Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 57: Cực lạc đan





Một câu phải đi, làm cho Phùng Tử Chương vốn đã tức đỏ hai mắt nổi cơn điên! Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy, để cho người ta trêu chọc như vậy! Hôm nay, ả quận chúa thấp hèn vạn người thóa mạ này, cư nhiên dám đối xử với hắn như thế? Điều này bảo hắn, bảo hắn làm sao nuốt trôi được cái cục tức này chứ!

“Đứng lại!” Vội vã tiến lên, muốn bắt lấy tay của nàng, mặt Phùng Tử Chương lúc này đã hoàn toàn biến thành màu gan heo khó coi.

Lắc mình một cái, nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát ma trảo của hắn, vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết thờ ơ nói: “Phùng Phò mã không cần phải quá khách khí, Ngâm Tuyết đã ăn no, sẽ không ngồi quấy rầy thêm nữa!”

Dùng mắt ra hiệu, sau đó xoay người bước đi. Sau lưng Kỳ Nguyệt đứng lên theo, muốn đi ra ngoài, mà Tử Sở bên cạnh, do dự một chút, cũng đứng dậy.

“Biểu ca!” Quát chói tai một tiếng, Kiều Mạt Nhi phẫn nộ đỏ mặt, cực lực áp chế cơn tức giận, nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói: ” Biểu ca, Mạt Nhi cùng Nhị tỷ phu đã lâu không gặp, còn muốn lưu lại trò chuyện thêm chốc lát!”

Lời này vừa nói ra, ý của Kiều Mạt Nhi là muốn cầu Tử Sở lưu lại cùng nàng, bởi vì thể diện, nàng muốn Tử Sở đứng cùng một chiến tuyến với mình!

Nghe vậy, Tử Sở hiểu ý của nàng, chính là trong lòng, lại cực kỳ không muốn! Ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt mơ hồ có chút phức tạp, dừng lại trong chốc lát, lần đầu tiên hắn không đếm xỉa đến Kiều Mạt Nhi nói: ” Mạt Nhi đã có việc muốn nói cùng Tử Chương huynh, ta cũng không quấy rầy!”

Thở dài xoay người, đưa tay vén rèm ra, bóng lưng lạnh lùng của Tử Sở, không khỏi làm Kiều Mạt Nhi tức giận kêu to lên: “Quân Tử Sở! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Không có ai trả lời, người đã rời đi, Kiều Mạt Nhi tức giận một bả hất tung chén dĩa trên bàn, trong một hồi tiếng”Loảng xoảng”, nàng ta mãnh liệt thở hổn hển!

Phùng Tử Chương lúc này cũng không khá hơn chút nào! Mất tài mất ngọc vô cùng đau đớn, tra tấn khiến hắn thiếu chút nữa muốn phát điên, thật muốn một bả túm Tống Ngâm Tuyết qua hảo hảo tra tấn một phen! Nhưng mà, hắn là một người khéo đưa đẩy có kinh nghiệm quan trường, lúc này, còn biết nên khắc chế tâm tình của mình như thế nào, cũng không tùy ý làm bậy như Kiều Mạt Nhi!

“Mạt Nhi, đây là chuyện nàng nói nắm chắc? Ngay cả Tử Sở biểu ca của nàng cũng theo nàng ta rời đi rồi, ta thực hoài nghi đến lúc đó, cái vị trí hoàng hậu Đại Lương này còn có thể tới tay được không đây!” Châm chọc nói, làm ra vẻ rất thắc mắc!

Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi hung ác nghiêm mặt cười lạnh một tiếng nói:“Hừ! Huynh không cần trút giận lên người ta! So với huynh bị người ta lừa gạt hết tài sản, chuyện biểu ca rời đi, căn bản là có vẻ không quan trọng!”

“Nàng! Nàng nhất định phải nói móc ta như vậy sao?” Nặng nề đánh một quyền trên mặt bàn, Phùng Tử Chương hối hận đến vặn vẹo cả mặt, “TMD tiện nhân chết tiệt! Không phải nói nàng ta rất ngu đấy sao? Sao lại còn gian xảo hơn cả hồ ly vậy!”

“Thì sao? Làm không được thì thôi! Lúc trước là ai nói chỉ cần mình ra tay, nhất định có thể mã đáo thành công!” Lạnh lùng trào phúng chế nhạo, nghĩ tới chuyện vừa rồi Phùng Tử Chương dùng mọi cách nịnh nọt Tống Ngâm Tuyết, trong lòng nàng lại tức giận đến mức không biết trút vào đâu!

” Sao ta biết tiện nhân này gian xảo như vậy! Cứ tưởng rằng chỉ cần nói ngọt cho nàng ta vui vẻ, là có thể lừa nàng lên giường!”

Nghiến răng nghiến lợi phẫn hận nói, nhớ tới đồ của mình bị lấy mất, trong lòng Phùng Tử Chương đột nhiên sinh ra một loại xúc động muốn giết người! Chuyện này khiến cho hắn không khỏi trừng lớn hai mắt, trong mắt lộ ra hung quang, khóe miệng gắt gao mím lại.

“Mạt Nhi, nàng nói tử sĩ lần trước phái đi không thành công sao?”

“Đúng nha, bị hộ vệ của nàng tới cứu!” Cũng lộ ra hung quang, Kiều Mạt Nhi lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Phùng Tử Chương không nói lời nào, chỉ một mình lẳng lặng suy nghĩ .

“Như thế nào, nhị tỷ phu? Cam lòng ra tay với tiện nhân kia à?”Trêu chọc một tiếng, chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, ngón tay ngả ngớn chạy dọc theo bộ ngực của hắn chậm rãi đi xuống phía dưới, một đường đi vào giữa háng của hắn, nắm nam tính đứng thẳng, nhẹ nhàng ở đó chơi đùa.



“Nhị tỷ phu không phải một mực rất muốn hưởng dụng tiện nhân kia sao? Nếu như nàng chết, tiền bạc của huynh không phải mất sạch sao?” Giờ khắc này, trong nội tâm Kiều Mạt Nhi, đã hoàn toàn tin tưởng: lần này Phùng Tử Chương đến, mục đích, tuyệt đối không phải là vì mình, mà căn bản là hướng về phía tiện nhân kia!

Nhất thời, một cỗ đố kỵ ghen tuông xông lên đầu, Kiều Mạt Nhi cưỡng chế cơn tức giận trong lòng, ngực phập phồng nói: ” Nếu như nhị tỷ phu muốn giết nàng, Mạt Nhi. . . . . . có thể toàn lực phối hợp. . . . . .”

“Hừ, nàng không cần xúi giục ta, ta tự có chừng mực!” Một bả nhấc tay Kiều Mạt Nhi đang nắm “Phân thân” của chính mình lên,Phùng Tử Chương sững sờ đứng lên, không nói một lời.

Lúc này, Kiều Mạt Nhi âm hiểm cười một tiếng, biết rõ hắn hiện tại đã động tâm, cho nên biểu tình trên mặt, cũng không bén nhọn như vậy nữa.

