Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 58: Lam dạ xoa (1)



Trên đường sơn đạo, một toán quân đang cẩn trọng leo núi trên con đường sơn đạo, tiến lên một cách vất vả.

Thống lãnh đám quân này chính là phó Nguyên soái Lý Tiểu Dân, hắn vừa leo núi với tâm trạng thoải mái, vừa nghĩ lại cảnh đẹp tối hôm qua, hắn đắc ý nghĩ Tần quý phi rốt cục cũng bị khí lực cường hãn của hắn làm cho khóc rống lên, nàng lại còn quỳ gối giữa hai chân hắn xin hắn đừng xâm phạm nàng nữa, thời khắc đó Lý Tiểu Dân vui mừng như điên khi thấy giấc mộng trở thành sự thật.

Vì an ủi Tần quý phi, Lý Tiểu Dân ôm ngọc thể của nàng bồi nàng ngủ, làm cho nàng có giấc ngủ yên tĩnh cũng dùng tiên thuật bồi bổ thể lực cho nàng để nàng có đầy đủ thể lực tiến hành chiến đấu, tránh cho nàng bị bẽ mặt mà sinh ra oán hận với hắn.

Bây giờ, chính hắn phải tự đi, tiếp tục cuộc chiến thay nàng, hắn nhất định phải đoạt được Gia Lăng quan.

Trải qua một ngày bôn ba vất vả, Lý Tiểu Dân chỉ huy hai ngàn tinh binh rốt cục đã tới phía sau Gia Lăng quan. Nghe từ phía bắc truyền đến âm thanh reo hò tấn công quan ải của quan quân. Lý Tiểu Dân ra hiệu cho binh lính tản ra, binh lính liền tản ra thay trang phục quan quân bằng trang phục của địch quân, giả mạo địch quân đi vào trong quan.

Phía bắc Gia Lăng quan, Tần quý phi tự mình ra trận, đốc thúc quân lính mãnh liệt tấn công quan ải, đôi mắt đẹp nhưng đầy vẻ lo âu của nàng nhìn vào trong quan mong đợi toán quân đột kích xuất hiện.

Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, đột nhiên có âm thanh chém giết truyền đến. Quân trấn thủ quan ải đột nhiên hỗn loạn, tất cả kinh hoàng thất sắc khi quay người nhìn lại phía sau.

Thừa dịp quân phòng thủ hỗn loạn, quân triều đình cũng nỗ lực tấn công, chém giết điên cuồng làm cho quân giữ ải chạy trốn tứ tán.

Trên tường thành quan ải một đám tinh binh vung tay chém giết địch quân. xem tại

Cầm đầu đám quân đó là một viên tiểu tướng dung mạo thanh tú nhưng vẻ mặt tràn đầy sát khí, bên hông treo một cái đầu lâu máu, cương đao trong tay sáng loáng, gặp địch quân chém liền, người hắn dính đầy máu, hắn vẫn điên cuồng chém giết địch quân không tha.

Khi hắn bước lên tường thành quan ải, chém chết địch quân cuối cùng, quan quân triều đình reo hò ầm ĩ, rung động trời đất.

Lý Tiểu Dân bước nhanh trên thành lâu, hắn đứng trên tường thanh, tay giơ cao chiếc đầu lâu bị hắn chém, hắn hét lớn:"Thủ cấp của thủ lĩnh tặc quân ở đây. Quân tặc khấu còn không chịu đầu hàng còn đợi đến khi nào?"

Xung quanh quan ải tặc quân cùng quan quân triều đình vẫn mải mê chém giết, nghe tiếng xé gió từ xa truyền lại, tất cả ngẩng đầu nhìn, tuy hơi lờ mờ nhưng cũng thấy đầu lâu đẫm máu nọ chính là thủ cấp của chủ tướng Lô Hưng, sắc mặt tặc quân tái mét, ý chí chiến đấu mất hết, trong tình cảnh này ngoại trừ chốn chạy thì chỉ còn cách đầu hàng.

Cửa đại môn của Gia lăng quan chậm rãi mở ra, đại bộ phận quan quân nhanh chóng tiến vào trong quan ải, chia nhau chiếm giữ những vị trí trọng yếu trong quan, đám tặc quân còn sót lại không còn đủ sức phản kháng.

