Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 63: Sai lầm trùng hợp





” Cả đời Thư Ly ta đây, ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp! Ta không thèm để ý ngươi nói cái gì với Tống Ngâm Tuyết, cũng không quan tâm sau khi nàng ta biết sẽ đối xử với ta như thế nào! Ai có phúc nấy, ta hôm nay, cũng không có cái gì cần phải để ý cả, mà về phần những cái khác, thì mời ngươi cứ tự tiện a. . “

Thư Ly nhàn nhạt mà nói…, xen lẫn sự cự tuyệt rất lạnh lùng, lúc này, hắn đã biểu lộ rõ thái độ, bất luận Khiên Ngưu có đem bí mật của hắn nói cho Tống Ngâm Tuyết hay không, hắn cũng sẽ không để ý.

Cả nhà bị định tội, tịch thu tài sản xử trảm, còn lại một mình cô độc trên đời, chỉ có âm luật làm bạn, nhưng mà không có một người tri âm nào bên cạnh, loại dày vò cùng tra tấn trong nội tâm này, làm cho lòng của hắn không khỏi vô cùng cố chấp.

Kỳ thật, hắn cũng không phải hoàn toàn không sợ Khiên Ngưu đi mật báo, dù sao đã vất vả mưu đồ hơn một năm, tận mắt thấy sắp thành công rồi, nhưng lại thất bại trong gang tấc, nếu nói không để ý, tuyệt đối là gạt người! Chính là, hắn không hối hận! Nếu như muốn hắn dùng hạnh phúc để đổi lấy tự do, dù hắn có chết, cũng sẽ không làm như thế.

Thê tử của hắn, chỉ có thể là người tri âm cùng hắn nên duyên cầm sắt, trừ ngừơi đó ra, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ngấp nghé, mà ngay cả Nhữ Dương quận chúa cũng không thể!

Cho nên hôm nay, cho dù tất cả kế hoạch của mình bị người ta làm bại lộ, trong khắc sau đầusẽ lìa khỏi cổ, hắn cũng sẽ không đáp ứng yêu cầucủa Khiên Ngưu, cho dù là nhất thời lừa gạt hắn cũng không nguyện ý!

Đây chính là hắn, Ứng Thư Ly! Ứng Thư Ly cố chấp như điên!

“Ngươi! Ngươi! Ngươi thật sự không sợ!” Tức giận nên lời nói có chút cà lăm, Khiên Ngưu, sau khi chống lại thái độ quyết tuyệt này của Thư Ly, toàn thân run rẩy chỉ hắn: “Ngươi tình nguyện để mưu đồ lâu như vậy của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát? Ngươi tình nguyện buông tha cho tự do hướng tới đã lâu mà cả đời bị nhốt trong các này? Ta không tin, ta không tin!”

“Tin hay không tùy ngươi. Còn nữa, bây giờ ngươi cũng có thể đi bẩm báo rồi. . . . .” Từ từ nhắm hai mắt lại, âm thanh nhẹ nhàng quyến rũ như nước hồ thu chậm rãi tuôn ra, bình tĩnh lạnh nhạt lộ ra phản ứng nội tâm của người đánh đàn.

Theo hắn lâu như vậy, há lại không biết ý tứ của hắn, Khiên Ngưu thấy thế, mặt vặn vẹo, hàm răng cắn “ken két”, “Vì cái gì, vì cái gì ngươi không muốn ta làm chính thê của ngươi? Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần cái vị trí chính thê này mà thôi! Từ nay về sau nếu ngươi không thích ta, chán ghét ta, ngươi còn có thể nạp thiếp a! Nếu như ngươi ngại phiền toái, ta có thể tự mình giúp ngươi chọn, chọn những người tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp, cái dạng gì cũng có thể, tóm lại nhất định sẽ làm ngươi thoả mãn!”

Gấp gáp, cũng không biết mình lúc này nói hưu nói vượn cái gì, dù sao Khiên Ngưu hiện tại, chỉ một lòng muốn cho Thư Ly thay đổi chủ ý.

Ngay từ đầu Thư Ly đã không nói tiếp, chỉ chậm rãi khảy đàn, lúc này, Khiên Ngưu thấy phiền lòng, thô lỗ tiến lên mãnh liệt một bả đẩy hắn, sau đó tự mình thở hổn hển.

Thư Ly ưu nhã buông đàn ra, chậm rãi đứng lên, hai mắt chỉ nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ nói: “Ngươi không phải người ta muốn!”

Vừa nghe lời này, Khiên Ngưu bị đả kích, sắc mặt nàng tái đi, hung hăng nói: “Ta không phải người ngươi muốn? Vì cái gì! Ta theo ngươi đã hơn một năm, cũng có thể xem như mỗi ngày gặp mặt, vì cái gì ngươi không muốn ta? Chẳng lẽ là bởi vì chê ta lớn lên không đủ đẹp sao!”

“Tướng mạo như thế nào? Có phải xinh đẹp tuyệt trần hay không? Cho tới bây giờ cũng không phải là thứ ta quan tâm! Nếu như ta thích một người, dù cho người kia lớn lên xấu xí, ta cũng sẽ không chú ý! Mà ngược lại, nếu như ta không thích một người, cho dù nàng lớn lên xinh đẹp, ta cũng . . . . .”

