Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 33: Hận đến nghiến răng 



Vừa ngu xuẩn vừa đần độn, chỉ biết gây rắc rối cho anh. 

Hay là nhân lúc này đuổi cô ra ngoài luôn, tại sao anh phải thu nhận cô chứ? Dựa vào cái gì mà phải quan tâm xem cô còn sống hay đã chết? 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai chân anh lại không tự chủ được mà đi về phía trước, ánh mắt của anh cũng không tự chủ được mà liếc nhìn bốn phía để tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ kia, anh chính là ác ma của cô. 

Chân Lam Cảnh Y bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, đây chính là hậu quả của việc chân trần đi bộ. Cô thế, về sau, cho dù có gặp phải chuyện lớn, cô cũng sẽ không chạy chân trần ra ngoài. 

Thật là đau. 

Người đàn ông đó, căn bản là không quan tâm đến sống chết của cô. Người tình của anh đi rồi mà anh vẫn không đi ra tìm cô. 

Cô thở dài ai oán một tiếng, anh không tới thì cô cứ đi lên là được rồi, dù sao thì hiện tại, tất cả gia sản của cô đều ở chỗ anh. Hơn nữa, cô còn đang mặc đồ ngủ, vì thế ngoại trừ chọn cách trở về, cô cũng không có lựa chọn nào khác. 

Cô nhảy bằng một chân, giống như một con thỏ đang chật vật nhảy đến sảnh lớn ở tầng dưới. Cô chỉ rút được một mảnh thủy tinh lớn từ chân ra, chắc là vẫn còn mảnh nhỏ, vì thế, lúc này, chân vẫn đau. Cô cũng không biết từ lúc nào mà mình đã không còn cảm giác nữa. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy vết thương, không biết tại sao, sự đau nhức đó lại trở nên đặc biệt rõ ràng. 

Ân thang máy rồi đi vào, nhảy mấy cái là cô đã đi đến trước cửa nhà. Khi nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhớ tới người đàn ông đó không để ý đến mình, cô hận đến nghiến răng. 

Cô cúi người tìm chìa khóa, cô cũng không muốn vừa mở cửa là đã nhìn thấy anh, chỉ muốn cả đời này vĩnh viễn không nhìn thấy anh nữa. 

Những bàn tay ở dưới cửa sờ tới sờ lui, bên dưới không có chìa khóa. 

Đúng rồi, anh chỉ để chìa khóa dưới cửa khi anh đi ra ngoài, bây giờ anh đang ở trong phòng. 

Cô giơ tay lên gõ cửa. Cứ coi như cô không có chí khi đi, lòng bàn chân quá đau rồi, nếu còn không nghĩ cách để lấy mảnh thủy tinh vỡ ra rồi bôi thuốc, cô thật sự có thể chết đó. Cô hít một hơi, giơ tay lên rồi lại giơ lên một lần nữa, cuối cùng cũng hạ xuống. 

"Thùng thùng thùng..." Cô gõ ba cái liên tục với tốc độ vừa nhanh vừa vội. 

Có nghĩ, chỉ cần không phải người điếc thì nhất định có thể nghe được. Nhưng đợi chừng nửa phút, người đàn ông kia vẫn không đi ra. 

Đang đi tắm sao? 

Lam Cảnh Y tiếp tục chờ. 

Có lẽ anh muốn rửa sạch hương vị khi làm chuyện đó với người phụ nữ kia. 

Chờ đi. 

Lam Cảnh Y đợi thêm một lúc nữa, sau đó cô lại gõ cửa. 

Những khoảng chừng năm phút sau, người đàn ông kia vẫn không mở cửa. 

Cô không có điện thoại cho nên cũng không thể gọi điện được. 

Lúc này, cái chân bị thương đã đau đến mức sống không bằng chết, một bước cũng không thể đi được. 