Tần quý phi ngồi trên tuấn mã trước trận tiền bên ngoài quan ải nhìn thấy thiếu niên thần uy lẫm liệt, một cảm giác nhu tình tràn ngập trong tâm hồn thiếu nữ kiên định của nàng.

Ánh mắt Lý Tiểu Dân quét nhìn quan quân bên dưới, quét qua rất nhiều ánh mắt sùng bái kính sợ, rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nữ, trên môi hắn nở một nụ cười tà dị.

Sắc mặt Tần quý phi đột nhiên đỏ lên. Nàng âm thầm nhìn Lý Tiểu Dân như thiêu đốt con ngươi, nàng thầm than thở, nàng biết hôm nay đóng quân ở Gia Lăng quan nàng sẽ lại có một đêm không ngủ.

Sơn trại Cự Sơn nằm trên một hòn đảo lớn chung quanh là tám trăm dặm Thủy bạc, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Bởi vậy quan quân nhiều năm luân phiên tấn công cũng không thể diệt trừ được tặc khấu Cự Sơn.

Lãnh đạo kháng cự lại cuộc tấn công của quan quân là thủy quân đầu lĩnh của sơn trại "Lãng lý hắc điêu" Trương Nghịch.

Năm đó quan quân tiến công Cự Sơn lần đầu tiên. Càng Châu chỉ huy sứ Hà Quỹnh thống lĩnh rất nhiều đội thuyền, chở mấy ngàn tướng sĩ vượt qua hồ đến với ý định một trận dẹp yên tặc khấu Cự Sơn khi đó thực lực còn yếu để diệt trừ mối họa bên trong. Tiếc rằng tráng trí chưa xong, chưa đánh tới đảo Cự Sơn đã bị Trương Nghịch suất lĩnh rất nhiều lâu la lặn giỏi lạn xuống nước đục thủng thuyền làm cho rất nhiều quan binh chưa kịp tiếp chiến đã bị rơi xuống nước làm tử quỷ.

Hà Quýnh lại càng xui xẻo, mặc dù, hắn ở trên thuyền đánh nhau kịch liệt với thủ lĩnh tặc quân Chu Thuận bởi vì thuyền bị đánh đắm hắn nhất thời hoảng sợ bị Chu Thuận chém bị thương, sau khi bị bắt hắn bị cắt tám mốt đao nhận cực hình mà chết, sau đó thi thể cũng bị ném xuống hồ, tôm và cá trong hồ đã ăn hết cả thi thể.

Tần quý phi suất lĩnh đại quân đến ven hồ Thủy Bạc đóng trại, khắp nơi chuẩn bị thuyền bè, chuẩn bị tấn công đảo Cự Sơn nhưng do khiếp sợ uy danh của Trương Nghịch nên nhất thời không dám manh động.

Các tướng lĩnh trong đại doanh đều đang thầm lo lắng không biết có thể phái đi tướng sĩ của một doanh làm tiền quân đánh trận, hơn nữa có thể bị các thủy quỷ đánh đắm thuyền chết đuối hay không? Nghĩ đến đó ai cũng muốn lãnh giáo Nguyên soái xem hai vị nguyên soái có kế hoạch gì đối phó với Trương Nghịch và đám thủy quỷ bộ hạ của hắn.

Nhưng chính lúc bọn họ muốn hai vị nguyên soái quyết định, hai vị nguyên soái lại không thấy bóng dáng để cho bọn họ khổ sở suy nghĩ một phen không biết đang sắp đặt diệu kế hay là thúc thủ vô sách nên trốn đi không dám gặp người nữa.

Người bọn họ nhất tâm kính phục, lúc này lại đang nằm trên giường trong doanh trướng, thân thể mềm mại trắng như tuyết trần như nhộng, đôi mắt đẹp tản ra ánh mắt thất thần, càng thất thần hơn khi âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng nàng.

Mà người bọn họ cũng thật tâm kính nể, phó soái Lý Tiểu Dân tâm ý dào dạt từ trong trướng của Tần quý phi đi ra, hắn khẽ hét một ca khúc quen thuộc, hắn không mang theo hộ vệ, một mình đi ra ngoài doanh trại, trong bóng đêm bao phủ hắn lén lút đi về hướng mặt nước.