Ha ha, nàng chỉ biết, người âm hiểm hẹp hòi như Phùng Tử Chương, lần đầu ăn thiệt thòi lớn như vậy, cục tức này, làm sao nuốt xưống được! Hừ! Chờ xem kịch vui a!

Nghĩ đi nghĩ lại, trong nội tâm chậm rãi bình phục chút ít, nhìn nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, nhớ lại thần sắc phức tạp vừa rồi của Tử Sở lúc gần đi, Kiều Mạt Nhi cảm thấy có chút lo lắng mơ hồ.

Đây đã là lần thứ hai biểu ca không nghe lời nàng! Hắn trước kia, chỉ cần thêm chút nũng nịu, liền nói gì nghe nấy, tuyệt không có dị nghị! Chính là hôm nay, hắn lại hai lần làm trái ý mình, lần thứ nhất là ở phủ quận chúa, lần này lại là. . . . . .

Biểu ca, lòng của ngươi, rốt cuộc là làm sao vậy. . . . . . Kiều Mạt Nhi thầm nghĩ, cảm thấy khó hiểu, mà Phùng Tử Chương ngồi bên cạnh, mặt lạnh lùng, tay nắm chặt, dường như âm mưu không ngừng nảy ra trong đầu hắn. . . . . .

Ngoài điếm, Tống Ngâm Tuyết đứng, móc ra ngân phiếu mới gạt của Phùng Tử Chương, xoay người nói với Kỳ Nguyệt sau lưng, ” Sau ngày mai, ta muốn Mính Tụ hiên quy về danh nghĩa Nhữ Dương Vương phủ!”

Giải quyết công việc không xen lẫn một tia tình cảm khác, những ngày này, cách Tống Ngâm Tuyết đối đãi Kỳ Nguyệt, vĩnh viễn chỉ có nghiêm túc cùng thanh lãnh, cũng không tùy ý vui cười đùa giỡn như lúc trước!

Kỳ Nguyệt tiếp nhận ngân phiếu, trong lòng không khỏi cô đơn cúi đầu xuống, tay mơ hồ có chút cứng ngắc mất tự nhiên. Đã bao lâu rồi nhỉ, hình như từ cái lần rơi xuống vực, nàng đối với hắn, đã hoàn toàn thay đổi rồi! Lời nói lạnh lùng, ánh mắt bình thản, vĩnh viễn đều là nói chuyện công việc với nhau, trừ chuyện đó ra, liền không có thêm dù chỉ một câu ân cần thăm hỏi! Hắn hiện tại, đối với nàng mà nói, chính thức là tổng quản, một tổng quản chỉ có quan hệ cấp bậc công việc với nàng mà thôi!

Vạn phần mất mát gật đầu, tay nắm thật chặt, Kỳ Nguyệt đè nén sự nặng nề trong nội tâm, chậm rãi xoay người.

Lúc này Tử Sở đi ra, sau khi liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết phía trước, nhấc chân chậm rãi đi tới.

“Phu quân không đi cùng công chúa tỷ tỷ sao?” Có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy hắn đi ra, Tống Ngâm Tuyết trêu chọc tùy ý nói.

Nghe vậy, Tử Sở không nói lời nào, chỉ nói thật nhỏ, “Hiện tại muốn đi đâu?”

“Kỳ Nguyệt đi làm việc rồi, thừa lại hai chúng ta! Tùy tiện đi quanh quanh một tí a!” Nhún vai, không quan tâm nói, nhấc chân, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đi vào trong đám người.

Tử Sở đi theo sau lưng nàng, không nói được lời nào, nhìn trên người nàng tựa hồ tản mát ra một loại khí tức khác với thường ngày, đáy lòng không biết vì cái gì, rõ ràng hơi hơi nhảy lên.

Tống Ngâm Tuyết hôm nay, rất đẹp! Ngoại trừ lớp trang điểm đậm đặc y nguyên trên mặt, về chỉnh thể, nàng tựa như tựa tiên tử hút hồn người, làm cho người ta không thể rời mắt. . . . . .

Lần đầu tiên xuất hành, hai người nổi giận, hai người mất mát, chỉ có Nhữ Dương quận chúa không tim không phổi, tự đắc vuốt vuốt ngọc bội không tốn một quan tiền mà có được trong tay, tâm tình tất nhiên là tốt không cần phải nói.

Trên đường tùy tiện mua sắm vài thứ, không hề ý thức, toàn bộ ném cho Tử Sở, không có biện pháp, ai bảo nàng là nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt làm chi!

Lắc đầu, quơ hai cánh tay, Tống Ngâm Tuyết nhìn Tử Sở phía sau sắc mặt có chút không tốt, lại nhìn bao lớn bọc nhỏ gì đó trên tay hắn, nghĩ thầm khó trách hắn buồn bực! Chỉ sợ từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, còn chưa từng phải chịu tội tình thế này a!

Bĩu miệng, đi đến gần một người bán hàng rong gần đó, tùy ý cho vài quan tiền, cầm cái gì đó đưa tới trước mặt Tử Sở, “Này, mời ngươi ăn ——”

“Hồ lô ngào đường!” Một tiếng giận dữ hỏi lại, ngẩng đầu, nhìn xâu mứt đỏ au mọng nước trước mặt, đầu lông mày tuấn mỹ của Tử Sở, bất giác được giật giật hai cái, tiếp theo liền cảm thấy có một giọt mồ hôi rất rất lớn, từ trên ót chậm rãi chảy xuống!

Hắn, Quân Tử Sở, Tam hoàng tử Đại Lương, từ nhỏ luôn sống an nhàn sung sướng, thân phận phi phàm! Nhưng hôm nay, cư nhiên bị người ta coi như người hầu ở trên đường cái tùy ý kêu gọi, còn bị ép xách đồ cho nàng? Thử hỏi, loại nhục nhã này, hắn khi nào từng chịu qua!

Thật là một nữ nhân không biết chừng mực! Mình cũng không so đo với nàng rồi, nàng cư nhiên còn trêu mình như vậy, lúc hắn tay xách nách mang, cho hắn cái kẹo hồ lô mà con nít ba tuổi ăn, còn nói là “Cám ơn hắn” ? Tức chết hắn, tức chết hắn rồi! Hắn là loại người thấp hèn ở trên đường ăn mấy thứ này sao!

“Ngươi, ngươi. . . . . .” Trong lúc nhất thời không biết dùng cái từ gì cho tốt, Tử Sở cà lăm.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lơ đễnh thu tay lại, lập tức nói: “Ngươi không thích ăn a? Được rồi, không ăn ta ăn! “

Một ngụm đem mứt quả ngọt ngào nhét vào trong mồm, Tống Ngâm Tuyết vừa ăn vừa chậc chậc miệng: “Ưà, ăn ngon!”

“Ngươi, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể đem quà tặng người ta tự mình ăn!” Cà lăm nửa ngày, không biết nên nói như thế nào, nhưng cuối cùng lại đến nghẹn ra một câu làm cho người ta cười ra nước mắt như vậy!

Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, tay khựng lại, quay đầu, nửa thật nửa giả đánh giá hắn, sau đó khi nhìn đến gò má ửng đỏ, tựa hồ có chút ngượng ngùng kia thì lập tức không nói lời nào xoay người, lại mua một xâu nữa đem đến trước mặt hắn.



“Này, cho ngươi!”

“Ta như vậy làm sao mà ăn?” Dùng mắt ra hiệu về phía hai tay của mình, không biết vì cái gì trong nội tâm lại muốn cùng nàng tranh cãi, Tử Sở tức giận trợn trắng măt.

Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, tròng mắt xinh đẹp chuyển động, lập tức xuất ra khăn lụa bên người, cẩn thận đem chuỗi hồ lô ngào đường bao lại.

“Như vậy ta làm sao ăn được nữa?” Bất mãn lên tiếng, cảm thấy Tống Ngâm Tuyết là cố ý khiêu khích.

Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nháy mắt đẹp, vẻ mặt cười cười, “Không bao như vậy? Chẳng lẽ phu quân là muốn ta ở bên đường đút người ăn? Kỳ thật a, ta thì không sao, chỉ sợ phu quân người —— không chịu nhận . . . . . .”

Đùa cợt trêu chọc nói, thần sắc trêu tức, Tống Ngâm Tuyết nhìn Quân Tử Sở ngậm miệng không trả lời, buồn cười xoay người đi.

“Xảo trá!” Oán hận chặc lưỡi, bước theo, tuy là mặt đầy vẻ không vui, nhưng trong đáy lòng, lại có sự buông lỏng trước nay chưa từng có.

Đúng vậy, buông lỏng!

Cho tới nay, hắn đều sống trong sự tranh giành vương quyền, chưa có khắc nào tâm thần không cảnh giác, phòng ngừa sợ rằng chỉ cần một chút lơi lotng, chính mình liền chết thảm dưới tay đám huynh đệ!

Hắn cô độc, tịch mịch! Sinh hoạt tại hoàng gia, vốn là đã thiếu quá nhiều niềm vui, mà hết lần này tới lần khác chính mình lại được phụ hoàng vô cùng yêu thích, vẫn muốn phế lớn lập nhỏ, cho nên khiến cho các huynh đệ đối với mìnhcàng nhất trí thù hận! Mỗi lần hắn hơi lơi lỏng liền lập tức hãm hại, mặc dù không thể khiến hăn bị thương, nhưng có thể làm hắn thương tâm nửa ngày.

Một người trọng tình, sau khi bị huynh đệ nhất trí phỉ nhổ, nội tâm của hắn, có bao nhiêu đau khổ! Vì vậy hắn phong bế chính mình, chỉ một mình yên lặng thừa nhận hết thảy!

Vốn cho là hắn cứ như vậy hết cả đời này, nhưng ai biết thiên ý thương người, đúng vào lúc này, Mạt Nhi đi vào thế giới của hắn! Nàng không chê hắn là kẻ quái gở, thiệt tình nguyện ý tiếp cận hắn, mở rộng cõi lòng hắn, dùng sự ôn nhu cùng cẩn thận của nàng, chậm rãi hòa tan hắn. . . . . .

Đúng vậy, Mạt Nhi là trời cao ban ân cho hắn! Nàng tựa như tiên nữ, ôn nhu, thanh khiết sưởi ấm trái tim hắn, làm cho thế giới của hắn vốn đã tối đen, sâu thăm thẳm không có một tia sáng rọi tới, chậm rãi biến thành có màu có sắc. Vì vậy hắn cảm kích nàng, yêu nàng, muốn dùng cả đời báo đáp nàng!

Cho tới nay, hắn đều cho rằng Mạt Nhi là nữ nhân tốt nhất dưới gầm trời này, không ai có thể so sánh với nàng! Nàng ôn nhu, nàng hiền thục, lúc cùng người khác nói chuyện, nàng luôn xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng ôn nhu nói, tựa như thanh âm hơi lớn một chút, có thể kinh hãi đến nàng vốn mềm mại như con thỏ nhỏ.

Đã từng, trong lòng hắn âm thầm thề, một ngày kia, nếu như mình trèo lên được vương vị, nhất định trước mặt người trong thiên hạ, cưới nàng thành hoàng hậu duy nhất của mình, sau đó cả đời che chở, qúy trọng. Cho nên, bất luận hắn đi đến đâu, trong nội tâm thủy chung không bỏ nàng xuống được, mà ngay cả lúc trước đối mặt với sự thổ lộ của Nhữ Dương quận chúa so với nàng còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần, hắn cũng không thèm nhìn một cái, lạnh lùng vô tình cự tuyệt!

Mạt Nhi trong lòng hắn, thuần khiết, tốt đẹp, không có một chút tỳ vết nào! Nhưng người thuần khiết tốt đẹp, không có có một chút tỳ vết nào như vậy, hôm nay, đã từ từ thay đổi. . . . . .

Mạt Nhi, rốt cuộc muội làm sao vậy? Vì cái gì hôm nay, muội lại biến thành như vậy. . . . . .

Không muốn nghĩ tiếp, Tử Sở thu hồi tâm thần đi theo sau lưng Tống Ngâm Tuyết, lần đầu tiên, trực diện như vậy, không mang theo chút nào thành kiến nào nhìn nàng, chậm rãi đi theo.

“Này ! Tới a, thất thần gì vậy?” Tống Ngâm Tuyết hô to gọi nhỏ, khó được một lần đi dạo phố nhẹ nhàng vui vẻ, đương nhiên nàng không buông tha cơ hội như vậy, lôi kéo Tử Sở chạy loanh quanh!

Mà Tử Sở luôn thanh cao kiêu ngạo, tuy lòng tràn đầy không muốn, nhưng vẫn yên lặng thuận theo. . . . . .

Cũng không rõ là hoàn toàn thuận theo, hay đang trào phúng đánh giá nàng, có lẽ Tử Sở không có phát hiện, lúc hắn nghi ngờ Kiều Mạt Nhi thay đổi tâm tính, thì đồng thời lòng của hắn, cũng đang chậm rãi thay đổi. . . . . .

Trở lại Nhữ Dương Vương phủ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Tống Ngâm Tuyết buông lỏng hai chân có chút mệt nhọc, chậm rãi đi về phòng, đột nhiên, bên chân vụt qua một con mèo trắng, “Vụt” một tiếng, liền không thấy bóng dáng.

Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, thân thể mạnh mẽ dừng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh, ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ như tiên của Vô Song liền chậm rãi xuất hiện ở trong đầu.

Nhữ Dương quận chúa, ta thật sự rất muốn biết, vì cái gì, ngươi lại sợ chết như vậy. . . . . . Hình ảnh trong đầu, Vô Song khóe miệng cười yếu ớt, vẻ mặt tự tin cùng lạnh nhạt đứng, thờ ơ vuốt ve con mèo trắng trong tay. . . . . .