Cô thử gõ cửa hộ gia đình bên cạnh muốn mượn điện thoại để dùng, thế mà cũng không có phản ứng, đến tám mươi phần trăm là vì người ta còn làm thêm ca đêm cho nên lúc này vẫn chưa về nhà. 

Người đàn ông chết tiệt, người đàn ông thối tha, tốt nhất là ra ngoài sẽ bị xe tông... 

Không được, nếu làm như vậy thì có chút hơi thiếu đạo đức rồi. Tốt xấu gì thì lúc cô khổ sở nhất, chính anh là người đã chứa chấp cô. 

Được rồi, vậy thì hãy nhẹ hơn một chút đi. Chúc anh vừa ra ngoài đã bị cướp, đúng vậy, là như vậy đi. 

Nhưng cho dù cô có mắng cái gì, người đàn ông đó cũng không mở cửa. Lam Cảnh Y mệt mỏi ngồi trước cửa, cái chân bị thương cong lên, vô cùng đau đớn. 

Cô co rúm người lại ngồi đó, tuy rất buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ được, bởi vì đây không phải là nơi để ngủ, chân cô cũng đau quá. 

Cô cúi đầu xuống, khi ý nghĩ muốn tự tử cũng đã xuất hiện thì đầu cầu thang chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân rất rõ ràng. Tiếng bước chân trầm ổn mà mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo chút vội vàng. 

Lam Cảnh Y nheo mắt như mèo, khi tầm mắt nhìn thấy người đàn ông đó, ánh mắt của cô lập tức sáng lên: "Tiểu Khuynh Khuynh, anh chết ở đâu vậy hả? Anh ra ngoài từ khi nào vậy? A..." Cô hít một hơi, sự hưng phấn này khiến cái chân của cô giật giật, đau muốn chết. 

Vẻ mặt Giang Quân Việt không được vui, anh cúi đầu nhìn đồng hồ. Anh đi bộ tìm cô trong khu chung cư này khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó anh lại chạy tới hỏi bảo vệ khu. Bọn họ nói là không nhìn thấy cô đi ra ngoài, lúc này anh mới quay lại, không ngờ cô đã trở về từ lâu rồi. 

"Trốn đi đâu hả?" Anh gầm nhẹ, một tay xách cô lên. Tất cả sự tức giận vì không tìm thấy cô đã hoàn toàn bùng nổ vào lúc này. 

"A.." sức lực của anh lớn lại bất ngờ đến mức không kịp đề phòng, khiến cho chân cô chạm vào mặt đất, lòng bàn chân đau nhức đến thấu xương. Cả cơ thể mềm nhũn của Lam Cảnh Y lập tức ngã vào trong lòng Giang Quân Việt, sắc mặt cô trắng bệch không chút sức sống. Cô đau tới mức không có cách nào để đứng thẳng, chỉ có thể dựa vào anh để chống đỡ toàn bộ thân thể. 

Thân hình cao lớn khẽ cong lên, bàn tay lớn vung lên, Giang Quân Việt lập tức khiêng Lam Cảnh Y lên vai, tay sờ về phía túi quần để tìm chìa khóa. Anh vừa sờ tìm chìa khóa, vừa nói: "Này, cô làm sao vậy? Lam Cảnh Y, cô không phải là tờ giấy đấy chứ? Tôi cùng lắm cũng chỉ vác cô một chút mà thôi, cô cần phải giả chết như vậy sao?” Cô đã hại anh phải ra ngoài tìm hơn một giờ, anh vẫn chưa nổi giận đâu. 

Giọng nói của anh thật dễ nghe, từ tính mà êm tai. Nhưng vào lúc này, cho dù có dễ nghe thế nào đi nữa thì Lam Cảnh Y cũng không thể nghe lọt, cô hơi mở mắt ra, yếu ớt nói: "Vết thương ở chân... Đau..." 

"Chân nào?" Sau khi hỏi theo bản năng, Giang Quần Việt lập tức dừng động tác sĩ chìa khóa, sau đó bước nhanh về phía cầu thang cách đó vài bước rồi trực tiếp ngồi lên bậc thềm. 