Trên mặt nước từ chỗ rừng cây bí mật, một con thuyền nhỏ phóng ra, đó là con thuyền do Lý Tiểu Dân phái bộ hạ tìm cho hắn.

Lý Tiểu Dân nhảy sang thuyền nhỏ, hắn không để ý đến xung quanh ngồi xuống nhắm mắt luyện công. Từ trong không trung bay ra một tiểu quỷ vệ đáp xuống thuyền, cầm mái chèo thay hắn chèo thuyền, con thuyền nhỏ hướng chỗ nước sâu lướt tới.

Trên Thủy Bạc có vô số hòn đảo lớn, nhỏ khác nhau. Con thuyền nhỏ rất nhanh lướt tới một đảo đá ngầm nhưng mặt đất trên đảo chỉ rộng khoảng mười bước chân, một người bé nhỏ e rằng cũng không đặt chân lên đó được.

Lý Tiểu Dân đem tiên lực lưu chuyển mấy chu thiên trong cơ thể sau đó hắn từ từ mở mắt nhảy từ thuyền lên đảo đá ngầm, hắn liếc mắt nhìn xung quanh chỉ thấy khói sóng bốc lên khắp nơi là mặt nước mờ mịt, sương mù dầy đặc không nhìn thấy bờ bên kia.

Lý Tiểu Dân hãnh diện đứng trên bề mặt của đảo đá ngầm, tay bấm pháp quyết, hai mắt hắn khép hờ, mồm đọc chân ngôn, một luồng tiên lực mạnh mẽ từ trong người hắn tuôn ra lan khắp mặt nước.

Mặt nước quanh đảo đá ngầm dần nổi sóng, mặt nước gơn lên tỏa ra tứ phía.

Lý Tiểu Dân càng đọc chân ngôn mặt nước càng nổi sóng dữ dội cuối cùng giống như nước sôi, bọt nước không ngừng phun lên, bọt khí cũng ầm ầm dâng lên trải rộng khắp mặt nước.

Ở phía xa mặt nước cũng ầm ầm chấn động không ngừng, tôm cá dưới nước cũng không chịu được chấn động chạy trốn ra xa.

Ngay lúc Lý Tiểu Dân đưa mắt nhìn bọt nước khắp nơi thì nước bắn tung tóe một bóng dáng khổng lồ đột nhiên từ dưới nước chui lên, diện mục dữ tợn, người dính đầy bọt nước, hắn giơ đinh ba hét lớn: "Tiểu bối ngươi là người nơi nào sao dám đến quấy rầy giấc ngủ của Đại gia ta?".

Lý Tiểu Dân mở hai mắt nhìn lại đã thấy mọt bóng dáng chui ra, bóng dáng đó ít nhất cao gấp đôi hắn, cao lớn, hùng vĩ vô cùng. Trong tay hắn cầm một cây đinh ba trên có gắn chín cài vòng, hắn vừa di chuyển nước bắn lên tung tóe, âm thanh đinh tai nhức óc. Vẻ mặt của hắn lại càng dữ tợn đáng sợ, khuôn mặt thâm đen vẻ tàn bạo, mắt màu đỏ, răng nanh tua tủa, hắn hung tợn trợn mắt nhìn Lý Tiểu Dân nghiến răng nghiến lợi giống như muốn ăn thịt người.

Câu hỏi của hắn còn chưa hết, liền nghe âm thanh chấn động dưới nước, bọt khí bốc lên tung tóe, chỗ nào cũng nhô lên một cái đầu nhỏ, dữ tợn đáng sợ nhanh chóng hiện lên đứng trên mặt nước. Đám thủy quỷ này lộ vẻ hung ác, thân hình phiêu hốt nhưng đám thủy quỷ nhỏ lọ ra các hình dạng độc ác, vây quanh bên người quái vật, lớn tiếng gào thét gây thanh thế cho câu hỏi của hắn.

Bỗng nhiên trên khắp mặt nước xuất hiện vô số thủy quỷ, âm thanh thủy quỷ vang khắp đêm tối.

