1/2 Prince

Quyển 7 - Chương 2: Sự biến mất của Tà Linh



“Đây là An Thụy,”Tôi giới thiệu với mọi người trong Vô Ngân Thành. Sau khi thấy vẻ mặttrợn mắt há mồm, hít thở khó khăn của bọn họ, tôi đánh thêm một đòn chítử nữa, “Mọi người sẵn sàng chưa? Nếu rồi thì hãy ngồi lên đi. Tới giờkhởi hành rồi.”

Mọi người đều á khẩu. Sau khi khốn khổ một hồi,Nam Cung Túy cuối cùng cũng có thể thốt ra được một câu hỏi, mà câu nàycó lẽ anh đã mười mươi biết chắc câu trả lời. “Chúng ta ngồi lên cái gìcơ?”

Rất tự nhiên, tôi chỉ An Thụy, “Thì An Thụy đó.”

“Chúng ta ngồi lên đâu? Vỏ nó à?” Kẻ Khùng trợn mắt hỏi.

Tôi im lặng bước tới chỗ An Thụy và vỗ vỗ vào vỏ nó. Thấy vậy, An Thụy mởvỏ ra và cuộn tôi vào bằng lưỡi nó (chớ hỏi tôi tại sao trai lại cólưỡi. Tôi biết quái được. Tôi trước đây ăn trai cũng chưa gặp lưỡi traibao giờ. Nhưng An Thụy hiện tại đúng là không hiểu sao có một cái). Tôiliền ngồi trên phần thịt trai mềm mại, thoải mái tới nỗi tôi tưởng nhưđang nằm trên giường bơm nước hãng Simmons. Thật khó để cưỡng lại cảmgiác buồn ngủ hiện thời.

Không lâu sau, tôi cảm thấy có ngườiđược cuộn vào. Khi người này được ném lên trên phần thịt trai, còn làmlớp thịt rúng động một hồi. Người đó im lặng nằm xuống cạnh tôi.

“Tối quá. Ở đây có đèn không?” Người này bình tĩnh hỏi, cuối cùng cũng giúptôi xác định được kẻ bị lăn vào chính là Nam Cung Túy.

Tôi cũng bình tĩnh trả lời anh, “Anh nói thử xem trong bụng trai có đèn không?”

Trước khi Nam Cung Túy kịp mở miệng đáp, một ánh sáng yếu ớt được thắp lên.Cả tôi và Nam Cung Túy đều á khẩu nhìn lên trần nhà… ý tôi là, ở giữamiếng vỏ trai trên đầu chúng tôi, nơi có một viên ngọc trai đang tỏasáng.

“Vậy được chưa?” An Thụy cẩn thận hỏi.

“Được lắm, rất cám ơn,” Nam Cung Túy vô cùng nhã nhặn trả lời.

Theo đó, cả đoàn người lần lượt được ném vào trong. Chẳng lâu sau một đám người nằm hỗn loạn trong bụng An Thụy.

Tôi điều chỉnh vị trí nằm cho thoải mái rồi mở miệng nói, “Tôi điểm danh nhé. Lang đại ca? Vũ Liên đại tẩu?”

“Ở đây.” Giọng Lang đại ca và Vũ Liên đại tẩu vang lên ở cùng một góc. Tôi quay lại nhìn, thì phát hiện ra Vũ Liên đại tẩu đang nằm trong lòngLang đại ca, mặt chị rất ngượng ngùng… á, tôi chưa thấy gì hết, chưathấy gì hết. Tôi quay đầu lại.

“Doll?” Tôi vừa gọi tên con bé, liền hai tiếng tát bôm bốp vang lên, còn có tiếng khóc sướt mướt của Thiên Tiên.

“Du, Tà Linh?”

“Tại sao em lại nhóm bọn tôi/anh lại với nhau…” Cả hai đồng thanh hỏi, dường như rất ăn ý.

“Tiểu Long Nữ?” Tôi hét lên nhưng không có tiếng đáp. “Tiểu Long Nữ?”

Tôi nghe thấy tiếng ngáy, và rồi Phong Vô Tình lạnh lùng nói, “Cổ ngủ rồi.”

Ngủ gì nhanh dữ vậy! Đổ mồ hôi hột… Tôi tiếp tục điểm danh, “Tình Thiên,tuy rằng nằm ở đây rất thoải mái, nhưng em cũng đừng lợi dụng ’ăn’ luônDương Quang nhé.”

“Ớ, em…không vậy đâu… đại khái vậy đó…” Tại sao giọng của Tình Thiên nghe tội lỗi dữ vậy?

“Kenshin?” Tôi gọi tên Kenshin, cảm thấy cũng không cần gọi Lãnh Hồ làm gì, thằngnhỏ này lúc nào cũng dính lấy bên người Kenshin.

“Đây.” Kenshin đáp cụt lủn.

“Kẻ Khùng, Đản Đản?”

“Ôi, viên ngọc đẹp quá đi…”

“Trước khi chúng ta ra khỏi con trai này, tôi thó viên ngọc được không?”

Tốt, cặp đôi tiêu diêu và Đông Khải đều ở đây rồi. Vậy thì chỉ còn mỗi…

“Ô ô ô ô, Tiểu Long Nữ, để anh nằm cạnh em nào!”

Có vẻ mọi người đều đông đủ rồi… Trong lòng, tôi trộm thì thầm, cảm ơn mọi người nhé, trước khi lớn tiếng hét, “Vậy khởi hành thôi! An Thụy, chúng tôi trông cậy hết vào bạn đó!”

“Này, này, này, anh quên luôn tôi hả?” Một giọng thanh thoát giận dữ hét lên.

“Minh Hoàng…” Tôi bất đắc dĩ gọi. Tôi nào biết thằng bé cũng tới chứ.

“Chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt, tôi xuất phát đây,” An Thụy lịch sự nói.Gì thì gì, chuyến đi tới lục địa Phía Bắc này cũng bắt đầu… Hả? Bạn muốn hỏi tại sao một con trai có thể đi bộ trên cạn hả?

Thì trượt đó! Đừng có vội nghi, thấy đó, An Thụy bắt đầu trượt đi rồi. Nói chung thìchuyến đi phần lớn đều rất êm ả, chỉ trừ mấy lúc An Thụy rẽ trái lượnphải và chúng tôi ngã qua nhào lại thôi. Và lúc An Thụy đột nhiên phanhlại, chúng tôi sẽ đổ về đằng trước, dù vậy, trải nghiệm đau khổ nhấtphải nói tới lúc An Thụy nhảy lên làm chúng tôi văng hết lên không, đụng phải trần vỏ và lộp bộp rơi xuống mớ thịt trai phía dưới.

“Ọc ọc, em bị say trai rồi,” Phong Vô Tình đau khổ gào lên.

Tôi yếu ớt ra lệnh, “Cố chịu đi, ra tới biến sẽ đỡ hơn.”

Tôi không biết mất bao lâu, nhưng An Thụy bỗng nhiên dùng sức bật lên.Chúng tôi lại văng bộp bộp vào trần trai vài giây, rồi sau đó An Thụylại đáp mạnh xuống, làm chúng tôi cũng đập mạnh xuống lớp thịt trai,khiến nhiều người lại khổ sở kêu gào.

Tôi nằm trên miếng thịttrai và rên rỉ đau đớn mấy lần mới phát hiện ra An Thụy không đứng yênnữa mà bắt đầu tròng trành trái phải, như thể một con tàu lướt trên đạidương. Tôi phấn khởi gào lên, “Chúng ta ra tới biển rồi!”

Tôi nói xong mọi người đều mừng tới muốn khóc.

So với trận ngã lên lộn xuống như địa ngục vừa rồi, hiện tại thoải mái tới độ chúng tôi cảm thấy như được ngủ trong vòng tay mẹ. Mọi người đều nằm yên lặng phía trên lớp thịt trai, tận hưởng sự yên bình bấy giờ. Dù sao thì khi tới lục địa phía Bắc rồi, chúng tôi nhất định phải chiến đấukhốc liệt. Ai mà biết còn bao nhiêu người chúng tôi sống sót khỏi chương trình HD chứ?

