Không Đoán Được

Chương 92: Dễ như trở bàn tay



Đông Bá là tập đoàn lớn, bộ máy từ trên xuống dưới được tổ chức rất chặt chẽ, nhưng cũng chính vì như vậy mà dù chỉ xảy ra một sai sót nhỏ ở bất kỳ bộ phận nào cũng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Phương Nhân Quân làm việc ở Đông Bá đã mười năm, ban đầu chỉ là một nhân viên thấp bé dần dần leo lên được vị trí Giám đốc Tài chính, quyền lợi và danh vọng đều có đủ.

Nhưng mà con người vốn là sinh vật có lòng tham, chỉ biết hơn chứ không biết đủ. Một năm trước Đổng Ly đến gặp ông ta, ban đầu hai người chỉ đơn giản trao đổi công việc nhưng dần dần cuộc nói chuyện của họ trở nên biến chất. Đổng Ly muốn Phương Nhân Quân hợp tác cùng mình, đem Đông Bá từ từ rút cạn sau đó đẩy sang công ty khác. Cô ta hứa sau khi thành công sẽ chia cho ông 10% cổ phần công ty mới. Phương Nhân Quân đấu tranh một hồi, rốt cuộc vẫn đồng ý.

Đó là những lời Phương Nhân Quân khai với cảnh sát sau ba ngày bị giam giữ.

Quay lại thời điểm ba ngày trước, Phương Nhân Quân nhận được chỉ thị của Đổng Ly tiến hành bước cuối cùng, đem toàn bộ số vốn Đông Bá đang chuẩn bị đầu tư cho hạng mục mới rút hết, chuyển vào tài khoản phụ do người khác đứng tên.

Ông ta ngồi trong văn phòng, ngón tay run rẩy nhấn xong nút enter, chỉ cần thanh màu đỏ chạy xong thì có thể xem như hoàn tất. Nhưng mà chỉ mới được nửa đường, cảnh sát đột nhiên ập đến. Không chỉ riêng Phương Nhân Quân mà trên dưới Đông Bá đều bị dọa đến mặt mày tái mét.

Đổng Ly ở công ty con lúc nhận được tin hoàn toàn không tỏ ra lo sợ. Đây chỉ là bước cuối cùng, không phải toàn bộ kế hoạch. Lấy được thì tốt, không lấy được thì cũng không sao. Dù sao trước đó cô ta đã nhờ vào nguồn tiền từ Đông Bá dựng nên công ty riêng, dấu vết cũng đã xóa sạch. Chỉ cần Phương Nhân Quân kín miệng, cô chắc chắn sẽ yên ổn.

Nhưng mà Đổng Ly vẫn là tính sai.

Trong sảnh lớn nhà họ Đổng, Đổng Thừa Lâm, Lam Mẫn Trác, Lam Thư Dung, Phạm Thanh Khê cùng với Đổng Ly đang ngồi cùng một chỗ, không ai muốn lên tiếng.

Đổng Ly chính là không ngờ tới Phạm Thanh Khê lại cao tay như vậy, không những điều tra ra được công ty của cô ta bên ngoài mà còn điều tra được hết thảy chuyện năm xưa. Đòn đánh mạnh tay này khiến cho Đổng Ly dù cho có chuẩn bị cũng không cách nào đỡ được.

Đổng Thừa Lâm vốn cho rằng bản thân đang nuôi một con cừu, nào ngờ con cừu nhỏ biến thành sói xám khi nào không hay biết. Đông Bá là cơ nghiệp Đổng gia nhiều đời gầy dựng, vậy mà chút nữa thôi là mất trắng dưới tay ông.

"Tiểu Ly, con có muốn giải thích không?"

Phương Nhân Quân đã khai ra, sớm muộn gì Đổng Ly cũng sẽ bị bắt. Bởi vì Đông Bá là công ty Tài chính, liên quan đến nhiều doanh nghiệp cùng tổ chức, có muốn bao che cũng không được.

