Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

Quyển 1 - Chương 63: Ngày diệt vong hạnh phúc



Nhìn thấy Tần Nham Ngạo vẫn là đứng ởnơi đó nhìn nàng, vẫn ko nhúc nhích, Quân Phi Vũ gấp đến độ cắn răng gầm nhẹ- Ngươi đi mau a!

Nghe được đại cửa mở ra thanh âm, HoaTrầm Hương cước bộ, cũng theo hướng nội thất đi tới, chỉ cần lại vòngqua kia 1 đạo bình phong, hắn liền tiến vào nội thất .

_ Tiểu Vũ, ta đã trở về!

Trời ạ! Thanh âm của hắn nhẹ nhàng vang lên .

Quân Phi Vũ chỉ cảm giác tâm mình khẩntrương đến độ sắp nhảy ra ngoài, nhưng Tần Nham Ngạo chết tiệt kia, lạichính đứng chết ở chỗ này, nàng mau muốn khóc!

1 đôi mắt đẹp doanh đầy cầu xin, nhìnhắn, 2 tay lại kéo kéo, dùng môi ngữ nói với hắn- Van cầu ngươi, nếu komuốn ta chết, ngươi cũng nhanh chút đi thôi!

Xuyên thấu qua bình phong, phát hiện Hoa Trầm Hương kia thon dài cao ngất thân ảnh đã như ẩn như hiện, lập tứcsẽ vào được, Quân Phi Vũ mau muốn điên muốn thét chói tai, đang muốnnhắm mắt lại chờ chết, Tần Nham Ngạo lúc này mới câu môi cười, đột nhiên 1 cái lắc mình, cả người tựa như 1 trận gió nhẹ, 1 chút theo bệ cửa sổnhẹ nhàng ra.

Kia thân pháp, mau được vô cùng quỷ dị,Quân Phi Vũ thậm chí có 1 chút hoài nghi, hắn còn có phải là người hayko? Làm sao sẽ nhanh như vậy?

Nhìn thấy Tần Nham Ngạo đi, nàng mới thở dài 1 hơi, cả người ngã ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy trán tiêm lànhlạnh, thân tay vừa sờ, mở ra vừa nhìn, đầy tay tâm lại tất cả đều là mồhôi lạnh.

Hoa Trầm Hương hô 1 tiếng ko ai đáp lại, tưởng nàng đang ngủ cho nên mới ko đáp với hắn.

Nhưng vừa vào nội thất, lại phát hiệnQuân Phi Vũ chính ngốc ngơ ngác ngồi ở mép giường, thấy nàng mặt cườitái nhợt, bộ dáng 2 mắt vô thần, Hoa Trầm Hương tro lòng cả kinh, lậptức vọt tới trước mặt nàng, vẻ mặt sốt ruột cầm 2 vai của nàng lắc- Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, ngươi làm sao? Có phải hay ko ko thoải mái? Ngươi mau nóicho ta biết nha!

Quân Phi Vũ ko nói gì, lại ngơ ngẩn nhìn hắn 1 lát, sau đó, đột nhiên nhào vào tro ngực của hắn, lực đạo lớn đến làm cho thân thể hắn lui về phía sau 1 bước mới đứng vững.

Sửng sốt 1 chút, hắn mới xoay tay lại vây quanh nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng- Tiểu Vũ, nói cho ta biết, làm sao vậy? Có được ko?

Quân Phi Vũ khác thường, làm cho HoaTrầm Hương nghiêm trọng bất an, chẳng lẽ nàng biết cái gì? Theo lýthuyết, ko có khả năng a!

_ Ko có gì. Ta chỉ là thật lo lắng cho ngươi, đợi cả đêm, nghĩ đến ngươi sẽ ko trở về.

Nghe nàng nồng đậm giọng mũi, Hoa TrầmHương chỉ cảm thấy mũi ê ẩm, tro lòng nhưng lại ngọt ngào , nguyên lai,nàng là đang lo lắng hắn!