“Ta nói, sao chúng ta không quyết định thời gianđịa điểm gặp nhau trong đời thật đi?” Tôi đột nhiên hỏi. Nhỡ Vương Tửbiến mất thì tôi cũng không cần phải giấu giới tính thật làm gì nữa. Tôi có thể thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người với tư cách là một côgái. Hê hê, không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ragiới tính thật của mình nhỉ?

“Ý hay đó. Như vậy chúng ta sẽ không mất liên lạc,” Vũ Liên đại tẩu cười mủm mỉm nói.

“Vậy gặp nhau ở tiệc cưới của Lang đại ca và Vũ Liên đại tẩu đi,” Tôi vừa quỷ quyệt cười vừa nói.

“Em nói gì thế, Vương Tử?” Vũ Liên đại tẩu nũng nịu trách.

Tôi không khỏi bật cười. Bắt Vũ Liên đại tẩu lộ ra vẻ ’nũng nịu’ này thật không dễ đâu.

“Muốn gặp nhau ở đâu?” Nam Cung Túy có chút kích động hỏi.

Tôi kì quái nhìn anh rồi nhún vai nói, “Chỗ nào chả được. Kể cả chúng tasống khác quốc gia cũng chẳng hề gì. Thời đại này di chuyển cũng thuậntiện. Nếu chúng ta dùng máy truyền tống thì chẳng mất thời gian chútnào.” (Chú thích: máy truyền thống chức năng cũng tương tự như máy faxngày nay, tuy nhiên thứ được vận chuyển đi không phải giấy tờ mà conngười hoặc vật thể 3 chiều. Tuy nhiên phí truyền tống không hề rẻ.)

Tôi cười khúc khích rồi nói, “Về phí cho máy truyền tống thì cứ để con gái chủ tịch quyền lực, Tiểu Long Nữ, gánh hết đi.”

Tiểu Long Nữ “hừ” lạnh hai tiếng rồi mới nhắn tin mật cho tôi, “Được lắm, em sẽ trả tiền. Em mong thấy phản ứng của mọi người khi phát hiện ra danhphận thật của anh muốn đến đi được. Hê hê hê, bọn họ nhất định sẽ đánhanh thành đầu heo luôn, nhất là bọn Nam Cung Túy, Không Không với mấyngười kính trọng anh nữa. Anh biết hậu quả của việc tan vỡ ảo tưởng vôcùng nghiêm trọng mà.”

Ừm, Nam Cung Túy sẽ không đánh con gái đâu nhỉ? Mong là không….

“Không biết trông Vương Tử thế nào nhỉ? Chắc không giống như bây giờ lắm đâu nhỉ,” Giọng nói thô kệch của Lang đại ca vang lên.

“Chỉ sợ là rất rất khác. Bằng không làm sao không ai có thể tìm ra tung tích người đại diện của Đệ Nhị Sinh Mệnh chứ?” Đông Khải cẩn trọng lẩm bẩm,làm tôi sợ tới tim nhảy chồm chồm.

“Hê hê hê, mặc dù ngoại hìnhtrong Đệ Nhị Sinh Mệnh dựa theo ngoại hình thật của con người, nhưng vẫn có nhiều chỉ số có thể thay đổi, ví dụ như cân nặng chẳng hạn. Có lẽVương Tử ngoài đời béo như lợn đó.” Giọng nói tỏ vẻ vô tội của Tiểu Long Nữ thật là làm người khác tức tới ê răng.

“Ai béo như lợn cơ?” Tôi rít qua kẽ răng.

“Hả? Chẳng lẽ em sai?” Tiểu Long Nữ càng cường điệu vẻ mặt, lại còn dùnggiọng ngây thơ (ngây thơ cái con khỉ) hỏi lại, “Nếu không vậy thì trônganh thế nào?”

“Vương Tử điện hạ, dù em có như thế nào, Du cũng không bận tâm,” Du vội nói.

Tôi còn chưa kịp mở kênh mật ra mắng chửi Tiểu Long Nữ thì có điều gì ngoài dự kiến xảy ra. An Thụy vốn đang đi rất vững vàng, đột nhiên lắc trướclắc sau rất mạnh. Tôi vội hét lên, “An Thụy, xảy ra chuyện gì?”

“Có vật cản,” An Thụy căng thẳng nói.

Tiếng rên của Phong Vô Tình lại vang lên, “Ái, lúc trước thì say đường bộ. Bây giờ thì say đường thủy.”

Tiểu Long Nữ nổi giận nói, “Nhãi ranh vô dụng.”

“An Thụy, có cách nào vượt qua không?” Tôi vật vã đứng dậy.

“Có, nhưng sẽ khó chịu một chút. Mọi người xin hãy cẩn thận, tôi sẽ phải dùng Tuyệt chiêu va chạm để vượt qua vật cản.”

An Thụy nhã nhặn xin lỗi rồi đột nhiên dựng thẳng dậy khỏi tư thế nằmngang trước đây. Tôi chưa kịp gào lên đã lộn cù mèo về đằng đuôi. Tôicũng không biết là kẻ xấu số nào bị tôi đè chặt, nhưng tôi trở thành kẻxấu số tiếp theo khi người phía trước ngã xuống và đè phải tôi. Ngườikia đè tôi chặt tới độ máu tôi trào ngược lên trên và tôi suýt phun ramột miệng đầy máu.

“Vương Tử, cho anh hỏi Tuyệt chiêu va chạm là loại Tuyệt chiêu gì vậy?” Từ phía dưới tôi, Nam Cung Túy yếu ớt thở hắt ra.

“Là lăn đó…” Mặt tôi tái đi. Không phải chứ?

“Chết chắc rồi!” Phong Vô Tình bất lực nói.

~*~

Vài đám mây lẻ trôi lãng đãng trên bầu trời xanh trong, sóng bạc đầu từngđợt chạy tới từ đại dương xanh thẳm, còn trên bãi cát trắng có… một contrai to tới độ dọa chết người được!

Không một tiếng động, hai nửa vỏ trai lớn mở ra và một bàn tay (run nhè nhẹ) thò ra ngoài. Sau đó,một kẻ run lẩy bẩy trông không khác gì Sadako trèo ra khỏi TV*: tóc tailòa xòa phủ trước mặt, dùng tứ chi bò ra ngoài… theo sau là một toánngười cũng run rẩy bò ra khỏi vỏ con trai, không nói không rằng nằm vậthết ra bãi cát như chết rồi.

“Ai mà còn dám nói tôi cưỡi trai đimột lần nữa, tôi nhất định chém chết 18 đời tổ tông nhà hắn**.” Phong Vô Tình, kẻ đầu tiên trèo ra ngoài, vận chút hơi tàn rít qua kẽ răng, hoàn toàn quên mất kẻ đầu tiên bảo nó cưỡi trai tình cờ lại có cùng huyếtthống với nó.

(*Sadako trèo ra khỏi TV: có liên quan tới một tiểu thuyết kinh dị đã được chuyển thể thành phim. Sadako được miêu tả làmột thiếu nữ trẻ mặc váy trắng, khuôn mặt bị mái tóc dài che mất vàthường được thấy trèo ra khỏi màn hình ti vi. Cô là một phần của đoạnphim the Ring được cho là sẽ giết chết người xem nó sau 7 ngày. – nhómPR

**chém chết 18 đời tổ tông: đây là một câu chửi rủa quen thuộc của người Trung Quốc. 18 đời tổ tông ngụ ý nói 9 đời trước và 9 đờisau. – nhóm PR)

“Cảm ơn, An Thụy.” Bởi vì chân tôi vẫn còn run,nên tôi chỉ còn cách nửa bám nửa tựa vào vỏ trai để cám ơn. Mặc dù cuộchành trình này không phải là dễ chịu gì lắm, nhưng ít nhất chúng tôicũng an toàn đặt chân tới lục địa phía Bắc.

