Âm Hôn Điên Nữ

Chương 38: Bị ám



"Chuyện này... là sao?"

Tôi xót xa nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Xảo Xảo, bất chấp bản thân mình cũng đang bệnh tật đau đớn, tôi lùng sục khắp phòng, tìm được một con dao gọt hoa quả, lao đến túm lấy một con rắn, chém phăng nó đi.

Con rắn rụng ra, nhưng chỉ vài giây sau nó lại tự động nối liền vết chém như chưa hề có chuyện gì xảy ra hết.

Tôi quỳ sụp xuống sàn bất lực.

"Hắn là một tên đạo sĩ chuyên luyện ngải từ các bộ phận cơ thể người, đạo của hắn là tà đạo, nhờ tiếp xúc với ta mà hắn đã biết được chuyện của nhà họ Tô."

"Mảnh đất nhà họ Tô là nơi tụ tập nhiều oan hồn chướng khí, thích hợp cho hắn tu luyện."

Tôi ngẩng mặt lên, nghe Tô Xảo Xảo nói, trong phút chốc đã ngờ ngợ ra.

Nói vậy là hắn đã trốn về quê nhà tôi, hiện tại đang ở trong căn biệt thự của nhà họ Tô sao?

"Tô Xảo Xảo, cô nhất định phải sống tiếp! Chúng ta nhất định phải bắt được hắn!"

Mắt tôi sáng lên, chỉ cần giết được tên đạo sĩ kia là Tô Xảo Xảo sẽ không bị bùa ngải khống chế nữa!

[...]

Tôi không chờ nổi đến khi khỏi hẳn bệnh, hấp ta hấp tấp chuẩn bị trở về nhà họ Tô, mặc cho cha mẹ tôi ra sức ngăn cản. Lần này trở về chỉ có tôi và Tô Xảo Xảo, tôi biết chuyến này đi sẽ lành ít dữ nhiều, không thể liên lụy đến người nhà tôi được.

Tôi đã đến đồn cảnh sát cung cấp hành tung của tên đạo sĩ, sau đó trở về nhà thu dọn qua loa một ít vật dụng cần thiết. Sau tất cả những chuyện đã qua, điều tôi ân hận nhất chính là con quỷ đầu, từ sau ngày xảy ra vụ án ở trường Thanh Du, tôi không hề có một chút thông tin gì về nó, ít ra nếu nó hiện hồn về trách móc mắng chửi tôi, tôi còn không áy náy như bây giờ. Đằng này một chút tăm hơi cũng không thấy, tôi thật sự rất lo sợ, có khi nào nó đã hồn bay phách tán rồi?



Đêm hôm đó, tôi đi ngủ từ sớm, chuẩn bị sáng mai dậy sớm khởi hành.

Chuyến này đi tôi đã đặt cược cả tính mạng của mình, nên quyết định làm một bữa gọi là chia tay với cha mẹ và em gái. Tôi chỉ nói là có việc gấp cần về quê, không dám nói với họ về sự nguy hiểm sắp tới, nếu không có chết họ cũng sẽ không cho tôi đi.

Vì uống khá nhiều nên tôi lăn ra thiếp đi lúc nào không biết.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi thức dậy vì buồn vệ sinh không chịu nổi, không để ý gì xung quanh, mắt nhắm mắt mở xuống giường đi vệ sinh. Bước ra khỏi phòng, tiếng động lạ trong phòng bếp khiến tôi chú ý. Tôi tỉnh ngủ hẳn, thận trọng bước từng bước về phía phòng bếp.

Là Tô Xảo Xảo, tôi thở phào một hơi, cứ tưởng cái gì, làm tôi hết hồn.

Tô Xảo Xảo đang đứng trước tủ lạnh, lấy ra một ít hoa quả, trên tay cầm con dao, chăm chú gọt hoa quả.

"Nửa đêm rồi, sao không đi ngủ đi?"

Tôi thấy hơi kỳ lạ, mở miệng hỏi.

"Thấy chàng say rượu, gọt hoa quả cho chàng ăn tỉnh ngủ!"

Tô Xảo Xảo cười cười, động tác trên tay nhanh thoăn thoắt.

"Ừm."

Tôi cũng mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Xem ra cô ấy thật sự đã buông bỏ hận thù, an ổn sống tiếp cùng tôi rồi. Tôi đi hướng về phía nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết nỗi buồn xong, tôi mở vòi nước bồn rửa mặt, định bụng rửa mặt cho tỉnh táo hẳn rồi ra ngồi ăn hoa quả nói chuyện với Tô Xảo Xảo, lâu lắm rồi tôi mới thấy cô ấy vui như hôm nay!

Ngẩng mặt lên, tôi suýt chết đứng khi nhìn qua gương, phía sau tôi, một bóng người đang kè sát con dao gọt hoa quả vào cổ tôi, khuôn mặt thờ ơ vô cảm, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ.



"Tô... Tô Xảo Xảo... cô làm cái gì vậy..."

Người kia cười nhếch miệng, đôi mắt càng trợn ngược đáng sợ hơn:

"Tao không phải là Tô Xảo Xảo!"

Tôi giật mình, từng mảng kí ức ùa về trong đầu, đúng là từ khi bước ra khỏi phòng tôi đã không nhìn kĩ trên giường có người nằm ngay không....

Và biểu hiện của Tô Xảo Xảo khi nãy ở phòng bếp cũng rất kỳ lạ!

"Cô... cô là..."

Tô Xảo Nghi! Là cô ta! Khuôn mặt giống y đúc với Tô Xảo Xảo, chỉ có thể là cô ta!

Trước giờ tôi vẫn quen quát mắng nạt nộ Tô Xảo Nghi, vì tính tình cô ta nhát như cáy, lại ít tuổi hơn tôi, nên cho dù cô ta có là một hồn ma tôi cũng chẳng thấy sợ chút nào.

"Tô Xảo Nghi! Cô điên à? Cô đang làm cái trò gì đấy?"

Tô Xảo Nghi ngửa đầu lên trời cười như điên dại, đầu tóc bù xù như tổ quạ, hằn học nói:

"Làm trò gì? Tao muốn giết mày! Tao phải giết mày!"

Tôi chợt thấy sống lưng ớn lạnh, cảm giác có gì đó không đúng, cô ta bị làm sao vậy? Mọi khi cô ta hiền hơn cừu non mà? Tại sao...

Tô Xảo Nghi không để tôi kịp phản ứng, thò tay bóp cổ tôi nhấc bổng lên, con dao dí sát vào yết hầu của tôi, nở nụ cười quỷ dị lạnh gáy.