Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 73: Diễn kịch



"Theo như cậu nói, những nạn nhân nữ này đều là người của quán bar Thần Quang?"

Lục Hàn Thuyên vừa dứt lời, Ngô Chí liền gật đầu: "Đúng vậy!"

"Quán bar Thần Quang là quán bar nổi tiếng ở Đông Xã, là địa bàn được bảo kê bởi một đám xã hội đen có tiếng, mấy năm nay hoạt động rất được." Thẩm Hoàng ngồi trên ghế, nhìn mọi người một lượt.

Lục Hàn Thuyên gật đầu, xem ra quán bar Thần Quang này phải được 'để mắt' thêm một chút.

Lâm Diệp để ý thấy Thẩm Hoàng rất quan tâm Ngô Chí, lâu lâu còn liếc xem sắc mặt Ngô Chí, cả việc anh ta chịu theo Dục Minh đến điều tra vụ án cũng đã phần nào nói lên được, ở Sở cảnh sát này có vài người cũng có trách nhiệm.

Ngô Chí lại quá hiền lành, tuy làm việc thận trọng nhưng tính cách hướng nội, ít nói, lại không hay cười.

Thẩm Hoàng thì khác, năng nổ, nghị lực, nghiêm túc nhưng lâu lâu vẫn có giây phút khiến mọi người không căng thẳng. Có thể xem là người có khả năng thăng tiến nếu chịu phấn đấu.

Tư Du đưa tay sờ cằm, nghi hoặc: "Nhưng lạ là, sau đó chẳng ai biết những nạn nhân đó đi đâu về đâu! Một người đột nhiên biến mất như vậy, chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ!"

Dục Minh gật đầu tán đồng lời nói của Tư Du, theo lẽ thường mà nói những nạn nhân nữ này đều đến Thần Quang làm việc, trong độ tuổi còn trẻ người non dạ thế kia, chỗ dựa duy nhất chắc cũng chỉ có những người 'đầu xỏ' ở Thần Quang.

Sau đó, mấy cô gái đột nhiên nghỉ việc, người của Thần Quang chỉ nói là không rõ, còn chuyện thường xuyên qua lại với vị khách hàng nào lại không nói.

Dù biết là họ kinh doanh quán bar, không tiện nói nhiều với cảnh sát nhưng dù sao cũng là mạng người.

Dưới quyền quản lý của xã hội đen chắc cũng đã có vài lần qua lại với cán bộ ở trên, không có gì khác ngoài một số giao kèo để bản thân Thần Quang có thể kinh doanh yên ổn.

"Nghe nói Thần Quang vừa đổi chủ mới, người phía sau là ai cũng chẳng ai biết. Nhưng từ sau khi người đó nhận lại Thần Quang, chuyện để phục vụ nữ bị trêu chọc là không có!" Thẩm Hoàng nói, nhìn Lục Hàn Thuyên bằng cái nhìn tự tin.

Thông tin mà Thẩm Hoàng có được rất nhiều, gần như là không thiếu thứ gì.

Lâm Diệp cả quá trình đều không nói gì, cô cẩn thận ghi chép vào điện thoại, soạn một ít tin nhắn ngắn gọn gửi cho Tiểu Bạch.

"Có thể nói, chủ của Thần Quang rất xem trọng các cô gái! Vậy..." Dục Minh nhìn Lâm Diệp.

Lâm Diệp tựa lưng vào ghế, đem điện thoại đặt lên bàn: "Có thể lý thuyết của tôi sai!"

Cô từng đưa ra giả thuyết, hung thủ là người hận phụ nữ, không tôn trọng các cô gái cho nên vừa xem họ là công cụ tình dục vừa xem họ là thức ăn.

Dục Minh không ngờ Lâm Diệp sẽ nói thế, nhưng cũng đâu có chắc được hung thủ là chủ quán bar Thần Quang, đây chỉ là điểm loại trừ.

"Không đúng! Có thể là thủ thuật che mắt!" Thẩm Hoàng kêu lên.

Lâm Diệp cười: "Cậu đúng!"

Tư Du cười cười: "Chị Tiểu Diệp! Chị thật biết trêu người ta!"