“Đừng khách khí, chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt.” An Thụy gật đầu rồi khạc Bé Bao ra ngoài.

Bé Bao vui vẻ reo lên “A a!”, lộn vài vòng trên không trung rồi hạ cánhtrên đầu tôi. Nó không giấu nổi phấn khích nói với An Thụy, “An ThụyThụy~, lăn lăn rất rất vui. Lần tới lại chơi chơi nữa nha.”

AnThụy cười mủm mỉm, “Được rồi, lần tới ta lại chơi với Bánh Bao NhânThịt.”. Dứt lời, An Thụy quay sang tôi, lại còn cúi người chào, “Mọiviệc bây giờ trông cậy vào người, Chủ nhân của Bánh Bao Nhân Thịt.”

Tôi thực ra cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu nhìn An Thụy lùi vào trong dòng nước, mất hút sau một đợt sóng.

Quay đầu lại, tôi đối diện với đám người, “Được rồi. Đi đâu đây?”

“Hoa Đô.” Du lấy bản đồ ra nói, “Vị trí hiện tại của chúng ta chắc ở phíaNam Hoa Đô. Chỉ cần đi thẳng về phía Bắc, chúng ta sẽ tới được Hoa Đônội trong hai ngày nữa. Đương nhiên còn dưới điều kiện là không ai chặnchúng ta lại.”

“À, vậy thì có thể sẽ không tới Hoa Đô kịp trong vòng hai ngày rồi.” Phong Vô Tình nhìn vào đâu đó đằng sau tôi, mắt mở trừng.

Tôi quay đầu lại và suýt nữa thì khóc rống lên khi tôi thấy một núi mộtbiển NPC. Chúng tôi hoàn toàn bị bao vây bởi đủ loại NPC. Cách duy nhấtđể thoát là bằng đường biển phía sau… Không, tôi đã nghe thấy có tiếngquái vật trong sóng biển sau lưng. Có vẻ là bị bao vây sạch rồi.

Tới lúc này, mọi người đều đã đứng dậy tập hợp với nhau, vũ khí đã sẵn trên tay. Tôi rút Hắc Đao ra. Sau khi đi thẳng lên trước, tôi bật kênh nhómSát Sinh. “Bây giờ hãy xếp thành một hàng. Chúng ta sẽ mở đường máu. Bất Tử Nam, Kenshin, Lãnh Hồ, Kẻ Khùng, Nam Cung Túy, Đông Khải, mấy ngườilên trước mở đường cho chúng tôi. Vũ Liên đại tẩu và Minh Hoàng cũngtiến lên trước luôn giúp dùng ma pháp mở đường đi. Những người khác ởgiữa. Vô Tình, Tà Linh cùng tôi đứng đằng sau.”

“Rõ,” Mọi người đồng thanh đáp.

Mọi người dần tập hợp thành hàng và đội hình tôi đã miêu tả trước đó, cònđám NPC cũng có vẻ muốn bắt đầu xông lên. Tôi lập tức hét lớn trên kênhnhóm, “Theo phương Bắc mà đi!”

Lập tức, Vũ Liên đại tẩu niệm chúngữ, còn Minh Hoàng đã phấn khích đến độ bắn sét điên cuồng. Thằng bécòn cười to lên, “Há há, nhiều quái quá đi. Lâu lắm mới có dịp tốt phóng điện thế này.”

Ngay khi hai ma pháp sư mở đường tới phương Bắc,nhóm chiến sĩ phía trên bắt đầu dẹp quái trên đường, và tôi chăm chú xửlí đám NPC chạy đuổi theo đằng sau bọn tôi. Sau khi luống cuống tay chân một hồi, tôi cũng tạ ơi trời đất phát hiện ra bọn NPC này dù đông nhưng cũng không mạnh.

Khi chúng tôi đang liều mạng diệt NPC trênđường thì Vũ Liên đại tẩu và Minh Hoàng đồng thời hét lên, “Lôi Nộ CửuThiên” và “Lưu Tinh Vũ”.

Cảnh tượng thiên thạch và sét đánh trêntrời lại xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nghĩ thầm mình vẫn nhớ lần đầunhìn thấy cảnh tượng ấn tượng này chính là ở trận chiến cuối cùng trongMạo Hiểm đại hội. Sau đợt tấn công hỗn loạn của thiên thạch và sấm sét,phạm vi bán kính 10 mét trước mặt chúng tôi bị quét sạch.

“Mau chạy đi!” Tôi gào to.

Tôi vừa dứt lời, mọi người cùng điên cuồng chạy. Lúc chúng tôi chạy thỉnhthoảng cũng vấp phải đám NPC lại đang xông lên. Minh Hoàng chút nữa thìrớt mất giày.

“Mau chạy, nhanh lên! Chiến sĩ có độ linh hoạt cao, bế ma pháp sư lên mà chạy.” Ở phía sau, tôi và Tà Linh giục mọi người.Tôi quay đầu lại và thấy vô số NPC đã bắt đầu đuổi theo chúng tôi. Lòngtôi lạnh đi. Mặc dù bọn chúng không mạnh, nhưng nhiều như vậy, kiến cũng đủ cắn chết voi.

“Như vậy không được đâu, Vương Tử.” Tiểu Long Nữ nói như rít qua kẽ răng.

“Vương Tử, chúng ta chia ra đi. Anh dẫn theo mấy người mạnh nhất như Kenshin,Dương Quang và Thiên Tiên mà mở đường tới thẳng Hoa Đô. Để bọn em đánhlạc hướng bọn NPC cho.”

“Không,” Tôi lập tức phản đối. Đùa gì kìvậy? Em muốn anh cao chạy xa bay chống mắt nhìn mọi người bị bọn NPC kia tiêu diệt à? Nói vậy thà bảo anh xem Đệ Nhị Sinh Mệnh bị hủy diệt luôncòn hơn.

Tiểu Long Nữ lo lắng gào lên, “Sao anh bướng thế?”

Tôi đang định mở miệng cãi lại thì thấy một bóng đen trùm lên đầu mình. Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên, nhưng rồi một con phượng hoàng cắp lấy tôi rồinhấc tôi khỏi mặt đất.

“Vương Tử!” Bàng hoàng, Tà Linh nhảy lên túm chặt lấy chân tôi.

Tôi nhanh chóng nâng Hắc Đao, tính cắt đứt móng vuốt con phượng hoàng đangquặp vào vai tôi này, nhưng con phượng hoàng phát hiện ra kế hoạch củatôi nên đã dùng cánh quạt Hắc Đao của tôi bay mất. Khi Hắc Đao của tôirơi xuống đất, con phượng hoàng vút thẳng lên trời. Trong nháy mắt, tôiđã lơ lửng tít trên cao, càng lúc càng xa đám bạn đồng hành hơn.

“Vương Tử!” Tôi dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Tiểu Long Nữ và vẻ mặt kinh hoàng của mọi người.

Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi hoàn toàn bị dồn vào chân tường. Cho dù tôicó giết được con phượng hoàng này thì tôi cũng bị ngã nát bấy thôi.

“Thảm bay, mau đuổi theo.” Một giọng làm tôi bừng tỉnh. Tôi quay đầu lại thì thấy Dương Quang đã cưỡi thảm bay đuổi theo.

“Dương Quang!” Tôi xúc động gào lên, vừa vận hết sức bình sinh giãy giụa. Bâygiờ tôi không còn sợ ngã xuống nữa bởi Dương Quang nhất định không đờinào để tôi biến thành thịt bấy.

