70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 90



"Tự em đánh xe tới là được rồi." An Khê nói.

An khê vừa mới khom lưng nhấc giày lên, mí mắt hơi hơi co lại, có một loại cảm giác không để tâm. Thân hình được bao bọc dưới lớp đồng phục trường, nhìn không ra kích cỡ, lúc cô đứng dậy, Giang Triều ôm lấy cô từ phía sau.

"Trời quá muộn rồi, anh không yên tâm để em ra ngoài một mình."

"Được thôi! Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt bạn học của em là được." An Khê bĩu môi.

"Anh cứ như vậy sẽ không ra tay." Giang Triều thấp giọng nói, đặc biệt sau khi anh đến độ tuổi trung niên, càng giống tiếng trống trầm thấp.

An Khê chưa bao giờ có lực đỡ nổi anh, do người đàn ông này ngày càng biết nên trêu chọc thế nào cho cô vui vẻ. Bây giờ chân cô đã hơi nhũn: "Anh cũng biết mình sẽ không ra tay!"

"Da lại ngứa rồi đúng không!" Giang Triều cọ cọ bên tai cô, râu cọ có hơi châm chích.

An Khê cười đẩy anh: "Phải đi thôi mau đi thôi! Đến muộn không tốt đâu."

An Khê ngồi lên ghế lái phụ, Giang Triều nghiêng người cài dây an toàn cho cô. Đèn xe chỉ là màu vàng êm dịu, má lúm đồng tiền trên mặt cô sâu hơn chút, thời gian hai mươi năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, chỉ có cô vẫn dừng mãi ở tuổi hai mươi.

Bốn mắt hai người nhìn nhau, Giang Triều dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, trong con mắt đen của anh có một cơn lốc xoáy nhỏ.

"Làm sao vậy nào?" An Khê hỏi.

Mặt anh đột nhiên phóng đại trước mắt cô, bờ môi ấm áp kề sát, nhẹ nhàng cắn ở bờ môi. An Khê ôm lấy lưng anh, để anh hôn sâu thêm.

Hơi thở của hai người dần dần nặng hơn, sau một lúc lâu, Giang Triều mới thả lỏng môi: "An An, anh đã từng nói rằng em rất xinh đẹp chưa?"

"Anh từng nói sao? Quên rồi?" Trong mắt An Khê lóe lên ánh nước, ánh mắt cong thành một đường.

"Em rất xinh đẹp." Giang Triều đặt một nụ nhạt lên miệng cô, sau đó đạp chân ga, để xe chạy ra khỏi gara.

"Anh à, cha anh đưa cô gái nhỏ về nhà chơi rồi, anh không lo lắng à? Nếu lại chơi ra con hoang đưa về nhà, địa vị trong nhà của anh sẽ có thể nguy hiểm." Giang Tiểu Đông sờ cằm, nếu bị mẹ cậu biết được cha cậu dám tìm phụ nữ bên ngoài, còn đường hoàng đưa về nhà, đoán chừng ngày hôm sau đầu đề trên báo sẽ là người đứng đầu xí nghiệp nào đó chết thảm đầu đường không ai nhặt xác.

Giang Quyết Minh đứng trên ban công tầng hai có chút đăm chiêu, gương mặt ấy có năm phần tương tự với Giang Triều, thân hình cậu cao to, lại hơi gầy hơn Giang Biên một chút. Trong mắt xoẹt qua ánh sáng, nói là già đời nhưng còn kém rất nhiều so với đám cáo già giấu tài kia, chỉ có thể được gọi là cáo non.

"Đó là mẹ tôi."

"Mẹ anh có thể là cô gái nhỏ?" Giang Tiểu Đông tỏ vẻ anh đừng hòng bịp tôi.

Giang Quyết Minh đấm một cái vào ngực người anh em: "Chú Hữu Lễ sao có thể sinh ra đồ ngu như cậu nhỉ."

"Bởi vì cha em cũng ngu."

Giang Quyết Minh ôm trán dở khóc dở cười.

