[ABO] Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 54: Quá khứ của Hàn Ân Tuấn



Note: Park Jimin là Phác Trấn Dân, mình quyết định để sang Hán Việt để edit thuận hơn. Các chương cũ sẽ được chỉnh sửa sớm.

- ---------------------------------------

I.

Bầu trời âm u, từng hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống.

Một chiếc ô tô đen chầm chậm dừng lại trước nghĩa trang, một lúc lâu sau, một người đàn ông cao lớn mặc chính trang bước ra từ trong xe.

Hắn dừng lại đóng cửa, mở ô, động tác chậm rãi mà cẩn trọng.

Hàn Ân Tuấn nghĩ thầm, đây có lẽ là cơn mưa cuối cùng của năm nay.

Cơn mưa dần nhỏ lại, hắn cũng thu ô về, trên tay cầm một bó hoa, tiến vào nghĩa trang.

Trong nghĩa trang trống trải, bóng dáng của một người phụ nữ mặc đồ đen quần dài rất nổi bật. Hàn Ân Tuấn đến gần, dừng bước, người phụ nữ kia cũng đúng lúc nhìn sang.

"Hàn Ân Tuấn?!" Người phụ nữ kia kinh ngạc trừng lớn mắt, hít sâu một hơi mới cất tiếng: "Sao cậu lại về nước?"

Trên mặt Hàn Ân Tuấn không cảm xúc, hắn chuyển tầm mắt tới bề mặt tấm bia. Đã mấy năm trôi qua, tấm ảnh trên mộ bia có chút mờ đi.

Hàn Ân Tuấn rũ mắt, chậm rãi nói: "Tới thăm anh ta."

Người phụ nữ im lặng một khắc, đoạn nói: "Mấy năm nay cảm ơn cậu. Đợi Phác Trí Tinh lên cấp ba, cậu không cần gửi tiền cho chúng tôi nữa. Tôi biết ngày ấy Trấn Dân đối xử với cậu không tốt, tôi thay anh ấy... Xin lỗi cậu."

Hàn Ân Tuấn vung tay, không để tâm, "Chuyện quá khứ không cần nhắc lại."

Người phụ nữ nhìn hắn, thở dài, nhanh chóng rời đi.

Hàn Ân Tuấn đứng trước mộ, nheo mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ trong tấm hình.

"Anh, em tới thăm anh."

Một bó hoa vấn vương hạt mưa nhẹ nhàng đặt xuống.

- ------(quá khứ)-------

Hàn Ân Tuấn đang cố gắng xách thùng nước gạo trở về, một tiếng gầm giận dữ từ trên trời rơi xuống đầu hắn.

"Hàn Ân Tuấn! Cậu có biết hôm nay có bao nhiêu người khiếu nại món ăn của cậu không! Ngày mai cậu không cần tới nữa!"

Hàn Ân Tuấn ngẩn người, nhìn ông chủ đang tức giận ngút trời, nửa ngày sau mới nhẹ giọng hỏi một cậu: "Vậy nửa tháng lương này có trả không ạ?"

Ông chủ nghe câu này, tức giận đạp hắn một cái, hắn vội vàng né tránh, cứ như vậy vừa bị đạp vừa phải né ra khỏi tiệm cơm.

"Nghĩ hay quá, một đồng một cắc cũng không! Biến mau!"

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Hàn Ân Tuấn thở dài, gỡ cái tạp dề dính đầy dầu mỡ trên hông xuống, tiện tay ném vào thùng rác.

Dáng người hắn vốn cao, cơ hồ đã hiện ra khí chất của đàn ông trưởng thành- trừ việc mái tóc bây giờ rối như tổ quạ, tóc mái gần như che nửa bên mặt, còn đeo thêm một cái kính gọng đen rẻ tiền dày nặng.

Bấy giờ điện thoại vang lên.

"Alo, Ân Tuấn à, cậu đây."

Vừa nghe thấy âm thanh này, đầu hắn đột ngột đau nhức.

"Cậu, sao vậy ạ?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ầm ĩ nói cười đánh bạc.

Hàn Ân Tuấn có chút tức giận: "Cậu, sao cậu lại đánh bài nữa?"

"Khà khà, Ân Tuấn à, tiền của cậu giờ túng quá, cho cậu một ít để hồi vốn đi?"

Hàn Ân Tuấn bất lực nói: "Cậu lại thua hết tiền sao. Con nói thật, tiền con đi làm kiếm không được bao nhiêu, không có tiền cho cậu đâu."