Lam Cảnh Y được đặt trên đùi anh. Lúc này, cuối cùng anh cũng nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, nắm lấy chân của cô rồi xem đi xem lại. Bấy giờ, anh mới lạnh lùng nói: "Phải đến bệnh viện." Nói xong, anh cũng không đợi có phản ứng mà lần nữa khiêng cô đi về phía thang máy. 

"Này, tôi không muốn đến bệnh viện." Chẳng qua chỉ là mảnh thủy tinh vỡ mà thôi, đi vào phòng lấy ra rồi băng bó thì sẽ không có chuyện gì, đến bệnh viện lại phải tiêu tiền mà cô thì không có tiền. 

Cô mới nghĩ như vậy, người khiêng theo cô đang bước nhanh vào thang máy là Giang Quân Việt lập tức lạnh lùng nói: "Không cần có trả tiền, tuy nhiên, lúc về cô phải viết một tờ giấy nợ cho tôi.” 

Đầu cố dựa vào bả vai anh, hít thở không khí có hơi thở của anh. Đột nhiên Lam Cảnh Y như sống lại, cô nằm sấp trên vai anh rồi nhẹ giọng nói: "Giang Quân Việt, có phải anh đều đối tốt với phụ nữ như vậy không?" Nếu là như vậy thì cô cũng không cần cảm ơn anh. Nếu không phải, cô cũng sẽ vì nhận được mà vừa mừng lại vừa lo. 

Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Vì là ban đêm nên hầu như không có ai đi ra đi vào, trong không khí như tràn ngập hơi thở của người phụ nữ này. Trong nháy mắt, trong đầu Giang Quân Việt chợt lóe qua một khuôn mặt tươi đẹp, đã từng, ngay trên tầng kia, nơi anh vừa mới rời đi, bọn họ đã cùng nhau ra ra vào vào rất nhiều lần. 

"Đinh..." Thang máy dừng lại, Giang Quân Việt thu hồi suy nghĩ rồi lạnh lùng đi ra sảnh lớn. Chỉ cần đi vài bước là đã đến trước xe của anh. 

Thấy anh mở cửa xe, Lam Cảnh Y nhìn thấy phong cách sang trọng của chiếc xe thì có chút không bình tĩnh: "Này, có phải người phụ nữ kia đưa xe cho anh hay không? 

"Đúng." Giang Quận Càng không chần chừ, mạng này của anh là do Hạ Chi Linh đưa cho, nếu nói Hạ Chi Linh cho anh xe cũng không phải là một việc quá phận. 

"À, thì ra anh thích người phụ nữ thành thục một chút. Đợi sau này tôi lên lớp, tôi sẽ giới thiệu cho anh một người phụ nữ chính trực chịu kết hôn với anh, tránh để anh nam không ra nam mà nữ cũng không ra nữ.” Vẻ đồng tình của Lam Cảnh Y lại tràn ngập, cô lấy tư cách bị người khác bao nuôi mà nhìn thực tại. Thực ra, đây nhất định không phải cảm giác dễ chịu gì. 

"Bịch", mông của cô rơi xuống chỗ ngồi, Giang Quân Việt hung hăng ném cô xuống: "Câm miệng, sau này cô ít hỏi chuyện của tôi đi.” Ánh mắt anh liếc nhìn cô một cái rồi xoay người nhảy lên ghế lái. 

Chiếc xe phóng như bay về phía bệnh viện, có xe thật tốt, nằm trong chiếc xe này thật thoải mái. Cũng không hề kém cạnh Lục Văn Đào, đàn ông đều là sinh vật yêu xe. Thấy người đàn ông trên ghế lái vẫn không lên tiếng, Lam Cảnh Y mím môi, không để ý thì không để ý, trên thế giới này, có thiếu đi ai thì trái đất vẫn chuyển động. 