"Đúng rồi, anh ơi, thằng nhóc Lý đầu heo gần đây có hơi kiêu ngạo, nói cái gì mà sang năm mới cái công ty phá sản của cha nó nhất định có thể vượt qua Hoa An của chúng ta. Có phải chúng ta nên để nó nhớ cho kỹ, biết bản thân rốt cuộc có trọng lượng bao nhiêu không?"

"Cậu nhàn quá không có chuyện gì tìm nó làm gì, cái dáng vẻ ngu ngốc của nó sớm muộn cũng chết vì cái ngu của mình, cậu cũng không sợ bị nó hạ thấp chỉ số thông minh à." Giang Quyết Minh đi vào trong phòng.

Giang Tiểu Đông vội đi theo, cha cậu ta nói, để cậu ta làm gì cũng noi theo anh đại của cậu ta, anh đại do chú Triều cậu ta một tay dạy dỗ, đi theo cậu tuyệt đối sẽ không sai.

Nhắc tới trong giới nhà giàu đứng đầu Bắc Kinh chỉ có lớn như vậy.

Phải nói rằng vòng tròn những người giàu có hàng đầu ở Bắc Kinh chỉ lớn vậy thôi, những phú nhị đại này dựa trên thực lực và mối quan hệ của họ hình thành phe phái của riêng mình, thời gian gần đây Bất động sản Hoa An đã tự hình thành một phe cánh do Giang Quyết Minh âm thầm cầm đầm.

Xét về độ kiêu ngạo, Giang Quyết Minh có đủ tư cách để kiêu ngạo hơn bất kỳ ai khác, nhưng cậu luôn tỏ ra tương đối trầm mặc, bình thường rất ít tham gia vào cuộc chiến giữa các phe phái này, vì vậy những người đi theo cậu cũng không ồn ào, ầm ĩ

Hơn nữa Giang Quyết Minh được gia đình giáo dục rất nghiêm khắc, Giang Triều luôn quản lý chi phí sinh hoạt hàng ngày của cậu rất nghiêm ngặt, số tiền anh đưa ra chỉ có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản nhất của cậu, nếu cậu muốn cải thiện điều kiện sống của mình lên một mức cao hơn, cậu phải tự nghĩ cách kiếm tiền khác.

Quan điểm của nhà họ Giang là con trai nên được nuôi dạy trong nghèo khó còn con gái nên được nuôi dưỡng thật sung túc.

Cẩu Đản luôn lấy tất cả mọi thứ của Giang Triều làm tiêu chuẩn, nếu anh Triều Ca đối xử với con trai mình tàn nhẫn như vậy, vậy thì cậu ta cũng không thể dễ dãi! Cho nên cậu bạn nhỏ Giang Tiểu Đông còn được cho ít tiền hơn cả Giang Minh Quyết, khi còn nhỏ hai anh em nghèo khó thường lẽo đẽo sau lưng Giang Nhân Trần ăn nhờ ở đậu.

Khi ra ngoài, những người khác đều lái xe sang, được người đẹp tháp tùng. Còn bọn họ chỉ có một con xe rởm để đi khắp nơi, con xe rởm này được mua bằng số tiền lời bọn họ đầu tư kiếm được đấy.

Cho nên đừng nhìn vào khối tài sản khổng lồ của công ty Hoa An, nếu so sánh về trang bị thì đám đàn em so với người khác muốn tồi tàn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Tồi tàn thì có hơi khó coi, An Khê cũng không hy vọng con trai mình thành tài, chỉ cần đừng trở thành cặn bã xã hội là được rồi.

Đèn pha chiếu thẳng, một chiếc ô tô màu đen lao nhanh trên đường, dọc đường không hề bị cản trở, con đường rất trống trải, cũng không có nhiều xe chạy, đây là điều mà các thế hệ sau hiếm thấy.

An Khê nằm trên cửa sổ nhìn bầu trời khuya đêm đen, sau đó nghiêng đầu nhìn gương mặt rất nghiêm túc của Giang Triều xuyên qua ánh nến dịu dàng.

Đường nét trên khuôn mặt của Giang Triều rất mịn màng, sự nam tính quyến rũ trên người anh theo thời gian càng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng tóc mai hai bên đã có vài sợi trắng, các đường nét trên khuôn mặt cũng khắc sâu hơn. Cũng may người đàn ông thường ngày cũng chịu khó tập luyện, nên những tật xấu của những lão già trung niên béo ú cũng không xuất hiện trên người anh, nếu không thì An Khê cũng không ở bên anh từ lâu rồi.

