Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 117: Phù Vân Khâu Trạch là đồ ngu ngốc



“Sầm Nhi, giống như cùng Mẫn Hách có liên quan……” nàng cắn cắn môi,biểu tình thật bất đắc dĩ khi phải nói ra lời nói dấu diếm trong lòng.

Phù Vân Khâu Trạch xoay người, đột nhiên thở phào một cái, dường nhưgạt bỏ được một gánh nặng, bước đến long ỷ, nhẹ nhàng ngồi xuống, khôiphục nét mặt lạnh băng, liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sắc mặt Y Y đột nhiên một mảnh tái nhợt, hắn không tin nàng!

Cúi đầu, ánh mắt mông lung nhìn thấy tà váy vàng nhạt dính một ít bùn đất, có lẽ là lúc vội vàng rời khỏi đình viện của quốc sư đã vô tìnhnhiễm bẩn. Đình viện trừ một lối đi nhỏ có trải đá cuội, khắp nơi đềutrồng đầy hoa Thiên Âm,nên dưới đất đều là bùn đất đỏ tươi.

Y Y đi đến tủ quần áo, cầm lấy một bộ y phục, định thay đổi y phục đã bẩn trên người, lại thoáng nhìn bên trong có một cái hòm nhỏ, ngẩn ra,mở hộp nhỏ ra, bên trong là cái yếm đỏ tươi ngày trước.

Thì ra… Hắn đã từng nói sẽ vì mình lựa chọn một cái mới, thích hợpvới mình nhất, vậy mà cũng quên không còn một mảnh… thôi, quên đi… cònđêm qua, lời nói đó của hắn…là cầu hôn sao? Hay vẫn là đang đùa giỡnmình mà thôi? Càng nghĩ càng đau đầu, để cái hộp nhỏ vào tủ, Y Y đi đếnphía sau bình phong thay y phục.

“Khâu Trạch, ngươi không phải đang cảm thấy ta gạt ngươi chứ? Hoặc là cảm thấy ta đang ghen tị?”

Y Y đã thay xong y phục, một thân váy áo trắng tinh, nhẹ nhàng thanh thoát như một đóa tuyết liên (hoa sen trắng), trên chân váy điểm xuyến vài nhánh hoa thủy tiên kếtbằng chỉ vàng, tao nhã thanh lệ. Nàng đi đến trước mặt Khâu Trạch, buộchắn phải đối diện với mình.

Thùy hạ mi mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút tức giận, bạc thần dật ra một tiếng cười nhạo.

“Nếu làm cho nàng ghen tị cũng tốt”

Gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ, lại tiếp: “Việc này, ta sẽ xem xétlại, nàng chỉ cần theo Mộc Hiệp học tinh thuật pháp, chuyện còn lạikhông cần lo lắng.”

“Xem ra, là ta đã nhiều lời.”

Đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, nàng xoay người sang chỗkhác, ôm lấy hộp gỗ màu đỏ trên bàn trang điểm, đùa với tiểu lục, “Ngàyhôm qua, lời ngươi nói, rốt cuộc là có ý tứ gì?” Nhịn không được, vẫn là hỏi ra miệng, tay nhỏ bé nhẹ nhẹ vỗ về cái đầu màu bạc của tiểu lục,thấy nó ngoan ngoãn cúi cúi đầu, đôi mắt nhỏ nhíu nhíu lại thập phầnhưởng thụ, lửa giận trong lòng nàng cũng hạ xuống vài phần.

