Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 47: Bộ mặt thật



Những đệ tử khác ở lại Tử Nguyệt Đàn nghe Nhan Linh Lung giáo huấn một lượt rồi ai lại về đấy mà luyện kiếm. Phải nói Hạ Thất Phượng vẫn còn rất hiền trông việc quản thúc họ. Những trưởng môn trước mới nhậm chức đa thi triển giới luật lên người tất cả đệ tử để có thể giữ vững vị trí của mình. Còn cô thì đã 3 ngày rồi không thấy tâm hơi gì.

Thiếu niên được Nhan Linh Lung tin tưởng nên bế cô về Hàn Băng điện. Hoàn toàn không cho ai đi theo. Quảng đường không ngắn không dài, nhưng hắn đi lại rất chậm, vừa đi vừa có vẻ như ngắm nghía cô. Người con gái đang nằm gọn trong vòng tay hắn, đây là lần đầu hắn được ôm cô vào lòng như vậy. Tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng đối với hắn người này trong lòng hắn không phải là tỷ tỷ mà còn hơn thế. Hắn ngưỡng mộ cô, kính ngưỡng cô, coi cô là lý do để sống, cái thứ cảm giác đầy ái muội vị tình yêu nhưng lại còn cao cả hơn vậy. Nếu có thể hắn còn muốn tôn cô lên làm một vị thần đẻ thờ phụng, sùng bái. Đối với hắn, cô chính là tín ngưỡng đẹp nhất, người mà hắn sống chết cũng phải ép mình vào quy củ, trung thành, tôn trọng và hết lòng bảo vệ. Nói cho suông thì chính hắn cho rằng mình là thị vệ bên cạnh cô, còn cô đúng ra phải là tiểu thư cao quý được người người yêu mến. Đó cũng là lý lẽ để hắn tự thuyết phục bản thân để không nảy sinh loại tình cảm kia, cũng là lý lẽ để buộc hắn bên cô, cái gọi là trả ơn cứu mạng cô từ sớm đã không muốn nhận của hắn, vậy thì chỉ có cách này.

Hai người từ từ tiến về phía Hàn Băng điện, nơi đây dù sáng hay tối vẫn là đều rất lạnh. Hắn sợ cô lạnh nên càng ôm chặt cô vào người. Cũng là không ngờ, người trước giờ trước mặt hắn không thích nói nhiều lại khóc vì hắn nhiều như vậy. Đến lúc bồng lên mới có cảm nhận được rõ ràng, khéo mắt đã đỏ hết lên, cả người lại vừa nhỏ nhắn vừa nhẹ tênh. Thì ra cái vẻ ngoài cứng cáp đồ sộ khi mặc giáp kia cũng không giấu nói cái ruột rỗng như lúc này.

Hắn đạp cửa Hàn Băng điện ra, không khí lạnh giá ồ ạt tiến lại. Một cảm giác kì quái xuất hiện, vừa bước vào trong cửa điện đã đóng lại. Hàn Băng này rất ít người, ngoài A Sương và vài thị nữ tới quét dọn ra thì cũng không có ai, một tên nam nhân cũng không có đẻ canh cổng. Nhưng mà ban nãy A Sương và mấy người kia đều ở lại không có đi theo họ.

* Loạt xoạt...cạch * tiếng y phục di chuyển.

" Tướng quân." - Thiếu niên vội nghiêm người kính cẩn chào.

Người nằm trong tay hắn không biết lấy sức đâu ra, ban nãy còn yếu ớt mà vừa rồi lại dễ dàng nhảy xuống, thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Cô không đáp, bình thản bước đến bàn đọc sách của mình ngồi xuống chiếc ghế tựa, đặt lưng nghĩ ngơi vô cùng tùy ý. Bước đi lại rất vững, như không có chuyện gì, không phải lúc nãy bước đi cũng rất khó khăn sao? Điều đó khiến thiếu niên kia đứng ngớ ra một lúc lâu.

Cô lại rất bình thản, lấy ít tóc dài trắng xóa của mình ra nhìn nhìn rồi lại ngắm nghía bàn tay của mình, tay còn lại thì đặt kê sau đầu: " Mới vậy đã ngây người ra rồi." - cô tà mị nói rồi cười đầy hàm ý.

" Tướng quân... thì ra là vậy. Ta ban nãy còn bị dọa cho ngây người. Nửa năm không gặp khả năng diễn xuất của người cũng đúng là cảm thấu trời xanh, là ta vô dụng, bị cuốn theo mất. " - thiếu niên lúc đầu có chút ngây người nhưng rồi chợt hiểu ra cười trầm một chút hơi có vẻ thất vọng nhưng vẫn giữ trong lòng, trầm giọng nói.

Hai người rốc cuộc là làm sao? Tên này ban nãy nói chuyện ngoài kia còn lắp ba lắp bắp vậy mà bây giờ lại vô cùng trơn tru, lại còn rất chuẩn.



" Là đang mỉa mai ta sao?.... Nhưng cũng không hoàn toàn là giả, đệ ở đây cũng khiến ta có chút vui mừng đấy. Nhưng mà nếu đã về, ta sẽ lại đẩy đệ ra đầu sóng ngọn gió, đệ nguyện ý làm con cờ của ta không?" - Hạ Thất Phương ma mị nói.

Thiếu niên không nghĩ nhiều quỳ xuống cung kính như cách thị vệ thỉnh an với chủ nhân, cúi đầu nghiêm túc nói:" Vì tướng quân, ta chết cũng không hối tiếc."

" Tốt, vậy thì đừng hối hận. "

Nếu như vậy thì quá tốt rồi!