Đối phương có chút thiếu kiên nhẫn: "Mày không có tiền, nhưng thằng anh của mày chẳng phải rất có tiền à! Đòi nó ấy. Đừng nói nó không cho mày, lần trước tao đi tìm nó..."

Hàn Ân Tuấn tức đến nổ phổi: "Cậu! Cậu đòi tiền Phác Trấn Dân?! Tôi chưa bảo không được đòi tiền của anh ta sao!"

Đầu dây bên kia thoáng dừng lại, lúng túng nói tiếp: "Hỏi tiền thôi mà, hai đứa mày là anh em..."

Hàn Ân Tuấn tàn nhẫn cúp máy.

Phác Trấn Dân, là anh cùng mẹ khác cha của hắn.

Bốn năm trước, trong lễ tang của cha mẹ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phác Trấn Dân.

Phác Trấn Dân từ Seoul về nước, đón hắn đi, cho hắn nơi ở, cho hắn đi học.

Nhưng hắn sẽ mãi mãi không quên mỗi lần Phác Trấn Dân nhìn hắn, trong ánh mắt là sự ghét bỏ không hề che giấu.

"Em trai tốt à, tao kể cho mày nghe một truyện cười, có một con đĩ ngu ngốc, giàu sang không muốn lại muốn chạy theo một thằng nhà quê nghèo rớt, buồn cười không?"

"Tao chỉ cho mày học phí thôi, ăn uống hàng ngày mày tự lo, tao sẽ không bón cho một xu một cắc nào."

"Mày có biết mày giống cái thằng cha vô dụng của mày bao nhiêu không, đáng ghét biết bao nhiêu không."

Từng câu từng chữ gã nói đều dày xéo tâm can Hàn Ân Tuấn, đồng thời, Hàn Ân Tuấn cũng hận gã đến cùng cực.

Vì vậy, Hàn Ân Tuấn vừa học đại học, vừa làm công khắp nơi, hắn không cần tiền của Phác Trấn Dân. Còn tiền học phí hắn nợ, hắn chắc chắn sẽ trả lại Phác Trấn Dân gấp đôi chỗ đó.

Hàn Ân Tuấn mất việc ở tiệm cơm, lại tiếp tục tìm việc ở khắp nơi. Trùng hợp thế nào, quanh trường đại học của hắn có một quán bar, vừa lúc tuyển nhân viên.

Ông chủ quán bar cảm thấy Hàn Ân Tuấn là người thành thật, quyết định nhận hắn. Ngày thường được dạy chế biến rượu, lâu dần, Hàn Ân Tuấn pha rượu cũng ra dáng lắm.

Hàn Ân Tuấn không nhớ rõ mình đã để mắt tới Hách Tuấn Tú từ bao giờ. Mỗi ngày quán bar có rất nhiều sinh viên ghé qua, người đến người đi tấp nập, nhưng không hiểu sao, vẫn có một người phát sáng giữa đám đông như thế.

Hách Tuấn Tú như trung tâm của mọi ánh nhìn, cậu ấy đẹp đẽ, lại thích cười, trai gái tìm đến cậu ấy nhiều không kể xiết.

Lúc rảnh rỗi Hàn Ân Tuấn có lén lút nhìn trộm đôi ba lần, cũng chỉ dám nhìn trộm.

Đôi khi Hách Tuấn Tú bị người ta đẩy lên sân khấu hát. Hắn len lén nghe, cảm thấy cậu ấy hát còn hay hơn ca sĩ ông chủ mời về.

Bên cạnh Hách Tuấn Tú không phải trai đẹp cũng là gái xinh, bọn họ tụ tập một chỗ, vui vẻ uống rượu cười đùa. Hàn Ân Tuấn ước ao, hắn ước mình được gia nhập với bọn họ, tốt hơn hết là được nói chuyện với Hách Tuấn Tú, dù chỉ một câu cũng được.

Thế nhưng hắn biết, bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau, khoảng cách giữa họ xa lắm.

Một ngày nào đó, trời đổ mưa to.

Ông chủ quán bar dặn dò Hàn Ân Tuấn đôi câu rồi về nhà trước. Hàn Ân Tuấn đứng trong quán, đợi mọi người về hết rồi mới cầm cái ô cũ của mình, chuẩn bị ra về.