Giang Quân Việt chỉ mất vài phút để đi từ khu chung cư đến bệnh viện, chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện: "Có thể đi được không?” 

"Không thể, nhưng có thể nhảy, tôi tự mình đi." Lam Cảnh Y giãy giụa ngồi dậy, đưa tay đẩy cửa xe ra, cô muốn dùng một chân nhảy xuống. 

Giang Quân Việt không nhúc nhích, ánh mắt anh lạnh lùng, anh đứng cách có một bước, vòng tay ôm ngực bình tĩnh nhìn cô. 

Lam Cảnh Y đột nhiên có loại cảm giác rất chật vật, động tác như thỏ của cô có phải rất xấu xí không? 

Một chân rơi xuống đất, cô nhẹ giọng nói: "Đi thôi.” 

"Rất hiếu thắng, kiểm nghiệm xong." Anh nói xong thì cũng xoay đi, bước nhanh về phía lối vào thang máy. 

"Này, anh chậm..." "Rầm" một tiếng, Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy mắt mình hiện lên hoa vàng. Cô muốn đuổi theo tốc độ của anh, vì thế, cả người hoa hoa lệ lệ tiếp đất. 

Tay cô chống xuống sàn nhà lạnh như băng. Khi cô còn đang muốn giãy dụa đứng lên, cơ thể chợt trở nên nhẹ nhàng, cô lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp, rất ấm áp, khiến cô không nhịn được mà tựa vào ngực người đàn ông. Cô nghe được tiếng tim anh đập, trong nháy mắt, Lam Cảnh Y còn có một loại ảo giác, lúc này người ôm cô chính là Giản Phi Ly, suy nghĩ này làm cho tim cô bắt đầu tăng tốc độ như có một con nai nhỏ đi lạc. 

Đúng lúc này, điện thoại di động chợt vang lên, vang lên trong thang máy, tín hiệu vậy mà lại vô cùng tốt. Anh vốn định không trả lời, nhưng cuộc gọi đến kia căn bản là không có ý dừng lại, vì thế Giang Quân Việt đành phải nhấc một chân lên để đỡ cơ thể Lam Cảnh Ý, sau đó đưa một tay ra lấy điện thoại: "Họ Lạc, lại là chuyện gì?” 

“Họ Giang, con chó thối của người phụ nữ của cậu vẫn còn đang ở chỗ tớ, trong vòng nửa tiếng cậu phải tới mang đi. Nếu không, tớ sẽ trực tiếp lột da nó ra để hầm ăn.” 

“Không rảnh.” Nói xong, Giang Quân Việt trực tiếp cúp máy. 

Lam Cảnh Y đáng thương ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, cách anh gần như vậy, cô có muốn không nghe thấy cũng không được: "Giang Khuynh Khuynh, đừng như vậy có được hay không? Bé Ngoan là người bạn duy nhất của tôi." Cũng là người bạn duy nhất mà cô có thể sống nương tựa lẫn nhau. 

"Đinh", tiếng thang máy vang lên. Trên đường tới đây anh đã gọi điện thoại trước, cho nên khi đến, anh trực tiếp tới phòng làm việc của bác sĩ. Ngay sau đó, cô được đưa lên giường để kiểm tra. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra chân của cô. Bóng dáng của người đàn ông kia lại lóe lên, ngay sau đó anh lập tức đi ra ngoài. Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, Lam Cảnh Y có thể thấy anh đang cầm điện thoại di động gọi điện. 

Thật sự là chuyên nghiệp, mới một lúc mà anh cũng không quên gọi điện thoại cho tình nhân cũ của mình. 

Thu tầm mắt lại, cô lẳng lặng nhìn vào chân mình, tâm tình cũng không biết đã theo gió bay đến đâu. Cả đời này, có thể sẽ còn có một người cô yêu, cũng là người yêu cô, ở bên cô khi cô khổ sở nhất sao?