Âm Dương Quỷ Y

Chương 3: Bia Đá Quái Dị



Ông nội mở ra hòm thuốc, tôi phát hiện bên trong có ngân châm, nhang đèn, giấy vàng, bút lông, chu sa, giây đỏ, tiểu linh đang (chuông nhỏ), thậm chí còn có một cái tiểu lư hương. Mồ hôi tôi tứa ra, những vật này rốt cuộc dùng để khám bệnh hay là bắt quỷ?

Ông duỗi tay vê ra một sợi giây đỏ cùng một cái chuông nhỏ, nhanh chóng dùng giây đỏ xỏ vào thành Lục Lạc Chuông, sau đó thắt một cái nút kì dị. Đầu không có Lục Lạc Chuông thắt ở ngang hông Đại Hùng, đầu còn lại có lục lạc dùng cục gạch nhỏ áp phía trước bia mộ.

Đang lúc ấy, phía xa xa sáng lên vài đốm lửa lập lòe. Tôi liền bị dọa cho giật mình, còn tưởng rằng yêu quái ở đâu xuất hiện. Thật may, tiếng xì xào ầm ĩ đã khiến tôi phần nào an tâm, không khỏi thở phào một cái, dây thần kinh cũng giãn ra, bởi vì đó là tiếng người nói chuyện. Quan trọng hơn là những thanh âm này tôi còn rất quen thuộc.

"Ông nội, có người tới". Tôi la lớn.

Ông ngừng động tác lại, đưa mắt nhìn về phía những cây đuốc kia, lớn giọng hô: "Lão Cam, bên này."

Những cây đuốc kia nghe được tiếng kêu, rối rít chạy tụ hết về bên này. Mấy bóng người lờ mờ cũng càng ngày càng rõ ràng, đều là những người đàn ông trong thôn chúng tôi.

"Ở bên này, nhanh, bên này!"

Tiếng kêu ầm ĩ cùng những bước chân hỗn loạn tới gần, một người đàn ông thân cao một thước tám cường tráng đi nhanh đến bên người chúng tôi, liếc mắt liền thấy Đại Hùng nằm trên đất. Phốc một phát, người kia lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Hùng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, nước ở trong hốc mắt sóng sánh lưng tròng.

Người này chính là cha của Đại Hùng, tên gọi Cam Vân Sơn, tôi gọi Cam Đại Thúc.

"Này, chuyện này là sao thế?". Cam Vân Sơn ngẩng đầu hướng về phía ông nội của tôi hỏi.

Ông nội của tôi lạnh mặt nói: "Không có chuyện gì lớn, chính là bị quỷ mê tâm,rớt hồn. Chờ ta triệu hồi hồn tới liền có thể tốt rồi. Các người tới vừa đúng lúc, giúp ta đỡ nó đứng ngay ngắn. Những người khác tìm cho ta mấy cây cây trúc tới, ta sợ chính mình không giải quyết được mấy cái thứ quỷ này đây!"

Nghe được là bị quỷ mê tâm, tôi nhìn thấy trong ánh mắt mấy người đàn ông đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Hóa ra nam nhân cường tráng đến đâu cũng biết sợ thứ ma quỷ này.

Cam Vân Sơn lau nước mắt, vội vàng đỡ Đại Hùng đứng lên. Vừa mới đứng dậy, thân thể Đại Hùng xụi lơ tựa như bột nhuyễn liền ngã xuống, Cam Vân Sơn vội vàng bắt lại bả vai hắn, dùng hết lực khí toàn thân đem hắn đứng ở nơi đó.

Theo lý thuyết mà nói Đại Hùng cũng mới bảy tuổi, cao đến một thước, nhưng Cam Đại Thúc rõ ràng phải dùng khí lực rất lớn mới đem hắn đứng vững được.

Cũng không biết có phải hay không trên đường chạy đến quá mệt mỏi hay là thế nào, Cam đại thúc trên trán toát ra từng trận mồ hôi, theo gò má đi xuống.

Khắp núi non trùng điệp này chỉ toàn là trúc, mấy vị đại thúc còn lại kia liền rất nhanh chém mấy cây trúc đem tới.

Ông nội tôi chọn ba cái lớn bằng nhau, không sai biệt lắm, chém thành sau khúc cao chừng một người. Mỗi khúc đầu đều được vót nhọn hoắt, một đầu khác dán lên một tờ giấy bùa vàng.

Ông nội đem sáu đoạn cây trúc vây quanh thân thể Đại Hùng, châm vào trong đất, sau đó hướng về phía Cam Vân Sơn nói: "Ta dùng Tỏa hồn trận trấn áp nó thừa hồn phách, cậu buông tay đi!"

Chuyện kỳ quái xuất hiện rồi, vốn dĩ lả lướt nát thành một bãi bột nhuyễn, thân thể Đại Hùng lúc này lại chính mình đứng lại. Chỉ có điều đầu hắn vẫn cúi thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, hai tay rũ đứng ở nơi đó. Trông chả khác gì mấy cái tử thi biết đi lại trong phim kinh dị

Ông nội tôi thấy Đại Hùng đứng lại ngay ngắn liền gật đầu một cái, vén đạo bào lên, không biết từ đâu rút ra một cây đào mộc kiếm. Trong nội tâm tôi vô cùng ngạc nhiên, lão gia tử này đem nó giấu ở đâu đó? Tôi thế nào lại không thấy?

