Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 157: Rất ấm áp



Đem dùi khoác nhẹ lên chân nàng, cọ cọ, hắn thỏa mãn, nhỏ giọng:

“Người của nàng thật sự rất ấm áp, Y Y, vì cái gì mỗi lần ôm nàng, đều có thể làm cho trẫm cảm thấy rất ấm áp?”

Cảm thụ được da thịt lạnh lẽo, nàng nổi lên một tầng da gà, người của hắn quả thật rất lạnh, hơn nữa nhìn hắn mê man, nói chuyện không suynghĩ, đang muốn trách cứ sao?

Một nam nhi đứng đầu cả thiên hạ,bây giờ dường như biến thành hàiđồng, cuộn mình ở trong lòng của nàng, đem mặt ở nàng trước ngực nàngnhẹ nhàng cọ , hít hà hương thơm thoang thoảng như hoa lê, thỏa mãn giơlên bạc thần.

“Y Y, nàng còn giận trẫm sao?” Hắn nhỏ giọng hỏi, tay ôm lấy cổ nàng, sợ sẽ bị đẩy ra.

“Vì sao phải giận dữ với ngươi?” Y Y cố tình mơ hồ hỏi, không nhữngmặt đỏ, bây giờ cả cổ cũng đỏ hồng một mảng, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tócđen lòa xòa trước mặt hắn, thấy hắn cụp mắt, không dám nhìn thẳng vàomình, bất giác hé miệng cười trộm.

Chờ hắn khôi phục , chính mình nhất định phải lấy việc này chọc pháhắn, uy hiếp hắn, nếu không, sợ là sau này cũng không có cơ hội tốt nhưvậy, có thể ra oai trước mặt hắn, nói thế nào, nàng cũng là “ân nhân cứu mạng” của hắn nha.

“Nàng còn giận trẫm lừa gạt nàng, hận trẫm đem nàng đưa cho ngườixấu, giận trẫm bất tài không cách mang nàng trở về, giận trẫm là kẻ ngungốc.” Hắn nhẹ nhàng nói xong, mỗi khi nói xong một câu, lại nói nhanhhơn một chút, vòng tay ôm nàng xiết chặt thêm một chút, cơ hồ muốn đemmình khảm nhập vào người nàng.

Thì ra, hắn vẫn biết chính mình phạm lỗi, chuyện lừa gạt kia nàngkhông cùng hắn so đo, nhưng mà còn cái yếm, hắn đã nói là tặng nó chomình, nàng tin tưởng hắn cùng Tiểu Thanh không phát sinh quan hệ, nhưng, còn Sầm Nhi, nàng thật ra không chắc chắn.

“Ngươi, cùng Sầm Nhi, có hay không……” Nàng không biết chính mình đang muốn khẳng định cái gì, nhưng vẫn cảm thấy, nếu không hỏi cho rõ ràng,trong lòng sẽ không thoải mái, nghẹn một nơi, sớm hay muộn cũng làm nàng hỏng mất.

“Không có,” Hắn khẩn trương ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím trong trẻo,

“Trẫm chính là ngồi ở kia đọc sách chờ nàng trở về, nàng ta giả dạnglàm nàng, muốn mê hoặc trẫm, nhưng trẫm không để ý đến, vẫn chờ Y Y trởvề, ai biết, nàng ta đột nhiên lấy yếm của nàng mặc vào người, nhưng màtrẫm đã lấy lại cái yếm rồi.” Thật cẩn thận giải thích , hắn tựa như đứa nhỏ phạm sai, cúi đầu thật thấp.

“Đã bị nàng ta mặc vào rồi, ngươi còn lấy trở về làm cái gì.” Nàng giận hắn, liếc mắt một cái.

“Phải lấy về để thiêu hủy a, đó là vật trẫm tặng cho nàng, không thể ở lại trong tay người khác, nàng sẽ tức giận.” Hắn còn thật sự nói.

“……” thì ra là như vậy, như vậy, nàng còn vì chuyện này không muốn để ý tới hắn, còn làm cho chân hắn bị thương, sinh bệnh, như thế tính ra,chính mình mới là đầu sỏ gây nên!

Nàng xấu hổ hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng trên trán hôn một cái, xem như xin lỗi.

“Y Y không giận trẫm nữa sao?”

Thấy nàng hôn mình, hắn thật cao hứng mở miệng, học theo bộ dáng của nàng, ở bên má phần, hôn hôn.

“Nếu ta còn giận, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?”

Nàng cố ý yếu bắt bẻ hắn, trong lòng không khỏi bị bộ dáng đáng yêucủa hắn làm ngây ngất, mới trước đây, Phù Vân Khâu Trạch cùng nàng lớnlên vẫn còn mang vẻ mặt băng sơn, bây giờ…nếu như trước đây, hắn cũngnhư vậy, phỏng chừng chính mình sẽ không cùng hắn đấu võ mồm .