Đổng Ly rốt cuộc cũng chịu lột xuống lớp mặt nạ của mình, cô ta nhếch môi cười: "Câu này nên để tôi hỏi ba? Ba có gì muốn giải thích không? Vì sao năm xưa vứt bỏ mẹ tôi, còn có vứt bỏ tiểu Lý?"

Đổng Thừa Lâm nổi giận: "Ta khi nào thì vứt bỏ? Những năm qua ta bạc đãi các người sao? Nếu không nhờ có ta con và mẹ con có thể ăn sung mặc sướng sao. Con có thể đứng đây chất vấn ta sao?"

Cảm xúc của Đổng Ly triệt để lên men, biểu cảm có chút trào phúng: "Ăn sung mặc sướng? Như vậy mà cũng gọi là ăn sung mặc sướng. Ông xem sản nghiệp của Đổng gia ông rồi nhìn lại ngôi nhà mẹ tôi đang ở đi? Năm đó mẹ tôi rõ ràng là đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp, chỉ vì ông mà tan tành. Bà ấy hy sinh cho ông để rồi ông bỏ đi cưới người phụ nữ khác."

Lam Mẫn Trác nghe xong thì nhíu mày, vốn dĩ bà không có hứng thú đến chuyện Đổng Ly ở sau lưng Đổng Thừa Lâm giở trò mèo. Nhưng mà cô ta lại hết lần này đến lần khác đối phó Lam Thư Dung, đối với Lam Mẫn Trác mà nói, chuyện này là không thể.

"Đổng Ly, ăn nói phải cẩn thận."

Đổng Ly đảo mặt nhìn hết một vòng: "Các người đúng là người một nhà, tất cả đều hùa vào muốn đối phó tôi. Tốt, lần này tôi xem các người làm sao bù hết số tiền kia."

Lam Thư Dung nãy giờ vẫn tỏ ra lười biếng không muốn nói chuyện nhưng nghe đến đây lập tức xen vào: "Thật ngại quá, vấn đề này Thanh Khê nhà tôi đã xử lý tốt, không cần cô phải bận tâm."

Nàng nói xong ngồi thẳng người dậy: "Sẵn đây tôi cũng có thắc mắc, tại sao cô đối với em gái của mình lại có thể lợi dụng triệt để như vậy? Rốt cuộc những lời cô nói câu nào là thật, câu nào là giả?"

Đổng Ly nhìn Lam Thư Dung, ánh mắt chứa đầy thù hận: "Nó vốn dĩ đã chết đi vào hai mươi hai năm trước, tôi chăm lo cho nó nhiều năm như vậy, nhờ nó chút chuyện có vấn đề gì sao?"

Lam Thư Dung nghe xong cũng không còn gì để nói, người như vậy cho dù thần tiên xuống cũng không cứu được.

Phạm Thanh Khê lúc này mới lên tiếng: "Đổng tiểu thư, tôi nể tình cô là em gái của Lam Lam nên đã lưu cho cô một con đường. Muốn đi như thế nào do cô lựa chọn. Con người nếu như quá cố chấp sẽ bị chính sự cố chấp của mình hại chết."

Đổng Ly mỉm cười, cười đến bả vai run rẩy: "Phạm Thanh Khê, cô đúng thật rất thông minh, tôi đây kính cô. Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên rời xa Lam Thư Dung, nếu không tương lai cũng sẽ giống mẹ tôi, hết giá trị liền bị đá."

Lam Thư Dung xù lông, thực sự rất muốn chửi cho đã miệng nhưng mà lại bị Phạm Thanh Khê cản lại.

Cô mỉm cười nhìn Đổng Ly: "Vậy thì tôi phải cảm ơn cô nhắc nhở, chúng tôi chắc chắn sẽ đợi cô trở ra để nhìn thấy câu trả lời."

