Ám Dục Hoành Lưu

Chương 47: Phiên ngoại 1



Ngày có kết quả thi Đại học, Chu Giai đang ngồi đánh máy nhập đơn hàng trong cửa hàng bách hóa nơi cậu làm việc. Công việc này cậu tự tìm thấy cho mình sau mấy ngày thi Đại học xong. Ban đầu ông chủ thấy cậu là học sinh, chỉ làm hai tháng rồi đi nên không hào hứng muốn tuyển cậu lắm. Nhưng bố của ông chủ là một ông lão nhìn qua khoảng hơn bảy mươi tuổi, lúc Chu Giai sắp đi thì đã gọi cậu lại.

Sau khi trò chuyện một lúc, ông lão nghe Chu Giai nói mình vừa thi Đại học xong nên muốn làm việc kiếm chút tiền học phí, ôi chao một tiếng, giơ ngón tay cái với cậu rồi nói với con trai mình: "Trông cháu nó còn nhỏ đã hiểu chuyện, bây giờ trẻ con ngoan ngoãn lại chịu khó không nhiều đâu. Anh cứ để nó làm thử trước, sau này tìm người mới cũng chỉ chậm vài ngày thôi."

Chu Giai thấy ông lão ra mặt cho mình, ánh mắt cậu sáng ngời. Cậu ngẩng đầu nhìn ông chủ, mỉm cười đầy hi vọng.

Ông chủ cũng nể mặt mũi cha mình, cười hỏi Chu Giai vài vấn đề, sau đó đồng ý để cậu thử việc.

Kết quả sau khi thử việc, Chu Giai làm một mạch đến tận hôm nay.

Khi điện thoại di động reo, Chu Giai chỉ tranh thủ nhấn phím trả lời, sau đó để chế độ loa ngoài, tiếp tục đọc số liệu vận chuyển trên đơn hàng.

Ba Chu Giai nghe tiếng gõ phím cạch cạch liên hồi, ho khan một tiếng, ngay sau đó không nhịn được cười, mở miệng hỏi Chu Giai: "Con trai, con muốn gì nào? Điện thoại mới hay máy tính mới? Ba mua cho con!"

Đánh xong một nhóm số liệu, tầm mắt Chu Giai mới nhất thời chuyển hướng xuống ngày tháng ở góc phải bên dưới của màn hình máy tính, kết hợp với niềm vui sướng trong lời nói của ba cậu, mãi cậu mới nhận ra hôm nay là ngày có kết quả thi Đại học.

Nói thế nào nhỉ? Chính cậu cũng quên béng mất.

Chu Giai cầm điện thoại lên tắt loa ngoài, vẫn có phần căng thẳng hỏi ba cậu: "Ba ơi, ba tra điểm thay con rồi ạ? Bao nhiêu điểm?"

Chu Giai thi xong liền cất phiếu báo thi vào trong ngăn kéo tủ ti vi nhà cậu, ba mẹ cậu đều biết. Chu Giai cũng không trách ba cậu tự thay cậu tra điểm, cũng phải ba đến bốn tiếng nữa cậu mới về được.

Ba Chu Giai vui mừng bật cười, vô cùng tự hào nói: "Cao hơn điểm chuẩn 31 điểm!"

Chu Giai sửng sốt, điểm số này...quả nhiên giống như cậu mong đợi, vượt xa phát huy bình thường.

"Con trai, ba mừng cho con!" Tiếng ba Chu Giai cười không dứt, ông hỏi: "Sao nào? Có gì muốn mua không, cứ nói với ba, ba sẽ mua cho con."

Chu Giai gãi mũi, dụi đôi mắt cay cay âm thầm thở dài, khẽ cười nói: "Không cần đâu ba, con...con cũng không thiếu gì cả."

Đúng là cậu chẳng thiếu gì, thế nhưng vẫn muốn kiếm tiền, muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền.

Nhưng chuyện kiếm tiền thì không hề dễ dàng.

Sắp đến năm giờ chiều, Hà Dã đạp xe đạp xuất hiện trước cửa hàng bách hóa. Chu Giai vừa ngoảnh đầu qua đã nhìn thấy hắn, không kịp chờ máy tính tắt hẳn đã thu dọn đơn hàng và sổ sách cất vào trong ngăn kéo, xách balo lên rời đi.

Ba nhân viên bán hàng trong cửa hàng đều là những chị gái lớn hơn Chu Giai và Hà Dã vài tuổi, khi nhìn thấy Hà Dã xuất hiện, ba người bọn họ đồng loạt ngó vào trong nhìn. Chu Giai đứng dậy, nhìn thấy gương mặt vui tươi của các cô thì có phần ngượng ngùng, cậu mỉm cười nói với bọn họ như mọi khi: "Bạn em đến đón em, em về trước nhé. Bái bai, ngày mai gặp."

"Được được, ngày mai gặp."

