A Mạch Tòng Quân

Chương 140



ên ngoài bóng đêm bao phủ, Lâm Mẫn Thận dẫn theo A Mạch chỉ chọn đilại trên đường nhỏ tối tăm vắng vẻ, một khi gặp bức tường ngăn cản cũngkhông cần leo lên, chỉ đưa tay nhấc A Mạch khẽ nhẹ nhàng nhảy qua làđược. Không đầy một lát sau, hai người bọn họ đã từ trên tường vây phíatây phủ Thường Ngọc Thanh nhảy tới trong nhà Lâm Mẫn Thận.Hai người vừa mới rơi xuống đất, Ngụy Quân liền từ bóng tối phíatường vây lắc mình lại đây, thấp giọng hỏi: “Có gặp phiền phức gìkhông?”

Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu, lại cẩn thận liếc mắt nhìn A Mạch một cái. A Mạch thấy Ngụy Quân ở đây cũng bất giác có chút ngạc nhiên, lại khôngnói gì, chỉ một bên bước nhanh theo Lâm Mẫn Thận, một bên phân phó: “Mau chuẩn bị đi, sáng mai nhất định rời khỏi thành.” Thường Ngọc Thanh chỉbị Lâm Mẫn Thận tạm thời khống chế, một khi những huyệt đạo bị điểm nàyđược giải khai, Thường Ngọc Thanh chắc chắn sẽ trả thù, đến lúc đó nếumuốn ra khỏi thành sẽ càng khó khăn hơn.

Liên tiếp băng qua hai cái sân mới tới một căn nhà vắng vẻ. “Hậu viện đã chuẩn bị ngựa tốt, đến lúc đó vẫn giả mạo đội ngũ Thát tử ra khỏithành, lần này đi về hướng nam, lên tàu ở Thái Hưng, đi đường thủy.” Lâm Mẫn Thận vừa nói, nhấc rèm cửa lên dẫn đầu vào phòng. A Mạch bước theosát phía sau tiến vào, hơi giương mắt lên đã sửng sốt. Bên cạnh bàn,Đường Thiệu Nghĩa thân hình rõ ràng gầy yếu rất nhiều im lặng đứng yên,thẳng tắp cứng cáp như cây tùng.

“Đại ca, tại sao huynh cũng tới đây?’ A Mạch cả kinh nói.

Đường Thiệu Nghĩa không trả lời, sau khi cẩn thận quan sát khuôn mặt A Mạch một lát lại nhìn về phía cổ của nàng, ánh mắt bỗng dưng chấn động, lại buồn bã xoay người trở lại, người càng giống như bị cố định, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích nhìn về phía A Mạch.

Lâm Mẫn Thận nhìn theo tầm mắt của Đường Thiệu Nghĩa, chỉ thấy cổ AMạch phẳng phiu trơn nhẵn, ở trong ánh nến mờ ảo sáng bóng lên như ngọc, cái miếng cao su giả dùng để dính làm yết hầu sớm đã chẳng biết đi đâu. Trong lòng Lâm Mẫn Thận đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ hỏng rồi, vừarồi chỉ lo né tránh thị vệ trong phủ Thường Ngọc Thanh, nhưng mà lạiquên dịch dung cho A Mạch.

“Đường Tướng quân!” Lâm Mẫn Thận kêu lên, thầm nghĩ nên làm sao thuhút sự chú ý của Đường Thiệu Nghĩa, “Thân thể ngươi còn chịu được không, nếu có thể, sáng mai chúng ta liền nghĩ cách rời khỏi thành.”

“Mục Bạch!” A Mạch đột nhiên kêu lên, “Ngươi cùng Ngụy giáo đầu đi ra ngoài xem tình huống bên ngoài một chút.”

Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân đều sửng sốt, Ngụy Quân càng có chút suynghĩ chẳng hiểu ra sao cả, vừa rồi ở bên ngoài trời tối đen, hắn làngười cuối cùng đi vào trong phòng, luôn đứng ở phía sau, căn bản sẽkhông đối diện qua với A Mạch, đương nhiên cũng không nhận thấy A Mạchcó chỗ khác lạ, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu, giương mắt nhìnvề phía Đường Thiệu Nghĩa giống như muốn hỏi.

Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ A Mạch thu trở về, rũ mi mắt xuống, cũng im lặng không nói.

Ngụy Quân cùng Lâm Mẫn Thận liếc nhau, cả hai đều không một tiếngđộng lui ra ngoài, cửa phòng khép hờ, gió từ bên ngoài theo khe rèm chui vào, thổi thẳng tới ngọn lửa trên ngọn nến không ngừng nhấp nháy mấycái mới dần ổn định lại. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, A Mạch nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới mở miệng nói: “Đại ca…”

“Mạch nguyên soái!” Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên ngắt lời A Mạch,ngừng lại một lát, ngồi xuống trên ghế, trầm giọng nói: “Thành Dự Châuhiện tại tiến vào rất dễ dàng, nhưng đối với người ra khỏi thành sẽ bịkiểm soát rất nghiêm ngặt, mặc dù là binh lính Bắc Mạc ra khỏi thànhcũng phải kiểm tra lệnh bài xác minh thân phận, biện pháp theo lời MụcBạch nói sợ không thể thực hiện được.”

Một tiếng “Mạch nguyên soái” nói ra, trong lòng A Mạch hiểu rõ ĐườngThiệu Nghĩa đã không cho rằng mình là huynh đệ A Mạch trước đây của anhta, tiếp tục nghe lời nói phía sau, trong lòng lại càng hiểu được giờphút này anh ta căn bản không muốn nghe mình giải thích. A Mạch khôngnhịn được cong khóe miệng gượng cười, tạm thời dứt khoát quên giải thích đi, không để ý tới nội tâm đang hỗn độn, chỉ cố gắng đem lực chú ý đềuđặt trên lời nói của Đường Thiệu Nghĩa.

Thành Dự Châu đi vào thì dễ đi ra thì khó, rốt cuộc Trần Khởi có mưuđồ gì? Nếu muốn bắt mình, không phải cứ đến trực tiếp phủ Thường NgọcThanh lục soát là được, cần gì phải tốn công kiểm tra người ra khỏithành? Chẳng lẽ chính vì không muốn trực tiếp va chạm với Thường NgọcThanh? Nhưng mà thế lực của Thường gia rõ ràng không bằng trước kia, thế của Trần Khởi cũng đang nổi lên, cần gì phải tỏ ra yếu kém trước Thường gia như thế?

A Mạch nhíu mày, trong lòng chợt hiện lên tia sáng, nhưng tia sáng này tan biến cực nhanh.

A Mạch hiểu rõ, tự nghĩ khổ cũng không có ích, trái lại dứt khoát hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Lúc nào huynh tỉnh lại? Bọn Tức đại đương gia ở nơi nào?”

“Sáng sớm hôm qua liền tỉnh lại, Tức đại đương gia dẫn theo bọn Triệu Tứ dụ truy binh Thát Tử đuổi theo về hướng Thanh Châu, ta cùng với Ngụy Quân, Mục Bạch quanh quẩn một đoạn ở hướng bắc, quay lại Dự Châu.”Đường Thiệu Nghĩa trả lời rất ngắn gọn, vẫn không đề cập đến khi anh tatỉnh lại thân thể đã cực kỳ suy yếu, nhờ Ngụy Quân truyền nội lực vàotrong cơ thể anh ta mới có thể ráng cưỡi ngựa, Tức Vinh Nương lại càngvì anh ta muốn trở về tìm A Mạch mà ầm ỹ cùng anh ta một trận.