Hàn Ân Tuấn bước ra từ một cửa khác của quán. Lúc hắn vừa đóng cửa xong, quay lưng lại, thiếu chút nữa đã va vào Hách Tuấn Tú đứng sau mình.

Mưa rất lớn, giọt mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, âm thanh lớn đến vậy nhưng không tài nào che nổi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn.

Hách Tuấn Tú mở to đôi mắt lóng lánh nước nhìn hắn, Hàn Ân Tuấn hồi hộp lo lắng tránh sang một bên, lặng lẽ siết chặt chiếc ô trong tay.

Hai người đứng lặng yên một khắc, Hách Tuấn Tú bắt lời trước: "Anh có ô mà... Sao anh không đi?"

Hàn Ân Tuấn không dám nhìn cậu, cũng không dám cử động, chỉ hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"

Hách Tuấn Tú cười rộ lên: "Tôi à, tôi không có ô, đợi mưa tạnh tôi mới đi."

Hàn Ân Tuấn lấy hết dũng khí đời mình ra nói: "Ô của tôi lớn lắm... Chúng ta có thể đi chung..."

Lời thốt ra khỏi miệng xong, hằn liền hối hận, hắn cảm thấy cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối mình.

Nhưng Hách Tuấn Tú không làm thế, cậu ấy chỉ ngạc nhiên vài giây, rồi mỉm cười đồng ý.

Hàn Ân Tuấn mở ô, Hách Tuấn Tú rất tự nhiên đứng bên cạnh hắn, hai người cùng bước vào màn mưa.

Hách Tuấn Tú cười: "Anh cao hơn tôi, anh còn cầm ô thế này, rất phù hợp."

Hàn Ân Tuấn nhỏ giọng đáp lại, tay cầm cán ô còn run rẩy.

Hách Tuấn Tú lại hỏi: "Anh làm việc ở quán bar à? Mấy bữa nay đều thấy anh."

Hàn Ấn Tuấn nghe vậy, lòng rối một nhịp, sao cậu ấy lại để ý tới mình?

"Ừm, thật ra... Tôi là sinh viên đại học P."

"Woa, thật sao! Anh ở khoa nào vậy, sao tôi chưa thấy anh bao giờ?"

"Tôi không ở ký túc xá, tôi còn muốn làm thêm, không thường xuyên ở trường..."

Anh một câu, tôi một câu trò chuyện, Hàn Ân Tuấn tưởng như thời gian trôi đi chậm hơn, chính mình cũng bước chậm hơn.

Chuyện lúc này tựa như giấc chiêm bao, sóng vai đi cùng người mình thích.

Đứng gần thế này, Hàn Ân Tuấn mới biết Hách Tuấn Tú còn thấp hơn mình hơn một cái đầu, người mà hắn luôn ngước nhìn giờ đây lại thật gần, thật gần mình như thế, rồi trở nên thật nhỏ bé.

Cậu ấy như một con chim sẻ nhỏ cả đường đều líu ra líu ríu nói chuyện, còn vui vẻ nhảy nhót.

Cậu ấy thật sự rất đáng yêu.

Hàn Ân Tuấn có một ảo giác, tưởng như hai người họ đã quen biết từ lâu.

Sau hôm đó, Hàn Ân Tuấn thường lén lút chạy đến học viện của Hách Tuấn Tú, đứng sững người trước lớp học của cậu ấy.

Có một bạn học ra hỏi thăm hắn: "Bạn này, bạn đứng đây từ lâu lắm rồi, cho hỏi bạn tìm ai?"

Hàn Ân Tuấn sửng sốt, hắn rất muốn nói cho đối phương, hắn tìm Hách Tuấn Tú.

Nhưng cái tên này, ba chữ này, hắn không thốt ra khỏi miệng nổi.

Rồi hắn quay lưng chạy trối chết, mặc người phía sau chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn thấy mình thật ngu ngốc, mình lấy tư cách gì để tới tìm cậu ấy.

Hàn Ân Tuấn luôn cho rằng thế giới của bản thân luôn đen sì, tối tăm, nhưng một ngày nào đó, nó đột nhiên được thắp sáng, ánh sáng đó là Hách Tuấn Tú mang tới đời hắn.

Hắn vĩnh viễn ngước nhìn, tham lam hấp thụ từng giọt sáng.

Hách Tuấn Tú là mặt trời nhỏ của hắn.

-------Phần 2 có chi tiết gây ức chế-------