Chậm rãi xoay người, lời nói thâm ý nhàn nhạt nhìn nàng, lúc này ở trong đầu Thư Ly, hiện ra thân ảnh đứng ngâm xướng xa xa ngày hôm qua. Hắn biết, nàng là nữ tử! Là nữ tử mà hắn hướng tới đã lâu! Một ngày kia, nếu như hắn có thể tìm được nàng, bất luận nàng lớn lên như thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay. . . . . .

Trầm thấp nghĩ, biểu lộ có chút xúc động, thấy vậy, Khiên Ngưu hừ lạnh một tiếng, liên tiếp châm chọc nói: “A, không để ý đến tướng mạo? Thúi lắm! Từ xưa đến nay, có nam tử nào không háo sắc, không thích nữ tử xinh đẹp sao? Nếu quả thật có, thì tất cả chó trong thiên hạ, không ăn cứt mà đi ăn cỏ rồi!”

Thô tục ác độc chửi rủa, cứ như chính mình rất có tư cách hỏi chuyện này! Bất quá chỉ là một kẻ hạ nhân, lại ở đây hô to gọi nhỏ chất vấn chủ tử, lòng dạ của Khiên Ngưu , thật đúng là không chỉ cao ngạo bình thường !

Không muốn để ý tới sự thô tục của nàng nữa, Thư Ly nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy vậy, biết mình nói lỡ, Khiên Ngưu ảo não không biết nên làm sao mới tốt, đơn giản liền vọt lên, ôm chặt lấy Thư Ly không ngừng dây dưa: “Công tử! Công tử! Ta thật sự thích người! Từ lần đầu tiên ta thấy người, ta liền thích người thật sâu rồi! Ta không phải cố ý muốn rình coi bí mật của người, chỉ là trong lúc vô tình phát hiện được! Khi đó, ta biết người mưu đồ phải rời Vương Phủ, ta cực kỳ cao hứng, thầm nghĩ một ngày kia người rời đi, nhất định cũng sẽ dẫn ta đi theo!”

“Công tử, người lấy ta đi! Ta chiếu cố người đã lâu như vậy, thói quen cuộc sống đều rất rõ ràng, nhất định giỏi hơn, chu đáo hơn những người khác!” Dây dưa ôm lấy Thư Ly, tay còn không ngừng vuốt ngực của hắn, miệng không ngừng giải thích lý do, giờ phút nàyKhiên Ngưu bằng bất cứ giá nào, cũng liều lĩnh muốn đạt mục đích.

“Buông ra!” Thanh âm lạnh lùng, ánh mắt xem thường, Thư Ly nổi giận, phất tay một cái đẩy nàng ra, “Khiên Ngưu, xin tự trọng!”



“Tự trọng?” Khiên Ngưu phẫn nộ, lúc này đầu óc đã chẳng còn thanh tỉnh, nàng cười ha ha một tiếng, dùng sức một cái đem quần áo của mình kéo ra, lại mạnh mẽ giật vài cái, thẳng đến khi lộ ra da thịt của nàng, “Tự trọng? Tự trọng cái gì? Ta không cần tự trọng! Không phải nói có chủ tử thế nào sẽ có nô tài thế ấy sao? Nhữ Dương quận chúa phóng đãng không kiềm chế, thấy nam nhân là muốn bay đến, ta đây so với nàng còn tốt hơn nhiều!”

Âm hiểm cười, tiếp tục kéo y phục của mình, Khiên Ngưu chậm rãi tới gần Thư Ly, vừa tới gần còn vừa nói: “Công tử, ngươi muốn ta đi, ta tuyệt đối tốt hơn quận chúa! Tuy ta không đẹp như nàng, chính là nàng đã là thứ hàng đã qua không biết bao nhiêu tay rồi, làm sao bằng mùi thơm xử nữ của ta đây? Công tử, đến đây đi, mau tới đi!”

Chậm rãi mời mọc đi lên trước, vừa đem mình so sánh cùng Tống Ngâm Tuyết, vừa cười như hoa, khiến cho gương mặt nàng vốn sưng cao như mặt heo, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, càng có vẻ khủng bố.

“Ngươi!” Không nghĩ tới nàng lại không biết xấu hổ như vậy, trước mặt một đại nam nhân lại tự cởi áo nới dây lưng, Thư Ly lui về phía sau vài bước, ghét bỏ muốn tránh thật xa.

Thấy vậy, Khiên Ngưu cũng không trông nom gì nữa, mạnh mẽ bổ nhào vào trên người hắn, lộ rõ bả vai bắt đầu chà xát lung tung nói: “Công tử, thân thể ta đây, tuyệt đối sạch sẽ hơn Nhữ Dương quận chúa. . . . . .”

Thể hiện sự thuần khiết của mình, Khiên Ngưu cố ý lộ thủ cung sa của mình ra, giơ thẳng đến trước mặt Thư Ly cho hắn xem.

