Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 31: Một xanh một hồng 



Một xanh một hồng, đó là biểu tượng của cặp đôi yêu nhau, chủ nhân của đồ bên nữ trong cặp kia chính là người anh đã từng yêu sao? 

Ánh mắt Lam Cảnh Y dừng lại trên đồng hồ hai giây rồi nhanh chóng rời đi, cô cởi giày đi chân trần về phía phòng ngủ: “Khuynh Khuynh, cái giường này của anh thật là nhỏ” Lam Cảnh Y chống nạnh, cảm thán. 

“Nhỏ?” Rốt cuộc Giang Quân Việt cũng bị lời nói của cô làm cho tỉnh táo lại, anh quay đầu nhìn về phía Lam Cảnh Y ở sau lưng mình. Ánh mắt của cô thật sự dừng lại trên cái giường trong phòng ngủ, giường này rộng mét tám, đủ để cho hai người ngủ thoải mái vậy mà cô còn chê nhỏ. 

“Ừm, rất nhỏ, nhỏ đến mức tối sợ bị anh dồn ngã xuống giường. Khuynh Khuynh, anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên ghế sô pha, tôi thích ngủ ở ghế sô pha, sô pha mềm mại, rất thích hợp với tôi.” Cô cười tủm tỉm, nói thế nhưng người lại đi vào phòng ngủ, mở hộc tủ ra tìm ga trải giường sạch mà không giải thích một câu nào, dáng vẻ này giống như bà chủ trong gia đình này vậy. 

Giang Quân Việt xoay người đối dép, lúc này mới nhớ ra cô đi chân trần nhưng khi nhìn đến đồ bên nữ trong cặp kia anh lại không hé răng. 

“Ầy, áo ngủ của anh kìa, nhanh đi tắm rồi thay đồ đi.” Động tác của Lam Cảnh Y rất nhanh, không chỉ đã đổi xong ga trải giường mà 

còn đưa cả áo ngủ cho anh. Anh đứng một bên nhìn cô đưa áo ngủ tới nhưng không nhận, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi quen ngủ trần” 

“Bộp” một tiếng động nhỏ vang lên, áo ngủ trong tay Lam Cảnh Y rơi xuống, anh sẽ không khỏa thân trước mặt cô chứ? 

“Khụ khụ..” Lam Cảnh Y thấp giọng ho, không tự nhiên lấy mu bàn tay cọ cọ khóe môi: “Giang Quân Việt, vậy buổi tối anh ngủ nhớ đóng kín cửa.” 

Cô hơi hối hận vì đã đi theo anh đến nơi này, trai đơn gái chiếc, chung quy lại nếu phát sinh chuyện gì cũng đều không tốt. Xem ra, cô phải nhanh chóng tìm được nơi ở, đầu tiên là tìm được việc làm sau đó kiếm nhà cho thuê ở gần đấy, kiếm tiền đi, kiếm tiền sẽ có bánh mì, sẽ có nhà ở. 

“Hừ..” Anh hừ lạnh một tiếng, đây là địa bàn của anh, không phải của cô mà cô yêu cầu nhiều như vậy. 

Thấy Giang Quân Việt đi vào nhà vệ sinh, bên trong cũng nhanh chóng truyền đến tiếng nước ào ào, lúc này Lam Cảnh Y mới xoay người đến chỗ cửa trước. Cô tìm được một đôi dép nhìn có vẻ mới 

trong ngăn kéo nhỏ, chắc là đồ dự bị. Cô đi vào rồi tiến ra ban công nhỏ tìm khăn lau bên cạnh bồn nước, bởi vì bàn uống nước và trên ghế sô pha đều có bụi, nếu không lau sạch sẽ cố sẽ không ngủ được. 

Nhanh chóng dọn dẹp xong, cửa phòng tắm bên kia cũng vừa khéo mở ra, người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm đến eo đi ra ngoài. 

Lam Cảnh Y ngơ ngác đứng đấy, lúc anh mặc quần áo đã đủ dễ nhìn, bây giờ không mặc, da thịt màu đồng lộ ra, thân hình không có một tí mỡ thừa nào, còn gương mặt đó... Lam Cảnh Y nhanh chóng cúi xuống, xoay người, làm như không nhìn thấy, nói: “Sáng mai tôi phải dậy sớm, anh có muốn tôi mua bữa sáng hộ không?” 

“Không cần” Giang Quân Việt nhỏ giọng trả lời rồi nhanh chân đi vào phòng ngủ. 

Anh thật sự ngủ giường, để cho cô ngủ trên sô pha. 

Được rồi, ăn nhờ ở đậu thì như vậy là tốt rồi, sau khi nằm trên ghế sô pha, Lam Cảnh Y nhắm hai mắt lại, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. 

Lúc trời gần sáng, rốt cuộc Lam Cảnh Y cũng ngủ thiếp đi nhưng chỉ ngủ được hơn một giờ đồng hồ báo thức được cài sẵn trong điện thoại đã đánh thức cô. Cô nhắm mắt bò lên rồi lại lập tức nằm xuống, buồn ngủ quá. 

cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người vọt tới: “ồn ào quá.” 