Lâm Diệp nhàn nhã gõ ngón tay lên bàn, kéo trong xấp ảnh chụp hiện trường ra một vài tấm: "Hung thủ khéo léo đến mức cho chúng ta một ngõ cụt, bây giờ đi đường nào cũng không đúng hoàn toàn. Cho nên, mọi người đừng vội, cứ bình tĩnh trước đã!"

Mấy người chụp lại nhìn hình hiện trường mà Lâm Diệp đưa ra, cẩn thận quan sát một lúc.

Dục Minh bất lực ngồi xuống ghế: "Chị muốn chúng tôi xem cái gì?"

Tư Du cũng lắc đầu: "Chỉ là đất với đất thôi ạ!"

Thẩm Hoàng nhìn Ngô Chí: "Cậu thấy gì?"

Ngô Chí: "Không thấy gì cả!"

Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp, cô gái nhỏ đầy mưu mô đang nhìn anh. Cô biết Lục Hàn Thuyên nhạy bén đã nhìn ra ý đồ của cô, chỉ là anh không chịu nói.

Lâm Diệp cười ngọt ngào, nhướng mắt với đội trưởng Lục: "Đội trưởng Lục, còn mỗi anh thôi! Đừng bảo anh cũng không thấy!"

Lục Hàn Thuyên mặt mũi nghiêm túc, sự khắc nghiệt đó mọi người đã cảm nhận được, chỉ có Lâm Diệp hiểu rõ ẩn sâu gương mặt lạnh nhưng không lạnh đó là dáng vẻ dịu dàng đến mức mất liêm sỉ.

Cô gái nhỏ cố ý khiêu khích, Lục Hàn Thuyên lấy hết xấp ảnh Lâm Diệp đã đặt ra trên bàn, anh thẳng người đi đến bảng trắng ghi chú, vươn tay lấy ghim cố định, ghim tấm ảnh đầu tiên lên.

"Đây là hiện trường đầu tiên!"

Anh nói, lại vươn tay lấy một cái ghim cố định, ghim bức ảnh thứ hai.

"Đây là hiện trường thứ hai!"

Cho đến khi anh ghim hết lần lượt mấy tấm ảnh lên trên bảng trắng, rút cây bút lông đỏ vẽ một đường nối những nghi điểm với nhau.

"Từ hiện trường thứ nhất sang hiện trường thứ hai vừa đúng một con đường. Từ hiện trường thứ hai đến hiện trường thứ ba vừa đúng một con đường..."

Những dấu mực đỏ cứ thế mà hiện lên trên bảng trắng, Lục Hàn Thuyên vẽ xong cũng vừa vặn tạo thành một hình chữ thập.

Năm nạn nhân ở đúng năm vị trí mà anh chấm tại giao điểm của hai tuyến đường và ở điểm kết thúc mỗi đầu của chữ thập.

Lục Hàn Thuyên chú thích vào từng điểm, khi anh viết xong, Tư Du kêu lên một tiếng.

"Bốn nạn nhân nữ ở xung quanh, một nạn nhân nam ở giữa?"

Lâm Diệp cười, thấy mọi người đã hiểu ra ý mình, cô cũng không vội giải thích.

Lục Hàn Thuyên nói: "Hung thủ đang thực hiện một nghi thức, chữ thập này tượng trưng cho điều gì, chắc mọi người cũng rõ."

Thẩm Hoàng gật gù nhận ra nội tình bên trong, bọn họ xem nhiều lần như vậy lại không có nhận xét gì, rốt cuộc là Lục Hàn Thuyên nhìn bằng cách nào kia chứ.

"Cứu rỗi chăng?" Ngô Chí tỏ ý kiến.

Thẩm Hoàng trầm tư, đưa tay sờ cằm: "E là không tránh khỏi!"

Lục Hàn Thuyên quay trở lại chỗ ngồi, lúc anh kéo ghế còn cố ý lườm Lâm Diệp: "Giáo sư Lâm! Không biết anh nói có sai không?"

Lâm Diệp cười cười: "Đội trưởng Lục đúng là có tài năng thiên bẩm. Chuyện em muốn nói, anh đều nói rõ cả!"

Hai cái người này, đang định chơi trò gì vậy?