Thấy vậy, nhìn cũng không nhìn, dùng sức một cái hung hăng đẩy người kia ra ngoài, trên mặt, đầysự phẫn nộ uy hiếp từ trước tới nay chưa từng có, “Ngươi hạ tiện cũng không sao, nhưng đừng vấy bẩn người khác!”

Sắc mặt lạnh lùng, đẩy cửa đi ra ngoài. Ở chung lâu như vậy, lần đầu mới thấy Thư Ly tức giận như vậy, khiến Khiên Ngưu có chút trố mắt đứng như trời trồng.

Đây là Thư Lycông tử ưu nhã hoài niệm trước kia sao? Hắn cũng có một mặt lãnh khốc như thế ư?

“Ứng Thư Ly!” Hận ý không ngừng từ trong nội tâm dũng mãnh trào ra, nửa người trên lỏa lồ cảm thấy có chút lạnh, Khiên Ngưu cắn môi, xấu hổ và giận dữ ủy khuất đều hiện lên trên mặt, miệng, không ngừng oán hận nói: “Ứng Thư Ly, đây là tự ngươi không biết tốt xấu! Vậy cũng đừng trách ta hung ác!”

Dứt bỏ hết thảy đi cầu xin hắn a, không nghĩ tới đổi lại là sự đối đãi như thế, trong lòng Khiên Ngưu làm sao cũng nuốt không trôi cơn tức này, u ám nhìn theo hướng Thư Ly bỏ đi, chậm rãi kéo xiêm y của mình lại, oán hận mãnh liệt đi tới hướng Ngâm Tuyết các của Tống Ngâm Tuyết . . . . . .

Cùng lúc đó, Kiều Mạt Nhi đang ở trong Thiên Hương các nghỉ ngơi, trải qua Tống Ngâm Tuyết mấy lần luân phiên làm xấu hổ, hơn nữa thêm một đêm điên cuồng đập phá kia, thể lực có chút chống đỡ không được, thẳng tắp nằm trên giường vài ngày, hôm nay mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Ngồi trong Thiên Hương Các một lần nữa được bày biện, đau lòng được nhớ tới ngày ấy bị Mân Côi thu một ngàn lượng bạc, trái tim Kiều Mạt Nhi, đang phát hận đến nhỏ ra máu.

“Công chúa, dựa theo giá cả ở đây, ngài cần bồi thường tổng cộng tám trăm lượng bạc, sau đó lại thêm phí công nhân quét sạch gian phòng, phí tổn thất tinh thần, phí bịt miệng, tổng cộng một ngàn lượng, phiền ngài ký tên đồng ý!”

Trong đầu, lại nghĩ tới sắc mặt kiêu ngạo của Mân Côi ngày đó. Cùng với mấy lời nghe xong khiến cho người ta phát hỏa…, Kiều Mạt Nhi nặng nề đưa tay gõ bàn, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi chờ đó cho ta, chờ ngươi ăn Cực lạc đan của ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!”



“Mạt Nhi đây là muốn thu thập ai a?” Thình lình một lời nói vang lên sau người, nghe vậy lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng lại trông thấy Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt vẻ mặt cười dâm đãng đang đứng đó.

“Tống Vũ Kiệt! Sao ngươi lại tới đây?” Có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đã trễ thế này, hắn còn có thể hống hách lộng hành ra vào phòng của mình như thế .

“Tiểu Đào! Tiểu Đào!” Hết nhìn đông tới nhìn tây hô lên, muốn gọi nhiều người đến lấy thêm can đảm, nhận ra dụng ý của nàng, Tống Vũ Kiệt cười xấu xa một tiếng nói: “Yên tâm đi, công chúa! Cùng một loại sai lầm, bổn hoàng tử sẽ không phạm hai lần. Lần trước chính tiểu nha đầu kia quấy rối chuyện tốt của chúng ta, làm hại ta sau khi trở về lật qua lật lại ngủ không được, trong lòng cứ nghĩ đến thân thể mê người của công chúa . . . . . .”

Tống Vũ Kiệt hèn mọn bỉ ổi nói, đôi mắt kẻ trộm tỏa sáng chăm chú nhìn dáng người uyển chuyển của Kiều Mạt Nhi, hầu kết không khỏi động đậy, giơ chân lên chậm rãi đi tới.

“Công chúa, nàng cho ta một lần a, bằng không trong lòng ta, sẽ nhớ nhung không thôi!” Ra vẻ chân thành nói, Tống Vũ Kiệt bắt đầu vươn tay, quệt mồm muốn đánh tới phía trước.

“Lục hoàng tử như thế, chẳng lẽ không sợ Nhữ Dương quận chúa mà biết sẽ trách tội người sao?” Kiều Mạt Nhi muốn dùng giáo huấn lần trước đe dọa hắn, ai ngờ nghe vậy, Tống Vũ Kiệt đắc ý cười nói:“Sẽ không! Ngâm Tuyết muội muội rốt cuộc vẫn là tốt với ta, nàng đã cho phép ta, chỉ cần ta muốn, có thể không cần thông báo nàng, trực tiếp tiến đến là được!”