“Vương Tử, gắng lên. Tôi đến cứucậu ngay đây.” Ngay khi Dương Quang hét được câu này xong, một bóng đenxuất hiện trước mặt cậu, bắt cậu dừng lại. Cái bóng đó là của… ThiênTiên! Khi Dương Quang vẫn đang bị cản lối, con phượng hoàng đưa tôi đixa, xa mãi và cứ tiếp tục bay như vậy đến khi tôi không cách nào nhìnthấy họ được nữa.

“Tại sao?” Tim tôi bỗng nhói đau. Chẳng lẽ Thiên Tiên thực sự là… nội gián? Hắn ta đã ngăn Dương Quang tới cứu tôi…

“Hu hu hu hu, giờ cô đơn một mình thế này, còn lơ lửng giữa trời. Phải làmsao đây?” Tôi cố gắng mở to mắt, gắng bắt nước mắt không được rơi, nhưng vì chỉ một mình tôi, mà tôi cũng sắp biến thành thịt bấy sớm thôi. Kểra nếu tôi có khóc, cũng không ai nhìn thấy.

“Tiểu Lam, kéo anh lên.” Tà Linh khó nhọc nói.

Tôi nhìn xuống chân mình. Tà Linh… Trác ca ca đang chậm rãi tuột khỏi chântôi. Tôi vội tóm lấy anh và kéo anh lên gần mình. Bấy giờ, hai ngườichúng tôi không dám động cựa gì nữa. Thực ra cùng tôi còn dùng hết sứcmà bám chặt vào chân con phượng hoàng. Ai mà biết chúng tôi đang ở trêncao bao nhiêu chứ? Tôi chỉ biết chúng tôi được mây bao phủ. Nếu chúngtôi rơi xuống, có thể tới tro cốt cũng tìm không ra được.

“Ai mà biết vừa lên bờ đã gặp chuyện lớn, nhỉ?” Trác ca ca cười yếu ớt.

“Vâng,” Tôi có chút nhụt chí. Có vẻ tôi vẫn quá kiêu ngạo, tự nghĩ rằng mình có thể tới thẳng được tới chỗ Chúa Tể Sinh Mệnh, sau đó, như thể ngườihùng, chiến đấu ác liệt tới chết chung với boss luôn… giờ tôi chắc làchết chung với một con chim rồi. Sự thật quả là tàn nhẫn quá!

Tôi tức giận buộc tội, “Thiên Tiên quá đáng lắm! Hắn chặn Dương Quang lại, không cho cậu ta với cứu em.”

Tuy nhiên, Trác ca ca lại cẩn trọng suy nghĩ, “Thiên Tiên… có lẽ đang giấuchúng ta điều gì. Có thể hắn ta không khù khờ như vẻ bề ngoài.”

“Hắn phản bội chúng ta!” Tôi siết chặt nắm tay gầm lên.

“Có lẽ không phải.” Trác ca ca lấy ra một cái la bàn, chỉ cho tôi, “Em xem. Chúng ta đang đi về phương Bắc.”

Phương Bắc? Tới thẳng Hoa Đô? Con chim này không phải đang đưa chúng ta tới gặp Chúa Tể Sinh Mệnh chứ?

Nghĩ vậy, tôi lập tức mở miệng hỏi, “Ê, Chim, ngươi đưa chúng ta đi gặp Chúa Tể Sinh Mệnh à?” Hỏa Hoàng còn nói được, há gì con phượng hoàng do vịthần của Đệ Nhị Sinh Mệnh tạo ra lại không nói được chứ?

“Ta không phải là Chim.” Đúng như dự đoán, con phượng hoàng bắt đầu nói chuyện, dùng giọng cứng nhắc nhổ ra những lời này.

Sau khi ậm à một lúc, tôi lại hỏi, “Vậy Phượng Hoàng, ngươi đưa chúng ta đi gặp Chúa Tể Sinh Mệnh à?”

“Hừ, đứa nào nói ta là phượng hoàng?” Con phượng hoàng còn dùng giọng cực kì khó chịu hỏi lại.

Nghe giọng điệu con phượng hoàng như vậy, tôi không đừng được móc đểu nó,“Không phải phượng hoàng? Thế là gà tây à*?” Á, chết cha, quên mất mạngmình đang nằm trong tay con phượng hoàng này. Nó sẽ không tức mình némtôi xuống chứ?

(*gà tây: trong tiếng Trung, gà tây đọc là Hỏa Kê = con gà lửa – nhóm PR)

“Gà tây là cái gì?” Con phượng hoàng ngược lại nghi hoặc hỏi.

“Ờm… là một loài sinh vật rất vĩ đại,” Tôi bình tĩnh nói. Ý tôi là, hànhđộng hiến mình cho con người ăn của gà tây cũng vĩ đại ra phết mà.

“Hiểu rồi. Ta thực sự giống sinh vật vĩ đại đó thế cơ à?” Con phượng hoàng đắc ý dương dương tự sướng.

“Phải, giống lắm,” Tôi dùng giọng cực kì nịnh nọt nói, làm cho Trác ca cũng không nhịn được mà phì cười hai tiếng.

“Nhưng ta cũng không phải là gà tây.” Có lẽ là do tôi đã tán tụng nó giống một loài sinh vật vĩ đại nên giọng điệu con phượng hoàng có nhẹ nhàng hơn,nhưng thái độ cao ngạo thì hoàn toàn không đổi. Nó cực kì kiêu ngạotuyên bố, “Ta là Liệt Hỏa, một trong Tứ Đại Thiên Vương dưới trướng Chúa Tể Sinh Mệnh.”

Cái gì? Con gà tây này mà là Liệt Hỏa, một trongTứ Đại Thiên Vương á? Nó thực sự… thực sự chẳng giống một trong Tứ ĐạiThiên Vương gì cả. Tôi cau mày. Dù tôi có nhìn nó cách mấy, tôi cũng chỉ thấy nó giống con gà tây bình thường – á, nhầm, là phượng hoàng.

Liệt Hỏa vốn đang bay rất nhanh bỗng nhiên phanh lại nghi ngờ hỏi, “Ấy? Hải Dương Chi Tâm, người tới đây làm gì?”

Sau khi nghe mấy chữ “Hải Dương Chi Tâm”, tôi cũng tò mò ngước lên bóngngười đang chặn đường bọn tôi. Hải Dương Chi Tâm là kẻ duy nhất trong Tứ Đại Thiên Vương mà tôi chưa thấy mặt.

Liếc một cái, tôi khôngkhỏi mở miệng nói, “Là Chúa Tể Sinh Mệnh quá lười hay tác giả quá lườivậy?” Tại sao? Tại sao Hải Dương Chi Tâm… lại gần như giống hệt LưuPhong, chỗ khác biệt duy nhất là Lưu Phong khiến người ta nghĩ tới mộtcơn gió thổi qua, còn Hải Dương Chi Tâm lại khiến người nghĩ tới nướcchảy?

“Hê hê, Liệt Hỏa, ngươi nên giao hai người bọn chúng chota.” Hải Dương Chi Tâm nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ đưa bọn chúng tới cho ChúaTể Sinh Mệnh.”

“Tại sao? Chúa Tể rõ ràng là cử ta mang bọn chúng về mà.” Liệt Hỏa rõ ràng là không hài lòng về việc này.

“Chúa Tể đã thay đổi quyết định rồi; ngài lo bọn chúng sẽ chọc giận ngươi,làm ngươi quên mất nhiệm vụ mà giết sạch bọn chúng.” Hải Dương Chi Tâmchẳng hề tức giận mà chỉ lạnh nhạt tường thuật lại.

“Hừ, ta không đời nào làm vậy đâu.” Liệt Hỏa cực kì bất mãn nói, “Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ Chúa Tể giao cho ta.”

“Quên đi. Giao bọn chúng cho ta,” Hải Dương Chi Tâm nói giọng rất dịu dàng, mặc dù đã hơi cứng rắn hơn.