"Đang nhìn gì vậy?" Giang Triều đánh vô lăng, rẽ vào một khúc cua ở ngã tư.



"Nghe nói đàn ông khi có tiền đều sẽ trở nên hư hỏng, anh bị hư chưa? Giang Triều." An Khê mím môi cười liên tục.

"Em cảm thấy thế nào! Anh có bị hư không?" Giang Triều bỏ một tay khỏi vô lăng, cầm lấy tay cô đặt trên đùi.

An Khê hơi nheo mắt, suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết gật đầu: "Hư rồi."

"Em nói anh hư chỗ nào?"

"Hư hết cả rồi."

Nói xong, bản thân cô cũng cười ngây ngô như một thiếu nữ, Giang Triều cầm tay lái nhìn cô nở một nụ cười cưng chiều.

Buổi họp lớp họ hẹn nhau đi hát karaoke, chỉ có lớp trưởng cũ của họ là Lưu Dương mới có thể nghĩ ra ý tưởng cùi bắp này. Sau khi tốt nghiệp vài năm, Lưu Dương nghỉ làm ở đơn vị xuồng biển mở một bệnh viện tư nhân, cho đến nay, anh ta đã mở một vài chuỗi bệnh viện. Bây giờ so với đám bạn học già trong lớp thì anh ta được coi là giỏi hơn rồi.

Cũng chính anh ta là người đề xuất rằng hôm nay mọi người phải mặc đồng phục, trang phục thống nhất để khi mọi người tụ họp với nhau thì sẽ không thể sự phân chia giai cấp quá rõ rệt.

Tìm một chỗ bên ngoài KTV rồi dừng lại, Giang Triều nói: "Anh đợi em ở dưới này, sau khi bữa tiệc kết thúc thì gọi cho anh."

Lúc anh cởi dây an toàn, An Khê thừa dịp anh không chú ý hôn lên má anh một cái, sau đó đẩy cửa vội vàng bước xuống xe. Cô đứng bên ngoài vẫy tay chào anh rồi mới đi về phía KTV.

Giang Triều sờ lên mặt mình, buồn cười lắc đầu. Xem ra trái tim non nớt ưa làm nũng trong cô gái nhỏ của anh chưa bao giờ mất đi.

KTV mà Lưu Dương chọn là một nơi tương đối cao cấp, chi phí tương đối cao, khách hàng ra vào đa số đều là những người có tiền. Bọn họ là một đám ông bà già mặc đồng phục học sinh vô cùng bắt mắt, cho nên An Khê chỉ nhìn qua đã thấy Lưu Dương đang đứng đợi bên ngoài.

Trước mặt là một ông già bụng bia đầu hói, nhìn còn tệ hơn so với mười năm trước. An Khê suýt chút nữa không nhận ra anh ta, Lưu Dương là người lên tiếng chào cô trước.

Sau bao nhiêu năm, khi mọi người gặp lại đều dễ dàng nhận ra An Khê, vì bao năm qua cô vẫn không có gì thay đổi, chẳng giống một số người như bước vào thẩm mỹ viện. Những người khác đến thẩm mỹ viện để làm đẹp còn bọn họ đến thẩm mỹ viện đều trở nên tàn tạ.

"An Khê, mau đi thôi, nhanh lên đi, mọi người đều sắp tới rồi, chỉ chờ mỗi cô thôi đấy."

Lưu Dương nói bằng chất giọng béo ú.

Khi An Khê vừa từ trên xe bước xuống thì Hạ Thu đã chú ý tới cô. Sau khi bước vào KTV, cô ta vừa định thu tầm mắt thì ánh mắt lại bị người xuống xe sau cùng hấp dẫn.

"Lan Lan, cậu nhìn xem người đàn ông kia có phải là rất giống Giang Triều không?"