Cái gì? Vừa nghe chuyện đó, Kiều Mạt Nhi tức giận đến toàn thân phát run, cũng chẳng quan tâm đến hình tượng cao nhã rồi, trực tiếp chửi ầm lên: “Tống Ngâm Tuyết tiện nhân nhà ngươi! Nàng nhẫn tâm làm vậy a??”



“Ai, ai! Công chúa, nàng đừng mắng tiểu Ngâm Tuyết a, là ta cầu nàng, nàng là bị ta cầu phiền đến hết cách, lúc này mới bất đắc dĩ đáp ứng!” Tống Vũ Kiệt không biết chân tướng của sự tình, lúc này bắt đầu bảo vệ Ngâm Tuyết.

Hừ, không có biện pháp? Lại không có cách nào sao? Nếu như nàng thật sự không muốn, nàng sẽ có một trăm, một ngàn cái biện pháp đến cự tuyệt, sao có chuyện cuối cùng vì bất đắc dĩ mà đáp ứng chứ? Cái này căn bản là nàng có chủ tâm!

Lửa giận trong lòng đối với Tống Ngâm Tuyết càng ngày càng tăng, cuồng dã, hung mãnh đốt cháy trái tim Kiều Mạt Nhi. Lúc này, thừa dịp nàng thất thần, Tống Vũ Kiệt tiến lên, một bả ôm nàng, miệng lẩm bẩm, “Tiểu bảo bối tim gan của ta, nàng thật đúng là hại chết ta rồi!”

Tay không ngừng vuốt ve thân hình mê người, thoáng cái chạy vào trong nội y, vừa tiếp xúc với làn da trơn mềm của Kiều Mạt Nhi, Tống Vũ Kiệt không khỏi sảng khoái run rẩy cả người, sau đó bắt đầu lộ ra bản chất dâm tà của hắn, miệng cũng bắt đầu ô ngôn uế ngữ nói:“Công chúa, thân thể này của nàng sờ thật đúng là sướng tay a! Nếu ta có thể sờ mỗi ngày thì tốt rồi!”

“Ngươi!” Phẫn nộ nghiêm mặt, bị giam cầm không thể nhúc nhích, tùy ý cho cái móng heo đáng ghét kia không ngừng vuốt ve khỏa rất tròn của mình, răng ngà Kiều Mạt Nhi nghiến ken két ráng nuốt cục tức vào trong bụng, không khỏi thở gấp.

“Chậc, chậc chậc. . . . . .”Vừa tiếp tục động tác, vừa không ngừng cảm thán, bàn tay to của Tống Vũ Kiệt dùng sức lôi kéo, đem y phục phiền hắn làm việc kéo xuống, lộ ra thân trên xinh đẹp của Kiều Mạt Nhi.



“Công chúa, ta thật sự rất thích nàng!” Tán thưởng một tiếng, hai mắt phát sáng, gấp gáp giở trò, không ngừng nuốt nước miếng, miệng ngậm lấy tiểu đầu hồng hào, gặm cắn, mút vào nói: “Ưm, lần trước mới sờ soạng như vậy, làm hại ta đau khổ tưởng nhớ vài đêm! Hôm nay nếu không để cho ta sướng một phen, chẳng phải là mỗi buổi tối đều ngủ không yên sao. . . . . .”

Kiều Mạt Nhi nghe câu nói cực kỳ vũ nhục kia…, cả người run rẩy lợi hại, nàng, công chúa được sủng ái nhất Kiều quốc, có bao giờ gặp qua tình cảnh chịu không thấu như thế này! Nàng phẫn nộ! Nàng hận!

“Buông tay! Buông tay!” Sử xuất khí lực toàn thân chống cự hắn, bởi vì Tống Vũ kiệt đang chìm đắm trong sắc dục, không nghĩ tới nàng nhất thời phản ứng dữ dội như vậy, không để ý, liền để cho nàng giãy ra.

“Công chúa, hiểu nhau cả mà, cần gì làm bộ làm tịch như vậy? Mau lại đây a, ta đã chờ không kịp rồi!” Chế nhạo một tiếng, dứt lời muốn tiến lên. Thấy thế, Kiều Mạt Nhi che ngực bị hắn hôn đến chỗ nào cũng là nước miếng, cất giọng sắc bén nói: “Tống Vũ Kiệt, ngươi dám can đảm mạo phạm ta, chẳng lẽ không sợ ta về nước sẽ đem việc này nói với phụ hoàng ta, khiến hắn phát binh tấn công Đại Tụng các ngươi sao?”

“Phát binh? A!” Cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người, không hài lòng lắm khi lúc này Kiều Mạt Nhi mang cái này ra uy hiếp hắn, bộ dạng Tống Vũ Kiệt cà lơ phất phơ châm chọc nói: “Ha ha, công chúa, ta thấy nàng vẫn không hiểu tình huống trước mắt a!”

Cười xấu xa một tiếng, khiến thịt béo trên mặt loạn chiến, liếc mắt nhìn, khẩu khí hòa hoãn lại, Tống Vũ Kiệt mở miệng lần nữa: “Công chúa, chẳng lẽ nàng điịnh thật sự đem chuyện nàng bị ta đùa bỡn nói với phụ hoàng, sau đó khiến cho cả thiên hạ đều biết sao? Ha ha, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ cả đời này, trừ ta ra, nàng cũng không thể gả cho ai khác rồi!”