Giang Quân Việt cầm điện thoại di động của cô rồi ấn một cái, sau đó lại đi về phòng ngủ, anh rất buồn ngủ. Tối hôm qua cũng rất khuya anh mới ngủ được. Có lẽ anh thật sự không nên trở về căn chung cư này, cái giường kia khiến anh ngủ không quen. 

Trong ngoài phòng ngủ, hai người ngủ say sưa, thẳng đến khi Lam Cảnh Y tự tỉnh ngủ, mở mắt ra chớp chớp: “Giang Khuynh Khuynh, có phải anh tắt đồng hồ báo thức của tôi không?” 

Nếu nó vang lên một lần nữa, cô nhất định có thể rời giường, nhưng bây giờ đã trễ rồi, cô nhảy dựng lên, thay quần áo, tùy ý trang điểm nhẹ. Khi đi tìm việc làm, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cho nên cô nhất định phải chú ý hình tượng của mình. Lúc cô cầm theo túi xách lao ra ngoài, cửa phòng ngủ cũng vừa khéo được mở ra, Giang Quân Việt mặc đồ ngủ lười biếng dựa đầu trên cửa: “Lam Cảnh Y, cô đi đâu vậy?” 

Cô giơ chân ra đá rơi dép xuống, vừa xỏ giày vừa nói thật nhanh: “Tôi không có ai bao nuôi cho nên phải đi tìm việc làm, buổi tối sẽ về nấu cơm cho anh, muốn giặt quần áo thì cứ vứt ở một bên máy giặt, nếu đã đồng ý với anh tôi nhất định sẽ làm được.” 

Nói xong cô cũng đã lao tới trước cửa, mở cửa ra cô lại quay đầu lại làm mặt quỷ với anh: “Giang Khuynh Khuynh, hôm nay tôi không 

mua được bữa sáng cho anh, ngoan nhé, không được phép đi lung tung tìm đàn ông hay phụ nữ đâu.” 

“Cắt..” Cô còn coi anh là người bị bao nuôi sao. Nhìn bóng lưng cô biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Giang Quân Việt gọi một cuộc điện thoại rồi thay quần áo đi ra khỏi nhà, nếu có xe anh đã đi theo cô rồi. 

Đứng ở cửa khu chung cư đợi khoảng mười mấy phút, Tưởng Hàn mới lái xe tới, cung kính mở cửa xe cho anh: “Cậu Việt, mời lên xe” 

Anh ném chìa khóa xe trong tay cho Tưởng Hàn: “Đi lấy xe BMW về đây cho tôi.” Cho dù cô nghĩ thế nào đi nữa, anh cũng muốn tự lái xe của mình. 

Lúc Lam Cảnh Y chạy tới thị trường nhân tài, hội tuyển dụng đã bắt đầu được hơn một nửa rồi, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cô phải điền vào vài bản tuyển dụng chính thức rồi gửi đi. 

Cô còn chưa gửi đi hết, hội tuyển dụng đã kết thúc, những nhà tuyển dụng và các nhân viên công tác bắt đầu lục tục rời đi. Lam Cảnh Y đi giữa đám người, trong lòng không có một chút chắc chắn nào, như vậy thì làm sao có thể tìm việc được đây. 

Đi ra khỏi thị trường nhân tài, Lam Cảnh Y đi vào một quán photo copy, cô cần phải thiết kế một bản sơ yếu lý lịch sau đó photo thành chục bản, như vậy thì lần sau mới có hy vọng tìm việc. Thành công thuộc về những người có sự chuẩn bị cho nên bây giờ cô sẽ chuẩn bị cho hội tuyển dụng vào thứ bảy, nếu thứ bảy còn không có hy vọng thì sẽ phải chờ đến thứ tư tuần sau, mỗi tuần chỉ có hai lần, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội. 

Cô tra đủ loại sơ yếu lý lịch trên mạng, cuối cùng cũng tổng hợp được ưu điểm trong sơ yếu lý lịch của người khác. Lam Cảnh Y bỏ ra hơn một giờ mới làm xong sơ yếu lý lịch của bản thân. 

Thật ra sơ yếu lý lịch của cô rất đơn giản, bởi vì cô cũng chưa từng trải qua gì, người khác đều là vừa tốt nghiệp trường đại học đã có việc, chỉ có cô bị Lục Văn Đào làm xao nhãng. Sau khi in sơ yếu lý lịch đã làm xong, cô photo ra thành ba mươi bản, nhiều như vậy khiến cô có niềm tin vào việc mình nhất định có thể tìm được việc. Nếu không tìm được thì đi làm thu ngân ở siêu thị luôn. 

Từ lúc ra khỏi quán photo copy, Lam Cảnh Y mới nhận ra mình đói bụng, đã hơn hai giờ chiều, cô vào cửa hàng tạp hóa nhỏ ở ven 

đường mua một cái bánh mì khô. Lúc đói thì ăn cái gì cũng thấy ngon, một cái bánh mì lớn nhanh chóng bị cô ăn sạch sẽ. Lúc này, cô mới nhớ đến Tiểu Khuynh Khuynh, anh vẫn ở nhà hay lại lêu lổng đi tìm những đại gia kia? 