_ Xin lỗi! Là ta ko tốt, cho ngươi lolắng. Ngoan, nhanh lên giường nghỉ ngơi đi! Ngươi xem ngươi, cũng kochiếu cố chính mình, đã trễ thế này còn ko nghỉ ngơi, nếu mệt phá hủy,ta làm sao bây giờ?

Hắn mặc dù đang trách nàng, nhưng ngữ khí lại ôn nhu say người.

2 người ôm nhau song song nằm ở trêngiường, Quân Phi Vũ chăm chú ghé vào trước ngực của hắn, nhắm 2 mắt nghe tim của hắn nhảy, giống như lơ đãng hỏi 1 tiếng- Phụ hoàng ngươi triệungươi tiến cung nói gì vậy?

Thân thể hắn cứng 1 chút- Ko có gì, chỉ là 1 chút chuyện nhỏ!

1 chút chuyện nhỏ sẽ cho tới nửa đêm mới trở về, thiên tài mới tin, rõ ràng là nói dối nàng, Quân Phi Vũ tâm có 1 chút bị thương, hắn cuối cùng là ko có đối với nàng thành thật vớinhau.

Nghĩ đến cũng là, hắn hiện tại nhất định là muốn chân đạp 2 thuyền đi? Nam nhân mộng tưởng, ko đều là muốn tả ủng hữu bão sao?

Nàng ngẩng đầu, mở mắt ra, nhìn hắn nhắm mắt mặt lại an tường, chẳng lẽ hắn liền thực sự 1 điểm tâm lý gánh vác cũng ko có sao?

Nghĩ đến chính mình vì hắn lo lắng hãihùng, tro lòng đột nhiên có chút hận đứng lên, hướng phía vai hắn bộcphát trực tiếp cắn đi xuống, đau đến hắn lập tức mở mắt ra.

Quân Phi Vũ cho là hắn sẽ xảy ra khí,nhưng hắn lại thấp giọng nhẹ cười rộ lên- Tiểu mèo hoang, đây là ngươilưu lại dấu răng thứ 3 người ta nói 1 dấu vết chính là cả đời, ngươi cóphải hay ko chuẩn bị cho phép ta tam sinh tam thế a? (Nghĩa là ở bêncạnh nhau 3 kiếp)

Quân Phi Vũ thân thủ khẽ vuốt môi củahắn, yêu mị cười- Nếu như thân thể của ngươi chỉ đánh thượng dấu vết của ta, chỉ bị 1 mình ta cắn, chỉ thuộc về ta 1 người, vậy ta cho phépngươi tam sinh tam thế có cái gì ko được?

Hoa Trầm Hương khóe môi câu dẫn ra nhànnhạt cười, trán tro lúc đó tất cả đều là sủng nịch- Đây chính là ngươinói nga! Nhớ kỹ! Tam sinh tam thế, ta sẽ đời đời đuổi theo ngươi, chongươi trốn cũng trốn ko thoát!

Nói xong, hắn 1 xoay người, liền đem nàng sói ngoan đặt ở dưới thân.

Y sam, từng cái từng cái tung bay ra sa ngoài trướng, rơi lả tả ở dưới đất, đan vào ra 1 ái muội hình ảnh.

Hắn nhỏ vụn hôn, như lông chim bìnhthường, theo môi của nàng, hướng nàng trắng nõn thon dài cổ, 1 đường dao động đi xuống, cuối cùng, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh điểm đỏ thượng, nhẹnhàng mà gặm cắn, nàng bên tai vang rầm rì yêu kiều, càng làm cho hắn cơ hồ muốn phát cuồng.

Càng là yêu nàng, liền càng là vui vẻ.Đồng dạng, vừa nghĩ tới ngày mai muốn nói với nàng, tâm, lại càng là cảm thấy vô cùng thống khổ.

