Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 170: Tâm sự mơ hồ



<!-- --> Hồng lâu vẫn như cũ, sơn đỏ, gạch đỏ, bài trí nội thất cũng một màu đỏ. Đây vốn là màu báo tin mừng, màu sôi động làm người ta sôi trào nhiệt huyết, nhưng nguyên nhân chính là có mấy cô gái của Phượng Hề tồn tại, càng làm cho bầu nhiệt huyết đó có thêm màu sắc dục vọng ham muốn.

Chẳng qua người có thể đi vào Hồng Lâu cũng không nhiều, hơn nữa có thể ôm một trong bốn công chúa nghênh ngang tiêu sái đi vào thì trước nay chưa từng có, mà bây giờ đã có một, đó là Phong lưu công tử một trong Đông Nam tứ đại công tử.

Kể cả đã tiến vào Hồng Lâu, Tiêu Thu Phong vẫn không chịu buông cô công chúa trong lòng ra. Đang ôm thật thoải mái, cứ kéo dài thêm một lát càng tốt.

Phượng Hề vẫn trầm ổn như trước, phong thái ưu nhã đến cực điểm, nhàn nhã ngồi trên chiếc thảm nhung thiên nga, chậm rãi uống hồng trà. Nghe tiếng bước chân vào, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi lóe sáng một chút rồi lại thu liễm ngay, nhưng trên mặt đã xuất hiện ý cười rất quyến rũ.

"Tiêu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn là tôi đây, từ ngày cậu về, ở đây có người ngày ngày chờ cậu, đã một tuần liền rồi đấy." Nàng nói xong, đưa mắt nhìn Lâm Ngọc Hoàn đang trong lòng Tiêu Thu Phong.

Tiêu Thu Phong giờ mới chịu buông Lâm Ngọc Hoàn ra, vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng, nói:"Ngọc Hoàn, cho anh chứng kiến tài năng của em đi, pha một chén hồng trà sủi bọt mời anh."

Lâm Ngọc Hoàn xấu hổ muốn chết, hai bàn tay không kiềm chế được khẽ run. Hạnh phúc đột ngột thế này làm nàng ngỡ như trong giấc mộng, chỉ mong thời khắc này vĩnh viễn dừng lại, để mình không phải tỉnh lại nữa…"Chị Phượng, chị có nhớ em không vậy?" Tiêu Thu Phong thăm dò hỏi.

Chị Phượng đặt chén trà xuống, trên mặt tựa như có chút cô đơn tịch mịch, nhẹ giọng nói:"Người nhớ Tiêu thiếu gia thật sự nhiều lắm, Tiêu thiếu gia có lẽ chẳng để ý đến Phượng Hề này đâu"

Lời này dường như có một chút chua xót, Tiêu Thu Phong cười nói:"Chị Phượng, sao em cảm thấy chị càng ngày nữ tính thế, không sai, không sai, đàn ông nào cũng đều yêu thích các cô gái giàu nữ tính."

Phượng Hề thế nhưng không hề cười, có chút hờn giận lườm Tiêu Thu Phong một cái nói:"Cậu ở Trung Đông quậy long trời lở đất, vừa về lại chạy đến Lâm gia gây náo loạn, dường như cậu trời sinh đã không chịu an phận rồi, chẳng lẽ cậu không biết có rất nhiều người lo lắng cho cậu sao?"

Tiêu Thu Phong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu giải thích:"Chị Phượng, chị không thấy tận mắt nên không biết, là người ta bức em, em không thể để người ta bắt nạt."

"Người ta bắt nạt cậu, tại sao chưa thấy người nào đến bắt nạt tôi?" Phượng Hề cáu lên quát.

Tiêu Thu Phong có chút vô lại, làm trò nói:"Sao có thể chứ, Phượng Hề là một nữ nhân cao quý xinh đẹp, hào phóng ưu nhã, người khác lấy lòng còn không kịp, ai lại dám bắt nạt chị chứ?"

Trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên "Hiiii" một tiếng cười vỡ òa. Đứng trước mặt nam nhân này, nàng cuối cùng không thể nào giữ được vẻ cao ngạo lạnh lùng nữa, có lẽ đây cũng là duyên phận của nàng.

"Tôi thật sự tốt như vậy sao?" Phượng Hề vốn rất tự tin, cho dù nàng không phải người xinh đẹp nhất, nhưng vẻ thành thục và ý vị phong tình của nàng thì không ai có thể so sánh được. Nhưng nam nhân này bình thường cũng không chú ý lắm, làm cho nàng có chút hoài nghi sự tự tin trước kia của mình.