Tư Du nhìn Dục Minh, ý cười trong đôi mắt lan rộng. Chỉ có Ngô Chí và Thẩm Hoàng là không hiểu, nhìn hai người Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp cứ như có thù với nhau từ đời nào không bằng.

Mấy người trao đổi thêm vài câu, đến khi không biết làm gì nữa.

Lục Hàn Thuyên mới đứng lên, anh lấy áo khoác mắc sau lưng ghế: "Chúng ta đến Thần Quang một chuyến, chỉ được dò la không được manh động!"

Thẩm Hoàng và Ngô Chí đứng bật dậy: "Chúng tôi cũng đi!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Cùng nhau đi. Tư Du, Dục Minh, hai người cùng họ đi một xe. Tôi sẽ đi cùng Lâm Diệp!"

Rõ là không thích nhau, lại đi cùng nhau? Thẩm Hoàng nhìn Ngô Chí, câu hỏi to đùng trong đôi mắt đối phương chỉ đổi lại là sự lắc đầu khó hiểu.

Quán bar Thần Quang nằm trong con hẻm nhỏ, không thể lái xe vào chỉ còn cách xuống xe đi bộ.

Nhóm Dục Minh đến nơi nhưng hai người Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên vẫn chưa đến.

Tư Du bảo họ vào trong trước, tìm chỗ nào ngồi chờ mệnh lệnh của đội trưởng.

Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp đến sau, thái độ lại không mấy hợp tác.

Xe anh dừng sau xe Dục Minh, Lâm Diệp còn chưa chịu xuống xe, mệt mỏi tựa vào lưng ghế.

"Em cảm thấy vụ án này thật nhàm chán!"

Lục Hàn Thuyên đưa tay véo chớp mũi nhỏ của cô, anh nghiêm khắc: "Là do em chẳng chịu trổ tài đấy!"

Cô gái nhỏ biểu cảm không vui, lười biếng đến độ chẳng thèm xuống xe. Lục Hàn Thuyên lắc đầu ngao ngán, anh cởi dây an toàn cho cô, đem Lâm Diệp kéo qua người mình.

Đặt cô ngồi lên đùi, Lâm Diệp lại nũng nịu như con mèo, "Anh định làm gì em đây!"

"Buổi trưa em ăn ít như vậy, có phải cảm thấy đói không?"

"Không đói lắm, anh đói hả?" Lâm Diệp chớp đôi mắt đẹp, mi mắt cong vút lay lay như cô bướm đang vỗ cánh.

Lục Hàn Thuyên bị mê hoặc, anh ôm eo cô gái nhỏ kéo sát cô vào người anh, mùi hương của cô thỏa lấp khoang xe, hít sâu một hơi lòng ngực anh chứa đầy hương thơm ngọt ngào của cô.

Hai cánh tay nhỏ đưa lên vòng qua ôm lấy cổ Lục Hàn Thuyên, ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô vẽ vời sau gáy anh.

Lâm Diệp đưa mắt nhìn ra sau xe, nhìn thấy một người đàn ông trên hai tay xăm kín những hình quỷ dị, nét mặt hung tợn đáng sợ.

Cô kề môi đến bên tai Lục Hàn Thuyên, nhỏ giọng: "Nhìn kính chiếu hậu! Giả vờ âu yếm em đi!"

Lục Hàn Thuyên đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, đúng là có người đang đến.

Người đàn ông đó trên dưới đều quần áo màu đen, ăn mặc không sang trọng mà còn rất đỗi bình thường, tóc ngắn hớt gọn.

Lục Hàn Thuyên ghé vào tai Lâm Diệp, nhỏ giọng trả lời cô: "Giả vờ thế nào đây? Rõ ràng, người đẹp đây câu dẫn anh!"

"Á... Hàn Thuyên!"

Lâm Diệp bất ngờ vì bị người đàn ông lật ngược xuống ghế lái, anh đè ở trên nhanh tay cởi hai cúc áo của cô ra.

Khi áo lót màu trắng bên trong lộ ra, Lục Hàn Thuyên không chần chừ mà cúi đầu hôn xuống, anh rất tham lam mà hôn lên vùng da căng tròn của Lâm Diệp.