Hắn dùng môi, lửa nóng hôn biến toànthân của nàng, làm như mang theo 1 loại tận thế điên cuồng, lửa nóng địa điểm đốt toàn thân của nàng, chỉ muốn làm cho nàng theo hắn cùng trầmluân.

_ Tiểu Vũ, ngươi là của ta! Ở đây ở đây đều là của ta, toàn bộ là của ta!

Hắn kích động được có chút nói năng lộn xộn.

Quân Phi Vũ đã có dự cảm, tro lòng biết rõ ràng, lại chỉ có thể đau ở tro lòng.

Nàng chưa từng có hi vọng quá xa vời, 1người chỗ địa vị cao, chỉ là thật hi vọng nam nhân này sẽ vì nàng buôngtha tất cả cho dù là đế vị, cam nguyện trở thành 1 vị tro chúng phu củanàng. (Vậy mà chị dám nhận ko có hi vọng xa vời, phải gọi tham lam mớiđúng!- Milk)

Cũng là bởi vì ko có hi vọng xa vời quá, vì thế, nàng buông tâm tư của mình đến chấp nhận hắn.

Chỉ cần Hoa Trầm Hương toàn tâm toàn ý yêu nàng, nàng thậm chí cho là hắn buông tha tất cả!

Nàng cho rằng, nàng như vậy trả giá nhất định có thể thắng được tim của hắn, thế nhưng, theo hắn hiện tại biểuhiện đến xem, có lẽ, ôn nhu triền miên, chỉ ở đêm nay .

Ngày mai, bọn họ còn có ngày mai sao?

Nếu như muốn cùng nữ nhân khác cùng nhau chia sẻ hắn yêu thương, nàng thà rằng mất hết!

Quân Phi Vũ khóe mắt trượt xuống 2 hànglệ, đáp lại động tác cuồng dã nhiệt liệt, nàng chủ động hôn trả hắn, chủ động mời- Trầm Hương, mau yêu ta, dùng sức yêu ta…

Hắn mừng rỡ, 1 động thân, liền hung hăng tiến vào, thẳng tắp đụng tiến thân thể của hắn ở chỗ sâu tro, cũng đụng vào tro lòng của nàng, chấn vướng toàn thân của nàng.

_ Tiểu Vũ, ta yêu hóa ra rất yêu rất yêu hóa…

Quân Phi Vũ nhớ, cả đêm này, hắn dường như ko chỉ 1 lần hướng nàng nói yêu.

Thế nhưng, lại luôn luôn nói xong cóchút tuyệt vọng, còn có 1 chút…ko thể nghịch chuyển bàn quyết tuyệt, lại cứ như vậy lộ ra tuyệt vọng, hắn cô tịch cùng khẳng định, lại làm chonàng cảm thấy 1 loại ngày diệt vong hạnh phúc.

Cả đêm, hắn điên cuồng mà muốn nàng

Tiền vị, hậu vị, thậm chí 1 ít khoatrương vị trí, hắn đều nhất nhất thường biến, tựa như 1 đấu ngưu dũng sĩ như nhau, hắn ở trên người của nàng ko ngừng rơi hạ mồ hôi.

Hắn làm cho nàng biết, 1 nam nhân nhìnnhư ôn nhu, 1 khi thú tính phát tác đứng lên, sức chiến đấu vẫn là cường hãn được dọa người!

. . .

Theo nửa đêm vẫn ko ngừng lại, cho đếnbình minh, Hoa Trầm Hương chỉ cảm giác mình như là phục xuân dược pháttán, ko biết mệt mỏi kéo nàng hoan ái ko ngừng nghỉ.

Dù cho nghe được nàng lần nữa nói- Ko được…

Hắn vẫn là khống chế ko được chính mình muốn nàng.

Bởi vì, tro lòng của hắn ở sợ hãi thật sâu, hắn sợ hãi nàng sẽ ko tha thứ hắn, hắn sợ hãi nàng ko biết hắn đối với nàng yêu.