Ông quơ múa một chút cây kiếm gỗ đào, tôi nhìn thấy cả người ông khí chất cũng thay đổi, thật có nhiều chút cốt cách của một người tu tiên đó.

Dưới chân ông đạp mấy thứ gì tôi xem không hiểu. Kế đến lại tiến gần khối bia đá màu đỏ, bước chân không lớn không nhỏ, nhìn như đang đi vòng tròn. Trên thực tế, tận mắt chứng kiến sẽ thấy quy trình giẫm lên một cái đạp một cái, cảm nhận giữa mỗi bước chân như có một nguồn năng lượng phi thường quái dị đang chuyển động.

Khi ông gần đi tới bia đá, hai tay tốc độ múa vẽ khiến cho chúng tôi hoa cả mắt, kết một cái ấn phức tạp. Tôi nhìn thấy Cam Đại Thúc bọn họ cũng rất khẩn trương đứng ở một bên, ánh mắt lộ ra dáng vẻ rất cung kính, không chớp mắt nhìn chằm chằm ông tôi.

Sau khi hai tay kết cái dấu ấn đó, ông đưa thanh kiếm đi phía trước duỗi một cái, hô to: "Thứ ngoan cố kia, còn không mau mau đem chi hồn Cam Thành Hùng đưa ra, chẳng lẽ muốn ta biến ngươi hồn phi phách tán mới chịu cam tâm sao?"

Một tiếng quát to uy thế mười phần, ngay cả Cam Vân Sơn cũng mấy người đại hán kia cũng bị dọa đến giật mình một cái, không chớp mắt nhìn.

Tôi lại thấy theo sau tiếng thét của ông nội, khối bia đá đỏ như màu máu nổi lên từng trận âm phong. Gió thổi trúng phía dưới tấm bia đá, cỏ dại bốn phía lắc lư, không ít lá khô theo âm phong kia vòng vo bay tới không trung.

Viên Lục Lạc Chuông bị ông tôi áp phía trước bia từng đợt vang động, tiếp đến một thứ hài tử dáng dấp giống Đại Hùng từ trong tấm bia đá đi ra. Hắn giống như mười phần khiếp đảm, nhút nhát, sợ hãi nhìn chung quanh, lẻ loi đứng tại bia đá phía trước. Thật giống như một đứa trẻ nhỏ lạc đường không ai giúp.

Tôi nghĩ bụng phải gọi hắn, nhưng lại sợ tùy tiện kêu gọi sẽ khiến ông thêm phiền. Ngẩng đầu nhìn một chút đám người Cam Đại Thúc, lại phát hiện bọn họ căn bản không phát hiện Đại Hùng trước tấm bia đá, chỉ một mực sững sờ nhìn ông nội.

Tôi đột nhiên ý thức được, liệu có phải trừ ông tôi ra, chỉ có một mình tôi nhìn thấy Đại Hùng? Chẳng lẽ đây chính là hồn phách của hắn?

Lúc này ông đột nhiên quơ múa một chút kiếm gỗ đào, quát lên: "Đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau mau trở về?"

Đại Hùng hồn phách tựa hồ run rẩy một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí bắt đầu bước. Hắn từng bước một hướng thân thể của mình đi tới, tôi nhìn thấy sợi dây đỏ bên trên Lục Lạc Chuông cũng theo bước chân hắn một chút xíu di chuyển về phía trước.

Cái đó, Lục Lạc Chuông không phải là nút thắt đã buộc lại sao? Làm sao biết tự mình di động?

Lòng tôi vừa nghi vấn vừa nhìn Đại Hùng từng bước một nhích lại gần thân thể mình, cả người cũng khẩn trương, cảm giác sắp xảy ra chuyện, nhưng lại không biết sẽ phát sinh cái gì. Một bước, hai bước, ba bước...

Đại Hùng hồn phách cách thân thể hắn bất quá chỉ chục bước, nhưng con đường đi tới này thật giống như đi một giờ dài dằng dặc. Khi hắn đi tới được một nửa, trên cái dây đỏ đó, Lục Lạc Chuông đột nhiên rung động một cái rồi ngừng ở chỗ đó. Đại Hùng hồn phách cũng đồng thời ngừng bước chân.

Lòng tôi theo Lục Lạc Chuông kia cũng nghẹn lại.

Tôi nhìn thấy đôi lông mày ông nội nhướn lên, tay cầm kiếm gỗ đào lại giẫm đạp mấy cái giống trước đó, một kiếm điểm ở bia đá kia bên trên, trong miệng lẩm bẩm, một chút chú ngữ tôi cũng không có nghe rõ. Sau đó ông giơ kiếm gỗ đào, chậm rãi từng bước một lui về phía sau, từ từ lùi đến sáu đoạn cây trúc vây quanh trước người Đại Hùng, ở trên đầu hắn nhẹ nhàng gõ xuống.

Ngay lập tức, Đại Hùng hồn phách lại bắt đầu bước. Cố gắng lên! Sắp tới rồi! Không biết rõ sẽ ra sao nhưng trong nội tâm của tôi lại không ngừng cổ vũ cho hắn.

Rốt cuộc, Đại Hùng đi tới sáu đoạn cây trúc bên ngoài kia, chỉ cần tiến thêm một bước, liền có thể tiến vào vòng tròn bao quanh bởi lục căn trúc đó,

Nhưng vào lúc này, khối bia đá màu đỏ đột nhiên phát ra một tiếng vang 'rắc rắc'.

Tôi liền chấn động một chút, vội vàng hướng bia đá kia nhìn qua.