“Tiếp theo, sau khi thiên hạ đều biết, nàng bị dư luận bức bách phải cho gả ta, ta tất nhiên là sẽ không cự tuyệt! Nhưng bởi vì nàng cũng không phải xử nữ, hơn nữa ta cũng đã có chánh phi, cho nên đến lúc đó, nàng chỉ đành phải làm tiểu thiếp phòng nhì của ta rồi!”

“Cuối cùng, cho dù Kiều quốc nàng trở mặt khai chiến với Đại Tụng ta, chính là nàng chớ quên, Đại Tụng chúng ta binh lực cường hãn, biên giới lại có Ngũ Ca dũng mãnh thiện chiến của ta canh gác, chỉ là một Kiều quốc, hình như còn không đáng để vào mắt.”

Rất khó có lúc tỉnh táo sáng suốt như vậy, Tống Vũ Kiệt lúc này vẻ mặt đắc ý phân tích cho Kiều Mạt Nhi thấy chỗ lợi hạị. Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó trầm mặc không lên tiếng, như là đang suy tư lời nói của Tống Vũ Kiệt.

Thấy vậy, cười sáng lạng, lại khiến đống thịt béo rung rung một hồi, Tống Vũ Kiệt khinh miệt nói: “Làm cùng ai chẳng thế? Nghe nói hai ngày trước, nàng vì hấp dẫn Quân Tử Sở, còn cố ý lột sạch quần áo câu dẫn hắn, kết quả chuyện này không thành, ngược lại bị một đám hạ nhân nhìn thân thể! Ai, ta nói, nàng ngay cả hạ nhân cũng để cho nhìn, cần gì phải luôn làm bộ làm tịch trước mặt ta?”

“Ngươi! Ngươi nghe ai nói việc này!” Vừa nghe lời này, Kiều Mạt Nhi vốn cả kinh lại càng hoảng sợ, luôn mồm phụng phịu hỏi lại.

Nghe vậy, cười cười, chậm rãi cởi bỏ nút áo, Tống Vũ Kiệt vừa nói vừa cười: “Ai nói ? Ta cũng không biết là ai nói! Dù sao chuyện này đã lan truyền khắp phố lớn ngõ rồi, làm cho ta cũng không biết là ai nói đầu tiên!”

Thành thật nói, bắt đầu tới gần con mồi trước mắt, mãnh liệt bổ nhào một cái, lần nữa đem Kiều Mạt Nhi kéo vào trong ngực, bàn tay to không kiên nhẫn giãy cánh tay đang ngăn trước ngực của nàng, cứ như vậy đem nàng áp trên mặt bàn, Tống Vũ Kiệt bắt đầu giở trò.

Từ miệng một đường hôn đến rốn, hai tay gắt gao cầm chặt kiều nhũ đứng thẳng, mặc nàng không cam lòng ỡm ờ, bắt đầu dùng lực xoa nắn.

“Tiểu mỹ nhân, mỹ nhân của ta. . . . . .” Sắc dục gấp gáp kêu, không thể chờ đợi được cởi bỏ quần, lộ ra cái khí cụ đầy kinh nghiệm chiến trường kia, Tống Vũ Kiệt nâng tay mập lên kéo mạnh, chỉ nghe”Xoạt ——” một tiếng, quần lụa của Kiều Mạt Nhi liền rách toang, chia làm hai mảnh, tung bay phiêu nhiên.

“. . . . . .” Không phát ra tiếng nào, chỉ nhiệt tình nuốt nước miếng, mật kính chính mình ngày nhớ đêm mong lúc này đang ở trước mắt, chuyện này bảo hắn làm sao có thể không hưng phấn.

Gầm nhẹ một tiếng, gấp gáp đưa thân tiến lên, tách hai chân của nàng ra, mở ra thật rộng, sau đó dùng sức động thân một cái, khí cụ thuận lợi đi vào trong hoa viên khát vọng đã lâu này.

“Éc ——” kêu một tiếng hèn mọn bỉ ổi, trên mặt một mảnh thoải mái, Tống Vũ Kiệt rốt cục đạt được ước muốn, lúc này ra sức vận động cái mông to béo kia, giữa hai chân mở lớn của Kiều Mạt Nhi, ra sức ra vào khai khẩn.

Kiều Mạt Nhi chịu đựng cơn tức giận, thừa nhận Tống Vũ Kiệt như động dục đâm loạn giữa hai chân, hận đến trái tim vo thành một khối. Tống Ngâm Tuyết, khoản nợ này, ta sẽ hảo hảo ghi lên trên đầu ngươi!

Đang lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng bước chân, tiếp theo thanh âm mơ hồ của Tiểu Đào liền truyền đến, “Công chúa? Công chúa. . . . . .”

Vừa nghe thanh âm này, dù sao cũng là có tật giật mình, thầm hận vừa rồi mình xuống tay quá nhẹ, làm cho tiểu nha đầu kia tỉnh lại ngay lúc này, hỏng bét chuyện tốt của hắn!

