A Thanh – Cá Nhỏ Thiên Tài

Chương 7: Phiên ngoại



Ngày thường tiểu thiếu gia cũng phải đi làm, hắn phải đến giúp đại ca xử lý một chút chuyện vặt.

Mấy ngày qua A Thanh rất hòa hợp với người nhà họ Quý, đặc biệt là cùng đại tiểu thư của Quý gia.

Đại tiểu thư không có bạn bè thân thiết, trong thành không ai so được với Quý gia, nên mọi người đối với đại tiểu thư đều có cảm giác nịnh nọt.

Lần này A Thanh tới, A Thanh biết chất liệu nào sẽ may sườn xám đẹp, và biết cách phối trang sức như thế nào cho hợp. Bởi vì tiểu thiếu gia đã nói vài câu, A Thanh cũng biết phiền não của đại tiểu thư.

A Thanh nghĩ bản thân mình dù sao cũng là đàn ông, cũng không nên quá thân thiết với đại tiểu thư, cho nên nhiều lần đều phải gọi Đào Nguyệt gọi đến.

Đại tiểu thư lớn lên xinh đẹp, người cũng dịu dàng, Đào Nguyệt rất thích.

Lúc này ba người ngồi ở đình hóng gió uống trà, đại tiểu thư do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn hỏi: “A Thanh, chị có giao cho tiểu Cửu một cái hộp sắt nhỏ, đồ vật ở trong đó các em đã dùng chưa?”

A Thanh sửng sốt một chút.

Đồ vật bên trong không những không dùng, mà là dùng muốn gần hết.

“Đương nhiên là dùng rồi,” A Thanh trả lời, sau đó lại đáp lời đại tiểu thư, “Còn phải phiền đại tỷ đưa hộp tới, hay là nói cho em biết nên lấy nó ở chỗ nào?”

Đại tiểu thư lập tức phản ứng, sau đó liền đỏ mặt, “Chị bảo bác sĩ trong nhà làm.”

A Thanh gật gật đầu.

Đại tiểu thư nhịn không được mà tò mò, đỏ mặt hỏi, “Hai đứa dùng xong rồi hả?”

A Thanh không e lệ, nói thẳng: “Còn thừa lại đáy hộp.”

Đào Nguyệt ở một bên nghe đến mơ hồ, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Đại tiểu thư nói không nên lời.

A Thanh thì ngược lại giải thích cho Đào Nguyệt, “Đang nói về thứ để bôi trơn lỗ đít khi làm chuyện trên giường.”

Lúc này tới lượt Đào Nguyệt đỏ mặt.

Hai người phụ nữ ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tò mò.

“Làm chuyện đó có đau không vậy?” Đào Nguyệt táo bạo hơn, hơn nữa đã quen biết A Thanh cũng lâu, do dự trong chốc lát liền mở miệng dò hỏi.

A Thanh nói: “Mới đầu sẽ không quen, nhưng mà tiểu Cửu làm nhẹ nhàng, kiên nhẫn, không có làm tôi quá đau.”

Đào Nguyệt càng hưng phấn. “Thoải mái thật hả?”

“Nếu không thoải mái, thì làm sao sử dụng đến nỗi còn đáy hộp.” A Thanh nói.

A Thanh nhìn ra sự tò mò của hai người họ, chính anh cũng không thấy xấu hổ, liền chủ động nói: “Tiểu Cửu sợ làm tôi đau, mỗi lần đều phải cày cuốc rất nhiều. Hơn nữa còn là trai tân mới lớn, hẳn là hai người cũng hiểu được, ngày nào cũng bắt tôi làm một hồi.”

Đại tiểu thư lại cảm nhận khác, có chút lo lắng hỏi: “Tiểu Cửu như vậy, có làm em khó xử không?”

A Thanh không dám nói cho đại tiểu thư chuyện mình đè tiểu thiếu gia ở trên giường làm mấy lần, chỉ nói: “Không sao, chuyện này cả hai tụi em đều thoải mái, không có gì mà ngại.”

Vừa vặn lúc này Quý Sùng Cửu đã trở về, ở phía xa đã hô lớn: “A Thanh! Tôi trở về rồi! Em đang ở đâu?”

Ý cười trên khóe miệng A Thanh không thể kiềm được, sau khi chào hai người, liền đứng dậy đi tìm Quý Sùng Cửu.

“Vừa rồi em làm gì vậy? Sap mà tôi không tìm thấy em?” Quý Sùng Cửu vừa thấy đến A Thanh liền ôm lấy người.

“Mới vừa cùng đại tỷ còn có Đào Nguyệt uống trà ở trong đình,” A Thanh nói, “Thuốc cao hết rồi, tôi hỏi đại tỷ lấy ở đâu.”

Quý Sùng Cửu cảm thấy không được tự nhiên, “Đại tỷ có cảm thấy chúng ta quá túng dục không? Mới qua mấy ngày, đã dùng xong rồi.”

A Thanh quở trách hắn, “Còn không phải trách anh sao, mỗi lần đều bôi nhiều vào mặt sau của tôi.”

Quý Sùng Cửu liền ôm eo A Thanh làm nũng, “Tôi sợ em đau, bên trong của em rất mềm, lỡ mà bị tôi chơi bị thương thì làm sao bây giờ?”

A Thanh còn chưa kịp nói gì, Quý Sùng Cửu lại nói: “A Thanh, tôi lại muốn rồi, tôi ôm em là phía dưới liền có phản ứng.”

A Thanh xoay người đỡ cái bàn trong phòng, nói: “Cứ như thế này mà đâm vào đi, đợi chút nữa anh còn phải làm việc.”

Hôm nay A Thanh mặc một bộ sườn xám xẻ tà cao, nhưng mà ở bên ngoài anh đã khoác thêm một chiếc áo khoác dài. Khi vào phòng liền cởi áo khoác, lúc này tha hồ trêu ghẹo, liền đem cả cặp mông lộ ra ngoài.

Quý Sùng Cửu kinh ngạc, “Sao ở phía dưới em lại không mặc gì?”

A Thanh tự nhiên nói: “Sườn xám của tôi xẻ tà cao vậy, mặc không phải sẽ bị lộ ra sao.”

Quý Sùng Cửu oán hận mà nói: “Về sau không được phép mặc loại xẻ tà cao! Phải mặc quần lót và váy lót đàng hoàng cho tôi.”

“Được rồi, tôi làm liền.” A Thanh sờ vào bàn tay của Quý Sùng Cửu đang bóp lấy eo mình.

Lần này Quý Sùng Cửu đào được một lỗ lớn.

A Thanh cảm nhận được phía dưới đã trơn trượt, có chút bất đắc dĩ, “Nhiều rồi tiểu Cửu.”

Quý Sùng Cửu còn giận vì chuyện A Thanh không mặc đồ lót ở bên trong, cũng không nói lời nào, đẩy eo hướng vào trong thân thể A Thanh. Loay hoay một hồi rồi lại tủi thân, ôm chặt lấy eo A Thanh, dán cả người lên trên lưng đối phương, “A Thanh, em là của tôi.”

Giọng điệu như một đứa trẻ đáng thương.

A Thanh mút chặt lấy phía sau một chút, cảm giác được hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình. “Tất nhiên tôi là của anh.”