế lại 'bứt dây động rừng', cứ để mọi thứ tự nhiên như cũ như thể chúng ta chẳng biết gì là được!" Lâm Diệp buột miệng nói một câu.

Quân Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, bên trong có gì đó như hứng thú chiêm ngưỡng, Lâm Diệp không muốn để tâm quá nhiều bởi vì người đàn ông họ Quân này quá nguy hiểm, cũng có quá nhiều bí mật.

"Vậy cô giải thích thế nào vệ nạn nhân nam kia?" Quân Kỳ hắt ánh mắt phán xét về phía Lâm Diệp.

Lâm Diệp bình thản, trả đĩa bánh ngọt ăn dở xuống bàn, đưa tay lấy tách trà của mình: "Nói dễ hiểu thì chính là sự cố phát sinh, nói đúng là bịt miệng!"

"Làm sao cô biết được? Không có lý do gì có thể nhận ra, nạn nhân nam kia và hung thủ có quen biết!"

"Vậy thì anh cứ chờ đi, tôi tìm được hung thủ, lấy xong khẩu cung sẽ đưa cho anh xem!" Lâm Diệp khiêu khích ánh mắt, hướng đến Quân Kỳ bằng sự đối chấp.

Lục Hàn Thuyên có thể nhìn ra được Lâm Diệp không thích Quân Kỳ, dù là chỗ bạn bè của anh nhưng Lâm Diệp luôn tỏ ra chán ghét người đàn ông, gần như đối với Quân Kỳ sinh ra một loại tính cách chống đối.

Quân Kỳ không hiểu tại sao cô gái lại bắt bẻ đúng sai với hắn, có thể là do lần đầu tiên gặp mặt cô không có cảm tình với hắn.

Trong phòng như có hai luồng không khí chống đối nhau, một bên nóng một bên lạnh khiến mọi người cũng bất an.

Lục Hàn Thuyên đưa tay lau nhẹ khóe môi Lâm Diệp, cô đưa mắt nhìn anh, anh chỉ cười cười chứ không nói.

Sự lúng túng cũng vì vậy mà được xua tan, Dục Minh mời Quân Kỳ uống trà, hắn từ chối.

Lâm Diệp mỉa mai: "Sợ trà của tôi có độc sao? Đại tá Quân cũng không phải thân phận bình thường, chê trà của tôi thì cũng dễ hiểu!"

"Trà của cô sao?" Quân Kỳ tự hỏi xong, khóe môi không khỏi giật giật mấy cái.

Lâm Diệp gật đầu: "Trà này, là tôi đích thân chuẩn bị cho anh!"

Quân Kỳ gật đầu, miễn cưỡng cầm tách trà lên uống một ngụm, khi bỏ tách trà xuống hắn mới chống tay đứng dậy: "Được rồi! Tôi về trước đây, có chuyện gì muốn giúp đỡ phía các cậu cứ thông báo một tiếng!"

"Không tiễn!" Lâm Diệp tỏ ra vui mừng.

"Tôi tiễn cậu!" Lục Hàn Thuyên bước theo.

Đi ra mở cửa để tiễn Quân Kỳ, Lục Hàn Thuyên đứng ở ngoài hành lang gượng gạo mỉm cười 'xin lỗi' người bạn.

"Xin lỗi! Lâm Diệp tính cách rất khác thường!"

Quân Kỳ 'hừ' một tiếng: "Quen biết cậu lâu vậy rồi, lần đầu tiên phát hiện cậu vì một người phụ nữ mà hạ mình!"

Lục Hàn Thuyên chỉ cười không nói, Quân Kỳ cũng chẳng còn lời nào bình phẩm.

Dù sao, Lâm Diệp là bạn gái của Lục Hàn Thuyên, có ý kiến cũng chẳng đến phiên hắn ý kiến.

"Xong vụ này, tôi phải về Mỹ! Sau này, chắc sẽ không có dịp gặp lại!" Quân Kỳ vỗ vai Lục Hàn Thuyên.

Anh gật đầu: "Vậy xem như, lần này là lần hợp tác cuối cùng vậy!"

"Cậu cũng nên nói rõ với Lâm Diệp về tôi đi, cậu cũng thấy cô ấy rõ ràng không để tôi vào mắt!" Quân Kỳ kiện cáo với Lục Hàn Thuyên.

Đúng là cô gái Lâm Diệp này ghét hắn, còn ghét đến tận xương, thái độ vừa hách dịch vừa chống đối.

Vẻ mặt của cô giống như hận không thể đem hắn nhốt vào tù.

Lục Hàn Thuyên cười: "Cậu cũng sợ sao?"

Quân Kỳ lườm nguýt: "Sợ cô ấy vạch trần tôi thôi!"

"Chức vụ đại tá này hình như làm không ổn mấy!" Lục Hàn Thuyên trêu chọc.