A Mạch không nhịn được gật đầu cười nói: “Vốn là ta muốn đến Dự Châucứu… cứu Đường Tướng quân, kết quả trái lại chính mình lại bị nhốt, làmhại Đường tướng quân quay trở lại cứu ta, mấy ngày nay chúng ta lượnvòng quanh Dự Châu không ít…” A Mạch đang nói được một nửa phút chốcdừng lại, trong giây lát sắc mặt đại biến, hô nhỏ: “Hỏng rồi! Chúng tatrúng kế của Trần Khởi!”

Đường Thiệu Nghĩa mày hơi nhíu, hỏi: “Sao lại thế?”

A Mạch ép buộc cho mình tỉnh táo lại, ngón tay theo thói quen gõ nhẹtrên mặt bàn, sắc mặt chăm chú hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Huynh suy nghĩmột chút, Trần Khởi bắt huynh nhưng không giết, cố ý dụ ta tới cứu; thân thể của ta bị hãm tại Dự Châu, Trần Khởi biết rõ ta ở trong phủ ThườngNgọc Thanh nhưng không lục soát, mà lại đi kiểm soát chặt chẽ người rakhỏi thành, ý của hắn đây là gì?”

Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ, sắc bén trong mắt bông nhiên nổi lên, đáp: “Đây là hắn cố ý muốn vây hai người chúng ta ở Dự Châu!”

A Mạch cười khổ gật đầu: “Không sai, vây chúng ta ở Dự Châu, quânGiang Bắc liền thật sự trở thành rắn không đầu, nếu có người tung tinđồn chúng ta đều bị Thát tử thu phục, lòng quân tất loạn!”

Đường Thiệu Nghĩa đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, mặt không khỏitrầm như nước, nói: “Chúng ta nhất định phải nhanh chóng trở lại ThanhChâu, nhưng mà Trần Khởi đã nghĩ ra kế này, tất nhiên sẽ không để chúngta dễ dàng rời khỏi Dự Châu, lệnh bài của Mục Bạch sợ khó có tác dụng.”

A Mạch khẽ gật đầu, có chút cân nhắc, lại móc từ trong lòng lấy rakhối lệnh bài đại diện cho thân phận của Thường Ngọc Thanh bỏ lên trênbàn, trầm giọng nói: “Ta có một cách rất mạo hiểm nhưng có thể thử mộtlần.”

Đó là một khối lệnh bài bằng đồng đen, có một chiếc tua màu đỏ tươi,một chữ “Thường” rất to gây chú ý. Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa giống nhưcó chút sáng lên, nhưng cực kỳ nhanh dời đi. A Mạch dường như khôngbiết, đi tới cửa kêu Lâm Mẫn Thận tiến vào, ghé vào bên tai hắn thấpgiọng không biết nói những gì, sau đó chỉ nghe thấy Lâm Mẫn Thận có chút do dự hỏi: “Như vậy được không?”

A mạch cười cười: “Ngươi thử đi một lần xem sao!”

Lâm Mẫn Thận nửa tin nửa ngờ dời đi, Ngụy Quân cũng từ bên ngoài tiến vào, cũng đi đến bên cạnh Đường Thiệu Nghĩa thấp giọng hỏi: “Nhị Đươnggia, thân thể ngươi còn có thể chịu được không, có cần ta…”

Đường Thiệu Nghĩa đã nâng tay lên chặn lời Ngụy Quân, A Mạch bên kiacũng đã nghe được, không khỏi quay đầu nhìn lướt qua Đường Thiệu Nghĩa,thấy sắc mặt anh ta khô vàng ảm đạm, biết nhiều ngày nay anh ta hẳn nhận đủ các loại tra tấn, giờ phút này mặc dù đang ngồi ở đây cũng là kiêncường chống đỡ mà thôi. Trong lòng A Mạch đột nhiên thô ráp, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.