"Đương nhiên rồi, Phượng Hề là người xinh đẹp nhất Đông Nam. Lại nói cái Hồng Lâu này, bất cứ nam nhân nào mà chẳng muốn đến xem, tất cả cũng là vì nghe danh của chị Phượng đó."

Hoàng Kim Thủy Thành có thành tựu như ngày hôm nay, trừ phong cách phục vụ tốt nhất, sự tồn tại của chị Phượng đúng là một loại hấp dẫn không thể chối cãi. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Tâm lý đàn ông là vậy, càng khó chiếm được lại càng thấy hấp dẫn, cho nên khách nhân lui tới Hồng Lâu trong lòng mỗi người đều chỉ cần nhìn thấy, hoặc nói vài câu với chị Phượng là đã thỏa mãn lắm rồi. Khí tức lạnh băng trên mặt thoáng chốc bừng lên sức sống, quyến rũ mà đầy khiêu khích, chị Phượng khẽ búng ngón tay, vài giọt nước bám trên ấm trà văng tung tóe vào không khí, ngọt ngào nói:"Vậy Tiêu thiếu gia có phải cũng giống mấy nam nhân đó, muốn nếm thử mị lực của Phượng Hề? Hay là đêm nay ở lại Hồng Lâu nhé."

"Tiêu thiếu gia, hay là đêm nay anh ở lại đây đi, Ngọc Hoàn không cần gì nhiều, chỉ cần một đêm là mãn nguyện rồi."

Lâm Ngọc Hoàn đứng một bên giờ phút này trên mặt tràn đầy kỳ vọng. Mấy ngày nay, nàng dưới sự chỉ dạy của chị Phượng, đã coi mình như là người của Tiêu thiếu gia rồi, chỉ là chưa xảy ra chuyện..kia thôi. Nàng cũng có chút hốt hoảng, dường như tất cả chỉ là giấc mộng, tỉnh lại sẽ biến mất hết. "Đúng rồi, nếu đã ôm thì Tiêu thiếu gia phải chịu trách nhiệm với Ngọc Hoàn chứ. Chị em các nàng mặc dù lưu lạc phong trần nhưng thân thể vẫn trong sạch, xin Tiêu thiếu gia chớ coi khinh các nàng."

Tiêu Thu Phong cảm động cầm tay Ngọc Hoàn, gật đầu nói:"Được rồi, tối nay anh sẽ ở lại đây."

"Chẳng qua vừa rồi em còn hiểu lầm, tưởng chị Phượng đang muốn tìm ý trung nhân, ôi không biết trong thiên hạ này, người đàn ông nào mới xứng đáng với Phượng Hề xinh đẹp đây, em thật sự chờ mong được chứng kiến."

Chị Phượng trên mặt ửng hồng, ra vẻ phóng túng, khiêu khích nói:"Điều này dễ thôi, tối nay tôi ở ngay cách vách phòng Ngọc Hoàn, nếu cậu có gan thì mời…mò sang. Tôi sẽ giúp cậu… chỉ sợ cậu chỉ giỏi nói mồm thôi."

Tiêu Thu Phong thật sự là dở khóc dở cười. Đúng vậy, hắn thật sự không có gan… Ngọc Hoàn thiện lương, yêu cầu cũng rất ít nên đối phó không khó. Nhưng Phượng Hề lại khác, cho dù có cơ hội như vậy, hắn cũng chẳng dám chạm vào. Nếu không được nàng yêu mà muốn chiếm tiện nghi của nàng, khác nào đi tìm chỗ chết.

"Phượng Hề đại tỷ, chị không nên hấp dẫn em, sức kháng cự của em vốn kém cỏi, hơn nữa em tự biết mình không có sức hút lớn như vậy, có thể khiến cho chị Phượng yêu thương nhung nhớ, em tốt nhất là ôm…Ngọc Hoàn cho nó lành."

Lâm Ngọc Hoàn cười nói:"Tiêu thiếu gia, anh không cần tự ti như vậy, Ngọc Hoàn và ba chị em đều thích anh hết, mỗi lần gặp anh là trong lòng bối rối. Chỉ có mỗi Ngọc Hoàn là được cơ hội tốt hơn mọi người, có thể gần gũi Tiêu thiếu gia hơn một chút. Nếu Tiêu thiếu gia muốn, thì chị Diễm các nàng đều tình nguyện yêu thương anh đó."

