Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2088



1960

-Đinh chủ nhiệm, theo ý của cậu thì sao đây?

Tề Nhất Hàng này cũng là cáo già, chuyển mặt hỏi Đinh Trường Sinh nên làm cái gì bây giờ, đây không phải rõ ràng muốn để cho Đinh Trường Sinh làm người ác sao?

Ngô Hữu Đức làm sao không biết đây là Tề Nhất Hàng đá bóng sang người khác, ngươi là chủ nhiệm, Đinh Trường Sinh là phó chủ nhiệm, ngươi nói thả người, Đinh Trường Sinh còn có thể ngăn chặn sao?

Nhưng mà Ngô Hữu Đức không biết tính khí của Đinh Trường Sinh, nếu Tề Nhất Hàng dám thả người, Đinh Trường Sinh thật đúng là sẽ ngăn cản đấy, Tề Nhất Hàng lúc này đem lời đưa tới Đinh Trường Sinh, có thể nói là không chê vào đâu được, ý của hắn rất đơn giản, ta mặc dù là chủ nhiệm, nhưng mà còn có phó chủ nhiệm ở chỗ này đây, ta cũng không thể một tay che trời, cho nên ta phải trưng cầu một cái với phó chủ nhiệm này….
-Lấy ra đi….

Đinh Trường Sinh tiến lên một bước, hướng phía Ngô Hữu Đức đưa tay nói.

-Cái gì?

Ngô Hữu Đức sững sờ ngạc nhiên, không rõ Đinh Trường Sinh đến cùng có ý tứ gì, hỏi.

-Mệnh lệnh mang người đi, ông nói là phụng mệnh đến đây, dù sao cũng phải để cho chúng ta nhìn thấy giấy trắng mực đen đồ vật, nói cách khác, chúng ta cũng không tiện báo cáo nói rõ với lãnh đạo của mình.

Đinh Trường Sinh khí thế bằng phẳng, không nóng không vội, nhưng lại mở miệng đúng hạn, đã không có ý tứ làm khó, cũng không có ý tứ không phục tùng, chỉ muốn tờ giấy mệnh lệnh, đây là chuyện rất bình thường, cũng là nhân chi thường tình..

-Vậy ý của cậu La bí thư bảo tôi làm chuyện gì thì cũng phải ghi cho tôi tờ giấy mệnh lệnh sao? Đinh Trường Sinh, cậu quá đáng đấy..

Ngô Hữu Đức hung hăng nói.
-Ngô thính trưởng, ông hãy suy nghĩ cẩn thận, ông là người trên văn phòng công an tỉnh đấy, tôi là người của tỉnh kỷ ủy đấy, ông không phải là lãnh đạo của tôi, lãnh đạo của tôi là bí thư Lý Thiết Cương tỉnh kỷ ủy, tôi đối với ông ấy chịu trách nhiệm, tôi và ông không có quan hệ gì với nhau, ông tìm đến chúng tôi nói muốn người chỉ dựa vào câu nói, câu nói đầu tiên muốn đem người mang đi, ông đây là đang khi dễ, cho chúng tôi ngu ngốc sao?

Đinh Trường Sinh tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Ngô Hữu Đức hỏi.

-Cậu….cậu…. dám nói như vậy à?

Ngô Hữu Đức niên kỷ không nhỏ, bình thường còn có bệnh tim, bị Đinh Trường Sinh nói như vậy, trong nháy mắt bị kích động liền thấy ngực khó chịu, vội vàng từ trong túi quần móc ra mấy viên thuốc nhét vào trong miệng.
Tề Nhất Hàng lại càng hoảng sợ, thò tay kéo một Đinh Trường Sinh, ý bảo hắn đừng có kích động như vậy, vạn nhất đem Ngô Hữu Đức làm cho tức giận chết ở trong bệnh viện, lúc đó lại có trò hay để nhìn…

-Không có việc gì đâu, nơi này là bệnh viện, không chết người được .

Đinh Trường Sinh không chút nào để ý đến ám chỉ Tề Nhất Hàng, mở miệng càng thêm không kiêng nể gì cả, điều này làm cho Ngô Hữu Đức phải im lặng, lời đồn đại Đinh Trường Sinh là một kẻ chuyên gây chuyện đau đầu, xem ra quả nhiên là đúng vậy, chẳng những là gây cho người đau đầu, mà còn là một tên hỗn đản.

-Vậy ý của cậu là không thả người chứ gì?

Ngô Hữu Đức lại hỏi.

-Tôi không nói là không thả người, lãnh đạo của tôi là Lý bí thư, ông đi tìm gặp Lý bí thư, hoặc là nói với lãnh đạo của ông đi tìm Lý bí thư đi, tôi sẽ để lại người cho ông, cứ mang theo mệnh lệnh hoặc là văn bản đến đây, chứ không nói miệng, hiện tại không thể nào tin tưởng người nào được.
Đinh Trường Sinh khẽ cười nói.

Ngô Hữu Đức cũng biết đây là Đinh Trường Sinh đối với mình châm chọc, nhưng mà không có biện pháp nào khác, mình quả thật là không có cái gọi là mệnh lệnh, hắn nói rất chính xác, cho dù là gọi điện thoại cũng được, nhưng mà La Minh Giang sẽ gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh sao? La Minh Giang muốn gọi thì cũng sẽ cùng Lý Thiết Cương liên hệ, Đinh Trường Sinh tính là cái gì a.