Chuyện sau đó không nói cũng biết, Đổng Ly đến đồn cảnh sát. Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê trở về Lam Điền. Về phần Đổng Thừa Lâm, ông nặng nề đi đến chỗ kia, vẫn muốn nhìn xem đứa con gái mà bản thân năm xưa vứt bỏ trông như thế nào.

...

Trên đường trở về, Lam Thư Dung vẫn là không giấu nỗi tò mò quay sang hỏi Phạm Thanh Khê: "Là Biện Vĩ Khang điều tra được sao?"

Lần trước chuyện của nàng lâu như vậy nhưng vẫn không thể lần ra tung tích, nhưng đến chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng trong một nốt nhạc. Lam Thư Dung dù là người trong cuộc cũng có phần không dám tin tưởng.

Phạm Thanh Khê mỉm cười giải thích: "Đúng là chuyện lúc trước của em điều tra mãi cũng không ra nhưng đó là bởi vì chúng ta ở ngoài sáng, cô ta ở trong tối. Lần này nhờ phát hiện chuyện làm giả sổ sách chị mới nói Vĩ Khang lần nữa tìm xem có điểm chung nào không."

"Đổng Ly nhẫn nhịn nhiều năm nhưng mà cô ta lại không phải quá thông minh. Sở dĩ bước đầu kế hoạch thành công như vậy là do chú quá tin tưởng cô ta, đối với cô ta không có phòng bị. Người ngoài như chị thì khác, vừa nhìn đã có thể phán đoán dễ dàng."

Lam Thư Dung bĩu môi: "Ai nói chị là người ngoài?"

Phạm Thanh Khê mỉm cười: "Được, chị không phải người ngoài, chịu chưa?"

Nàng gật đầu một cái biểu thị đồng ý, sau đó lại nói: "Chị nói em có nên đi gặp Hà Lý không?"

Dù sao Hà Lý cũng là một đứa em gái khác của nàng, bọn họ lâu như vậy vẫn chưa từng gặp mặt. Lam Thư Dung vừa tò mò nhưng cũng không tránh khỏi phản kháng.

Nhân lúc dừng đèn đỏ, Phạm Thanh Khê đưa tay xoa mặt nàng: "Nếu em khó chịu thì không cần phải gặp. Nhưng mà chú cũng đến đó rồi, chị đoán sớm muộn hai người cũng sẽ phải gặp nhau."

Lam Thư Dung thở dài một cái: "Vậy tạm thời thôi đi, bây giờ Đổng Ly như vậy em đến sợ lại mang thêm khó chịu cho người khác."

"À phải rồi, chị nói Đổng Ly có bị ngồi tù không?"

Phạm Thanh Khê đáp: "Không thể tránh khỏi, chỉ là ngắn hay dài."

Lam Thư Dung mặc dù không thích Đổng Ly nhưng lại chưa từng nghĩ một ngày nào đó cô ta sẽ phải ngồi tù. Thêm nữa, nàng hiểu tính cách ba mình, sản nghiệp Đổng gia lớn như vậy chắc chắn có dành phần cho Đổng Ly. Nếu như cô ta chịu an ổn sắm vai đứa con hiếu thảo thì nửa đời sau chắc chắn không cần phải lo lắng. Đằng này...

"Gần đây chị có liên hệ Mộc Hi Vi không?"

"Thỉnh thoảng có liên lạc, chỉ để giải quyết công việc. Sao vậy?"

Lam Thư Dung suy tư: "Mấy hôm nay em nhắn tin cho tiểu Hà nhưng em ấy trả lời rất qua loa nên có hơi lo lắng."

Phạm Thanh Khê đương nhiên không muốn nàng nghĩ nhiều, cô ngỏ lời: "Vậy có muốn hẹn tiểu Hà gặp mặt không?

Lam Thư Dung gật đầu một cái: "Được ah, nhưng em chỉ muốn gặp tiểu Hà thôi nha."

Phạm Thanh Khê mỉm cười xoa đầu nàng: "Tuân lệnh."