Tuy vừa rồi hắn nói nghe rất phóng khoáng, nhưng mà chân chính bảo hắn cõng cái tội danh cường bạo công chúa nước khác này, hắn lại đảm đương không nổi! Vì vậy lúc này, thấy Tiểu Đào muốn vào, không biết vì sao trong lòng bối rối một hồi, vội vàng từ trong cơ thể Kiều Mạt Nhi bứt ra, tiếp theo ba chân bốn cẳng xách quần mặc vào, sau đó liền mạnh mẽ xông ra ngoài.

“Công ——” cùng Tiểu Đào chạm mặt, còn chưa kịp nhìn rõ ràng, chỉ có cảm giác có cái gì đó chợt lóe lên trước mắt, sau đó biến mất trong bóng đêm tăm tối.

Đúng là chó cùng đường cũng có thể nhảy tường! Không thể tưởng tượng được mập mạp như Tống Vũ Kiệt, dưới tình huống cấp bách cũng sẽ có thân thủ như thế.

Sau khi Tiểu Đào vào nhà, nhìn cảnh tượng trước mắt lại càng hoảng sợ.”Công chúa!”

Thét kinh hãi một tiếng, vội vàng tiến lên đem Kiều Mạt Nhi lúc này còn nằm trên mặt bàn, hai chân mở lớn kéo lên, sau đó rất nhanh tìm bộ y phục phủ thêm cho nàng.

“Công chúa, đây là. . . . . .” Do dự mà không dám hỏi nhiều, chỉ ở một bên cúi đầu buông mắt nhìn xuống đất.

Không phải Kiều Mạt Nhi không muốn ngồi dậy, cố ý nằm trên bàn cho người ta xem, chỉ là bởi vì eo nàng vừa rồi bị Tống Vũ Kiệt thô lỗ xông tới phát đau, cho nên lúc này nàng chỉ có thể cứng còng thân thể vịn bên giường, miệng không ngừng mắng: “Lục béo ị chết tiệt, ta muốn ngươi chết không yên lành!”

“A, công chúa! Người vừa rồi hắn, là Lục hoàng tử. . . . . .” Tiểu Đào vừa nghe lời này, khiếp sợ ngẩng đầu, cảm thấy rõ ràng hết thảy, vì vậy lập tức thức thời cúi đầu, giả bộ như không biết.

Chính là người nói vô tâm, người nghe có ý!

Ngoài cửa, Tử Sở đã vài ngày chưa đến Thiên Hương các, từ sau ngày ấy, rốt cục quyết định lấy dũng khí, không để ý tới những tin đồn kia, ngược lại lựa chọn tin tưởng Kiều Mạt Nhi đi tới trước cửa, muốn cùng nàng thẳng thắn nói chuyện một chút!

Tử Sở các vốn cách Thiên Hương các không xa, Tử Sở nghĩ thông suốt rồi, nhất thời cao hứng, liền không để ý sắc trời đã tối, nhấc chân đi đến Thiên Hương các.

Chính là ai ngờ hắn mới vừa đi chưa đến vài bước, liền thấy một cái thân ảnh mập mạp vội vội vàng vàng chạy ra! Hắn nhìn nhìn thân ảnh kia, mơ hồ cảm thấy người nọ như Đại Tụng Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, trong lòng lập tức mất hứng! Vì an ủi mình, hắn nghĩ lại, cảm thấy một đại nam nhân ngoài phủ, làm sao có thể đêm hôm khuya khoắt chạy đến trong khuê phòng một cô nương, chuyện này là căn bản không có khả năng! Vì vậy hắn an tâm, liền đi tiếp đến Thiên Hương các.

(Myu:Từ chương này không hiểu sao tác giả lại thay Đại Tụng bằng Đại Tống, ta vẫn giữ nguyên là Đại Tụng nha.)

Thiên Hương các im ắng, cũng không thấy nha hoàn Tiểu Đào đứng bên ngoài hầu, hắn nhẹ nhàng đi tới trước phòng, vừa đưa tay định gõ cửa, trong phòng truyền đến một tiếng thét kinh hãi của Tiểu Đào: “A, công chúa! Người vừa rồi, hắn là Lục hoàng tử. . . . . .”

Thân thể, chấn động dữ dội! Sững sờ không thể tin được!

Thân thể Tử Sở cứng còng, tay nâng giữa không trung, bên tai, không ngừng vọng lại tiếng nói của rất nhiều người:

“Ba Tiêu tỷ tỷ, buổi tối mấy ngày hôm trước ta còn trông thấy Lục hoàng tử y quan không chỉnh tề từ Thiên Hương các đi ra . . . . . .”



“Các ngươi ngẫm lại xem, nữ tử bình thường, bị nhục nhã cỡ này, sao còn có mặt mũi sống trên đời? Chính là cô công chúa kia, cũng không có chuyện gì! Ngược lại còn hung ác tuyên bố muốn giết người! Ngươi nói đây không phải dâm phụ vậy thì là cái gì. . . . . .”

“Chỉ có nữ tử không phải xử nữ, thân thể đã sớm bị người nhìn rồi, cho nên lúc người khác xông vào, mới có thể không có phản ứng gì. . . . . .”