Cô nhảy lên xe bus rồi xuống điểm đến gần chung cư, sau đó đi tới chợ mua thức ăn. Cô đã nói phải nấu cơm giặt quần áo cho người đàn ông kia một tháng để bù đắp cho thua thiệt đêm đó và việc anh cho cô ở nhà anh. 

Cô chọn xong nguyên liệu để nấu bốn món mặn một món canh thì xách bao lớn bao nhỏ về, lúc này đã hơn năm giờ chiều, chẳng mấy chốc trời sẽ tối. Lam Cảnh Y đi thang máy lên đến trước cửa, cô để thức ăn xuống đất rồi tìm chìa khóa mở cửa ở dưới đáy thảm. Lúc vào trong nhà thì thấy quả nhiên người đàn ông kia không ở nhà. 

Quên đi, anh cũng chẳng phải là gì của cô cả, anh yêu ai làm gì cũng không liên quan đến cô. Cô sẽ đi nấu cơm sau đó ăn no rồi đi bày quán ở vỉa hè nữa, hiện giờ cô phải kiếm kế sinh nhai. 

Cô mất hơn một giờ để làm xong bốn món mặn một món canh, vậy mà Tiểu Khuynh Khuynh còn chưa về. 

Cô lấy điện thoại ra gọi cho anh, chuông reo lên bảy, tám hồi mới có người nhận: “Có chuyện gì?” 

“Khi nào thì về?” 

“Tối nay” Giang Quân Việt liếc nhìn đống văn kiện thư ký vừa để trên bàn, anh đang rất bận. 

“Được rồi, vậy tôi ăn trước, bye bye” Nói xong cũng không đợi anh đáp lại, Lam Cảnh Y trực tiếp cúp máy, sau đó bắt đầu ăn bữa tối phong phú. 

Lam Cảnh Y nhanh chóng ăn xong, sau đó cầm đống túi chứa trang sức kia đi, trước khi tìm được việc làm thì đây chính là bát cơm của cô. 

Cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cửa vừa mở ra một khe nhỏ, cô đang muốn đi ra ngoài thì đột nhiên phát hiện ở bên ngoài khe cửa có một người phụ nữ đang cầm điện thoại nhìn về phía cánh cửa này. Lam Cảnh Y nhẹ nhàng đóng cửa lại, xong rồi, chỉ sợ là đêm nay không đi bán hàng rong ở vỉa hè được rồi. 

Ở ngoài cửa chính là người phụ nữ bao nuôi Tiểu Khuynh Khuynh, là người phụ nữ bị cô bỏ thuốc xổ dạng bột ở quán cà phê. Lam Cảnh Y xoay người, dựa người trên cửa, trái tim nhỏ nhảy loạn xạ, cố không sợ người bao nuôi Tiểu Khuynh Khuynh mà cô sợ bị phơi bày chuyện thuốc xổ. 

Đúng lúc này, điện thoại trên người cô kêu lên, cô liếc mắt nhìn qua thì thấy là Tiểu Khuynh Khuynh: "Alo, tôi đang muốn đi bán hàng ở vỉa hè nhưng mà...” 

Lam Cảnh Y còn chưa nói xong đã bị Tiểu Khuynh Khuynh cắt ngang, anh lạnh lùng nói: “Tắm rửa rồi đi vào phòng ngủ, nửa tiếng sau tôi sẽ về, nếu cô không ở trên giường ngủ, cô nhất định phải chết” 

Không ra ngoài được nên cũng không thể kiếm được tiền lời, may 

mà tiền vốn là của Tiểu Khuynh Khuynh và tiền trên người cô vẫn còn đủ dùng nên cô lập tức đi tắm rửa, nếu không tắm rửa trên người sẽ dính dính rất khó chịu. 

Lam Cảnh Y cầm áo ngủ có hình gấu của mình vào nhà vệ sinh, nhưng khi cô vừa mở vòi nước, làn nước ấm rơi trên da thịt trắng như tuyết của cô thì cô đột nhiên nhớ tới hai việc. Thứ nhất, nếu cô thật sự tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường đợi Tiểu Khuynh Khuynh rồi bị người phụ nữ ngoài cửa nhìn thấy thì không biết người phụ nữ kia có coi cô là tình địch rồi đánh cô không nhỉ? 

Thứ hai, cô nhớ tới Bé Ngoan, con vật nhỏ kia vẫn đang ở đâu đó tại nhà họ Lạc. Ngày hôm qua cô kéo Tiểu Khuynh Khuynh chạy mất nhưng lại làm rơi Bé Ngoan. Mặc dù con vật nhỏ kia không xinh đẹp nhưng lại mang cho cô cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, chỉ cần cô có một miếng ăn, chắc chắn sẽ không bỏ mặc Bé Ngoan. 

Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Cảnh Y quấn khăn tắm đi ra ngoài tìm điện thoại rồi nhấn nút gọi. Giang Quân Việt đang lái xe, vừa kết nối đã nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh.”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!