Lần này, Lâm Mẫn Thận đi đến hơn nửa canh giờ mới trở về, trong tayxách một cái túi quần áo rất to: “Món đồ này không ngờ hắn đặt ở thưphòng, làm hại ta tìm vất vả một chút.” Lâm Mẫn Thận đem bao quần áonặng kia bỏ trên bàn, Ngụy Quân tiến lên mở ra nhìn, đúng là trọn bộtinh cương áo giáp cực kỳ sáng trong.

A Mạch chỉ nhìn lướt qua áo giáp kia, hỏi: “Con ngựa kia thì sao? Có bắt được không?”

Lâm Mẫn Thận hắc hắc cười hai tiếng, vẻ mặt rất đắc ý: “Cũng không nhìn xem là ai ra tay, đã dắt đến hậu viện.”

A Mạch gật gật đầu.

Lâm Mẫn Thận liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân một cái,hỏi A Mạch: “Đồ đều đã đầy đủ, ai sẽ giả dạng Thường Ngọc Thanh?”

Giờ phút này Được Thiệu Nghĩa cùng Ngụy Quân mới hiểu được tính toáncủa A Mạch, đúng là muốn đóng giả bộ dáng Thường Ngọc Thanh ra khỏithành! Bằng danh tiếng cùng uy tín của Thường Ngọc Thanh trong quân độiBắc Mạc, thủ binh cửa thành tất nhiên không dám gặng hỏi hắn, chỉ làtrong bốn người bọn họ, Đường Thiệu Nghĩa mặt mày đậm hơn, khác xa sovới Thường Ngọc Thanh, cho dù là đội mũ sắt lên, cũng có thể bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra. Mà dáng người Ngụy Quân thô to, thậm chỉcả mặt không cần phải xem, chỉ nhìn thân hình từ xa xa đã bị lộ. Còn lại A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận hai người đều mi thanh mục tú dáng người dongdỏng, nhưng mà Lâm Mẫn Thận lại có vóc người tầm trung, chiều cao so với A mạch còn kém một chút, càng khỏi nói so sánh với Thường Ngọc Thanh.

“Để ta.” A Mạch thản nhiên nói: “Ta đệm hai vai cho thăng bằng, ngươi cũng động tay động chân lên mặt ta một chút, đợi ngày mai lúc hừng đông chúng ta phóng ngựa ra ngoài cửa thành là được, không ai dám ngăn cản.”

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể xử lý như vậy. A Mạch vàotrong buồng để Lâm Mẫn Thận cải trang, đến khi trở ra đã giả bộ ThườngNgọc Thanh y trang, đột nhiên nhìn qua thật sự có chút giống, chỉ làthân hình hơi nhỏ hơn một chút.

Đường Thiệu Nghĩa có chút không yên tâm: “Không bằng hay là để ta giả dạng đi.”

A Mạch cười nói: “Không có việc gì, có áo choàng che lên, lại ngồi ởtrên ngựa, hẳn là có thể nhất thời lừa gạt, lại nói con vật để cưỡi củaThường Ngọc Thanh kia rất có tính cách, người lạ rất khó điều khiển. Đại chiến trên sông Tử Nha ta đã từng cưỡi qua một lần, đoán chừng còn cóthể miễn cường lừa gạt được nó.

Quả nhiên như A Mạch dự đoán, Chiếu Dạ bạch kia căn bản không để chongười khác cưỡi, ngay cả A Mạch nó đều nhìn rồi ngửi một hồi lâu, mớikhông cam lòng không tình nguyện để A Mạch cưỡi lên. Đoàn người A Mạchgiả dạng xong xuôi ở cửa sau đợi đến khi sắc trời hừng sáng, sáng sớmtrên đường có người buôn bán, lúc này mới mở cửa sau lén ra.

Trên đường phố người vẫn còn rất ít, chỗ cửa thành đã có dân chúngxếp hàng chờ đợi được ra khỏi thành. Thủ binh ở cửa thành đang kiểm tratrên một cái xe chở đầy hán tử trung niên, cả xe đều kiểm tra cẩn thận,tiểu giáo cửa thành lúc này mới phất tay cho đi.