“Còn tức giận thì……”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên mày liễu, mi mắt, hôn lên mắt, bỉu môi, bộ dáng rất ủy khuất,

“Như vậy, còn giận không?” Nói xong, cũng không để ý ánh mắt kinhngạc của Y Y, lập tức hôn lên cánh hoa mềm mại, nhưng lại cảm thấy, hônhôn ở đây, cùng với những chỗ khác bất đồng, liền vươn đầu lưỡi khẽliếm, có một hương vị ngọt ngào, kích thích cảm quan, không khỏi hôncàng sâu.

Nghĩ đến hắn sốt đến thần trí u mê, chỉ biết làm một ít chuyện tình“ngây thơ”, không dự đoán được, chính mình đúng là bị “tập kích” bấtngờ, Y Y mở to mắt, muốn đẩy hắn ra, nhưng đụng vào thân thể lạnh nhưbăng thật vất vả khôi phục một chút nhiệt độ của hắn, thì tâm liền mềmnhũn, chỉ có thể ỡm ờ đẩy nhẹ hắn, muốn hắn buông nàng ra.

Nhưng mà, hắn cứ hôn nàng nồng nhiệt như vậy, nàng cũng tránh không khỏi, u mê đáp lại nụ hôn nồng nàn của hắn.

“Y Y,” Hắn dừng lại, thở phì phò,“Trẫm không thoải mái.”

Không thoải mái? Mê mang mở hai mắt, nàng lấy tay đặt lên trán hắn,sao lại không thoải mái, chẳng lẽ phong hàn trở nặng sao? Tay nhỏ bé ởtrên người hắn sờ loạn một trận, tựa hồ độ ấm hơi cao một ít, làm saobây giờ?

“Choáng váng đầu sao? Hay là quá nóng, hay là rất lạnh?”

Sốt ruột nâng mặt hắn lên, nhìn vào đôi mắt màu tím có một tầng sương mỏng bao phủ, nàng đột nhiên phát giác, có điểm không thích hợp, nhưnglại nói không nên lời là chỗ nào có vấn đề.

“Rất nóng……” bàn tay to của hắn đặt trước ngực nàng,“Nhưng mà, trên người nàng rất mát mẻ.” Hai chân tự nhiên cọ xát vào nàng.

Trên người nàng thực mát mẻ sao? Bình thường đều là người hắn mát mẻđi? Y Y nhất thời không phát hiện bàn tay đặt trên ngực nàng có chút “kì quái”, mãi lo lắng hắn có phải sốt cao quá mà hồ đồ rồi không?

“Khâu Trạch, đây là gì?” Lắc lắc hai cái ngón tay ở trước mặt hắn.

“Hai ngón tay, ngón trỏ cùng ngón giữa.” Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt, cuối cùng xác nhận nói, nhưng tay chân thế nhưngkhông có dừng lại động tác.

Hoàn hảo, còn có thể đếm ra là hai ngón, hơn nữa có thể phân tích, sẽ không nói là ngón tay, hoặc là hai, đây là chỗ thông minh của hắn.

Vậy thì vì sao, lại cảm thấy trên người mình mát mẻ? hay là người hắn phát sốt, nhiệt độ tăng cao, nên mới nói là mình mát mẻ?

“Y Y, trẫm còn muốn hôn hôn.” Hắn than thở nói, cố sức đem miệng điqua, lại bị Y Y lấy tay bưng kín, chỉ có thể phát ra thanh âm “ngô ngô”kỳ quái.

“Bệnh còn không hảo hảo nghỉ ngơi, đợi hết mưa rồi, ta mang ngươi đi tìm Mộc Hiệp, hắn nhất định ở quanh đây.”

Nghĩ đến tại sao lúc nguy cấp kia Mộc Hiệp lại không xuất hiện, nàngcó chút không xác định, mình có thể tìm được hắn hay không, nếu khôngtìm được, đành phải tự mình đi xuống vùng lân cận, tìm người giúp đỡ,hay tìm một y quán mới được.

“Mộc Hiệp? Hắn dùng bồ câu đưa tin nói cho trẫm biết nàng gặp nguyhiểm, đồng thời, cũng nói có việc muốn làm, cho nên đã đi rồi.” Dùng sức bạt mở tay nàng,

Xem ra, nàng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai, hy vọng không gặp được Mẫn Hách yêu nam là tốt nhất. Nàng nhíu nhíu mày.

“Mộc Hiệp không ở đây, có phải có thể hôn nhẹ hay không, Y Y, trẫmrất nhớ nàng, nàng không ở bên cạnh trẫm, mỗi đêm, trẫm đều một mình ngủ ở ngự thư phòng lạnh như băng đó.” Hắn lẩm bẩm, bạc thần lại phúc đilên.

Nàng không ở bên cạnh đều ngủ một mình? Nàng kinh ngạc, nhưng đồngthời lại cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ rằng, nếu như phong hàn có thểtruyền từ người hắn sang người nàng thì thật tốt, nàng muốn hắn khỏe hơn một chút.

Nhưng mà, lúc chuyện tiếp theo phát sinh, nàng bắt đầu hối hận ……