“Không, ta sẽ tự tay giao bọn chúng cho Chúa Tể. Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ củamình.” Liệt Hỏa cố chấp túm chặt hai người chúng tôi, là kẻ chứng kiến,tôi và Trác ca ca tiếp tục nhìn hai tên NPC cãi cọ, bởi vì dù ai cãithắng thì bọn tôi vẫn bị mang về cho Chúa Tể Sinh Mệnh.

Nghe vậy, sắc mặt Hải Dương Chi Tâm cũng trầm xuống, hắn nhẹ nhàng nói, “Liệt Hỏa, giao chúng cho ta.”

“Không giao.” Liệt Hỏa tức giận nói, “Rõ ràng là Chúa Tể lệnh cho ta mang chúng về chứ không phải mi.”

Uầy, cái này có phải gọi là nội bộ lục đục không? Hừm, dựa theo kinh nghiệmnhiều năm đọc tiểu thuyết của tôi, hiện tại chúng tôi nên khích chochúng cãi nhau to thêm lên. Tốt hơn thì chúng tôi khích cho bọn chúngchoảng nhau luôn thể thì càng lợi, như vậy tôi và Trác ca ca sẽ có cơhội lợi dụng tình hình để trốn đi.

“Ái chà, Tà Linh này, anh xembọn mình nên đi theo ai nhỉ?” Tôi hỏi Tà Linh với vẻ mặt hoàn toàn ngâythơ vô tội, nhưng ánh mắt thì khóa vào Liệt Hỏa và Hải Dương Chi Tâm.

Sau khi tôi nháy mắt đầy ý nhị, ý nhị mãnh liệt hơn mười giây, Trác ca camới có phản ứng đã hiểu. Anh cũng cố ý thử hỏi, “Hay là chúng mình đitheo kẻ mạnh hơn đi?”

“Hừ!” Liệt Hỏa hừ mạnh một tiếng. Mặc dùHải Dương Chi Tâm chẳng tỏ thái độ gì, cũng tôi cũng thành công khơiđược cơn giận của Liệt Hỏa.

Một lần nữa, tôi lại ’ngây thơ’ hỏi Liệt Hỏa, “Liệt Hỏa, giữa ngươi và Hải Dương Chi Tâm, ai mạnh hơn?”

“Đương nhiên là ta mạnh hơn rồi!” Ngọn lửa xung quanh Liệt Hỏa đột nhiên cháymạnh hơn, hình dạng của hắn bắt đầu thay đổi lớn… từ hình hài một con gà tây điển hình thành một thứ gì đó trông không khác gì Hải Dương Chi Tâm và Lưu Phong. Điểm khác biệt duy nhất là hắn màu đỏ.

Tác giảlười nhác chết tiệt… Khi tôi và Trác ca ca rơi xuống, chúng tôi khôngkhỏi thầm phàn nàn chuyện này… Đúng vậy, bởi gà tây bỗng biến thành mộthình người nửa trong suốt thì móng chim vẫn đang quặp lấy bọn tôi liềnbiến mất tức thì, mà điều đó thì có nghĩa là chúng tôi bắt đầu rơixuống. Tại sao kế hoạch khích lớn nội bộ lục đục lại có vẻ… phản tácdụng chứ?

“Ối không.” Liệt Hỏa vội lao về phía chúng tôi, lại bịHải Dương Chi Tâm chặn lại, thành ra hắn chỉ đành chống mắt nhìn bọn tôi rơi tự do xuống trước mặt hắn.

Hu hu hu hu. Không sao, tôi chấpnhận việc mình sẽ không đi được tới bước nhìn thấy mặt trùm, mặc dù tôivốn là người hùng được định tiêu diệt trùm cuối. Không sao, tôi cũngchấp nhận việc mình bị Tứ Đại Thiên Vương bắt mất. Nhưng chẳng lẽ tôilại chết vì kẻ thù của tôi nhất thời kích động thả tôi rớt chết? Tôiđang suy nghĩ rất lung, không biết bao nhiêu người sẽ cười tới lộn cùmèo khỏi sàn khi nghe xong việc này?

“Em xin lỗi đã kéo anh vàochuyện này, Trác ca ca.” Tôi vẻ mặt có chút hối lỗi nói với Trác ca ca.Cũng tại chủ ý ’óc nho’* của tôi mà cả bọn phải bay về Lục địa TrungTâm.

(*óc nho: bản gốc là ’não chim’, ý muốn nói người nào đó rất ngu ngốc. Nhưng tiếng Việt có cụm từ “đầu to óc bằng quả nho” rất quenthuộc nên tôi thay thế cho dễ hiểu. Bạn đọc nếu không vừa ý xin liên hệđể sửa chữa. – meomeo)

“Không sao.” Trác ca ca chỉ ôn hòa cười.

“Em…” Tôi mới thốt ra một chữ “em” đã phát hiện ra chúng tôi không có vẻ gìlà đang rơi nữa, và có một cảm giác dưới lưng làm tôi tưởng như mìnhđang lướt trên nước. Khi tôi nghiêng đầu nhìn xuống, tôi thấy một khốibăng giống thạch đang đỡ chúng tôi. Nước? Có lẽ nào là Hải Dương ChiTâm?

“Mau đi đi. À mà, Chúa Tể Sinh Mệnh không ở Hoa Đô đâu. Cácngười nên chạy tới núi Hoa Liêm ở phía Đông.” Giọng Hải Dương Chi Tâmvang bên tai tôi. Ngạc nhiên, tôi quay sang nhìn Trác ca ca, mà anh cũng có vẻ đã nghe ra nhưng vẫn im lặng.

Cuối cùng cũng chạm đất, tôi phát hiện một vị khách không mời từ đằng xa. Lưu Phong đang dùng tốc độ cao chạy tới bên này… Chỉ mình tôi và Trác ca ca nhất định đánh khônglại hắn. Chúng tôi chỉ biết dùng một trong 36 kế – chuồn!

HảiDương Chi Tâm đang cản Liệt Hỏa cũng xông lên chặn luôn Lưu Phong lại.Mặc dù tôi không biết tại sao hắn lại giúp chúng tôi, chúng tôi cũngchẳng đời nào bỏ lỡ cơ hội thoát thân. Tôi nhanh chóng kéo Trác ca ca và bắt đầu chạy điên cuồng về phía khu rừng, liều cái mạng nhỏ này nhằmchỗ cây cối rậm rạp mà chạy nhằm ngăn Tứ Đại Thiên Vương đuổi kịp chúngtôi.

“Tại sao Hải Dương Chi Tâm lại giúp chúng ta?” Chúng tôi đang chạy thì Trác ca ca nghi ngờ hỏi.

“Em cũng không biết,” Tôi đáp, trong lòng cũng đầy khúc mắc. Mọi chuyện mỗi lúc một rối rắm.

“Chúng ta đi đâu đây?” Trác ca ca… bỏ đi, tôi cứ gọi anh ấy là Tà Linh vậy….Tà Linh hỏi tôi, “Em muốn tới Hoa Đô hay đi núi Hoa Liêm?”

Tôinghĩ rồi lại nghĩ. Hải Dương Chi Tâm đã cứu chúng tôi, vậy nghe lời hắncó lẽ không sai đâu nhỉ? Nghĩ một hồi, tôi kiên định nói, “Chúng ta đinúi Hoa Liêm.”

Tà Linh trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói, “Anhcảm thấy chúng ta không nên quá tin Hải Vương Chi Tâm. Nghĩ lại thì thấy hắn có chút kì lạ.”

“Nhưng hắn đã cứu chúng ta,” Tôi vặc lại,“Nếu hắn có ý định hãm hại chúng ta, hắn cứ để chúng ta rớt chết chorồi, hoặc hắn cứ để Liệt Hỏa đưa chúng ta tới chỗ Chúa Tể Sinh Mệnh đểChúa Tể giết chúng ta. Như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

Sau khi nghe tôi nói vậy, Tà Linh cũng không nói gì nữa. Sau đó Tà Linh đổi ý, chúng tôi dừng lại giữa rừng cây rậm rạp xem xét tấm bản đồ… Đượcrồi, tôi thừa nhận là chỉ có mình Tà Linh đọc bản đồ thôi. Tôi tận dụngthời gian lấy chút đồ ăn ra khỏi túi…

“Vương Tử, hai người ổn chứ?” Du lo lắng hỏi.

