Ngược Về Thời Minh

Chương 465-6: Câu cá (6)



- Ngân Kỳ à, thảo nguyên Mông Cổ vào 200 năm trước vẫn coi việc du săn là chủ yếu, nhưng dựa vào săn bắn thì có thể phát triển được hay sao? Không thể! Có thể nuôi sống được người dân khi mà dân số không ngừng tăng lên? Không thể! Trên thảo nguyên, dân số càng ngày càng tăng, làm sao đây? Cứ coi du mục là chính, tự mình chăn thả dê bò, hiệu quả hơn việc du săn. Như vậy cuộc sống sẽ ổn định hơn, lương thực cũng sẽ nhiều hơn, nàng nói xem có phải như vậy không?

- Ơ! Ừ! Tại sao?

- Ài, Đóa Nhan Tam Vệ của nàng vẫn cứ đóng đô ở nơi đây, nàng cũng đã biết về các bộ tộc Nữ Chân đúng không? Nàng nói xem, Kiến Châu Nữ Chân, Tải Tây Nữ Chân, Dã Nhân Nữ Chân thì bộ tộc nào là giàu có hùng mạnh nhất, bộ tộc là kẻ yếu đuối, nghèo khổ nhất?

Ngân Kỳ mở to mắt, chuyển động không ngừng, hồ nghi đáp lại:

- Đương nhiên là bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân là giàu có nhất hùng mạnh nhất, tiếp đến là Hải Tây, cuối cùng là Dã Nhân.

- Ừ, vậy nàng nói xem ba bộ lạc này khác nhau ở điểm nào? Bọn họ sinh sống như thế nào?

Dương Lăng cười ha ha, giống như một vị tiên sinh ân cần, thân thiện và rất nhẫn nại.

- Kiến Châu Nữ Chân vừa trồng trọt vừa chăn nuôi, hơn nữa không chỉ có người làm ăn buôn bán mà còn mở một số tiệm bán thuốc, kinh doanh hàng da lông, vân vân. Sau khi tự mình chế tạo, gia công đơn giản thì họ mới bán cho thương nhân người Hán, nhờ vậy mà họ kiếm được rất nhiều tiền. Hải Châu Nữ Chân thì cũng gần giống với bộ tộc của ta, dựa vào du mục, cộng thêm với bắt cá, cuộc sống cũng không tồi, còn Dã Nhân Nữ Chân thì vẫn là hái lượm quả dại, săn bắt thú hoang mà sống, đến ăn no còn không được, về cơ bản thì vẫn là cuộc sống ăn lông ở lỗ.

Dương Lăng vỗ tay một cái, khen ngợi nói:

- Ngân Kỳ đúng là rất thông mình, có cái nhìn thấu đáo mọi chuyện. Nàng xem, sự khác nhau chính là du săn, du mục và trồng trọt chăn nuôi, điều này ảnh hưởng rất hiều đến sự sinh tồn và phát triển, giàu mạnh của người dân các bộ lạc. Ta đã chuẩn bị, đợi sau khi thành Ngân Kỳ của nàng xây dựng xong sẽ chiêu mộ thêm một ít người Hán, tận dụng vùng đất màu mỡ bên cạnh, dạy người trong bộ lạc của nàng cày ruộng, trồng hoa màu.

Còn có thể gieo trồng bông nữa. Trồng được bông thì mọi người không cần phải bán cho người khác, ta còn có thể giúp nàng xây dựng công trường dệt mang, tự mình sản xuất ra vải vóc, nếu như mà dư thừa thì sẽ đem bán cho các nước Tây Vực và phương bắc, còn có cả các nước như Triều Tiên nữa.

Nàng xem, da lông của dê bò mà bộ tộc nàng nuôi dưỡng được, cộng thêm da lông của mấy con như hồ ly, hổ, sói mà mọi người săn bắt được, chỉ cần may vá đơn giản, tạo thành một tấm da lông hoàn chỉnh rồi đem bán cho thương nhân, sau đó họ sẽ chế tạo ra những chiếc áo lông tinh tế, sang trọng và đẹp đẽ, đến lúc đó giá bán được sẽ có lợi nhuận cao gấp hơn 10 lần đó. Nàng xem, lan nhung của Tây Vực, dùng lông của lạc đà gia công, ở Trung Nguyên, nó là một bảo vật quý giá đáng giá hàng trăm lạng vàng. Nếu như bộ lạc của nàng có thể sản xuất được những sản phẩm như vậy, nàng nghĩ mà xem, dưới sự thống trị của nàng- Ngân Kỳ Nữ vương, thảo nguyên này sẽ phát triển phồng vinh hưng thịnh như thế nào?

Đầu của Ngân Kỳ sớm đã không thể nào kháng cự lại được sự hấp dẫn này, khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng ngập ngừng khẽ nói:

- Ngài …. Ngài là quốc công của Đại Minh, vì sao lại đối tốt với một vương tộc Mông Cổ như vậy?

- Chuyện nên làm mà! Hoàng đế Hồng Vũ đã từng nói: “ Nếu như Trẫm đã là chủ thiên hạ, Hoa Di đoàn kết, dòng họ tuy khác, nhưng vẫn đoàn kết như một”. Hoàng đế Vĩnh Lạc cũng đã từng nói “Di Hoa vốn dĩ là người một nhà, Trẫm phụng thiên mệnh làm thiên tử, cả vùng trời này, cả dải đất này, nơi đâu cũng có con đỏ của Trẫm, ai ai cũng được bình đẳng như nhau.”