"Đi đường cẩn thận."

"Bye."

Lúc bước nhanh ngang qua trước mặt bọn họ, có lúc Chu Giai đã nghĩ, có phải quan hệ giữa cậu và Hà Dã bị các cô nhìn ra rồi không? Nếu không tại sao nụ cười trên gương mặt ba chị ấy lại cứ...mập mờ thế chứ?!

Cậu ngồi lên yên sau xe đạp, giơ tay chọc chọc vào eo Hà Dã, ép thấp giọng xuống: "Đi mau. Đúng lúc không có ai, anh đạp nhanh lên, lúc quẹo cua nhớ giảm tốc độ."

Hà Dã xoay người nhìn cậu, nghe theo lời cậu đạp xe đi, nhịn cười hỏi: "Em viết sai sổ sách à? Sao gấp gáp thế?"

Chu Giai len lén quay đầu nhìn cửa hàng phía sau, cậu giơ tay túm áo Hà Dã, hằm hè nói: "Hứ, em giống kiểu người không cẩn thận, tính toán thôi mà cũng sai thế à?"

Hà Dã nhướng mày: "Dù cẩn thận thế nào thì vẫn sẽ có lúc xảy ra sai sót."

Chu Giai chớp mắt. Cậu đảo con ngươi liên tục, vì phải nhìn vào màn hình quá lâu nên đôi mắt đau nhức kinh khủng. Cậu tì trán lên lưng Hà Dã, ngón tay quẹt loạn trên cột sống của hắn, thì thầm với tâm trạng thấp thỏm: "508 điểm...Có phải bạn trai anh rất giỏi không?"

Ban ngày thời tiết nóng ran, hoàn toàn không có gió. Hà Dã nghe rất rõ lời Chu Giai nói, hắn ngẩn ra rồi bật cười, cười hết sức kiêu ngạo và vui sướng, cứ như thể hắn mới là người thi ra được số điểm này vậy. Hà Dã xúc động đập lên ghi-đông xe đạp: "Giỏi lắm, giỏi lắm. Bạn trai em đang hoan hô em này!"

Chu Giai nghe xong, khóe miệng đang nhoẻn lên chưa được mấy giây lại trễ xuống. Cậu muốn hỏi xem Hà Dã thi được bao nhiêu điểm, nhưng cậu biết chắc chắn hắn sẽ không tra điểm.

Ầy, Chu Giai nhắm mắt lại, không nghĩ đến chuyện có kết quả thi Đại học đồng nghĩa với chuyện gì sắp xảy ra nữa, trong miệng cứ khẽ giọng ngâm nga bài hát cậu từng hát cho Hà Dã. Cậu và Hà Dã từng cùng nhau hát bài "Mặt trời ló rạng sau cơn mưa".

Sau một hồi ngâm nga, cái tay đang mân mê cột sống Hà Dã của Chu Giai từ từ trượt xuống, lặng lẽ không tiếng động thò vào trong vạt áo Hà Dã. Năm ngón tay cậu duỗi ra áp sát lên làn da mướt mồ hôi của hắn, nhẹ nhàng mơn trớn.

Hà Dã bị Chu Giai sờ lưng khẽ run lên, hắn lập tức phanh xe lại, chân dài chống xuống đất dừng xe đạp. Hắn xoay người nhìn chòng chọc Chu Giai - người vẫn đang thò tay vào trong áo hắn, trong mắt nhanh chóng dấy lên một đốm lửa nhỏ mang tên "Thèm khát".

Chu Giai cũng nhìn Hà Dã, thấy hắn nhìn mình đến mức cơ thể nóng bừng lên, cuối cùng cậu không chịu nổi cúi đầu xuống, giơ tay đẩy gương mặt Hà Dã một cái, sau đó rụt về phẩy tay quạt gió cho bản thân, nhỏ giọng cầu xin: "Đừng nhìn nữa...Anh không có thời gian đâu, nhìn nhiều rồi ai dập lửa cho?"

Bọn họ đang ở gần một công trường tiểu khu cũ vừa bị phá hủy tháng trước, xung quanh được bao vây, đúng lúc trên đường nhỏ vắng vẻ không có ai, quá thích hợp để làm chút gì đó.

Hà Dã túm lấy tay Chu Giai giơ lên miệng, hôn chụt một cái vào lòng bàn tay cậu rồi lè lưỡi ra liếm, hắn trầm giọng xuống, tiếng cười vừa trầm thấp vừa câu dẫn: "Biết anh không có thời gian mà em còn quyến rũ trêu anh? Vã lắm rồi đúng không?"

Chu Giai rụt tay về như bị điện giật, nắm thành quyền giấu vào trong balo còn chưa kéo kín khóa, ánh mắt lả lơi nhìn Hà Dã, giọng lầu bầu: "Thì vã thật mà, rồi sao? Anh không có thời gian thì làm gì được em?"