“Ể?” Miệng tôi tọng đầy thức ăn. Tôi nhìn quanh quất khắp nơi. Lạ nhỉ, Du đâu có ở quanh đây? Tôi nghe thấy ảo giác sao?

“Vương Tử, Vương Tử?” Du nói gấp tới độ giọng nói bị tiếng thở gấp cắt đứt.Cuối cùng, anh vô vọng nói, “Ôi không, Vương Tử không trả lời. Cậu ấy đã trọng sinh ở Lục địa Trung Tâm hay là tệ hơn nữa, có lẽ nào Vương Tử đã bị… chương trình HD…” Nói tới đây, Du không nói tiếp được nữa, chỉ cònlại tiếng khóc thổn thức.

Tiểu Long Nữ thở dài, “Nếu thật vậy, kể cả Vương Tử cũng không thể sống sót rồi. Nhưng mà khi cậu ta biến mấtthì Đệ Nhị Sinh Mệnh không còn hi vọng gì nữa rồi.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây…”

Nghe vậy, Tà Linh kì quái liếc tôi rồi hỏi, “Em không tính trả lời bọn họ à?”

Tôi nhai mớ thức ăn trong miệng. Sau khi nuốt xong, tôi mở kênh nhóm ra hào hứng nói, “Chào mọi người!”

“…”

“Chào cái đầu nhà anh!” Tiểu Long Nữ lớn tiếng tức tối gào lên, “Còn sống sao không trả lời?”

“Đang ăn không nên nói chuyện. Phép lịch sự cơ bản mà!” Tôi hợp tình hợp lí nói.

“Anh…” Tiểu Long Nữ giận dữ nói… rồi vô lực hỏi, “Đang ở đâu đó?”

“Giữa một đống cây.” Tôi thành thật đáp.

Tiểu Long Nữ chắc cũng biết có hỏi tôi cũng vô ích, bèn hỏi thẳng, “Tà Linh, hai người đang ở đâu?”

“Chúng tôi đang ở phía Đông Nam Hoa Đô.” Tà Linh cẩn thận xem xét bản đồ rồi nói, “Đang cố gắng xác định vị trí núi Hoa Liêm.”

“Núi Hoa Liêm?” Tiểu Long Nữ không hiểu hỏi, còn tôi thì nhìn Tà Linh bậnrộn với một mớ tạ trọng lực, la bàn định hướng và nhiều vật dụng từa tựa vậy để xác định vị trí của chúng tôi. Bởi anh quá chú tâm, tôi đànhmang mọi chuyện ra giải thích một lượt cho Tiểu Long Nữ nghe.

Nghe hết đầu đuôi, Tiểu Long Nữ nghi ngờ hỏi, “Anh có chắc là tin được Hải Dương Chi Tâm không đó? Nhỡ đó là bẫy thì sao?”

Tôi gãi đầu, “Nhỡ không phải thì sao?”

Tiểu Long Nữ im lặng hồi lâu rồi nói, “Vậy chúng ta chia làm hai hướng. Anhvà Tà Linh đi tới Hoa Đô. Chúng em sẽ tới núi Hoa Liêm xem thử.”

“Núi Hoa Liêm nguy hiểm hơn à?” Tôi chỉ nghĩ một thoáng là biết Tiểu Long Nữ rõ ràng cảm thấy núi Hoa Liêm nguy hiểm hơn nên mới bắt tôi đi Hoa Đô.

“Dù sao thì anh cứ đi Hoa Đô cho em,” Tiểu Long Nữ cứng cổ nói, “Đừng bướng nữa đi Vương Tử. Còn Tà Linh, mang thằng nhãi đó tới Hoa Đô, sống chếtgì cũng phải kéo cậu ta tới đó.”

Sau khi Tà Linh liếc nhìn tôi,mắt anh chuyển từ núi Hoa Liêm sang Hoa Đô trên bản đồ. Tôi dùng ánh mắt van nài cầu xin nhìn anh, những mong anh dời mắt quay lại núi Hoa Liêm, nhưng Tà Linh đúng là Tà Linh, chỉ cụt ngủn nói một câu, “Anh chỉ đưaem tới Hoa Đô thôi.”

Đúng như dự đoán, khỏi có bàn cãi gì nữa.Cho dù tôi có muốn lẻn đi núi Hoa Liêm, nhưng mà mù hướng nặng như thếnày, tôi nghĩ khả năng mình tới được núi Hoa Liêm cũng thấp ngang vớiviệc tôi có thể bước tới trước mặt Chúa Tể Sinh Mệnh chém chết hắn bằngmột đao.

Lại nói tới đao… Tôi đột nhiên nhớ tới Hắc Đao của tôi!Tôi theo phản xạ sờ xuống bên hông. Ngoài vỏ đao vẫn còn lại đây; HắcĐao đã không thấy đâu nữa. Tôi suýt thì quên mất bản thân đã làm rơi nóngay lúc bị Liệt Hỏa bắt mất.

“Quá ngon, giờ mình còn chẳng có vũ khí nữa. Chẳng lẽ mình phải dùng răng cắn chết Chúa Tể Sinh Mệnh à?”Tôi có chút nản chí. Mất Hắc Đao đã chiến đấu cùng tôi từ đầu tới giờlàm tôi cảm thấy cơ hội đánh bại Chúa Tể Sinh Mệnh của mình thực sự cònthấp hơn cơ hội bản thân trúng xổ số.

“Đi thôi. Anh tạm biết đường đi Hoa Đô rồi.” Tà Linh đứng dậy, không nói gì thêm mà tiến về phía trước.

“Dạ.” Có vẻ như ngoài ngoan ngoãn đi theo Tà Linh, tôi không còn đường nào để đi nữa.

“Tà Linh, em làm rơi mất đao rồi. Nếu gặp kẻ thù em biết làm sao?” Tôi lolắng hỏi khi chúng tôi bước đi. Mặc dù chân tôi cũng khỏe ra phết, nhưng tôi không muốn dùng chúng đấu lại NPC vũ khí đầy mình.

“Anh sẽ bảo vệ em,” Tà Linh vừa chỉ đường vừa không quay đầu nhìn tôi.

Ờm, là thân con gái, nếu có chàng đẹp trai nào nói “Anh sẽ bảo vệ em”…Những mĩ nữ bình thường chắc đã yếu đuối ngượng ngùng nói “Em tin tưởnganh” rồi. Nhưng tôi hiểu rõ tình huống hiện tại, hai chúng tôi đang bịkẻ thù bao vây, cô lập, không có chi viện. Nhưng chỉ có mình Tà Linhthì, cơ hội an toàn tìm tới Hoa Đô chỉ có thể được tóm tắt bằng mấy chữ: gần bằng số không!

Vậy nên tôi vẫn cần vũ khí chứ! Tôi tìm trong ngoài cái túi. Ha ha ha, quá ngon luôn, ngoài cái dao ngắn này (Mọingười còn nhớ chứ? Là con dao cả chuôi cả lưỡi dài chưa tới 15 phân đó), tôi chẳng có vũ khí nào sất. Mấy người không thể đổ hết tội nghiệt chotôi được. Hắc Đao của tôi là vũ khí tăng trưởng mà, vậy nên khi tăng cấp tôi chẳng bao giờ thay vũ khí cả. Bởi tôi đánh gì cũng xài duy nhất một loại vũ khí, nên tôi chẳng có lí do gì để tích thêm vào túi hết.

Vừa hay, Tà Linh quay lại, không nói gì đưa cho tôi một thanh kiếm, và có chút xấu hổ nói, “Xin lỗi, quên câu anh vừa nói đi.”