Đối mặt với tình huống kinh khủng như thế nhưng Lý Tiểu Dân vẫn bình tĩnh như thường, hắn chắp tay nói: "Đại vương. Tại hạ Lý Tiểu Dân quấy dầy giấc ngủ của Đại vương, mong Đại vương thứ tội. tại hạ vội vàng đến đây không chuẩn bị được lễ vật chỉ có chút lễ mọn mong Đại vương thu nạp".

Trong con thuyền nhỏ, bọn lính đã chất đầy tế phẩm, mặc dù con thuyền nhỏ nhưng những vật phẩm này cũng vào nặng khoảng vài trăm cân.

Nhìn thấy nhiều lễ vật như thế, săc mặt con quỷ cầm đầu cũng giãn ra, hắn gật đầu nói: "Được, được, mấy thứ này chỉ đủ cho ta nhét kẽ răng".

Lý Tiểu Dân thản nhiên mỉm cười, trong lòng hắn cũng cảm thấy tức giận: "Khẩu khí của ngươi lớn như vậy, lúc này tiến hành giao dịch chỉ sợ không tốt lắm".

Trước lúc hắn đến đây đã phái quỷ vệ tìm oan hồn ở đây tìm hiểu qua, chiếm cứ vùng nước này là một tên quỷ tuần biển, không ai biết tên hắn, thường gọi hắn là Lam dạ xoa. Theo thông tin biết được thì hắn phạm tội ở Đông Hải, sợ Long Vương xử tội bởi vậy trốn khỏi Đông Hải, đánh bại quân truy đuổi đến trốn ở đây, tụ tập rất nhiều thủy quỷ, xưng vương xưng bá. Long Vương bản địa lại hèn kém, pháp lực cũng không bằng Đông hải Long Vương, cả ngày chỉ biết uống rượu tiêu dao, trốn ở dưới nước sâu không muốn quan tâm tới chuyện gì, đối với lực lượng của Lam dạ xoa cũng thấy e ngại bởi vậy Lam dạ xoa mới có thể tập hợp lực lượng lớn đến thế ở Thủy Bạc.

Lúc này đây Lý Tiểu Dân một mình đi tới đây muốn cùng hắn giao dịch vì vậy hắn đặc biệt tới chỗ nước sâu thi triển pháp lực chấn động mặt nước buộc hắn hiện thân để đàm phán.

Vì để thuận lợi đạt được mục đích, Lý Tiểu Dân cười nói: "Đại vương không nên lo lắng, Đại Đường của ta tài lực hùng hậu, vùng Giang Nam này là đất của Đại Đường. Đại vương muốn bao nhiêu tế phẩm cũng không phải là việc khó".

Lam dạ xoa nghe vậy liền động lòng, hắn ngẩng đầu cười nói: "Lễ hạ vu nhân tất có sở cầu. Nói đi ngươi đến chỗ của ta có mục đích gì?"

Lý Tiểu Dân chắp tay nghiêm mặt nói: "Cự Sơn tặc khấu hưng binh làm loạn, giết hại lê dân không biết có bao nhiêu gia đình bị chúng giết hại, không biết có bao nhiêu thôn trang bị giết sạch đến chó gà cũng không tha, phụ nhân, nữ tử bị gian dâm, tội ác tầy trời như vậy há có thể xưng là nghĩa quân sao? Hôm nay đại quân triều đình đến đó là trừ ác tặc trả lại cho dân chúng Giang Nam một cuộc sống thanh bình. Nhưng do thủy quân tặc khấu đông đảo khống chế mặt nước làm cho quân trièu đình không thể vượt qua Thủy Bạc công kích đảo Cự Sơn. Xin đại vương ân chuẩn cho tại hạ mượn mấy trăm thủy quỷ, chỉ cần tiêu diệt thủy quân tặc khấu, quân ta tiến vào tiêu diệt Cự Sơn tặc khấu khi đó Đại vương đã lập công đầu, triều đình tất có phong thưởng, xây miếu thờ phụng Đại vương để cho dân chúng hương khói thờ phụng, bộ hạ của Đại vương cũng được pháp sư của triều đình đến đây siêu độ, hoặc là vĩnh viễn ở đây cùng Đại vương để cho dân chúng thờ phụng, hương khói không phải là một việc lưỡng toàn sao?"