" Vâng... nhưng mà ta xin được hỏi người một vấn đề. Người trước giờ không để tâm đến người khác hãm hại mình như nào, tất cả đều cho qua. Lần này là vì cái gì?" - Thiếu niên kia liền hỏi ngay, sau đó thì tự mình đứng lên.

" Cuối cùng đệ cũng chịu nhận rồi, đệ thi chú lên người ta đúng không?" - cô lạnh giọng nói, bản thân lại từ từ bước tới trước mặt thiếu niên kia.

"..."

" Không trả lời, đệ không thi chú thì làm sao lại rõ ta như vậy? Dị tộc Nam Cương có một cổ thuật, một khi thi chú thì sẽ biết hết tất cả của người kia. Để có thể ở lại bên cạnh ta, thủ đoạn này đệ cũng làm?" - cô nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lạnh lùng hỏi.

Hắn có chút chột dạ, nhưng là một quân tử, hắn chưa bao giờ nói dối trước mặt cô, người hắn coi là chủ nhân.

" Đúng " - hắn liền dứt khoát đáp.



* Bốp * cô liền cho hắn một cái tát ngay má.

" Khương Thương Nhiễm, đệ phải nhớ. Cho dù ta có cứu đệ thì cũng là một phút ngẫu hứng của ta. Công lao đầu trong việc giết gia đình cũng như toàn tộc đệ cũng là ta. Đáng ra đệ phải hận ta, sau khi được chữa trị phải tìm cách giết ta. Tại sao ta đã cho đệ rất nhiều cơ hội rồi, cút khỏi ta mới là tốt. Điều đơn giản đó cũng không hiểu sao? " - cô đanh thép nói.

" Xem ra là người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu rồi. Nhật Hạ không bao giờ nói nhiều như vậy. Người yên tâm, ta tuyệt đối không quên, người lợi dụng lòng tin của toàn tộc ta rồi giết bọn họ là ai. Ta cũng không nổi ơn dưỡng dục và một chút động lòng cuối cùng của người, đã tha qua cho ta. Nếu người ở trước xác của binh sĩ thề rằng đời này không gả, mãi mãi ưu tiên việc quốc không để con dân lầm than, tướng sĩ chết trận quá nhiều. Ta cũng sẽ hứa với người, ta đời này không động nữ sắc, cũng sẽ không dám có tâm ý khác với ngươi. Chúng ta chỉ đơn giản là chủ tớ, người là tướng quân, ta là thị vệ." - Thương Nhiễm nắm chặt hai tay, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Hạ Thất Phượng mà nói.

" Mười mấy năm toàn tộc yêu thương, chỉ 2 năm đã đổi hết tất cả. Thật nực cười." - cô cười một cái đầy khinh bỉ nói.

" Nhật Hạ, là người sợ ta biết quá nhiều sẽ có ngày tạo phản, hay là lo cho ta?" - hắn lại hỏi.

" Lo cho đệ? Nghe thật mỉa mai." - cô lại tỏ ra vẻ ghét bỏ, hừ một cái rồi đáp rồi tiến về phía ghế ngồi lúc nãy.

" Cũng giống như bây giờ vậy. Đã là trưởng môn, người hoàn toàn có thể ra lệnh bắt nhốt đệ tử Giang gia lại để hành hạ. Nhưng lại vì chua xót cho Giang Nguyệt Ly có số phận giống mình, vẫn là mềm lòng không thể hoàn toàn ra tay. Cũng như việc người không hề nói việc này cho phu nhân hay Lộc Cô biết, vì không muốn cuốn họ vào việc này. Bản thân người quá thiện lương, một phần gian ác cũng không bằng họ." - Thương Nhiễm lập luận đầy chặt chẽ, thẳng thắn nói.

" Im đi. Ngươi biết quá nhiều rồi.... Cút đi. Ngươi cút đi cho ta." - Hạ Thất Phượng bị nói trúng tim đen, nổi đóa lên ném sách về phái Thương Nhiễm đuổi hắn đi.

" Nhật Hạ, sau khi tỉnh rượu người sẽ có thể tự mình nghiệm lấy. Nhưng ta chỉ có một điều muốn nói. Người muốn đối đầu với Giang gia cũng được, muốn giết chết bọn rác rưởi kia cũng được. Đừng làm mất đi chính bản thân là được, đời này Thương Nhiễm ta nguyện đi theo bảo vệ cho người không có nghĩa là sẽ ủng hộ người chìm đắm vào thù hận không dứt. Bây giờ ta sẽ đi, người từ từ suy nghĩ." - Thương Nhiễm nói rồi liền quay lưng bỏ đi.

" Cút "

Người thay đổi rồi. Không còn là con người ung dung tự tại như trước, không thể trách là vì bọn chúng đã ép người để người phải phản kháng. Nhưng vì sao lại dùng cách này, cược mạng với đám người Trương gia, sau đó thắng rồi lại không một dao triệt để, khiến chúng bị giày vò đau đớn từng ngày, bản thân cũng phải chịu vạ lây từ ván cược đó, hằng đêm đều bị cổ trùng hành hạ. Hàn Băng tính hàn, từ sớm đã giải hết Băng Thương Quyết rồi, nhưng cổ trùng này chỉ có thể là người tự giải. Còn tiểu sư muội ( Giản Sơ Mạn ), con bé có liên quan gì đến việc này mà lại thi chú khiến con bé thành con rối để người dễ tiếp cận Giang gia, càng thi chú mạnh thì con bé sẽ càng bị giảm tuổi thọ, cổ trùng cũng không tha qua cho người. Sao lại chọn cách ngu ngốc đến vậy?