Quân Kỳ thở dài: "Không nói nữa! Còn nói nữa sẽ bị ám ảnh chết mất!"

Lục Hàn Thuyên nói thêm mấy câu với Quân Kỳ thì hắn rời khỏi, anh lại quay trở về phòng.

Công việc xong xuôi, tính toán của Lâm Diệp cũng đã lên kế hoạch, cho mọi người nghỉ ngơi xong ngày mai đến Sở cảnh sát sẽ tiến hành giăng bẫy bắt hung thủ.

Lần này phải nhờ vào đội người của Lễ Chí Bình, nếu được Lâm Hề cũng nên kéo vào một chút để cô ta biết rằng làm cảnh sát muốn ngồi ở trên cao cũng không hề dễ dàng.

Tư Du giúp Lâm Diệp dọn dẹp giấy tờ sau đó mới về phòng, Lâm Diệp nhìn hồ sơ, lại chỉ biết thở dài bất lực.

Cả ngày bận rộn, lại còn nhập viện Lâm Diệp cũng quên mất gọi cho Lâm Hạo hỏi qua tình hình của cậu, Lục Hàn Thuyên thấy cô gái nhỏ thở dài, anh mới đi đến.

"Bình thường em cũng không thở dài như vậy!"

Lâm Diệp xoa mi tâm, thái dương có chút đau nhói: "Anh nói vụ án này khi nào thì xong? Sáng nay Lâm Hạo gọi điện cho em, nói sẽ đến nhà chúng ta sống vài hôm chờ khi chân khỏi, thằng nhóc đó chẳng hiểu thế nào lại bị tai nạn."

"Em đồng ý rồi?" Lục Hàn Thuyên cười.

Lâm Diệp bất lực gật đầu: "Đồng ý rồi! Em mà không đồng ý, anh nói Lâm Hạo về nhà xong, ngày mai còn có thể đi làm không?"

Lục Hàn Thuyên tiến đến ôm cô gái, anh cười trầm thấp: "Cũng là em thương Lâm Hạo nhất!"

Lâm Diệp tựa vào ngực anh, hai bàn tay nắm lấy hai bàn tay anh, vòng tay lớn cuộn cô gói vào trong lòng.

"Em mệt quá! Muốn đi ngủ!" Lâm Diệp than nhẹ một câu.

Lục Hàn Thuyên liền đưa cho cô đến bên giường, khi hai người đã nằm trên giường Lâm Diệp vừa nhắm mắt cọ người vào anh, chưa đầy năm giây đã ngủ thiếp đi.

Nhịp thở cô phả vào ngực anh, đều đều ấm áp khiến Lục Hàn Thuyên yên tâm. Anh thấy cô ngủ rồi mới lồm cồm bò dậy, mở tủ đầu giường lấy thuốc bôi, đem chăn trên người Lâm Diệp kéo ra.

Nâng cánh tay nhỏ vẫn còn dấu vết như muỗi đốt của cô lên, Lục Hàn Thuyên chấm ít thuốc bôi dị ứng, thoa nhẹ lên tay cô.

Ban ngày bận rộn không có thời gian, đến đêm cũng không thể mặc kệ mà đi ngủ.

***

'Cốc... Cốc... Cốc...'

Tiếng gõ cửa phòng khiến hai người bên trong giật mình, Lâm Hề ở trên người Lễ Cảnh Bình nhảy xuống đứng nghiêm chỉnh trên đất, loay hoay chỉnh lại trang phục.

Lễ Cảnh Bình hắng giọng, nghiêm túc cao giọng: "Có chuyện gì?"

Bên ngoài, cấp dưới kính cẩn thông báo: "Cục trưởng! Đội trưởng Lục muốn họp khẩn, phiền ngài và phó cục trưởng cũng đến nghe!"

Lễ Cảnh Bình "ừ" một tiếng, sau đó cấp dưới nhanh chóng rời đi. Lâm Hề nghe bên ngoài không có ai nữa mới thở phào một hơi, lại lon ton chạy đến chỗ Lễ Chí Bình, bực bội trách móc.

Cấp dưới lui đi nhưng vẫn không khỏi không nghi hoặc, giờ này vẫn còn sớm mà cục trưởng lại khóa cửa phòng còn kéo rèm cửa, bên trong không biết làm gì nhưng lại giận dữ khi cậu ta gõ cửa.

Lúc Lễ Chí Bình cùng Lâm Hề đến phòng họp lớn, mọi người đã đâu vào đấy chờ nghe báo cáo, còn hai chỗ dành cho hai người là còn trống.

Lâm Diệp nhìn biểu hiện trên mặt Lâm Hề, không tỏ thái độ, không vạch trần. Lục Hàn Thuyên nhìn Lễ Cảnh Bình, cho đến khi hai người họ ngồi vào ghế, anh mới hắng giọng, cằm chai nước uống một ngụm rồi bước lên bục.