Đầu đau muốn nứt ra, ngực hít thở không thông. Trước mắt, Vô Song một thân bạch y tiêu sái, biếng nhác thì thầm, trong mắt, tinh quang lập loè!

Vì cái gì lại sợ chết? Vì cái gì lại sợ chết? Bởi vì. . . . . . không thể chết được!

Cố hết sức thở phì phò, bụm lấy ngực không ngừng run rẩy, cảm thụ một lớp lại một lớp đau nhức đánh úp lại trong đầu, trong miệng, vô thức thì thầm: “Bởi vì. . . . . . Không thể chết được, không thể chết được!”

Không thể chết được? Ai không thể chết? Vì cái gì không thể chết được? Một loạt vấn đề, làm Tống Ngâm Tuyết thật phức tạp, làm cho nàng nghĩ thật lâu cũng không ra . . . . . .

Cùng lúc đó, trong Vô Song các, một thân bạch y, thần sắc đạm mạc, mím môi, Vân Vô Song chuyên chú nhìn thảo dược trong tay, tinh tế phân loại nghiên cứu. Sau lưng, chẳng biết lúc nào, xuất hiện một thân ảnh quỷ mị, lặng yên không một tiếng động đứng đó.

“Mị, ngươi đã đến rồi?” Tựa hồ sớm đã biết được hết thảy, Vô Song cười yếu ớt một tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.

“Dạ!” Chưa từng nhiều lời, thân ảnh sau lưng nhìn Vô Song, trong ánh mắt, mơ hồ lộ ra vẻ tôn kính.

“Công tử, chẳng lẽ người thật sự muốn ở đây chờ ba năm?”

“Đúng a! Ta thua cuộc, về lý phải như thế.” Nhẹ nhàng cười, không rõ thiệt giả, Vô Song nhẹ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt tự nhiên nói.

“Nhưng lần trước, rõ ràng là quận chúa kia lừa gạt ——”

“Mị!”

Bình thản cắt ngang…, hai mắt Vô Song nhìn thẳng về phía trước, nhàn nhạt mà nói: “Mị, mặc kệ Tống Ngâm Tuyết trước đây có phải gạt ta hay không? Ta thua, chính là thua, không có bất kỳ lời nào =để nói.”

“Chính là công tử ——” nghe xong lời Vô Song nói…, thân ảnh không tán thành tiến lên một bước, muốn khuyên bảo lần nữa. Nhưng ai biết lúc này, Vô Song nhẹ nhấc tay, chậm rãi nói: “Mị, ngươi không cần nói nữa! Ta tâm ý đã quyết, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi.”

“Công tử. . . . . .” Thấy hắn nói như vậy, thân ảnh do dự một chút, cuối cùng muốn nói nhưng cũng không thốt nên lời.



“Mị, ngươi trở về nói cho nàng biết, nói chuyện của ta, bảo nàng từ nay về sau bớt quản đi.” Nhàn nhạt, không mang theo chút độ ấm nào, tựa hồ như chẳng để trong lòng, tuy Vô Song nhìn về phía trước, nhưng động tác sửa sang lại thảo dược trong tay, không chút nào ngơi nghỉ.

“Dạ, công tử!” Cúi đầu, thân ảnh lĩnh mệnh, nhưng trước khi đi, nói ra một câu cuối cùng trong lòng đã muốn nói từ lâu: “Công tử, Nhữ Dương quận chúa, nàng thực sự không phải là người công tử nên chờ. . . . . .”

Thân ảnh, đã biến mất trong ráng hoàng hôn, ngẩng đầu, Vô Song chậm rãi đứng lên, “Không nên chờ sao. . . . . .” Khóe môi, khẽ cong lên thành hình cung, nhìn về phía xa, trước mắt không khỏi chậm rãi về tới một năm trước, bộ dáng nàng ta rõ ràng thân trúng kịch độc, nhưng vẫn kiên cường cầu sống, một khắc này, ánh mắt của nàng thanh lệ, quật cường mà mang theo quyết tuyệt hung ác, làm cho hắn cả đời cũng khó quên!

Tống Ngâm Tuyết, ta thật sự không biết, vì cái gì ngươi liều mạng muốn sống như thế? Vì cái gì ngươi không thể chết. . . . . . Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng mà âm u, thẳng theo gió truyền vào thiên không, cúi đầu, sắc mặt Vô Song trầm tĩnh, chuyên chú suy tư . . . . . .

Ngày thứ hai, khi Tống Ngâm Tuyết dậy, Kỳ Nguyệt đã ở tại thư phòng chờ gặp.

Đi vào, ngồi ở trên ghế thái sư, Tống Ngâm Tuyết vịn đầu, khí sắc có chút không tốt, có vẻ khó coi.

“Ngươi. . . . . .” Vốn muốn hỏi nàng có phải bị bệnh không, nhưng lời nói vừa mới đến bên miệng, lại cảm thấy không được tự nhiên, kết quả làm sao cũng thốt không nên lời.

Thẳng tắp nhìn qua, tiến lên đem khế ước mua bán Mính Tụ hiên đưa đến trên bàn sách, Kỳ Nguyệt cố ý thả chậm thanh âm nói: “Quận chúa, chuyện người phân phó đã xong xuôi rồi! Năm ngàn lượng thành giao, đây là khế ước mua bán nhà!”

Chỉ chỉ tờ giấy có in con dấu, Kỳ Nguyệt ý bảo Tống Ngâm Tuyết xem qua. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lắc lắc đầu, nói thẳng: “Thu vào phòng kế toán là được rồi!”

“Quận chúa không nhìn một chút sao?” Khó hiểu lên tiếng, cầm lấy khế ước mua bán nhà.

“Không cần! một chút chuyện ấy, ta tin tưởng ngươi có năng lực làm tốt!” Nghe xong câu nói khẳng định này, không biết tại sao, trong nội tâm Kỳ Nguyệt lại lại mơ hồ thấy cao hứng, cứ như là một loại cảm giác được người ta tín nhiệm, khẳng định, lần đầu tiên, làm cho Kỳ Nguyệt cảm nhận được giá trị tồn tại của bản thân, đúng là mừng rỡ như vậy, ngọt ngào như vậy.

Con mắt cử động phức tạp liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, Kỳ Nguyệt lui ra.

Đợi hắn đi rồi, cái tay chống trên trán của Tống Ngâm Tuyết chậm rãi xoa xoa mày. Cả đêm, giấc mơ đều lặp đi lặp lại, một tiểu cô nương, mờ mịt bất lực chạy trốn, sau lưng, một đám sói cùng hung cực ác, chúng nó tranh đoạt, rít gào tranh nhau tiến lên, hai mắt đỏ ngầu khát máu.

“Cha. . . . . . Nương. . . . . .” Hai vai tiểu cô nương gầy yếu, không ngừng run run, ánh mắt chấn kinh để lộ ra sự sợ hãi trong nội tâm của nàng, chính là ở loại tình huống này, nàng vẫn kiên cường cầm lấy đao, dũng cảm nghênh tiếp đám sói đói xông tới trước mặt . . . . .