Dương Lăng thân thiết, chân thành nói tiếp:

- Cho nên, cái được gọi là người Hán, người Mông Cổ gì gì đó, tất cả đều không quan trọng, thực ra ta và nàng đều là người một nhà, nàng nói xem có đúng như vậy không?

- Hả?

Ngân Kỳ cười gượng đáp lại, đầu óc càng trở nên mụ mị: “ Mới có một lúc thôi mà mình và hắn đã trở thành người một nhà?”. Nàng nhìn vào chén rượu ở bên cạnh vẫn chưa kịp uống cạn, thầm nghĩ: “ Hắn uống quá chén rồi à?”

- Haha, nàng nghe ta nói này, không chỉ có đồ da, sản xuất áo lông, ta còn có thể giúp nàng mở rất nhiều công trường, xưởng sản xuất, lò đốt, chưng muối, khai thác than, chế tạo giấy, nấu sắt, đúc thép, ai! Nhìn thấy nhiều mục dân trong nhà đến cái nồi sắt cũng không đó, đúng là khiến người khác cảm thấy thương cảm.

Dương Lăng nặng nề thở dài, lại còn trưng cái vẻ mặt trách trời thương dân ra mà nói:

- Chăn nuôi, trồng trọt, buôn bán, công trường cùng với sự xuất hiện của thành trì, đến lúc đó các bộ lạc trên thảo nguyên dưới sự thống trị của Ngân Kỳ Nữ vương, cuộc sống của mục dân sẽ không giống như hiện tại: mọi người đều dựa vào thiên nhiên mà sinh sống, bốn bể du mục, không có lương thực dự trữ, một khi gặp phải hạn hán hay là bão tuyết, thì mọi người chỉ biết ngẩng đầu lên trời mà kêu la than thân trách phận và đợi chết? Không chỉ có vậy, đến lúc đó nhất định còn có người sẽ nhân cơ hội mà tạo ra nội chiến, tàn sát lẫn nhau.

Ta còn mở một tuyến đường trên biển, đến lúc đó những đặc sản của Mông Cổ như ngựa, bò, dê, lạc đà, sữa, da, lông, sừng, xương, cao, gân, đao, chăn, hàng thổ cẩm, dệt thêu và nhiều thương phẩm có giá trị khác có thể trực tiếp đi bằng đường hủy vận chuyển đến phương nam để buôn bán, thậm chí còn đến một số quốc gia xa hơn của Nam Dương, giá cả đương nhiên là không giống như bây giờ. Lương thực, bánh trà, muối ăn, rượu dấm, tơ lụa, vải vóc, đồ thép, gốm sứ, đồ sơn, không những có thể du nhập vào thảo nguyên với số lượng lớn mà còn giá cả lúc đó nhất định sẽ thấp hơn bây giờ rất nhiều.

Một kế hoạch văn phạt đáng sợ, con người một khi đã quen với cuộc sống an nhàn, thì ai còn muốn quay về với cuộc sống lạc hậu, đói nghèo, lang thang vất vưởng trong quá khứ? Với tư cách là một người bề trên, nếu như lúc đó còn muốn lãnh đạo bọn họ đi đánh một trận với Đại Minh ngày càng lớn mạnh thì khó có thể được lợi thế trong chiến tranh, chỉ có chúng bạn lánh xa.

- Nàng nghĩ đi, trong cuộc đời nàng có thể vì bộ lạc của mình làm một chuyện thành công như vậy, mặc dù nàng là một nữ nhân nhưng có được chiến công hiển hách, tương lai có thể nàng còn vĩ đại hơn cả Thành Cát Tư Hãn.

- Thành …. Thành Cát Tư Hãn?

Ngân Kỳ toát mồ hôi hạt. Chỉ nghe mỗi giọng nói thân mật, và nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Dương Lăng đúng là khiến người khác không thể nào chịu được, cả người Ngân Kỳ liền nổi da gà lên.

- Đúng vậy, Thành Cát Tư Hãn dùng vũ lực để xây dựng lên một giang sơn rộng lớn cho người của thảo nguyên, nhưng vẫn không thể thay đổi cuộc sống của người thảo nguyên, không thể khiến cho cuộc sống của người dân có thể có được những ngày tháng no ấm hạnh phúc. Ngài ấy có thể dựa vào vũ lực đánh bại một nền văn minh giàu có tiên tiến hơn ngài ấy nhưng lại không thể trở thành người chinh phục vĩnh cửu, bởi vì ngài ấy chỉ biết phá hoại mà không biết xây dựng kiến thiết. Ngài ấy không thể xây dựng được một nền văn minh tươi sáng hơn trên nền văn minh của người khác, chính vì vậy mà cuối cùng ngài ấy đã thất bại.

- Ta … ta…

Ngân Kỳ ngơ ngẩn:

- Cho ta lương thực, giúp ta xây thành, dạy ta trồng trọt, giúp ta phát triển thương nghiệp, khiến cho những người dân ở đây có được một cuộc sống tốt đẹp như bách tính Đại Minh? Vận may từ trên trời rơi xuống à?

Bỗng nhiên, nàng nhìn hắn với con mắt đầy cảnh giác:

- Ngươi … chịu cho ta nhiều lợi ích như vậy? Vậy …. Điều kiện mà ngươi đưa ra là gì?