Tiêu Thu Phong lại ôm lấy Lâm Ngọc Hoàn, phóng túng hôn lên khuôn mặt mềm mại của nàng một cái, nói:"Sao thế, chẳng lẽ các em muốn nhốt anh ở lại đây, không cho đi đâu nữa sao?"

Phượng Hề chua xót trừng mắt nói:"Ai dám giữ cậu lại đây. Ở nhà cậu có đóa hoa Bách Hợp thanh thuần Liễu Yên Nguyệt, tại Trung Đông có Ruth- mỹ nữ phương Tây xinh đẹp, bây giờ lại mới có thêm Hoa Hồng Lâm Thu Nhã. Đông Nam tam hoa thì Tiêu thiếu gia đã chiếm lấy hai đóa. Không biết đóa hoa Tulip cuối cùng thế nào, Tiêu thiếu gia hay là nỗ lực thêm một chút, hái cả ba đóa hoa về nhà nhỉ?"

Tiêu Thu Phong sửng sốt hỏi:"Chị Phượng, chị tìm được tư liệu về Tulip rồi à."

Người này là hắn đặc biệt giao cho Phượng Hề điều tra tăm tích, nghe kiểu nói của Phượng Hề có lẽ đã tìm được manh mối gì đó.

Phượng Hề "hừ" lạnh một tiếng, nói:"Tiêu thiếu gia cậu giao việc, tôi đây đâu dám chậm trễ. Tư liệu về Tulip tôi đã tìm được một ít, nhưng vẫn không có cách nào xác định được vị trí của nàng, nàng đúng là một phụ nữ thần bí.

"Ồ, nói nghe một chút đi."

Nói đến chính sự, vẻ quyến rũ mị diễm của Phượng Hề biến mất, nói rất rành mạch:"Tulip trong Đông Nam tam hoa tên thật là Trác Ngưng Tuyết, từ thời trung học đến đại học nàng đều biểu hiện rất xuất sắc, gia cảnh cũng bình thường, nhưng cuối cùng di dân ra nước ngoài, hơn nữa kỳ lạ là lại theo con đường tuyệt mật. Tôi đã phát hiện ra một chút vấn đề, đó là mẹ của Trác Ngưng Tuyết bị bệnh tim, phải tốn kém rất nhiều vào việc điều trị, vậy mà sau khi di dân, đã có người giúp bọn họ xử lý hết mọi chuyện. Người này chính là một vị Thần trong truyền thuyết, tin rằng cậu cũng đã nghe nói đến."

"Được rồi chị Phượng, nói đi, đừng đánh đố nữa, em đầu óc đơn giản, đoán không ra đâu."

Phượng Hề thấy Tiêu Thu Phong không chịu phối hợp với mình, có chút tức khí, nhưng vẫn nói ra:"Giúp đỡ nhà họ Trác chính là người có liên quan đến Bàn Tay Vàng. Cậu có lẽ còn nhớ cuộc chiến cổ phiếu ở Thượng Hải năm đó, tập đoàn Phong Chánh các cậu trong vài ngày thời gian kiếm được hơn một tỉ, chính là do người này giúp."

Tiêu Thu Phong như bị sét đánh trúng, nói đi nói lại hóa ra người nhà mình. Thanh danh lan xa, Tulip một trong Đông Nam tam hoa hóa ra lại có mối liên hệ với bác mình.

"Ồ, Tiêu thiếu gia, anh thật là giàu có nha, một tỉ, phải kiếm bao lâu mới được chừng đó?" Lâm Ngọc Hoàn cũng bị con số đó làm kinh sợ.

"Yên tâm là cả đời dùng không hết, tới đây Ngọc Hoàn, chỗ này cho em. Đã làm người phụ nữ của anh rồi, anh cũng không thể keo kiệt được, sau này em không cần lo lắng vấn đề cuộc sống, anh sẽ nuôi em cả đời."

Cái vừa được lấy ra chính là chi phiếu thông dụng đang được lưu hành.

"Tiêu thiếu gia, em không cần. Em không muốn tiền của anh, em thích anh thật sự, không phải vì tiền của anh…" Ngọc Hoàn có chút khẩn trương, nàng yêu người con trai này nhưng không hề để ý đến tiền của hắn, nếu không có khác gì vì tiền mà bán mình đâu.

"Yên tâm, trong lòng anh hiểu em là được rồi. Ngọc Hoàn, anh tin tưởng ở em."