“A, công chúa! Người vừa rồi kia, hắn là Lục hoàng tử. . . . . .”



“. . . . . .”

Các loại thanh âm, các loại ngữ điệu, lúc này, như sóng to gió lớn mãnh liệt đập vào trái tim Tử Sở, bịt lấy lỗ tai, khẽ lắc đầu, thừa nhận trong nội tâm một lớp lại một lớp sóng đau đớn cao hơn, cước bộ, trong lúc vô tình lảo đảo hai bước.

Ngẩng đầu, trong mắt mắt tràn đầy không tin cùng phức tạp, muốn nhìn hình bóng trong phòng, nhưng khi nhìn xuyên qua cửa sổ khắc hoa, lại rõ ràng thấy Kiều Mạt Nhi quần áo loã lồ ngồi ở chỗ kia, trên ngực, cổ che kín dấu đỏ loang lổ, tươi đẹp, nóng rực làm đau đớn trái tim Tử Sở .

Hắn xác định, cái này tuyệt đối không phải dị ứng! Bởi vì mấy ngày trước, hắn từng tận mắt nhìn thân thể Kiều Mạt Nhi, khi đó trên người nàng, cũng không có những thứ này! Hơn nữa sau đó một ngày, hắn lại trong lúc vô tình bắt gặp một đôi hạ nhân trong phủ yêu đương vụng trộm, dấu vết yêu đương đỏ tươi, giống như lúc này, đang lay động, thiêu đốt, hung hăng chọc vào mắt của hắn, lòng của hắn!

“Vì cái gì? Vì cái gì? Ta không tin! Ta không tin! . . . . . .” Lảo đảo lui về phía sau, trên gương mặt tuấn mỹ không tì vết, lộ ra một mảnh cay đắng. Tử Sở cười không phát ra tiếng động, chậm rãi xoay người, dưới chân, vô ý bước đi, lặng lẽ đi ra ngoài.

Mà lúc này, Kiều Mạt Nhi còn hồn nhiên chưa phát giác ra, sau khi cảm giác được eo lưng chuyển biến tốt đẹp một chút, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo vào, vừa mặc vừa phân phó Tiểu Đào bên cạnh: “Tiểu Đào, việc đêm nay, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nhất là biểu ca, rõ chưa?”

“Dạ, nô tỳ biết!” Nặng nề hạ thấp người, tỏ rõ quyết tâm của mình. Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi thoả mãn gật đầu, lập tức mở miệng nói: “Ừ, chắc ngươi cũng không dám nói ra! Nếu ngươi thật sự nói ra, coi chừng tánh mạng của người nhà ngươi!”

“Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với công chúa!” Tiểu Đào không ngừng cuống quít thỉnh cầu, bộ dạng vẫn còn sợ sệt, Kiều Mạt Nhi thấy vậy trong lòng thoải mái một hồi! Bởi vì chính mình mới vừa rồi bị Tống Vũ Kiệt khi dễ, cho nên lúc này cô ta vẫn còn căm hận, muốn tìm một ít an ủi tâm lý.

Mặc kệ câu trả lời này có thành thật hay không, dù sao nàng bây giờ, trong lòng đã thoải mái chút ít, kết quả là nàng nhẹ xoay người, bắt đầu phân phó Tiểu Đào: “Đi múc cho ta chút nước ấm, ta muốn tắm rửa!”



“Dạ!” Tiểu Đào lĩnh mệnh đi ra, lập tức trong phòng chỉ còn lại một mình Kiều Mạt Nhi, nàng không ngừng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng, oán hận nói nhỏ: Tống Ngâm Tuyết! Chờ coi!

Lại nói, bên này Kiều Mạt Nhi vội vàng múc nước tắm rửa, muốn tẩy đi hương vị của Tống Vũ Kiệt còn trong cơ thể nàng, mà bên kia, Tống Vũ Kiệt nhìn hạ thân sưng phồng, miệng không khỏi mắng: “Ta con mẹ nó thực là ngu ngốc! Một tiểu nha đầu có gì phải sợ? Cùng lắm thì lôi nàng ra làm luôn, xem nàng còn dám nói lung tung không! Ai, thực con mẹ nó không may! Tự dưng một khối thịt béo dâng đến tận miệng, cứ như vậy mà bay mất! Xúi quẩy! Xúi quẩy!”

Vừa đi vừa mắng, cúi đầu phiền chán nhìn ông bạn già phía dưới vẫn rất là ngạo nghễ của mình, Tống Vũ Kiệt lại lập tức há miệng mắng:“Con mẹ nó, bỏ qua một cơ hội tốt như vậy! Con mẹ nó đã tiến vào rồi, kết quả bỗng dưng lại bị một tiểu nha đầu khiến cho sợ tới mức không kịp làm thêm vài cái? Con mẹ nó! Một chỗ mê người như vậy a, ta lại bỏ lỡ như vậy, nhớ tới liền con mẹ nó hối hận!”

Nặng nề quật lá liễu hai bên đường, Tống Vũ Kiệt oán hận đi lên phía trước, đi chưa tới hai bước, hắn liền dừng lại bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước.