Tựa hồ chỉ có yêu nàng, cảm giác nàng,đem mình cùng nàng chăm chú liên tiếp cùng 1 chỗ, mới có thể làm cho tro lòng hắn bất an cùng sợ hãi biến mất 1 điểm.

Nguyên lai hắn là thật yêu nàng! Hơnnữa, đã yêu tới 1 ngay cả chính hắn cũng ko biết sâu tới chỗ nào tìnhhình, yêu đến chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ mất đi nàng, tim của hắn, sẽ đauđến hận ko thể hủy diệt thế giới này, đau đến muốn làm cho cả thế giớivới hắn cùng nhau vì nàng mà đau mà thống hận.

Nhìn nàng ngủ thật say mặt cười, kíchtình qua đi ửng đỏ vẫn lưu lại ở trên mặt nàng, làm cho nàng thoạt nhìncàng mỹ được kinh người.

Hắn vẻ mặt thương tiếc nhẹ vỗ về.

Nàng thực sự rất đẹp! Rất đẹp! Kia loanloan mi tựa như xa vời thượng huyền nguyệt, lông mi thật dài giống nhưlà cây quạt, còn có cặp kia con ngươi như nước lúc mở phiếm linh độngquang thải, tiếu rất chọc người trìu mến chóp mũi, anh hồng mê người cái miệng nhỏ nhắn, trên người nàng mỗi 1 chỗ đều lộ ra tinh xảo cùng hoànmỹ, giống như là từ tro tay thiên thần chế tạo nên đỉnh cấp đồ sứ tuyệtluân, tinh xảo được làm cho người ta yêu thích ko buông tay, chỉ nghĩphóng ở tro lòng bàn tay che chở, tìm 1 chỗ cất kỹ, thẳng đến vĩnh viễn.

Từng có quá ý niệm lợi dụng tro đầu, đến nơi này 1 khắc, hắn mới phát hiện, sớm đã ko còn sót lại chút gì.

Hắn ko muốn dùng nàng để chiếm được toàn bộ thế giới, hắn chỉ nghĩ dùng toàn bộ thế giới để đổi lấy 1 mình nàng.

Chẳng lẽ thực sự muốn hắn ở trước đạt được thế giới, liền nhất định phải hi sinh nữ nhân hắn rất yêu thương sao?

Nếu như phải, vậy hắn còn có thể cầu được tha thứ của nàng sao?

Thời gian, từng giọt từng giọt trôi đi.

Hoa Trầm Hương 1 bước cũng ko có ly khai phòng ngủ của hắn, tiếng sấm của quản gia Mộc cũng ko ngừng ở ngoài cửa vang lên, sau đó ko ngừng mà đem tin tức bên ngoài vương phủ 1 lại 1chỗ truyền vào, truyền tới tro lỗ tai của hắn.

Tất cả, đều nằm ở tro lòng bàn tay của hắn từng bước 1 hoàn hảo tiến hành.

Thế nhưng, vì sao hắn lại 1 điểm vui sướng cũng ko có đây?

Nhìn nàng còn đang bình yên ngủ say, hắn chỉ nghĩ cứ như vậy nhìn nàng, coi chừng nàng, cho dù là cả đời cũng tốt.

Thế nhưng, xa cầu hạnh phúc, nàng cũng đang mở mắt ra kia 1 sát, khi hắn ko muốn tâm tình hạ, kết thúc.

Thời gian như nước trôi đi!

. . .

Quân Phi Vũ cảm giác này ngủ 1 giấc được hảo trầm hảo trầm, nhưng khi nàng khi mở mắt ra, lại phát hiện toànthân tựa hồ liền lỗ chân lông đều trương ra, toàn thân lại lộ ra cáiloại cảm giác kỳ quái này làm cho nàng thông thấu thoải mái cảm, giốngnhư là cả người phi ở đám mây bồng bềnh muốn giương cánh bay cao phongnhiên cảm giác.