Là Nhữ Dương quận chúa sao? Nhíu lông mày, không ngừng xoa, ức chế không nổi sự bi thương không ngừng từ trong lòng tràn ra, Tống Ngâm Tuyết thở hổn hển, trầm giọng nói: “Ngâm Tuyết không thể chết được. . . . . .”

Ngâm Tuyết không thể chết được! Ngâm Tuyết không thể chết được! Ngâm Tuyết vì cái gì không thể chết được?

Những lời này, Tống Ngâm Tuyết vẫn nghĩ không thông. Chính là một câu nói vô thức như vậy…, lại làm đáy lòng nàng dấy lên bi thương ngập trời. Nàng dám khẳng định, sự bi thương này, cũng không phải đến từ chính bản thân nàng, mà là cảm giác giấu trong thân thể này, ở chỗ sâu nhất . . . . . .

Tại sao phải bi thương? Vì cái gì không thể chết được? Một đống vấn đề lớn quanh quẩn trong lòng, Tống Ngâm Tuyết đưa tay bụm lấy ngực, chậm rãi tự nói: “Nhữ Dương quận chúa a Nhữ Dương quận chúa, ở trên người của ngươi, đến tột cùng che dấu bao nhiêu bí mật? “

Hít một hơi dài, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng cách đó không xa, đụng phải Kiều Mạt Nhi dạo chơi mà đến.

“Tống Ngâm Tuyết!” Trải qua một hồi náo loạn ngày hôm qua, Kiều Mạt Nhi lúc này đã không còn cách nào khẩu phật tâm xà mà đối phó Tống Ngâm Tuyết giống như trước nữa, nàng ta trực tiếp biểu đạt tình cảm thực sự trong lòng ra.

“Kiều Mạt Nhi!” Tống Ngâm Tuyết xoay người, vừa nghe Kiều Mạt Nhi lúc này gọi như vậy, lòng liền biết nàng ta cũng lười để ý thái độ rồi, bèn trực tiếp dùng phương thức giống nàng mà đáp trả.

“Ngươi!” Vốn tưởng rằng nàng ít nhiều cũng sẽ chừa ình chút mặt mũi, dù sao mình cũng là khách quý của Đại Tụng, nàng không thể ngờ, Tống Ngâm Tuyết cư nhiên vô lễ như thế, trực tiếp bày ra một bộ dáng ghét bỏ chẳng muốn cùng mình dong dài thêm, khiến nàng mất hết thể diện.



” Ngân lượng ngày hôm qua, cầm vô cùng vui vẻ a!” Oán hận cắn răng một cái, Kiều Mạt Nhi đáp trả. Lúc này, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, hai mắt nàng lập tức bốc hỏa! Phùng Tử Chương cái đồ ngu ngốc kia, cư nhiên rút tất cả tiền trên người ra, cuối cùng sau khi làm cho người không có đồng nào, còn hướng nàng vay tiền! TMD, điều này còn không khiến nàng tức giận sao!

Tình nhân của mình, cư nhiên trước mặt mình đi nịnh nọt một nữ nhân khác, cuối cùng bị lừa đến trắng tay, còn mặt dày vô sỉ chìa tay muốn mượn tiền? Sỉ nhục này, nếu như nàng có thể nuốt được, từ nay về sau cũng đừng gọi là Kiều Mạt Nhi nữa, trực tiếp gọi là”Người tốt dễ bắt nạt” cho rồi!

Phẫn hận trừng mắt, ngực có lửa giận phập phồng. Thấy nàng như thế, Tống Ngâm Tuyết cười châm chọc, ánh mắt khinh miệt như là đánh giá một kẻ cực kỳ đê tiện.

“Chút tiền ấy, Tống Ngâm Tuyết ta còn không để vào mắt!” Lời nói lạnh như băng không đếm xỉa, lắc đầu, một bộ dạng nói nhiều một câu sẽ khiến mình thấp hèn đi một bậc, Tống Ngâm Tuyết ưu nhã xoay người, cao ngạo ngẩng đầu, thong thả mà đi.

Sau lưng, Kiều Mạt Nhi tức giận đến thân thể lung lay sắp đổ, lảo đảo lui vài bước, cuối cùng bất đắc dĩ chống trên một gốc cây to, thở hổn hển.

Tức chết nàng, tức chết nàng!

“Tống Ngâm Tuyết, cuộc đời này nếu không khiến ngươi sống không bằng chết, ba chữ Kiều Mạt Nhi ta sẽ viết ngược lại!” Thầm oán hận hạ quyết định trong lòng, lập tức xoay người nhấc chân, hùng hổ đi ra ngoài cửa. . . . . .

Một cỗ xe ngựa xa hoa, vòng vo vài cái liền dừng ở cổng hoàng cung, được thị nữ dìu, Kiều Mạt Nhi nhẹ nhàng hợp lễ nhấc chân xuống dưới.

Đi vào trước điện, nhờ Hoàng công công thông báo, sau khi được cho phép, Kiều Mạt Nhi đi một mình, dáng vẻ thướt tha mềm mại chậm rãi đẩy cửa mà vào.

“Thánh Thượng!” Yêu kiều yếu ớt thở nhẹ một tiếng, cả người nhào tới trước.

Thấy vậy, Tống Vũ Thiên tiến lên nghênh đón, vẻ mặt nhìn không ra thâm ý cười giả dối, khiến cả người cho hắn thoạt nhìn có vẻ lười nhác, giả tạo.

Bất quá bề ngoài cuối cùng cũng chỉ là bề ngoài, từ khi được chứng kiến sự dũng mãnh của hắn trên giường, Kiều Mạt Nhi không tin rằng hắn thật sự là một người lười nhác? Chỉ sợ là sau cái mặt nạ của hắn, cất dấu một trái tim vô cùng hắc ám . . . . .

Nhẹ nhàng hạ mắt, cũng không theo đuổi chuyện này thêm nữa, dù sao chuyện này, đối với nàng mà nói, cũng không có quan hệ gì lớn, nàng chỉ cần mình có thể như nguyện lên làm hoàng hậu Đại Lương, những người khác như thế nào, nàng không để ý chút nào.

“Thánh Thượng, Mạt Nhi chịu ủy khuất!” Đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của chuyến đi này, Kiều Mạt Nhi làm nũng kéo kéo xiêm y Tống Vũ Thiên, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cong lên.

Thấy vậy liền hiểu ý, Tống Vũ Thiên mỉm cười, tiện tay lôi một cái, kéo Mạt Nhi vào sâu trong điện.

“Mạt Nhi bị ủy khuất gì?” Nhẹ nhàng kéo nàng ngồi bên cạnh, bàn tay to lập tức chụp lên hai khỏa no đầy mềm mại trước ngực nàng, Tống Vũ Thiên vừa híp mắt, vừa bắt đầu chậm rãi dùng sức xoa nắn.