Trên đường vắng vẻ lúc này đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồndập, tiểu giáo cửa thành ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy mấy kỵ sĩ phi ngựa như bay mà đến, con chiến mã đi đầu toàn thân trắng như tuyết dũng mãnh thần tuấn, kỵ sĩ trên ngựa giáp đen sáng loáng, áo choàng phía sau theo gió tung bay, nổi bật lên một người một ngựa khí thế bất phàm.

“Mau tránh ra, mau tránh ra!” Tiểu giáo cửa thành vội vung roi lênđuổi đám dân chúng đứng ở cửa thành. Mặc dù Thường Ngọc Thanh không hayra vào cửa nam, nhưng tiểu giáo liếc mắt một cái liền nhận ra con ngựatiếng tăm lừng lẫy Chiếu Dạ Bạch kia, vội xua đám dân đen nhường lại lối đi, lúc này mới cẩn thận nghênh đón.

“Thường Ngọc Thanh” chạy thẳng đến gần cửa thành mới thúc Chiếu DạBạch chậm lại, một gã thân vệ phía sau hắn đi lên, đem lệnh bài đồng đen của Thường Ngọc Thanh sáng loáng đưa đến trước mặt tiểu giáo, quát:“Tướng quân phụng quân lệnh ra khỏi thành, nhanh chóng cho đi!”

“Thường Ngọc Thanh” đang ở bên cạnh, tiểu giáo kia nào dám kiểm tralệnh bài kia là thật hay giả, lại nói chỉ có tướng lãnh cao cấp mới cóloại lệnh bài bằng đồng đen này, rất khó làm giả, chỉ quét mắt một vòngđã biết đây là lệnh bài đồng đen thật. Tiểu giáo đang muốn hướng về phía “Thường Ngọc Thanh” nói vài lời nịnh hót, trên khuôn mặt lạnh lùng của“Thường Ngọc Thanh” đã hiện lên một ít mất kiên nhẫn, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu giáo kia một cái, lập tức thúc ngựa phi ra ngoài thành.

Hắn vừa đi, vài tên thân vệ phía sau cũng đồng thời thúc ngựa đuổitheo, chỉ có thân vệ trong tay nắm lệnh bài đồng đen kia đặc biệt lùichậm vài bước, giọng điệu nghiêm khắc phân phó tiểu giáo nói: “Truyềnkhẩu lệnh của đại nguyên soái, tuyệt đối không được buông lỏng kiểm trangười ra khỏi thành, càng phải cẩn thận Man tử giả dạng binh sĩ quân talừa ra khỏi thành! Mặc kệ là người nào, nếu không có lệnh bài của đạinguyên soái, không thể cho đi qua.”

Tiểu giáo cửa thành liên tục gật đầu, lúc này thân vệ kia mới thúcngựa rời đi. Đợi tro bụi tan hết, tiểu giáo mới cảm thấy trong lời nóicủa thân vệ kia có điều gì đó không đúng, khẩu lệnh của đại nguyên soáitại sao lại để thân vệ của Thường tướng quân truyền tới? Lại nói, Thường tướng quân ra khỏi thành cũng chỉ thấy lệnh bài của mình, không có lệnh bài của đại nguyên soái.

Tiểu giáo phiền não gãi gãi đầu, có chút lơ mơ.

Rời khỏi Dự Châu ba mươi dặm về phía nam có dịch trạm, đám người AMạch đổi ngựa ở dịch trạm, đem Chiếu Dạ Bạch để lại trong dịch trạm, dặn dịch trạm chăm sóc thật tốt, từ Dự Châu sẽ có người đến đòi. A Mạch lại viết một phong thư nhét ở dưới yên ngựa, đợi mấy người đi ra từ dịchtrạm, Ngụy Quân không khỏi tò mò hỏi Lâm mẫn Thận: “Mạch soái viết gìvậy?”