Đương nàng nhìn thấy Hoa Trầm Hương 1thân cẩm y trắng ngồi ở trước bàn đang cầm 1 quyển sách nhìn kỹ, tứckhắc tóc đen tùy ý dùng 1 cây ti mang bó buộc ở phía sau, hắn tuấn dậtgiống như là kia cổ trang kịch lý thần tiên công tử siêu phàm, toàn thân lộ ra 1 cỗ hơi thở sạch sẽ.

Như vậy nhìn hắn, thấy thế nào, thế nàocũng tựa như 1 con mọt sách, rất khó tưởng tượng, hắn nam nhân như vậy,nhưng thật ra là 1 mình sống ở thâm cung, nam nhân tâm tư phức tạp đangchuẩn bị nắm thiên hạ tro tay.

Quân Phi Vũ ở tro lòng than nhẹ 1 tiếng, nếu như có thể mỗi ngày giống như bây giờ, nàng tỉnh lại, có thể nhìnthấy hắn ở bên cạnh nàng, tùy ý kiền những thứ gì, thật là có bao nhiêutốt!

Hoa Trầm Hương làm như cảm giác được cái gì, đột nhiên quay đầu lại, thấy đó là Quân Phi Vũ nhìn hắn, ko biếtmuốn cái gì, vẻ mặt hướng tới biểu tình.

Thấy nàng tỉnh, hắn lập tức thả tayxuống, mấy bước chạy vội tới trước giường, ôn nhu che chở- Tiểu Vũ,ngươi đã tỉnh? Đói bụng ko? Mau đứng lên tắm 1 chút, ăn 1 chút gì, cũngđừng để đói bụng bảo bối của ta.

_ Hiện từ lúc nào?

Nàng nhợt nhạt cười, nhìn thấy ánh mắtcủa hắn lại ám trầm đứng lên, nhất thời cảnh giác nhìn ngực, nhìn thấychăn khỏa thực được che kín, ko có đi quang, ko có mê người phạm tội chi ngại, lúc này mới yên lòng lại. (Chị xem ra cả đêm vất vả rồi, mới cảnh giác Hương Hương như vậy…- Milk)

Hắn cười quát quát mũi của nàng- Đã giờ Thân. Mau đứng lên, tiểu trư, ngươi đã ngủ 1 ngày!

_ A?- Nàng sửng sốt 1 chút, lập tức liền ngây ngốc nở nụ cười- Nguyên lai ngủ lâu như vậy, ta thế nào cảm giácmới 1 hồi thôi? Ngô, ta ko muốn rời giường, ta còn muốn ngủ thêm 1 hồi.

Nói xong, nàng liền lại nhắm 2 mắt.

Nhìn ngoài cửa sổ tây tà thái dương, thời gian ko nhiều lắm.

Hoa Trầm Hương nhẹ nhàng mà than 1tiếng- Tiểu Vũ, ta đã lệnh cho người ta đem Mưa Hiên phòng ở thu thập đi sửa chữa lại, Tiểu Vũ, ta mang ngươi đi nhìn, nhìn xem ngươi có thíchhay ko? Nếu có đâu ko hài lòng, ta lại để cho bọn họ sửa.

Quân Phi Vũ nhàn nhạt mở con ngươi, cứnhư vậy yên lặng nhìn hắn, lúc đang nhìn đến ánh mắt của hắn lóe ra,nàng nhẹ thở ra 1 chữ- Hảo!

Nói xong, liền đứng dậy.

Nàng cũng ko mắc cỡ, cứ như vậy ngay trước hắn mặt, chậm rãi, từng cái từng cái cầm quần áo mặc vào.

Tâm, có chút toan, có chút đau, có chút làm cho nàng cảm thấy luống cuống cùng vô lực.

Còn chưa có khấu thượng cuối cùng 1khấu, thân thể đã bị hắn chăm chú ôm vào tro ngực- Tiểu Vũ, ngươi đừngnhư vậy, lòng ta đau! Thực sự hảo tâm đau!