“Thánh Thượng ——”duyên dáng gọi to một hồi, run rẩy không thôi, dục vọng trong cơ thể Kiều Mạt Nhi nguyên bản đã bình ổn, lúc này, bị thủ pháp thuần thục của Tống Vũ Thiên kéo lên toàn bộ.

“Ngâm Tuyết không tốt đẹp gì, sẽ khiến Mạt Nhi chịu ủy khuất, trẫm tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái! Chỉ là không biết rốt cuộc là cái dạng ủy khuất gì, có thể làm cho Mạt Nhi tức giận đến như vậy? Muốn đích thân chạy tới phân trần cùng trẫm?”

Từng chút từng chút cởi bỏ xiêm y của Kiều Mạt Nhi, lần này không cần Kiều Mạt Nhi câu dẫn, Tống Vũ Thiên liền tự giác động thủ.

Vốn là khi đến van cầu Tống Vũ Thiên hỗ trợ, nàng cũng đã chuẩn bị cùng hắn mây mưa một phen, chỉ là không nghĩ tới lần này Tống Vũ Thiên lại trực tiếp như vậy, không cần nàng ám hiệu khiêu khích, đã bắt đầu tiến vào trò chơi.

“Thánh Thượng, ủy khuất Mạt Nhi phải chịu, làm sao nói hết trong một lát được? Dù sao Mạt Nhi bây giờ rốt cuộc đã chịu đựng quận chúa không nổi nữa rồi, Thánh Thượng người nhất định phải thay Mạt Nhi làm chủ a!”

Giống như làm nũng lắc lắc thân thể của mình, Kiều Mạt Nhi làm bộ làm tịch nói.

Nghe vậy, trong ánh mắt khép hờ của Tống Vũ Thiên lóe lên tinh quang, ngay sau đó vẻ mặt cười cợt tùy ý nói: ” Mạt Nhi muốn trẫm thay nàng làm chủ như thế nào a?”

“Chỉ cần cái này. . . . . .” Vươn tay xuất ra một viên thuốc đen sẫm, bày trong lòng bàn tay, Kiều Mạt Nhi cười sáng lạng.

“Đây là. . . . . .” Do dự lên tiếng, Tống Vũ Thiên cau mày, nghi hoặc đợi giải đáp.

“Đây là Cực lạc đan!” Cười tự tin, chậm rãi khép tay lại, Kiều Mạt Nhi nhìn về phía xa, thầm châm chọc nói: “Thánh Thượng, Nhữ Dương quận chúa chẳng phải rất thích cái này sao? Hôm nay Mạt Nhi, chẳng qua là muốn trợ giúp một phen, người, sẽ đáp ứng chứ. . . . . .”

“Trợ giúp?” Liếc mắt, chậm rãi nhìn chằm chằm vào mặt nàng, như là đang tự hỏi, Tống Vũ Thiên trầm mặc không nói lời nào .

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cũng không bất ngờ! Dù sao người ta cũng là anh em họ, lỡ đụng phải cái gì huynh muội tình thâm thì giờ phút này, chẳng phải nàng vọng tưởng làm kẻ tiểu nhân sao?

Nhẹ nhàng đẩy đẩy Tống Vũ Thiên, yêu kiều rên một tiếng, tựa trong lồng ngực của hắn, Kiều Mạt Nhi bắt đầu thổi khí châm lửa: “Thánh thượng, người đang nghĩ cái gì vậy? Cực lạc đan này bất quá là xuân dược có dược tính mạnh chút, sau khi ăn sẽ làm cho người ta không thể khống chế tình dục của mình mà thôi, không có tác dụng phụ gì! Nhữ Dương quận chúa này yêu thích nam sắc như vậy, nếu nàng ăn nó, nhất định sẽ vui vẻ đến dục tiên dục tử! Thánh Thượng, Mạt Nhi cũng là giúp người ta hoàn thành ước vọng nha, không bằng người nên. . . . . .”

“Ta nên cái gì. . . . . .” Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Mạt Nhi, Tống Vũ Thiên âm thầm tự hỏi, nhưng biểu hiện ra, lại tà tà xấu xa nhíu mày, đôi tay bắt đầu không ngừng chạy loạn, đến mức, khiến cho nàng ta thở gấp liên tục.

“Nên mau đáp ứng giúp Mạt Nhi một tay. . . . . .” Mắt như nước hồ thu, mị thái lan tràn, một tay kéo bàn tay không ngừng đùa giỡn trên thân thể mình, Kiều Mạt Nhi lập tức chậm rãi đem một viên cực lạc đan bỏ vào trong miệng của mình.

“Thánh Thượng, Mạt Nhi cho người biết một chút về dược tính của viên thuốc này, sau đó người lại quyết định muốn giúp Mạt Nhi hay không. . . . . .” Bàn tay nhỏ bé không xương bắt đầu không an phận động đậy, chỉ chốc lát sau khi ăn thuốc vào, Kiều Mạt Nhi liền mặt đỏ tới mang tai, toàn thân khô nóng khó nhịn.

Tống Vũ Thiên lười nhác ngã vào trên giường, cánh tay khẽ chống nhìn nàng trước mắt đã bị tình dục trêu chọc đến toàn thân ửng hồng, dâm đãng không thể tự kiềm chế, đơn giản nhắm mắt lại, khóe miệng lãnh đạm châm chọc lẳng lặng chờ “hầu hạ”.

Đã rõ dụng ý của hắn, Kiều Mạt Nhi lập tức hiểu ý uốn éo thân thể, chưa đầy nửa phút đã thoát toàn bộ y phục trên thân thể mình, sau đó nửa quỳ bên người Tống Vũ Thiên, bắt đầu vì hắn cởi áo nới dây lưng. . . . . .

Yêu kiều hô một tiếng, không ngừng vuốt ve thân thể tuyết trắng của bản thân, phóng đãng đem bộ ngực sữa căng đầy cửa mình nhét vào trong miệng Tống Vũ Thiên, sau đó cảm thụ được trận trận cảm giác đau đớn từ trên đầu vú truyền đến, kinh hô một tiếng, thân thể không khỏi run rẩy một hồi.

Đổ ập lên hắn, hung mãnh như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, Kiều Mạt Nhi xoay người mà ngồi, thẳng tắp cưỡi trên người Tống Vũ Thiên.

Ngón tay, chậm rãi lướt qua lồng ngực rắn chắc rộng lớn, không ngừng vẽ vòng tròn, cặp môi đỏ mọng lập tức chụp lên, duỗi cái lưỡi mềm mại trơn bóng ra không ngừng khẽ liếm, gặm cắn.

Sau đó một đường chạy xuống phía dưới. . . . . .

Cái miệng nhỏ nhắn, đi vào nơi riêng tư nam tính đã đứng thẳng, Kiều Mạt Nhi cười duyên một tiếng, lập tức há miệng ngậm lấy, lại bắt đầu say mê không ngừng khuấy động.

Bị nàng chơi đùa như vậy, toàn thân Tống Vũ Thiên xiết chặt, miệng cũng không nhịn được khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt thoải mái tiếp tục hưởng thụ sự”Phục vụ” .