Cô chỉ bảo giả vờ, anh lại biến mọi thứ quá chân thật. Môi anh chạm lên thịt mềm, ấm áp nóng bỏng kì lạ, Lâm Diệp không nhịn được mà kêu ra tiếng.

Lục Hàn Thuyên ngẩng đầu nhìn lên, xấu xa hỏi cô: "Em thích hả?"

Lâm Diệp bật cười, vừa yêu kiều kêu lên vừa giả vờ từ chối: "Đừng mà... Ông chủ Lục, anh đừng làm thế... Ưm... Em không được!"

Lục Hàn Thuyên nghe cô gái dưới thân mình kêu quá câu dẫn, chỉ hận không thể cắn chết cô.

Cơ thể cô gái rất thơm, nước hoa mùi hương tinh xảo, ngọt dịu không nồng, da thịt người con gái lại trắng hồng không rõ, nếm vào miệng cảm giác mềm như miếng bông kem.

Đây có thể nói là dáng vẻ nguy hiểm câu dẫn nhất của Lâm Diệp, bình thường anh ở cùng cô cũng chẳng nhìn thấy được cô gái nhỏ phóng đãng thế này.

Để trút giận anh gậm lấy cần cổ nhỏ nhắn của Lâm Diệp cắn một cái: "Dám câu dẫn anh!"

"Hàn… Hàn Thuyên…"

Lục Hàn Thuyên muốn đỏ hết cả mắt, cô gái này của anh diễn cũng đạt lắm rồi đấy!

Lâm Diệp đánh mấy cái vào lưng Lục Hàn Thuyên, ra hiệu cho anh đối tượng đã đến.

Lục Hàn Thuyên vẫn vùi vào khe rãnh lộ ra của Lâm Diệp, anh gục đầu vào trong không có ý định thoát ra. Cảm nhận anh hôn mình không ngừng nghỉ, đỉnh đầu qua lại trước mắt cô, Lâm Diệp đỏ ửng hai má.

'Cốc... Cốc... Cốc...'

Tiếng gõ cửa kính khiến Lâm Diệp giật mình, cô vươn chân ấn nút hạ cửa kính để có thể nói chuyện với người bên ngoài.

Gả đàn ông nhìn thấy cảnh trước mặt, không những không quay đi lại còn cực kỳ nghiêm túc.

Cảnh tượng Lục Hàn Thuyên vùi vào ngực Lâm Diệp, áo của cô xộc xệch bị kéo xuống lộ ra một bên vai trần, tóc cũng có chút rối, chân váy thì bị kéo lên hiện rõ ra khoảng đùi non trắng mịn.

Mà tay Lục Hàn Thuyên, đang mò ở dưới đùi cô đi dần vào đến mông.

Người đàn ông xăm mình nhìn Lâm Diệp, chỉ tay ra sau: "Tiếp khách thì đến khách sạn, ở đây không tiện làm việc!"

Lâm Diệp bĩu môi, nũng nịu đẩy đẩy Lục Hàn Thuyên: "Ông chủ Lục, anh nói xem phải làm sao đây!"

Lục Hàn Thuyên lúc này mới ngẩng mặt lên từ khe rãnh mê người của Lâm Diệp, anh còn cố tình liếm môi, không ngại ngùng còn vươn tới hôn lên môi cô, cắn một ngụm như trừng phạt.

"Anh xấu tính quá đi!" Lâm Diệp diễn thật giống... một cô gái làm 'ngành'.

Lục Hàn Thuyên đối với người đẹp, trước sau dịu dàng, khi anh quay đầu nhìn đến gả đàn ông ở ngoài cửa anh đột nhiên mặt lạnh nghiêm khắc, khí thế áp đảo đối phương.

Vẻ mặt bị phá hỏng chuyện tốt của anh khiến gả đàn ông kia chột dạ, đúng là có lúc sự lạnh lùng của Lục Hàn Thuyên cũng có chút hữu dụng.

"Chuyện gì?" Giọng anh mang theo sự tức giận, rõ ràng là bất mãn với câu nói của tên xăm mình vừa nói ra.

Đánh giá từ trên xuống hắn ta cũng chỉ là một tên lính trong đám xã hội đen, chắc là người chịu trách nhiệm điều động, nhắc nhở mấy cô gái phục vụ quán bar.