Hạ Thu bỗng giật mình, bên ngoài KTV có chiếu đèn tương đối sáng, khuôn mặt của Giang Triều rất dễ để nhận ra, không biết đã nhìn thấy ti vi biết bao nhiêu lần rồi. Chồng cô là một ông chủ nhỏ điều hành một công ty quần áo, một năm có thể thu nhập hơn mười vạn tệ khiến cô ta luôn có cảm giác mình vượt trội hơn trong nhóm bạn học này. Mà Giang Triều lại luôn được chồng cô gọi là một chiến thần tồn tại trong lĩnh vực kinh doanh.

"Giang Triều là ai vậy?"

Dương Lan Lan thuận theo ánh mắt của cô ta mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc nhưng không rõ đã gặp ở đâu rồi.

"Cậu không biết bây giờ người giàu nhất là ai sao? Lan Lan, tớ đã hiểu tại sao cậu không kiếm được tiền."

Dương Lan Lan có chút khó chịu cùng xấu hổ quay đầu lại, biểu cảm của Hạ Thu nhìn Dương Lan Lan như người nhà quê đã tổn thương lòng tự trọng của cô ta. Cuối cùng vẫn là không có tiền thì đừng làm loạn, cô ta há to miệng đẩy cái mông sang bên cạnh một chút.

Không biết Hạ Thu nghĩ đến cái gì mà cô ta lại đột nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nếu như người vừa rồi thật sự là Giang Triều, anh ta bước ra từ chiếc ô tô màu đen đó và nếu cô ta nhớ không nhầm thì An Khê cũng từ trên chiếc xe đó bước ra. Người có thể lái xe không nhiều mà xung quanh cũng chỉ có vài chiếc ô tô đang đậu.

Khi An Khê vừa mới bước vào cửa,mọi người nghe thấy tiếng động, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

"An Khê, cậu tới muộn, nhanh tới đây phạt ba chén đi."

"Chẳng phải các cậu nói là tám giờ sao, bây giờ mới bảy giờ năm mươi phải không?"

An Khê chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay.

"Vậy thì chúng tôi mặc kệ. Dù sao hôm nay cậu cũng là người đến cuối cùng, ly rượu này cậu không thể thoát được đâu."

Một đám đàn ông ở độ tuổi bốn mươi sẽ lợi hại hơn những người trẻ tuổi trong việc thuyết phục họ uống rượu, An Khê kiên quyết không chịu uống rượu, vì cô biết rằng những dịp như vậy nên hạn chế uống rượu, có thể không uống lại càng tốt, nếu không khi xảy ra chuyện thì hậu quả vô cùng khôn lường.

"Tớ già rồi, lá gan không tốt, không phải các cậu đều là sinh viên y khoa sao, có bác sĩ nào ép bệnh nhân phải uống rượu như vậy hả? Tớ lấy nước thay rượu được không?"

An Khê cười mắng: "Cậu mà già rồi thì chúng tôi còn sống nổi hay không."

Mọi người cùng ồ lên cười.

An Khê khẽ cong môi, rót một ly nước đun sôi để nguội trên bàn, một hơi uống cạn.

"Tớ vừa phát hiện ra một bí mật mới."

Lưu Dương lộ ra vẻ thần bí.

"Bạn học An Khê của lớp chúng ta rất lợi hại, đi chơi đều có xe riêng đưa đón."

"Lớp trưởng ơi, người lái Santana như cậu cũng không thể trách tớ, tớ mượn xe bên ngoài tìm người lái tới đây chỉ để khoe khoang trước mặt các cậu."



An Khê cười nói.

Cô tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, ánh đèn đủ màu của dàn karaoke càng làm tăng thêm sự mệt mỏi của con người.

Kể từ khi An Khê đến, Hạ Thu không biết tại sao mình lại không giữ được tâm trạng tốt, mái tóc xoăn nhuộm vàng được buộc sau lưng, lớp trang điểm đậm không che được nếp nhăn quanh mắt.

Điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên, An Khê lấy điện thoại di động ra, trên giao diện hẹp của chiếc điện thoại di động Nokia hiện lên một phong thư.

Là một tin nhắn chưa đọc.

"Anh gặp người quen, ở ngay cạnh phòng của em, xong việc thì gọi điện thoại cho anh!"

An Khê thuận miệng đáp lại "được", vừa định gửi đi, cô lại bổ sung thêm một câu.