Trước mặt, đi tới một nha hoàn cách ăn vận như thị nữ, xem dáng người, có vẻ lớn lên cũng không tệ lắm! Nguyên bản Tống Vũ Kiệt dục hỏa đầy người chưa được phóng thích, toàn thân đều khó chịu, lúc này dưới bóng tối, một thị nữ thân hình không tệ đi tới, trực giác cho rằng đây là công cụ tiêu hỏa trời ban ình, lúc này không nói hai lời, không chút suy nghĩ bước nhanh lên trước, chuẩn xác che miệng nữ tử, đem nàng kéo vào rừng cây bên cạnh.

Chẳng qua là chơi một kẻ hạ nhân, Ngâm Tuyết chắc cũng không tức giận a! Tự mình an ủi nghĩ, tay mập thuần thục thoát quần thị nữ đi.

“Ưm ——” hô một tiếng, Khiên Ngưu bị che miệng, nhưng thân thể, lại mãnh liệt giãy dụa.



“A! Còn chống cự sao? Bổn hoàng tử rất thích!” Cười tà động tác trên tay nhanh hơn, Tống Vũ Kiệt cười lạnh một tiếng. Nhưng là một tiếng này, làm cho Khiên Ngưu khẽ giật mình, lập tức đình chỉ giãy dụa.

“Lục hoàng tử. . . . . .”

Hôm nay làm ầm ĩ cùng Thư Ly công tử như vậy, từ nay về sau sợ là không bao giờ moi được cái gì tốt từ trên người hắn nữa rồi! Nếu như hiện tại đi nói mục đích của hắn cho quận chúa, quận chúa trừng phạt hắn, mình đúng là được xả giận, nhưng rất khó cam đoan quận chúa hỉ nộ vô thường kia sẽ không phát điên đem mình xử lý luôn một lượt!

Nói như thế nào chính mình ngày hôm qua cũng đã đắc tội nàng, nếu như nàng thật sự nhớ mối thù đó, muốn mượn dịp này làm khó dễ…, chẳng phải mình tự chui đầu vô lưới, đem mỡ dâng miệng mèo sao?

Không được, chuyện ngu như vậy, nàng tuyệt đối không làm!

Thẳng tắp đứng, mặc người sau lưng đem quần của nàng kéo xuống giữa đùi, cảm giác lành lạnh, khiến trong đầu nàng không ngừng tự hỏi.

Hi vọng của mình ở Nhữ Dương Vương phủ toàn bộ đã tan thành mây khói rồi, lại còn đắc tội Tống Ngâm Tuyết, vậy sau này càng không có một ngày tốt lành, nàng đang tuổi xuân tươi đẹp, nói thế nào cũng là một đóa hoa tươi, làm sao có thể mai một trong Nhữ Dương Vương phủ cô độc sống quãng đời còn lại? Nàng không muốn vậy! Nàng không muốn!

Dù sao cũng không còn đường nào để đi, không bằng buông tay đánh cược một lần! Lục hoàng tử này, tuy nói nhân phẩm đức hạnh đều rất kém cỏi, tướng mạo cũng không được tốt lắm, nhưng lại là vô cùng có tiền có thế . . . . . . Vì vinh hoa phú quý, chính mình đến lão gia hèn mọn bỉ ổi, công tử lãnh khốc cũng không để ý, như vậy Lục hoàng tử trước mắt này, xác thực so với bọn hắn còn khá hơn nhiều!

Ha! Cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, bình thường cầu còn không được! Nàng thông minh thế này, làm sao lại buông tha?

Cười đắc ý, cảm giác được nam tử sau lưng cũng đã cởi quần, Khiên Ngưu lúc này yêu kiều nói: “Lục hoàng tử. . . . . . Người ta, người ta vẫn là xử nữ. . . . . . Người, người cần phải đối xử với người ta ôn nhu một chút nha. . . . . .”

Vừa nghe lời này, vạn phần hưởng thụ, thầm nghĩ cô gái nhỏ này còn làm bộ, vì vậy, Tống Vũ Kiệt nâng mông trắng trước mặt lên, lập tức đi vào. . . . . .

Bên trong sự vận động, Khiên Ngưu nhịn đau, cố tình ra vẻ mềm mại nói: “Lục hoàng tử. . . . . . Nô tỳ tên là. . . . . . Khiên Ngưu . . . . .”



“Ừ! Khiên Ngưu. . . . . .” Trong mê loạn, Tống Vũ Kiệt đáp.

“Lục hoàng tử. . . . . . Nô tỳ hôm nay. . . . . . Coi như là người của ngài. . . . . .”



“Ừ! Người của ta. . . . . .”

” Đã là người của Lục hoàng tử . . . . . . Lục hoàng tử cần phải phụ trách với nô tỳ. . . . . . Mang nô tỳ hồi phủ nha. . . . . .”



“Ừ! Hồi phủ. . . . . .”

Tất cả đều đáp ứng, ở trong rừng cây đen kịt này, nương theo tiếng“Ba—— ba ——” , không ngừng trình diễn một màn dâm loạn. . . . . .