Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 310: Nếu đây là nguyện vọng của cô...



Vì vậy Khương Nhất Minh mới yêu cầu khí thể của Lâm Yên phải lấn áp được Bùi Nam Nhứ, nếu không hình tượng của nhân vật này sẽ bị phá hủy.

Cuối cùng, Lâm Yên cũng đã nắm giữ được nhân vật này, khí thế của cô đã hoàn toàn lấn áp được Bùi Nam Nhứ.

Quá hoàn hảo!!! Đừng nói đến Khương Nhất Minh, ngay cả một người ngoài nghề như Phùng An Hoa cũng sững sờ.

“Cô bé này thật lợi hại, khí thể áp bức thế này...

cho dù là vị đại Boss kia có đích thân tới đây chắc cũng chỉ được thế này thôi nhỉ?” Phùng An Hoa chậc lưỡi nói.

Khương Nhất Minh rất tán đồng với lời nhận xét này, mỗi lần Lâm Yên bùng nổ đều khiến người ta có cảm giác rất giống đại Boss.

“Yên lặng!” Khương Nhất Minh vừa khẩn trương vừa kích động xem hai người biểu diễn.

Bùi Nam Nhứ sợ hãi nhận ra vừa rồi anh ta suýt chút nữa đã bị khí thế của “Lâm Yên” đè bẹp.

Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và đọc lời thoại: “Lâm tổng đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.” “Lâm Yên” nghe xong thì ngón tay đang gõ theo nhịp trên ghế sofa dừng lại, thế nhưng trên gương mặt “cô” vẫn có một lớp băng sương che kín như cũ.

Gió bão đã nổi lên trong mắt “cô”.

Hiển nhiên là Bùi Duật Thành đang rất bất mãn, việc đóng phim đã khiến cơ thể Lâm Yên trở nên mệt nhọc.

Trong nháy mắt ấy, cả Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh đều cảm thấy rợn tóc gáy.

Chuyện gì thế này? Sao lại cảm thấy sau lưng lành lạnh? Thật ra, Bùi Nam Nhứ - người ở gần “Lâm Yên” nhất lúc này còn phải chịu áp lực lớn hơn, chỉ là anh ta vẫn đang cố gắng gượng mà thôi.

Ánh mắt của “Lâm Yên” chuyển ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhớ lại cái gì đó...

Bùi Vũ Đường: Rõ ràng chị dâu mới là người có quan hệ trâu bò nhất trong giới giải trí có được không? Sao chị không trực tiếp li tên của anh cả em ra chứ?” Lâm Yên: “Thôi đi, đến lúc đó đám người kia lại chạy đến mắng anh trai cậu mắt mù thì làm sao đây? Ít nhất cũng phải đợi tôi thành công rồi hẵng nói.” Bùi Vũ Đường: “Vậy thì có sao, anh trai em chắc chắn không để bụng mấy chuyện này đâu!”

Lâm Yên: “Vậy càng không được! Anh cậu không để ý nhưng tôi để ý! Anh trai cậu là người giỏi nhất, hoàn hảo nhất, bất kể phương diện nào cũng rất hoàn hảo cho nên bạn gái cũng phải là tốt nhất!” Bùi Duật Thành nhớ lại những gì cô nói đợt trước thì sắc mặt mới dịu đi vài phần, sự lạnh lẽo trên gương mặt cũng tan đi, chỉ còn vẻ thờ ơ hờ hững.

Anh đã đọc qua kịch bản của bộ “Kỳ phùng địch thủ” này mà anh lại có trí nhớ khá tốt, đọc qua sẽ không quên cho nên anh khá hiểu vai diễn này của cô, hơn nữa đây còn là cảnh lúc cô thử vai.

Nếu đây là nguyện vọng của cô, vậy thì anh giúp cô thực hiện là được rồi.

“Trần tổng, mới chỉ một chút gió nhẹ đìu hiu này mà đã không gượng dậy nổi rồi sao?” Trên màn hình, “Lâm Yên” chậm rãi nói ra lời thoại sau đó đứng lên, cất bước rời đi.

Trước khi đi, “cô” không quên để lại một câu: “Hợp tác với tôi là lựa chọn duy nhất của anh.” “Cắt!!! Quá hoàn hảo! Kết thúc được rồi!”.

Khương Nhất Minh kích động hỗ kết thúc, thể những ánh mắt của ông vẫn tập trung nhìn vào bóng lưng của “Lâm Yên” trên màn hình máy quay, phải nói là ông rất rất hài lòng về cảnh quay này.

Rõ ràng chỉ là một lời thoại đơn giản tùy ý, thậm chí còn không có chút diễn xuất nào nhưng lại như kéo theo sức mạnh cả vạn quân, hiệu quả còn hơn cả trong tưởng tượng của ông! Đến ngay cả Bùi Nam Nhứ cũng bị đè ép đến mức không còn chút cảm giác tồn tại nào! Ông không nhìn lầm người mà! Cô bé này thật sự là thiên tài diễn xuất!