"Tiên sinh! Phiền anh đổi địa điểm hành sự! Ở đây, không được tiện!" Gả kia dịu giọng, không dám lớn tiếng như khi nói chuyện với Lâm Diệp.

Lục Hàn Thuyên chỉnh lại áo sơ mi, cố tình gây khó dễ.

Lâm Diệp kéo lại áo váy, lúc cài cúc áo còn cố tình kéo kéo áo lót, dáng vẻ lẳng lơ đến nổi gả kia cũng phải nuốt nước bọt.

Trời sinh xinh đẹp chính là để tiện cho những việc giả mạo thế này, Lục Hàn Thuyên phát hiện cô gái của mình bị đàn ông khác để ý bằng ánh mắt hèn hạ, không nhịn được mà hắng giọng.

"Tôi cứ thích ở đây thì làm sao?"

"Tiên sinh, ngài như vậy thật sự làm khó tôi! Ở đây không được giải quyết, chẳng may bị bắt gặp không phải là thiệt thòi cho ngài sao?"

Mấy câu này càng nói đối phương càng không nghe lọt tai, Lục Hàn Thuyên 'hừ' lạnh: "Ở đây không được thì ở đâu được? Cậu thử hứng lên xem thì nhịn nổi không."

"Tiên sinh... Xin lỗi, nhưng chúng tôi có thể sắp xếp phòng nghỉ cho ngài."

Lục Hàn Thuyên nhíu mày, tỏ ra quyền lực: "Có xa không?"

Gả kia lắc đầu, rối rít nói: "Không xa, không xa! Ngài vào trong. Đi thẳng, liên hệ quản lý là được!"

"Vậy sao?"

Gả xăm mình thấy thái độ anh hòa hoãn, nghĩ thầm chắc cũng qua được kiếp nạn.

Lục Hàn Thuyên liếc nhìn Lâm Diệp, cô đang thoa son môi, còn đang chỉnh lại tóc tai.

"Người đẹp! Em thấy thế nào?" Lục Hàn Thuyên kéo cằm nhỏ của cô, cưng chiều hết ý.

Lâm Diệp chu chu môi nhỏ, lẳng lơ phẩy tay, yểu điệu nắm lấy cổ áo Lục Hàn Thuyên: "Vậy... Anh phải trả thêm tiền cho người ta! Vốn dĩ không cần đi, bây giờ lại bắt phải đi, mỏi chân, em không chịu nổi!"

"Tiểu tổ tông ơi! Anh sẽ trả thêm, gấp ba lần, em thấy thế nào?"

Lâm Diệp cười ngọt, nụ cười đến mê hoặc chúng sinh. Lục Hàn Thuyên cũng không dám tin, Lâm Diệp trong dáng vẻ này lại khiến người ta đứng ngồi không yên như vậy.

"Ây da! Là anh nói đấy nhé!"

"Anh hứa! Em đồng ý không?"

"Giá này có hơi thấp, nhưng do ông chủ Lục đẹp trai, nên em niệm tình đấy nhé!"

Gả đàn ông bên ngoài nhìn cô với ánh mắt có chút khinh bỉ, nghĩ thầm Lâm Diệp vốn dĩ là 'gà' vậy mà còn giả vờ thanh cao, cũng có thể đã qua mấy tay đàn ông khác.

Nhìn Lục Hàn Thuyên cưng chiều cô hết ý, lại cho rằng anh là tên ngốc. Được cái mã đẹp trai giàu có, lại ngu đến mức bị gái dắt mũi.

Lâm Diệp đọc được loại biểu cảm này, cô cười cười. Lục Hàn Thuyên tức giận với gả xăm mình: "Đỗ xe ở đây được chứ?"

Gả ta gật đầu, không nói dám 'không được'.

Chờ đến khi Lục Hàn Thuyên bá vai Lâm Diệp đi vào cửa như cặp tình nhân, gả xăm mình mới rút điện thoại gọi một cuộc.

"Có khách mới đến, trông dáng vẻ rất quyền lực, chăm sóc đặc biệt một chút. Thông báo với đại ca, cô gái bên cạnh rất xinh đẹp, chưa từng thấy qua."

Thiên Bình

AC nhà cũng diễn quá cơ, TG nợ 2 người 1 giải Oscar