Hà Dã cắn răng nhìn ánh mắt nheo lại phóng ra điện của Chu Giai, đúng là châm lửa thành công rồi đấy.

Đã hơn hai mươi ngày, hắn và Chu Giai chỉ thi thoảng núp trong góc nào không người để hôn môi mà thôi, những cái khác nào có làm gì được đâu.

Biết làm sao được?

Ban ngày phải làm việc, buổi tối vẫn phải làm việc, Hà Dã không hở ra được tí thời gian nào để cùng Chu Giai "dập lửa" cả, chỉ có thể cố gắng nín nhịn không nghĩ đến nữa. Nhưng mà trước đây chưa từng nếm thử hương vị thì còn dễ nói, một khi đã được hưởng thụ rồi thì lại trở nên quá mức hành hạ người ta, nói không nghĩ nhưng Hà Dã càng muốn nghĩ đến. Ngày này qua ngày khác, Chu Giai cứ câu dẫn hắn, bất cứ thời gian nào không có người là cậu như thế, chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau là Chu Giai sẽ trêu chọc hắn.

Lẳng lơ, cậu chính là một con yêu tinh lẳng lơ vô cùng sống động bước ra từ trong giấc mộng của hắn.

Cũng may con yêu tinh này chỉ câu dẫn một mình hắn, nhất định chỉ quyến rũ một mình hắn mà thôi. Cho dù hắn nghèo kiết xác, trên vai cõng một khoản nợ khổng lồ, tương lai mơ hồ mong manh, Chu Giai vẫn chọn hắn, mời gọi hắn sa chân, không thể nào thoát ra được.

Hà Dã nhìn Chu Giai, cố gắng ép ham muốn của mình xuống. Hắn cũng không hề biết mình đang nuốt nước bọt ừng ực, cục xương ở cổ họng nuốt lên nuốt xuống dồn dập, âm thanh vang lên khiến Chu Giai đỏ mặt tía tai. Cậu giơ tay che mắt mình lại không dám nhìn nữa, khẽ giọng nói: "Mẹ kiếp, đừng có nhìn, không cho phép nhìn, đừng có nghĩ đến, không cho phép anh nghĩ nữa..."

Hà Dã nhìn cậu chăm chú, nhìn đôi môi đang lẩm bẩm của cậu, lắng nghe cậu thì thầm lải nhải, nhất thời không nhịn được giơ tay lên mân mê sau cổ Chu Giai.

Cơ thể Chu Giai khẽ run lên, đôi mắt thoáng chốc mở ra, nhìn thấy Hà Dã nghiêng đầu qua sáp tới gần, dáng vẻ muốn hôn cậu, cậu đỏ mặt giơ tay lên che miệng hắn lại, quay đầu ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai đi ngang qua mới rụt tay về, nhìn Hà Dã khàn giọng nói: "Trên đường lớn mà cũng giở trò lưu manh được, anh được đấy."

Hà Dã ngay cả hôn cũng không được, thở dài đầy ai oán. Hắn vẫn giữ tư thế xoay đầu nhìn vào đôi mắt long lanh của Chu Giai, cong miệng nói: "Tìm một góc không có ai đi, anh muốn hôn em. Không có thời gian chịch em nhưng thời gian hôn em vẫn có."

Hà Dã nói xong, gương mặt và cổ Chu Giai cũng đỏ bừng lên theo. Cậu nhấc chân đá vào chân Hà Dã một cái, giơ tay đẩy hắn ép hắn xoay người lại, vừa tức vừa buồn cười: "Đệt mợ, rốt cuộc là ai câu dẫn ai chứ?"

Hà Dã buồn cười, bả vai run lên bần bật.

Chu Giai đập một cái lên vai hắn nhưng không có tác dụng, lại áp trán lên lưng hắn một lần nữa, nhịn cười thúc giục hắn: "Đi mau, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi."

Hà Dã đạp xe về phía trước, kêu lên: "Cái này không gọi là lãng phí thời gian, anh gọi như này là tán tỉnh, cứ coi như đang vướng vào lưới tình đi."

Chu Giai xoa hai bên tai nóng bừng, nhịn cười đau cả bụng, miệng khẽ thở hắt ra.

Còn tán tỉnh cái gì nữa? Đúng là lời gì Hà Dã cũng dám nói, một tên lưu manh thứ thiệt.

Nhưng mà cậu thích một Hà Dã vui vẻ như thế, không buồn phiền không hối tiếc không sợ hãi, một Hà Dã có sức sống, luôn nỗ lực cố gắng và sống tình cảm.

Chu Giai cậu thích một Hà Dã như vậy, cậu muốn cùng Hà Dã đi hết cuộc đời này, dù trước mặt còn nhiều khó khăn chông gai, cậu cũng không muốn hất bàn tay mà Hà Dã đã chìa ra nắm lấy tay mình.