Nàng yếu ớt nói- Nếu yêu thương, vì sao còn muốn như vậy tổn thương ta?

Hoa Trầm Hương 2 tay cầm mặt của nàng,vẻ mặt thành thật gần như phát thệ nói- Tiểu Vũ, đây chỉ là tạm thời. Ta bây giờ là bất đắc dĩ, rất nhanh ta có thể xoay cục diện. Ta cam đoan,ta nhất định sẽ ko phụ ngươi, kiếp này kiếp sau, tam sinh tam thế, kobao giờ phụ ngươi!

Quân Phi Vũ nhẹ nhàng thở dài, rũ xuống con ngươi, như là giống như nằm mơ nhẹ ngữ- Nhưng ngươi bây giờ đã làm chuyện phụ ta!

Hoa Trầm Hương 2 tròng mắt nhíu lại- Tiểu Vũ, có phải hay ko có ai lắm miệng nói cho ngươi cái gì?

Quân Phi Vũ lắc đầu, khóe môi nổi lên 1tia cay đắng cười- Trầm Hương, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươicó phải hay ko muốn kết hôn cùng Trầm Khói Nhẹ ? Nếu như ngươi thật yêuta, xin mời đem tất cả đều nói cho ta biết, ta ko phải ngu ngốc, ngươicũng đừng làm cho ta theo tro miệng người khác biết tất cả của ngươi,hội này làm cho ta cảm thấy nan kham. Cầu ngươi, đừng làm cho ta ở trước mặt người khác xấu hổ vô cùng, được ko?

Nàng nhẹ đạm ngữ khí, làm cho Hoa Trầm Hương sợ hoảng lên.

Hắn 1 tay lấy nàng tiến vào tro lòng, ôm được tử chặt, ngữ khí có chút bối rối- Tiểu Vũ, ta đáp ứng thú nàng,chỉ là bởi vì Trầm Thiên Lãng uy hiếp ta, di chiếu phụ hoàng đã đến trotay của hắn, nếu như ta ko chịu thú Trầm Khói Nhẹ, hắn sẽ phá hủy kiaphân di chiếu, nếu như ko có di chiếu phụ hoàng, dựa theo luật lệ Thương Ngô, hoàng vị liền do thái tử tiếp nhận. Vì thế, hiện tại thừa dịp phụhoàng còn có 1 khẩu khí, ta mới ko thể ko ra hạ sách này, tạm thời chờTrầm Thiên Lãng ổn định, chờ ta ngồi trên hoàng vị, lại hưu Trầm KhóiNhẹ.

_ Vậy ta đâu? Ngươi có nghĩ tới hay kota sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi nghĩ làm cho ta trơ mắt nhìn nam nhân mình âu yếm đi thú nữ nhân khác, muốn ta biểu hiện ra chút nào ko để ý cùngrộng lượng sao?

Nàng thân thủ muốn đẩy hắn ra, lại đẩy bất động hắn 1 tấc 1 ly.

_ Tiểu Vũ, ngươi nghe nói ta đã…- HoaTrầm Hương còn muốn giải thích, Quân Phi Vũ lại nghiêm nghị cắt nganghắn- Ngươi ko cần cùng ta giải thích nhiều như vậy, ngươi chỉ muốn nóicho ta, đây hết thảy có phải hay ko ngươi vì leo lên hoàng vị mà bày vìbộ? Có phải hay ko nhất định phải dùng thủ đoạn như vậy, ngươi mới cóthể củng cố hoàng vị của ngươi? Ngươi chỉ cần trả lời ta, phải, hoặc kophải?

Hoa Trầm Hương tâm cứng lại, ngửa đầu, đóng chặt mắt, cắn răng phun ra 1 chữ- Phải!