“Thánh Thượng, có thoả mãn biểu hiện của Mạt Nhi không?” Cười nịnh nọt như yêu mỵ, buông khối trụ nóng rực trong miệng ra, Kiều Mạt Nhi vặn vẹo nâng ông, nhắm ngay trung tâm, bắt đầu chậm rãi ngồi xuống. . . . . .

“Ba ——” một tiếng, thân thể kết hợp, làm cho hai người không khỏi chấn động, lửa tình hừng hực bốc lên, tựa hồ muốn thiêu đốt hai người thành tro bụi.

Tống Vũ Thiên có chút chịu không nổi sự trêu chọc của Kiều Mạt Nhi, xoay người một cái đè nàng xuống, sau đó một bả mạnh mẽ nắm hai chân nàng để trên vai, hai tay cố định eo của nàng, bắt đầu mãnh liệt dùng sức đánh sâu vào . . . . . .

Tiếng gọi ầm ĩ, tiếng rên rỉ, xen lẫn tiếng đánh “Bành bạch”, Kiều Mạt Nhi hồn nhiên kêu to ầm ĩ, gắt gao bấu víu lấy thân thể Tống Vũ Thiên, kiệt lực điên cuồng nghênh hợp, chỗ tư mật, dâm uế ứ tràn . . . . . .

Sau một hồi mây mưa vật lộn, hai người đều ở trong tình trạng kiệt sức, rã rời nằm trên giường, thân thể không thể động đậy.

“Thánh Thượng, người cảm thấy dược hiệu của Cực lạc đan này thế nào?” Thở phì phò, màu ửng hồng toàn thân còn chưa có biến mất, nhưng dục hỏa trong cơ thể cũng đã cơ bản được tiêu diệt sạch sẽ.

Lúc này, Kiều Mạt Nhi không thể không nhìn Tống Vũ thiên bằng ánh mắt bội phục! Đã từng, có lần nàng cũng uống Cực lạc đan, khi đó, một mình Phùng Tử Chương lại không thể ứng phó nàng nổi, kết quả mất hết thể diện đi tìm hai người khác đến giúp đỡ hắn, lúc này mới đem dục hỏa trong cơ thể nàng tiêu hết, mà bây giờ, Tống Vũ Thiên rõ ràng một mình có thể thỏa mãn dục vọng của nàng, bởi vậy có thể thấy, năng lực của hắn, mạnh mẽ đến nhường nào a!

Ha ha, nàng chính là thích nam nhân năng lực mạnh nha! Vươn tay gắt gao vòng trên thân thể lỏa lồ của Tống Vũ Thiên, lập tức tự mình đem bộ ngực dán sát vào, Kiều Mạt Nhi yêu kiều nói: “Thánh Thượng, hiện tại, người chịu giúp Mạt Nhi rồi a. . . . . . “

“Đương nhiên.” Suy nghĩ một chút, đáy mắt ánh lên tia sáng khó dò, Tống Vũ Thiên híp nửa mắt, trên mặt là nụ cười không hiểu được thâm ý, “Mạt Nhi quan tâm Ngâm Tuyết như vậy, có cái gì tốt đều mang ra chia sẻ cùng nàng, trẫm thật là cảm động a.”

Vừa nghe lời này, biết sự tình đã hoàn thành, Kiều Mạt Nhi cao hứng giơ khuôn mặt tươi cười lên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Thánh Thượng, Cực lạc đan uống với rượu, dược tính còn có thể phát huy gấp đôi! Nếu như Thánh Thượng muốn quận chúa nàng. . . . . .”

Câu nói kế tiếp, Kiều Mạt Nhi cũng không nói nữa, bởi vì nàng biết rõ, khôn khéo như Tống Vũ Thiên, nhất định biết mình muốn nói cái gì! Hừ hừ, chỉ cần Tống Vũ Thiên làm tốt việc này, đến lúc đó nàng liền chỉ cần dựa theo biện pháp lần trước thương lượng cùng Phùng Tử Chương mà làm việc, Tống Ngâm Tuyết? Không phải như cá nằm trên thớt (Nguyên văn là bắt con ba ba trong hũ), ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao!

A, Tống Ngâm Tuyết, ngươi chờ đó cho ta a! Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Âm thầm hừ một tiếng, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nằm bên người Tống Vũ Thiên nghỉ ngơi, bên cạnh, hai con ngươi Tống Vũ Thiên âm trầm, đột nhiên xẹt qua một tia sáng loang loáng, trước khi nhắm mắt lại, mơ hồ lộ ra thâm ý. . . . . .

Trở lại Nhữ Dương Vương phủ, trời đã tối đen, Kiều Mạt Nhi mới vừa vào cứa, đã bị người trong phòng chạy ra khiến cho nàng càng hoảng sợ.

“Ai!”



“Mạt Nhi, là ta!” Vừa nghe đến tiếng giai nhân, người tới lập tức lên tiếng.

“Lục hoàng tử, làm sao người lại ở trong phòng ta?” Vừa nghe người đến là Tống Vũ Kiệt tên mập chết bầm này, Kiều Mạt Nhi lập tức nhăn mày.

“Mạt Nhi, ta đây còn không phải quá nhớ nàng sao!” Cười hì hì lôi kéo nàng ngồi vào bàn, Tống Vũ Kiệt vẻ mặt mê đắm nhìn về phía nàng.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cảm thấy một hồi phản cảm, vốn nàng đối Lục hoàng tử vô dụng, nhưng mà háo sắc thành tánh này cũng không có bao nhiêu hảo cảm, hơn nữa lại lớn lên không được tốt lắm, một thân béo ú đầy mỡ, làm cho người ta vừa nhìn liền chán ghét!

“Lục hoàng tử đã trễ như vậy còn tới trong phòng ta, chẳng lẽ không sợ quận chúa biết sẽ không vui sao?” Cố ý chặn họng hắn.

Nghe vậy, Tống Vũ kiệt cười hì hì nói: “Sẽ không! Khi ta tới đã bắt chuyện qua với nàng rồi, chính nàng đồng ý ta tới đây!”

“Cái gì, nàng đồng ý người tới ?” Vừa nghe nàng liền giật mình, đáy lòng lập tức thầm oán hận. Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết , ngươi quả thực khinh người quá đáng! Ta không đến hại ngươi, ngươi còn dám hai ba ngày lại gây khó dễ cho ta! Lúc này còn cho phép tên mập này đến, căn bản chính là rắp tâm bất lương!

Khẽ cắn môi, bất động thanh sắc, mặc dù đáy lòng vạn phần khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn là cười cười nói nói.

Kỳ thật Kiều Mạt Nhi không biết, từ lúc nàng phái thích khách ra tay với Tống Ngâm Tuyết, thù hận giữa hai người bọn họ, cũng đã kết thành một khối lớn rồi! Bởi vì người phúc hắc gian trá như Tống Ngâm Tuyết, tuyệt đối sẽ không cứ đơn giản như vậy mà buông tha nàng! Không đem nàng chỉnh thân bại danh liệt, sợ là trong lòng nàng ta sẽ không dễ dàng thoải mái !