Đem hai chân nhàn nhã gác lên ghế, hắn nâng mắt, tiếp tục nhìn longphượng được chạm khắc tinh xảo trên nóc Long Quân điện, đôi mắt màu tímlại không có tiêu cự, hoàng bào rũ xuống người, cả người hắn toát ramột chút u thương nhàn nhạt, làm cho không khí xung quanh cũng trầmbuồn, lạnh lẽo…

“Đêm qua? Đêm qua là tám tháng mười lăm……” Hắn thản nhiên nỉ non,không biết là đang nói cho nàng nghe, hay là đang nói cho chính mình

“Mười lăm nhân nguyệt đoàn viên, có lẽ, là ta nhớ đến thái hoàng Thái Hậu.” xác thực, cả hoàng cung này, người thân thật lòng quan tâm hắn,yêu thương hắn, chỉ có thái hoàng Thái Hậu, người khác, đều thầm muốnhắn chết, chết càng thê thảm càng tốt, càng nhanh càng tốt. (>.

Cũng là nói, bởi vì muốn có cảm giác của một gia đình, cho nên mới hội cùng nàng “Cầu hôn”?

Y Y chìm trong suy nghĩ của chính mình, lực đạo của ngón tay vô tìnhgia tăng, cái đầu màu bạc của tiều lục bị nàng đẩy toàn bộ vào trong.Đang chơi vui vẻ, Tiểu lục không muốn vào, nó giãy dụa, muốn ra ngoài,nhưng ngón tay trắng nõn của nàng đã bịt ngay động khẩu, nó chỉ còn biết hộc xà tín “thử thử” kháng nghị.

“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi là đồ ngu ngốc.”

Hốc mắt đỏ lên, nàng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chuaxót, rõ ràng nàng vẫn luôn muốn rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Phù VânKhâu Trạch, nhưng mà, khi hắn nói ra lời nói đó, trong lòng nàng giốngnhư bị dao cắt, đau đớn đến hô hấp không thông…

“……” Mân mân bạc thần, rút đôi chân lại, hắn đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Nắm chặt hai đấm, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đau lòng rơi lệ, mới hung hăng hạ một quyền, đánh thẳng vào cái câytrước mặt, tức khắc, thân cây tét đôi thành hai nửa, từ từ ngã xuống.

“Hoàng Thượng, vì sao không nói cho hoàng phi, người đã sớm biếtchuyện của Sầm Nhi công chúa? Người như vậy sẽ làm cho nàng cảm thấyngười không tín nhiệm nàng.” Không một tiếng động đã xuất hiện, đứng ởmột bên, Mộc Hiệp nhìn vẻ mặt lạnh như băng Hoàng Thượng, không khỏi thở dài.

Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mặc dù là Hoàng Thượng, cũng khó thoát khỏi.

“Bên Mẫn Hách động tĩnh như thế nào?” Ổn định cảm xúc, nhìn mu bàntay bị nhánh cây cứa rách thành vết thương, thuận tay, từ trong lòng lấy ra ti quyên, định băng lại, lơ đãng nhìn thấy trên ti quyên trắng tinhthêu một đóa hoa trắng muốt, đôi mắt màu tím trầm xuống, đem ti quyênnhét vào bên trong ống tay áo, mặc cho miệng vết thương lộ trong khôngkhí, ẩn ẩn đau.

“Đã bắt đầu chiêu nạp nhân mã, chỉ sợ, không lâu sau sẽ hành động,Mẫn Hách Vương gia tựa hồ đã không còn nhẫn nại, chủ yếu là do binh lựccủa La Phu quốc còn chưa điều động đến đây.” Mộc Hiệp đem tình báo màmình thu thập được bẩm báo rõ ràng.

Mộc Hiệp chính là thần tử trung thành cẩn cẩn, kiệm lời nhất, chỉ cần Phù Vân Khâu Trạch không muốn nói, tuyệt đối sẽ không hỏi.

“Mười ba ngày, Mộc Hiệp, chúng ta chỉ có bao nhiêu đó thờigian ……” ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, chuyển hướng Mộc Hiệp, KhâuTrạch đem vật gì đó được bao trong một lớp bố đang cầm trong tay chuyểnsang cho Mộc Hiệp.

Dường như đã sớm biết vật đó là cái gì, Mộc Hiệp ngay cả xem cũng không xem, lập tức cất vào trong lòng, thâm trầm gật đầu.