“Hầyyyyy.” Tà Linh quay cả người đi nhưng vẫn im lặng thở dài.

“Tà Linh.” Tôi bước về phía anh, mặt mày bối rối.

“Em đừng bận tâm. Anh thở dài không liên quan gì mấy tới em đâu.” Tà Linh cau chặt mày.

“Ơ…”

“Thật đó. Chẳng liên quan gì tới em cả đâu.” Tà Linh lại thở dài, và anh quay lại tiếp tục dẫn đường. Trông anh như thể không muốn bàn luận gì thêmnữa vậy.

Em, em chỉ muốn hỏi thanh kiếm này dùng thế nào thôi mà… Tôi chưa dùng kiếm bao giờ mà! Kể ra dù thanh kiếm này nhìn tốt đếnkhác thường, với một kẻ chưa từng động tay vào kiếm như tôi thì cũng phí hoài thôi… Nhắc mới nói, tại sao thanh kiếm này trông lại quen như vậy?

“Tà Linh, đây chẳng phải là thanh kiếm anh hay dùng sao?” Bảo sao trôngquen như vậy. Đây chính là thanh kiếm Tà Linh lúc nào cũng mang theo bên người!

“Có vấn đề gì sao?” Tà Linh quay lại hỏi, “Mặc dù không bì được với Hắc Đao của em nhưng đây là thanh kiếm tốt nhất anh có đó.”

Tôi bắt gặp thanh kiếm trong tay Tà Linh và phát hiện ra phẩm chất thanhnày kém xa so với thanh tôi cầm trên tay. Tôi không khỏi nói cho rõ, “Em chỉ muốn mượn một cây kiếm thôi mà. Em đâu bảo anh phải đưa thanh tốtnhất cho em đâu. Hơn nữa, em cầm kiếm tốt nhất của anh thì anh dùng cáigì?”

Tà Linh nâng thanh kiếm trong tay, “Anh có cái này rồi.”

“Nhưng…” Tôi vẫn muốn thuyết phục anh đổi thanh trên tay anh cho tôi, nhưng anhđã lại quay đi và tiếp tục dẫn đường mà chẳng hề ngoái lại.

“Anh không để em phải dùng thứ kém hơn đâu!” Một lát sau, Tà Linh đột nhiên nói những lời này.

Bỗng không đâu, tôi cảm thấy trên mặt có gì đang cháy. Thật là… kì gì đâu.

“Tìm thấy các người rồi.” Một luồng khí nóng đột nhiên đánh úp tới, theo sau là những lời này, và một sinh vật kì dị xuất hiện. Đó là một con ngựamột sừng, một con ngựa một sừng rừng rực lửa.

“Tốn công ta nhiềunhư vậy.” Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, con ngựa một sừng bỗng nhiênbiến thành một dáng người màu đỏ, nửa trong suốt. “Mau theo ta đi gặpChúa Tể. Kẻo không tên Hải Dương Chi Tâm kia lại đuổi kịp.”

“Đừng có tưởng bở,” Tôi bắt đầu thét lên, nhưng Tà Linh đột nhiên bịt miệng tôi lại.

Mặc dù tôi có chút không hiểu, tôi vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại và để TàLinh nói, “Ngươi thực sự muốn đưa chúng ta tới gặp Chúa Tể Sinh Mệnh ư?Không sợ chúng ta ám sát hắn sao?”

Liệt Hỏa trông như thể đangnghe phải chuyện đùa, “Ám sát Chúa Tể? Ha ha ha, các người làm ta cườichết mất. Hai người còn không động tới được một ngón tay của ta, vậy màcòn đòi ám sát Chúa Tể? Kể cả Chúa Tể có đứng yên bất động trước mặt hai ngươi, hai ngươi cũng chẳng giết nổi ngài.”

“Tiểu Lam.” Tà Linhbỗng nhiên nhắn tin mật cho tôi, “Nghe lời anh. Lát nữa khi anh bắt đầuđánh nhau với Liệt Hỏa, hãy chạy ngay đi. Tới núi Hoa Liêm gặp nhữngngười khác!”

“Em không chịu!” Tôi không hề nhân nhượng. Tôi nhất quyết không bao giờ bỏ rơi Tà Linh để chạy trốn một mình.

Mặt Tà Linh trầm xuống và anh dùng giọng nghiêm khắc gạt phăng tôi, “Đừngcó làm loạn nữa, Tiểu Lam. Nếu anh chết, cùng lắm anh chỉ quay lại Lụcđịa Trung Tâm chờ mọi người trở về thôi, nhưng nếu em chết thì nhiệm vụlần này của chúng ta đi tong. Em tính phản tại niềm tin vô điều kiện của mọi người, tình cảm chân thành quyết tâm đi theo em của họ sao?”

“Em không bao giờ bỏ rơi bạn bè!” Tôi lớn tiếng gào lên. Đây là nguyên tắc của tôi. Không ai có thể bắt tôi làm trái nó được.

“Vương Tử.” Sắc mặt Tà Linh vẫn rất bất đắc dĩ, nhưng giọng lại mềm đi.

“Cùng nhau chiến đấu thôi, Tà Linh.” Không chùn bước, tôi đứng cạnh Tà Linh.

Tà Linh thở dài, nhưng thấy không lay động nổi tôi, anh đành nói, “Được!”

“Các người muốn đấu với ta?” Liệt Hỏa mất bình tĩnh hỏi, “Các người không thắng nổi đâu. Phí công làm chuyện vô ích làm gì?”

Tôi vung thanh kiếm trong tay một lúc rồi bình tĩnh trả lời, “Đôi lúc có những việc biết mình không thể nhưng vẫn phải làm.”

Tôi khóa mắt vào dáng hình Liệt Hỏa trong khi PM Tà Linh, “Tà Linh, tấn công từ hai bên đi.”

“Được,” Tà Linh trả lời, sau đó anh nhấn mạnh, “Tới lúc rồi!”

Nghe vậy, tôi lập tức lao vút lên. Sau khi Liệt Hỏa choáng váng một lúc, hắn giơ cả hai tay lên nhanh chóng gọi lửa tới đấu lại tôi. Tuy nhiên tôiné qua người hắn, trượt tới cách hắn đúng ba bước rồi giữ nguyên vị tríkhông rời.

Với Liệt Hỏa hoàn toàn chú ý vào tôi, Tà Linh lập tứcchớp thời cơ bắt đầu tấn công. Hầu như không một tiếng động, anh laongười lên, như thể anh sắp đâm xuyên qua tim Liệt Hỏa, nhưng cuối cùnganh vẫn bị phát hiện. Hắn né được; Tà Linh chỉ chém trúng không khí.

Bởi bản thân chỉ cách mục tiêu ba bước, tôi lập tức bắt đầu thực sự tấn công. “Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc!”

Thanh gươm của tôi thành công đâm vào người Liệt Hỏa. Khi tôi còn đang cảmừng, Liệt Hỏa tức giận nói, “Chơi lửa với ta à? Địa Ngục Ám Hỏa!”

Tôi đành bất lực nhìn ngọn lửa đen bùng lên, nuốt chửng Thuần Bạch CuồngDiễm Khúc của tôi, và giờ hắn đang nhào về phía tôi. Cảm thấy sức nóngchết người kia nhằm cổ tôi đánh tới, tôi vội né về đằng sau, lưng đậpmạnh vào một thân cây. Tôi thở hắt ra, chỉ kịp nhìn thấy ngọn lửa đenchuẩn bị văng trúng tôi.

“Liệt Hỏa, nhìn bên này này!” Tà Linhkhông lao tới cứu tôi mà lại vung kiếm đánh vào Liệt Hỏa, lợi dụng cơhội này thu hút sự chú ý của hắn.

Lập tức, tôi đứng dậy và tấn công Liệt Hỏa nhằm giải nguy cho Tà Linh.

“Các người chọc giận ta rồi đó!” Liệt Hỏa rít lên, bắt đầu dùng hai tay tạo ra một kí hiệu kì lạ.