Vừa rồi khi viết thư A Mạch cũng không để ý người khác, mắt Lâm MẫnThận lại tinh tường, đã nhìn thấy rõ trên thư chỉ viết mười sáu chữ:“Nhờ quân cứu giúp, trả quân tuấn mã, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”(*). Bây giờ nghe câu hỏi của Ngụy Quân, Lâm Mẫn Thận cười hắc hắchai tiếng, đáp: “Mạch soái cố tình dùng kế ly gián, ly gián bọn thát tửTrần Khởi cùng Thường Ngọc Thanh, làm cho tướng soái bọn chúng bất hòa!”

(*): Ý chị A Mạch muốn vu khống cho anh Thanh cảm ơn anh ấy cứu, cho mượn ngựa, ghi nhớ công ơn, nhất định sẽ báo đáp.

Ngụy Quân nghe xong rất là bội phục, cứ khen mãi Mạch soái quả là người trí dũng song toàn.

Đoàn người đi thẳng nhanh về hướng nam, không đầy hai ngày liền tớiThái Hưng, lại thay quần áo quân sĩ Bắc Mạc thành thương nhân, lên tàutừ Thái Hưng, xuôi dọc theo dòng Uyển Giang. Mặc dù bọn họ thuê thuyềnkhông lớn, tiện nghi lại đơn giản nhẹ nhàng, thêm nữa từ bờ sông là giótây thổi, cho nên giương buồm lên, không cần đến sức người cũng có thểđi rất nhanh.

Lần này Đường Thiệu Nghĩa trúng kế bị bắt, dù người Bắc Mạc chưa từng dùng khổ hình, cũng đã làm cho thân thể của anh ta cực kỳ suy yếu, vừamới tỉnh dậy lại vội về Dự Châu cứu A Mạch, vẫn không có thời gian nghỉngơi điều dưỡng, cho nên thể lực rất kém, ngay cả cưỡi ngựa từ Dự Châutới Thái Hưng, đọc đường đều nhờ Ngụy Quân truyền nội lực cho mới có thể cố gắng kiên cường chống đỡ. Từ sau khi lên thuyền, Đường Thiệu Nghĩaliền nghỉ ở trong khoang điều dưỡng, sau hai ngày sắc mặt vẫn vàng nhưmến mỏng như tớ giấy như cũ.

Mặc dù A Mạch ở trong khoang thuyền luôn bên cạnh chăm sóc, nhưng hai người rất ít nói chuyện, vài lần A mạch muốn giải thích với Đường Thiệu Nghĩa chuyện nàng giả trang, đều bị Đường Thiệu Nghĩa lảng sang truyệnkhác. Sau vài lần, dĩ nhiên A Mạch hiểu được tâm ý của Đường ThiệuNghĩa, dứt khoát không nhắc lại việc này, chỉ thỉnh thoảng nói cùng anhta chuyện hành quân tác chiến, thời gian còn lại đều tự mình ngồi yênlặng bên cửa sổ, quan sát phong cảnh bờ sông giết thời gian.

Lúc này đã là tháng ba mùa xuân, hai bên bờ sông cỏ mọc chim bay,phong cảnh tươi đẹp, đợi đến khi thuyền đi tới dòng chảy ôn hòa, còn cóthể thỉnh thoảng nhìn thấy bên bờ nam có từng đám từng đám hoa cải dầunở. Cảnh sắc như vậy, luôn có thể làm say lòng người, làm cho người taquên mất mình đang ở thời loạn thế.

“Trước kia ta có một nguyện vọng chính là đi Giang Nam xem hoa cải dầu nở.” A Mạch đột nhiên thấp giọng thở dài, “Mẹ của ta nói Giang Nam có một nơi, mỗi khi đến mùa này sẽ đẹp giống nhưmột bức tranh, hoa cải vàng, hoa lê trắng, hoa hạnh hồng…” (Nhớ kỹ câu này nha, quan trọng lắm đó mọi người ^^)