"Nhớ không được uống rượu."

Sau đó, cô tắt điện thoại với nụ cười trên môi.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại của An Khê đã thu hút sự chú ý của Hạ Thu, cô ta liếc nhìn điện thoại hai lần, số liên lạc ở trên cùng của giao diện thông tin ghi chú Giang Triều, Hạ Thu không nhịn được mà giật giật mí mắt.

"An Khê, chồng của cậu bây giờ đang làm gì vậy?"

Hạ Thu hỏi.

An Khê cũng không quá để ý, đại đa số trường hợp họp lớp kiểu này sẽ rất thực tế, tuy rằng không ai trực tiếp nói ra, nhưng mọi người đều âm thầm tranh phần hơn thua, chức cao hơn trong công việc, nhiều tiền hơn, chồng giàu hơn, đẹp trai hơn. Mọi người luôn phải so sánh để sinh ra cảm giác hơn kém. Những câu hỏi này mười năm trước Hạ Thu cũng đã hỏi qua, về cơ bản tất cả các bạn học nữ đều sẽ bị cô ấy hỏi.

"Nó giống như trước đây thôi! Cậu không biết sao?"

An Khê không thèm để ý mà khẽ mỉm cười.

"Xây nhà cũng có thể coi là nghề nghiệp đúng không? Giống như bất động sản chẳng hạn."

Hạ Thu không chắc chắn dò hỏi. ngôn tình sủng

"Ừm, đúng vậy."

An Khê gật đầu.

"Chồng cậu tên gì, chẳng lẽ tớ biết anh ta?"

Đôi mắt An Khê hơi nheo lại, cô nhún vai.

"Sao cậu lại hỏi cái này, vấn đề này tớ phải giữ bí mật, sợ nói ra sẽ dọa chết mọi người."

"Nào, nào, An Khê, nói cho tớ nghe một chuyện, xem cậu có thể dọa chết bọn này hay không?"

Những người bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào, xôn xao.

An Khê khẽ mỉm cười: "Chồng tớ họ Giang, các cậu tự đoán đi!"

"Tớ biết rồi. Tớ nghĩ đến người có họ Giang, chỉ có thể là vị kia phải không?"

Trương Bằng chỉ chỉ lên phía trên.

"Không phải, tuổi tác rõ ràng là không đúng?"

Lưu Dương vỗ vỗ vài cái vào bả vai của Trương Bằng.

An Khê cười nghe bọn họ đoán, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.

"Bọn họ đều nhường, lần này tôi chắc chắn có thể đoán đúng, để tôi đoán xem! Chắc chắn Giang Triều đúng."

An Khê gật đầu, Lưu Dương vỗ tay một cái, các người xem tôi đã nói rồi lần này chắc chắn tôi có thể đoán đúng phải không!

Lưu Dương chắc uống nhiều rồi, nói chuyện bừa bãi, ai cũng kệ lời anh ta nói, mọi người đùa giỡn vui vẻ, càng ngày càng thú vị, nói bản thân trời sinh là thiên vương cũng có. Ai cũng không coi khúc nhạc đệm ở giữa này làm chuyện chính, chỉ có sắc mặt Hạ Thu có vẻ khó coi, trong lúc mọi người đang chơi vui vẻ, cô ta bỗng đứng lên nói: "Cơ thể tôi không quá thoải mái, các bạn chơi, tôi đi trước nhé."

Nhanh trong cũng không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của người khác mà mở cửa đi ra ngoài.

Cô ta vừa đi, sự hứng thú của người khác cũng chẳng còn bắt đầu như cũ nữa, rất nhiều người ngấm ngầm nói ra phải đi rồi, một cuộc tụ họp cứ vậy mà kết thúc.

An Khê rửa sạch mặt trong wc, sau khi tát nước lên mặt, dùng khăn tay xoa bóp nhẹ nhàng hai cái, mới lấy điện thoại từ đâu ra xem, bấm phím tắt: "Giang Triều ơi, em họp lớp xong rồi."

"Anh biết, quay đầu lại nhìn nào."

Cô vừa quay đầu, Giang Triều đã đứng bên ngoài nhìn thấy cô, An Khê không nhịn được cười với anh.