“Tà Linh, hợp sức tấn công. Đừng để hắn kết xong ấn!” Tôi kinh hãi hào lên. Tôi vẫn chưa quên được sức mạnh hủy diệt Vô Ngân Thành của Lưu Phong.Tôi có dự cảm là nếu để Liệt Hỏa kết xong ấn tay kia, kiểu gì tôi cũngbay tuốt về Lục địa Trung Tâm.

Tôi hét câu này, thanh gươm trongtay cũng không nhàn. Tôi không do dự đâm thẳng vào Liệt Hỏa…. nhưng độtnhiên, lửa nổi lên từ mặt đất. Lấy Liệt Hỏa làm tâm, mặt đất bắt đầu nứt thành hình bông tuyết, có lửa bùng lên từ mỗi rãnh nứt.

“Không ngăn được nữa rồi. Vương Tử, mau chạy đi!” Mặt khác, Tà Linh khẩn thiết gào gọi tôi.

Tôi lập tức bỏ chạy, nhưng rãnh nứt phía trước đã nhanh chóng chặn đườngtôi, còn sức nóng của ngọn lửa thì như thiêu cháy lưng tôi. Tôi khôngcòn thì giờ nào mà quay người lại nhìn cảnh tượng đằng sau nữa, chỉ nghe thấy nền đất vang lên tiếng nghe như gầm rú bi thống.

Một tiếngnổ kinh thiên động địa phát ra. Tôi suýt thì bị ngọn gió mạnh bùng lêncùng ngọn lửa dữ dội kia thổi bay mất. Tôi cố gắng bám chặt vào thâncây, nhưng tôi còn chưa kịp phun ra một ngụm máu cây đã gãy nát, vậy làtôi lại bị một đợt gió lửa nữa thổi bạt ra ngoài.

Trước mắt tôitối sầm, như thể có ngàn cân áp lấy tôi. Tôi đưa tay chạm vào sức nặngđó… Đợi chút, đừng nói lần này tôi tiêu đời là bởi cây đè đấy nhé? Nghĩthử đi, có người hỏi, bạn chết vì đánh nhau với trùm cuối hả? Hay là vìđánh nhau với Tứ Đại Thiên Vương? À không phải đâu, tôi bị gió thổi bayđó, sau đó bị cây đè nát… Hu hu hu, xấu hổ quá.

“Vương Tử…” Một ánh hào quang ùa tới và một giọng lo lắng vang đến.

“Tà Linh!” Tôi vui mừng reo lên nhưng lại khiến vết thương trên ngực trở đau. Mặt tôi lập tức cắt không còn giọt máu.

Tà Linh đau đớn nhìn tôi, dùng giọng dịu dàng nhất có thể nói, “Đừng lo, anh sẽ cứu em ra ngay đây.”

Tôi nhìn bóng hình Tà Linh cố gắng hết sức đẩy những cành cây ra, đột nhiên nhận ra cơ thể anh đầy vết máu, sắc mặt cũng không khá hơn tôi baonhiêu, vậy mà anh vẫn gắng mạo hiểm tính mạng vì tôi. Mặc dù mỗi lầndùng sức thì gương mặt anh càng nhợt nhạt hơn, cho dù máu anh chảy thành dòng…

“Tà Linh… Trác ca ca.” Tôi cảm thấy một dòng ấm áp chảythẳng vào tim. Trái tim thổn thức, tôi không nhịn được âu yếm nhìn Trácca ca.

Sau khi dẹp hết đám tán cây, Trác ca ca vô cùng, vô cùngdịu dàng kéo tôi ra. Đỡ lấy tôi, anh rút một lọ Hồng dược và từ từ đổvào miệng tôi, anh dùng giọng vô cùng dịu dàng nói, “Anh sẽ dùng tuyệtchiêu chưa thử bao giờ. Cố đừng đứng quá gần nhé?”

“Anh không cần em giúp anh sao?” Tôi vội rời khỏi vòng tay Trác ca ca, hoảng sợ hỏianh, “Liệt Hỏa mạnh lắm. Em chỉ e anh không có đủ thời gian để sử dụngtuyệt chiêu đâu.”

Trác ca ca cười nhẹ, “Không sao đâu. Một khianh sử dụng tuyệt chiêu thì sẽ không ngừng được đâu, mà nó cũng khôngphân biệt được địch ta gì hết. Anh chỉ sợ mình sẽ làm em bị thương, nênem phải đứng xa ra nhé.”

“Dạ.” Tôi gãi gãi đầu. Tôi lại có cảm giác mình biến thành gánh nặng. Loại cảm giác này thật vô cùng khó chịu.

“Ngoan lắm, em từ từ lùi về sau đi.” Sau khi Tà Linh nói xong những lời này, tôi làm theo anh dặn.

Khi tôi nhìn bóng lưng Tà Linh ra đi không hề quay lại, mỗi bước anh đi lại tới gần Liệt Hỏa hơn, tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Bước chânđang bước về sau của tôi bỗng chững lại, nhưng nghĩ một lúc, tôi cảmthấy không muốn làm gánh nặng của ai hết, nên bèn chậm rãi lui về sau.

“Muốn trốn à?” Liệt Hỏa gào lên.

“Đối thủ của ngươi là ta,” Giọng Tà Linh cũng vang lên từ phía sau. Tôi nắmchặt vũ khí lo lắng, không biết tuyệt chiêu của Tà Linh có tác dụngkhông… Vũ khí! Vũ khí tốt nhất của Tà Linh vẫn ở trong tay tôi. Cây kiếm cùn trong tay anh không thể nào đủ mạnh để đánh ngang được với LiệtHỏa.

Nghĩ vậy, tôi lập tức xoay người, muốn ném thanh gươm trongtay cho Tà Linh, nhưng thay vào đó tôi thấy Tà Linh tay không tấc sắt từ từ tiến đến gần Liệt Hỏa. Khi tôi đang khó hiểu quan sát, Tà Linh nhẹgiọng nói những lời sau, “Kích hoạt chương trình ND tự hủy!”

Chương trình…. ND tự hủy? Có lẽ nào Tà Linh đã cài chương trình ND vào người không? Còn chương trình tự hủy là gì?

Tôi không cần câu trả lời nữa. Cảnh tượng trước mắt đã đủ nói cho tôi biếtchương trình ND tự hủy là gì. Đột nhiên, một tia sáng trắng chói mắt tỏa ra từ người Tà Linh. Tôi cố không nhắm mắt khi nhìn thẳng vào ánh sángtrắng và cuối cùng bắt gặp nụ cười âu yếm của Tà Linh dành cho tôi, nhưthể anh đang nói, “Anh không bao giờ muốn thấy em tổn thương một chútnào…”

Một tiếng nổ mạnh! Trước mắt tôi, Tà Linh và Liệt Hỏa cùngđồng thời nổ tung. Tôi mất hết sức lực, quỳ sụp xuống nền đất khi tôinhìn tàn dư của trận nổ: nhưng bông tuyết trắng tung bay trên trời màkhông có ai đứng ở giữa trung tâm vụ nổ hết.

“Trác ca ca?” Tôinhẹ nhàng hỏi, nhưng không có ai trả lời tôi. Tôi vừa nức nở vừa điêncuồng hỏi tiếp, “Trác ca ca? Anh ở đâu? Đừng dọa em! Hay anh đã về lụcđịa Trung Tâm rồi?”

ND… Mục đích của chương trình ND là khiến cho người chơi chết cùng NPC. Giọng của Tiểu Long Nữ không biết từ đâu đâmvào lòng tôi.

“Tà Linh… không phải anh sẽ biến mất mãi mãi chứ?”Tôi hoảng hốt, bỗng đưa tay ra bắt lấy một bông tuyết trắng, dịu dàng và mềm mại quá. Như thể phảng phất thấy nụ cười âu yếm yêu thương của Trác ca ca vậy.