Quân Phi Vũ lộ vẻ sầu thảm cười, vọt tới bên tường, nhổ xuống giắt trường kiếm, trường kiếm vung lên, tóc đenhoa rơi- Nếu như ngươi cố ý muốn kết hôn nàng, như vậy, từ nay về sau,ta ngươi giống như bây giờ, ân đoạn nghĩa tuyệt!

Hoa Trầm Hương chỉ cảm thấy tâm tựa nhưbị nàng dùng thiết chùy hung hăng đòn nghiêm trọng 1 chút, cảm giác tâmmình tứ phân ngũ liệt, huyết hoa văng khắp nơi, đau đến hắn thẳng thởdốc.

Cặp kia tro trẻo con ngươi, đau đến trợn tròn, doanh đầy dày đặc bi ai- Tiểu Vũ, ngươi cho là, ngươi vào hoàngcung này, còn có thể trở ra đi sao?

Quân Phi Vũ cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ- Có thể ra hay ko, chúng ta có thể thử nhìn xem!

_ Tiểu Vũ, van cầu ngươi, đừng như thếđối với ta, ta yêu ngươi! Chỉ cần chờ hoàng vị vừa đến tay ta, ta sẽ lập tức hưu Trầm Khói Nhẹ, phong ngươi làm hậu. Ta vĩnh viễn cả đời chỉ yêu ngươi, hậu cung vì ngươi ko lập, ko tiến 1 phi 1 tần, có được ko?

Hoa Trầm Hương đau khổ cầu, hắn thực sựsợ, sợ nàng cứ như vậy kiên quyết ly khai, sợ nàng cứ như vậy đem timcủa hắn mang đi, lưu lại 1 mình hắn sống như cái xác ko hồn.

_ Ta cũng cầu ngươi, nếu như ngươi muốnkết hôn người khác, liền buông ta ra!- Quân Phi Vũ lệ rớt xuống, dầndần, khóc ko thành tiếng.

_ Ngày đó long châu đâu? Thiên Long châu ngươi ko muốn sao?- Nóng ruột bất đắc dĩ lại hoảng hốt làm Hoa TrầmHương bất lực, sử xuất đòn sát thủ cuối cùng- Ngươi đồng ý đi theo tatới Thương Ngô quốc, ko phải là vì muốn tìm hồi Thiên Linh châu sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng ta lưu lại, chờ ta leo lên đại vị ngày đó, ta liềnđem Thiên Linh châu cho ngươi!

Hoa Trầm Hương vẫn là chăm chú ôm nàng, e sợ cho chính mình buông lỏng tay, nàng bỏ chạy khai ko thấy.

_ Tiểu Vũ, ta là thật yêu ngươi, cầungươi lưu lại, lưu lại cùng ta, 1 mình ta rất cô độc, rất vất vả, ta cần ngươi ở bên cạnh ta! Nhìn ngươi, cho dù ngươi cái gì cũng ko nói, tacũng sẽ tràn ngập dũng khí cùng lực lượng.

Quân Phi Vũ tròng mắt, cúi đầu trầm mặc ko nói, lại ko có lại nói ly khai.

. . .

Ngày thứ 2, Quân Phi Vũ bước vào Mưa Hiên phòng.

Nàng 1 ngày 1 ngày nhìn Quang Vinh vương phủ náo nhiệt, nơi chốn giăng đèn kết hoa, hồng sắc hỉ tể tùy ý có thểthấy được, nơi chốn lộ ra vui mừng khí.

Nghe nói, mấy ngày nữa chính là ngày vui .

Theo hắn ngày lành tới gần, lòng của nàng, lại càng ngày càng trầm xuống hơn.

Cơm, cũng càng ăn càng ít.

Chỉ là ngắn mấy ngày, Quân Phi Vũ liền gầy đi rất nhiều, Hạ Cúc nhìn ở tro mắt, đau ở tro lòng.

Rơi vào đường cùng, Hạ Cúc vẫn là báo cáo cho Hoa Trầm Hương biết.