Kiều Mạt Nhi đương nhiên không biết Tống Ngâm Tuyết nghĩ gì, trong lòng nàng, tuy thấy Tống Ngâm Tuyết biểu hiện cũng không ngu muội như bên ngoài đồn đãi, thậm chí còn có chút thông minh, nhưng nàng tin tưởng rằng, dưới thủ đoạn cường đại của nàng, muốn chỉnh cho nàng ta khổ chết? Là chuyện dễ như trở bàn tay. . . . . .

Cười đắc ý, chống lại Tống Vũ Kiệt, Kiều Mạt Nhi ôn nhu nói: “Lục hoàng tử, sắc trời đã tối, ta và người cô nam quả nữ ở chung một phòng, sợ là sẽ làm cho người ta cười chê a.”

Rõ ràng là cự tuyệt, ý bảo hắn mau rời đi nhanh chút, sau khi nghe ra thâm ý trong lời nàng nói, Tống Vũ Kiệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: hừ! Rõ ràng chính là gái điếm, còn muốn dựng đền thờ trinh tiết, làm trò cho ai xem chứ!

Vô cùng xem thường, nhưng trên mặt vẫn cười ôn hòa, Tống Vũ Kiệt một phát bắt được cánh thay thon dài của Kiều Mạt Nhi, liền kéo vào trong ngực, “Mạt Nhi, ta là cố ý chọn lúc này tới! Nàng xem cái cảnh tối lửa tắt đèn này, chúng ta đi làm chút việc, còn không thuận tiện hơn sao!”

Dùng sức một cái đem người ngọc kéo vào trong ngực, ngay sau đó liền cuồng nhiệt hôn môi, Tống Vũ Kiệt vô cùng kích động bàn tay to sờ loạn trên người Kiều Mạt Nhi, chỉ chốc lát sau, tay liền trượt vào nội y của nàng, cầm khối mượt mà đầy đặn không ngừng xoa nắn đè ép.

“Mạt Nhi, Mạt Nhi, nàng thật đúng là muốn hại chết ta!” Vừa tiếp xúc với thân thể khát vọng đã lâu, Tống Vũ Kiệt vong tình kêu ra tiếng.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi giận dữ, mặt lạnh lùng dùng sức muốn đẩy cái tên đang đè nặng người mình ra, có thể vì lúc nãy phóng túng quá độ, lúc này nàng đến một điểm khí lực cũng xuất ra không được.

Tống Vũ Kiệt vừa thấy Kiều Mạt Nhi sau khi đẩy hai cái liền không có động tĩnh gì, cho rằng nàng là đang làm trò lạt mềm buộc chặt, đáy lòng khinh bỉ một hồi, ngay sau đó động tác trên tay càng nhanh hơn.

“Thả ta ra!” Hét lớn một tiếng, Kiều Mạt Nhi trông thấy xiêm y của mình đã bị thoát gần hết, lập tức lửa giận ngút trời, hé miệng cạp ngay vào cái giò heo của Tống Vũ Kiệt.



“A!” Hét thảm một tiếng, Tống Vũ Kiệt bụm lấy tay, trừng lớn hai mắt, khẩu khí rất không tốt quát: “Ngươi làm gì !”

“Những lời này là ta nên hỏi ngươi!” Tranh thủ thời gian vùng ra, Kiều Mạt Nhi vẻ mặt xem thường lườm hắn, tiếp theo nói: “Lục hoàng tử, ngươi không nên quá phận! Ta nói như thế nào cũng là công chúa Kiều quốc, ngươi dám đối đãi ta như vậy à! “

“Hừ, ngươi cũng đừng làm bộ làm tịch nữa! Công chúa Kiều quốc thì thế nào? Còn không phải là một ả dâm phụ, không có nam nhân thì không sống nổi sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi trong ngọc trắng ngà, nhiều lần chịu đựng không dám ra tay với ngươi! Bất quá bây giờ. . . . . . Hừ hừ!”

Khinh thường hừ ra tiếng, dùng mắt tùy ý hèn mọn bỉ ổi đánh giá toàn thân Kiều Mạt Nhi, dâm quang trong mắt bắn ra bốn phía, Tống Vũ Kiệt giờ khắc này vẻ mặt cười tà ác, trong miệng không ngừng nói:“Khuynh Nhạc công chúa, ngươi cũng đừng làm bộ nữa! Tất cả mọi người đều biết rõ rồi, giả bộ còn có ý nghĩa gì ? Không bằng ngươi chiều ta một lần, ta nhất định sẽ làm cho ngươi cảm thấy dục tiên dục tử, khó có thể quên được. . . . . .”

Dứt lời muốn bổ nhào đến, kết quả lại là bổ nhào vào khoảng không, đúng lúc này, thị nữ Tiểu Đào nguyên bản bị Tống Vũ Kiệt đuổi ra ngoài đã trở lại, vừa vào cửa, trông thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng xoay người muốn đi hô người.

“Đợi một chút!” Vừa thấy sự tình muốn ồn ào lớn, Tống Vũ Kiệt lập tức lạnh mặt xuống, sau khi do dự trong chốc lát, căm giận nói: “Quên đi quên đi! Bất quá chính là một món hàng rách nát, không có cái gì khác biệt với đám kỹ nữ thanh lâu kia! Quần cởi ra, hai chân mở rộng, cảm giác còn không giống nhau sao!”

Trong lòng biết hôm nay ăn nho không được rồi, Tống Vũ Kiệt toàn thân khó chịu, không khỏi bắt đầu dùng lời nói ác độc đến phát tiết sự buồn bực trong lòng!

Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi tức chết! Nàng không thể tin được, Tống Vũ Kiệt rõ ràng laị dùng loại lời nói thấp kém ác độc này đến công kích mình, làm nàng cảm giác toàn thân đến một cái lỗ chân lông đều đang la hét phẫn nộ.

“Cút! Ngươi lập tức cút cho ta!” Một tay chỉ ra ngoài cửa, như phát cuồng hô. Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt cuối cùng không thể thực hiện được ý đồ, “Hừ” một tiếng giơ chân lên, bực bội phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn nói thật to: “ Một cái hàng nát! Cũng không biết bị người ta ăn nằm bao nhiêu lần! Còn giả thanh thuần ở trước mặt bổn hoàng tử? Không biết nhục! “

Kiều Mạt Nhi nhìn bóng lưng Tống Vũ Kiệt xem thường rời đi, bên tai không ngừng vọng lại lời hắn mới vừa nói, theo cách hành xử của hắn, cảm thấy cả kinh, lập tức nhìn Tử Sở các cách đó không xa, trong nội tâm lo lắng: tên mập chết tiệt này, sẽ không tiện mồm đi nói lung tung chứ. . . . . .

Giấy, cuối cùng cũng không bọc được lửa! Kiều Mạt Nhi biết rõ đạo lý này, âm thầm nhéo nhéo trong lòng bàn tay, sau khi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng quyết định một việc. . . .