-Vậy được rồi, cậu đợi đấy, có mệnh lệnh tôi sẽ đến đấy, bất quá, đây là vợ của của Cảnh Trường Văn, nàng muốn gặp chồng của mình, vấn đề này không quá phận chứ?

Ngô Hữu Đức bất đắc dĩ sử dụng ra một chiêu cuối cùng, hơn nữa chỉ cần nàng liếc nhìn Cảnh Trường Văn ra ám chỉ không có được khai ra cái gì, trên đường đi ông cũng đã dặn dò rồi, bây giờ đành phải dựa vào người đàn bà này rồi, chỉ là Ngô Hữu Đức không biết, Cảnh Trường Văn đến bây giờ vẫn còn hôn mê, vợ của hắn cho dù là tiến vào, cũng không làm được cái chuyện gì.
-Tốt, nếu là như vậy, chúng ta sẽ cùng đi vào.

Đinh Trường Sinh nhìn tới người đàn bà hiền lành này, đồng ý nói.

Ngô Hữu Đức bất đắc dĩ, đây là đang trên địa bàn của người ta, mình không làm chủ được, mấu chốt nhất đối phương là người của tỉnh kỷ ủy, tính khí Lý Thiết Cương ra sao thì Ngô Hữu Đức biết rõ đấy, vì thế nếu như Đinh Trường Sinh mạnh mẽ ngăn chặn như vậy, thì đã làm hết chức trách của mình rồi, xem như là đã xon, còn dư lại sự tình thì đó là chuyện của La Đông Thu, mình đã là hết sức nỗ lực, nếu như làm không được, đó là không có biện pháp nào khác.

Vợ của Cảnh Trường Văn chỉ là nội trợ ở nhà, khi tiến vào phòng hồi sức, đã n muốn đi tới trước giường Cảnh Trường Văn nhìn xem, nhưng mà lại bị Đinh Trường Sinh kéo lại.

-Hắn hiện tại mới vừa làm xong giải phẫu, không thể hoạt động, còn chưa có tỉnh lại, chị ở nơi này nhìn xem là được rồi, mặt khác, tôi cảnh báo chị, mặc kệ những người kia đã cùng chị nói cái gì đó, tôi khuyên chị tranh thủ thời gian lặng lẽ rời khỏi tỉnh Trung Nam đi, đến một chỗ nào mà bọn họ tìm không thấy chỗ ở của chị, nói cách khác, nếu còn ở lại thì người nhà của Cảnh Trường Văn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
-Cậu…cậu ….đây là ý gì?

Vợ của Cảnh Trường Văn chấn động, vừa rồi trên đường đi, Ngô thính trưởng đchính xác là bảo mình tiện thể nhắn với chồng mình, bảo hắn đem miệng đóng chặt lại, bằng không mà nói, cẩn thận cả nhà bọn họ sẽ bị gặp họa, như thế nào họ Đinh chuyện gì cũng biết…

Bởi vì bọn họ hai người lúc này đưa lưng về phía bên ngoài, vì vậy hai người bọn họ nói xong, cũng không ai nghe thấy ..

-Có khả năng là Cảnh Trường Văn đã làm chuyện không tốt cho những người khác, những người kia bắt gia đình của chị để áp chế chồng chị, chỉ khi nào chồng chị chết đi, mới có thể làm cho bọn họ yên tâm, hơn nữa những người này còn muốn di dời Cảnh Trường Văn, chị xem hắn hiện tại suy yếu như vậy, có thể chuyển đi nơi khác được sao? Đây là bọn họ muốn hại chết Cảnh Trường Văn, chị đã rõ chưa? Sau khi trở về tranh thủ thời gian sắp xếp rời đi ngay đi, qua một thời gian, đến lúc đó nhìn xem tình huống như thế nào rồi hãy quay trở lại …
Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói ra.

Đinh Trường Sinh nói rất đúng tình hình thực tế, theo La Đông Thu không thể chờ đợi được nữa, nên đã phái Ngô Hữu Đức đến lấy người, cái này đã nói lên tất cả, những người này nêu như không đem được Cảnh Trường Văn về tỉnh Trung Nam, như vậy bọn họ nhất định sẽ dùng người nhà của Cảnh Trường Văn để áp chế hắn, như vậy hắn chỉ có thể là phải chết, lúc này mới có thể làm cho người yên tâm.

Ngô Hữu Đức mang người ra khỏi bệnh viện, lập tức gọi điện thoại cho La Đông Thu, đem tình huống của bên này hồi báo, La Đông Thu trầm mặc, làm cho Ngô Hữu Đức bên này trong nội tâm bất an, không biết La Đông Thu còn có làm ra cái gì nữa đây.

-Tôi đã biết, ông cứ tạm ở lại Hồ Châu, trước tìm một chỗ nghỉ đi, để tôi xin chỉ thị cha tôi cái đã .
La Đông Thu chỉ có thể là nói như vậy.

Do dự thật lâu, La Đông Thu rút cuộc gõ cửa phòng ngủ La Minh Giang.

-Ai vậy?

La Minh Giang khó khăn lắm mới ngủ được, vì vậy trong giọng nói rất bất mãn.

-Cha là con đây, cháu muốn nói chút chuyện .

La Đông Thu ở ngoài cửa nói ra.

La Minh Giang sững sờ, ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện, nói cách khác con của mình sẽ không nửa đêm mà gõ cửa phòng mình, vì vậy liền đứng dậy bước ra cửa phòng ngủ, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn con mình, tức giận đến bể phổi.

-Nói đi, lại xảy ra chuyện gì, muốn tao giúp mày chùi đít phải không?

La Minh Giang bực bội nói.

------------