Nhưng mà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mi tâm hơi nhíu, vết sẹo thật dài nhăn lại, tạo thành một rãnh sâu, trông thật đáng sợ.

“Hoàng Thượng, tháng chạp đến, là thời khắc thần thực hiện ước kìcùng thái hoàng Thái Hậu, thuộc hạ liền phải rời khỏi, đến lúc đó, không thể bảo hộ Hoàng Thượng cùng hoàng phi, thuộc hạ……” Nói chưa xong, nhìn nam tử cương nghị, lãnh đạm trước mặt, có chút do dự bất an.

Phù Vân Khâu Trạch vung hoàng bào, ngăn lại lời nói tiếp theo củahắn, gương mặt lạnh như băng thoáng nhu hòa, tiến lên phía trước, chụplấy bả vai của Mộc Hiệp, cười ôn hòa.

“Trẫm lại như thế nào không rõ, nếu như không phải có chuyện trọngyếu, ngươi nhất định cũng không rời khỏi hoàng cung, nhiều năm như vậy,là trẫm cùng thái hoàng Thái Hậu nợ ngươi. Hy vọng về sau, có thể hảohảo bồi thường cho ngươi.” Lấy tính cách cứng nhắc của Mộc Hiệp mà nói,chỉ sợ, nếu không còn lựa chọn nào khác, cũng sẽ không bỏ lại mọi thứ mà đi.

Nhưng mà, hẹn ước này rốt cuộc là như thế nào, ngay cả mình hắn cũng không hé nửa câu.

“Hoàng Thượng thỉnh tin tưởng thuộc hạ, chỉ cần có thể trở về, thuộchạ nhất định ngày đêm chạy về.” Ra đi lần này, ít nhất cũng hơn một năm, Mộc Hiệp chua xót cười.

Nếu như không thể giúp Hoàng Thượng ổn định giang sơn, hắn cũng không còn mặt mũi đi xuống gặp thái hoàng Thái Hậu.

“Ác? Mộc Hiệp, rốt cuộc là chuyện gì, mười bảy năm trước, ngươi cùngthái hoàng Thái Hậu đã ước hẹn cái gì?” Mười bảy năm, khoảng thời giandài như vậy, rốt cuộc là có gì chuyện quan trọng, sau một khoảng thờigian dài như vậy mới thực hiện ước hẹn? Phù Vân Khâu Trạch tràn đầy khóhiểu.

Nhưng mà, Mộc Hiệp chỉ cười, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nhìn Hoàng Thượng liếc mắt một cái.

“Kỳ thật, thuộc hạ cũng không biết là chuyện gì, chỉ vì sư tổ mườibảy năm trước có để lại một lá thư, muốn thuộc hạ mười bảy năm sau điđến nơi đó để gặp người, nói là có việc trọng đại, thuộc hạ không dámlàm trái.”

Thì ra là thế, bất quá, sư tổ của Mộc Hiệp, cũng chính là sư tổ của mình đi? Tính như thế nào, ít nhất cũng hơn trăm tuổi.

Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên cả kinh, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên hình ảnh của hai vị lão giả nhiều năm trước, nếu như bọn họcòn sống, phỏng chừng cũng hơn một trăm tuổi .

Điểm điểm long ngạc, Phù Vân Khâu Trạch nhớ tới một chuyện, xoay người, dặn dò nói:

“Chuyện của Mẫn Hách không cần nói với hoàng phi, nếu nàng có hỏi, chỉ cần nói không biết là được rồi.”

Mộc Hiệp chấp hai tay hành lễ: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Mười ba ngày, mười ba ngày sau, sẽ là như thế nào?

Hắn rùng mình, chỉ thấy một thân ảnh màu xanh biếc bưng một khay gỗ, từ từ đi tới.

Là nàng? Phù Vân Khâu Trạch nhíu mi, nhếch khóe môi, cười lạnh…