Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 122: Gà chó cũng không tha (2)



Phổ Phu Lỗ đưa mắt nhìn Hô Xích. Hô Xích trẻ tuổi, kiêu dũng, rất có uy tín trong bộ lạc. Hiện tại khi hắn chết đi. Hô Xích có thể đảm đương được vị trí thủ lĩnh của bộ lạc. Hắn là người thích hợp nhất".

"Hô Xích, hiện tại ngươi là thủ lĩnh của bộ tộc Ô Hoàn, ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?"

"A?" Hô Xích ngạc nhiên. Hắn không kịp ứng phó, ấp úng nói: "Cái này…., cái này".

Mấy tên đầu mục hiểu ý, chúng vội hướng Hô Xích xá lạy, cùng cao giọng nói: "Bọn thuộc hạ tham kiến đại nhân".

"Đứng lên đi".

Hô Xích đưa tay đỡ mấy tên đầu mục đứng dậy. hắn quay đầu lại phát hiện sắc mặt Phổ Phu Lỗ tái nhợt, hai mắt đã vĩnh viễn nhắm lại. Gió núi gào thét thổi qua rặng núi, qua những lùm cây nhỏ phát ra những âm thanh sưu sưu như tiếng thổn thức của đám quân lính Ô Hoàn vang lên trong gió.

"Đại nhân, người cứ yên tâm ra đi".

Hô Xích hít thật sâu một hơi khí lạnh, mắt hắn toát ra vẻ thê lương. Phổ Phu Lô đại nhân, người cứ yên tâm đi gặp Lang thần trên trời cao. Hô Xích đã biết nên làm thế nào. Tộc Ô Hoàn đã từng phản bội triều đình Đại Hán. Cũng từng mang đến chết chóc, tổn thất cho người Hán. Nhưng chính người Ô Hoàn cũng chịu mất mát. Người có thể đi theo được là thứ sử U châu Lưu Ngu.

Dưới bóng đêm u ám, một thám mã âm thầm đi trên hoang mạc trống trải, cảnh giác để ý khắp nơi như thể đã phát hiện điều gì đó trong bóng tối!

Một mũi tên lạnh băng âm thầm bay tới vô tình xuyên thẳng vào cổ họng tên thám mã, tên thám mã đứng thẳng trên lưng ngựa hai tay đưa lên cổ cố gắng rút mũi tên ra, nhưng chỉ tiếc là sinh mệnh cũng đã theo dòng máu chảy từ mũi tên chảy đi hết.

"Phịch"

Tên thám mã dãy dụa vài cái rồi ngã xuống đất, Con chiến mã sợ hãi ngẩng đầu hí lên thê thiết.

Rồi phóng thẳng vào trong màn đêm.

Dưới bầu trời đêm u ám, mấy trăm kỵ binh Tiên Ti như quỷ mỵ xuất hiện. Kha Bỉ Năng quay đầu nhìn Ngột Lực Đột, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Hắn khen ngợi: "Ngột Lực Đột, tài bắn cung của tiểu tử ngươi đúng là ngày càng lợi hại".

"Ha, ha".

Ngột Lực Đột cười ha hả. ánh mắt đanh ác như lang sói. Hăn thích mùi vị của máu tươi, cảm giác giết chóc. Hơn nữa hắn thích bắn giết người Hán như những con mồi trên thảo nguyên. Đây đã là tên thám mã kỵ binh Hán quân thứ mười bảy bị hắn giết, mũi tên xuyên qua yết hầu từ khoảng cách năm mươi bước, không trệch mũi nào.

Dựa vào tài bắn cung cao siêu của Ngột Lực Đột. Kha Bỉ Năng và năm trăm dũng sĩ Tiên Ti có thể lặng lẽ tiến gần Trữ huyện, trong sác trời u ám đã hiện ra một tòa thành đất thấp! Hai năm trước Kha Bỉ Năng từng theo đại vương Tiên Ti đến đây, lần đó thiết kỵ của người Tiên Ti đã giày xéo nơi đây.

Tối nay Trữ huyện lại gặp thảm họa quân thiết kỵ Tiên Ti. Nhưng đây không phải là Đại vương Tiên Ti cùng mấy vạn đại quân thiết kỵ mà chỉ là một nhóm nhỏ năm trăm dũng sĩ của Kha Bỉ Năng.

Người Hán sẽ phải luôn ghi nhớ kiếp nạn hôm nay. Kha Bỉ Năng hít một hơi thật sâu khí lạnh, hắn hung hăng chỉ thẳng về phía trước, chỉ chốc lát dười trời đêm vang lên tiếng reo hò dậy đất, năm trăm kỵ sĩ Tiên Ti nhừm hướng tòa thành đang im lìm xông tới.

"Địch quân tập kích. Địch quân tập kích". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Nổi hiệu lệnh báo động".

"Cung thủ, cung thủ tiến lên chuẩn bị nghênh địch".

Mười tên Hán quân chịu trách nhiệm canh gác ban đêm ở đoan tường thành thấp, hư hỏng ngay lập tức phát hiện ra chuyện dị thường. Âm thanh báo động nổi lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi đêm. Tướng sĩ Hán quân đang ngủ say trong quân doanh lập tức thức dậy. Khắp quân doanh tiếng ồn ào nổi lên.

"Cách đát đát ~~ "

"Toa toa toa ~~ "

Hơn trăm kỵ binh Tiên Ti đánh vào cửa nam. Hơn trăm túi đựng bằng da dê được ném ra, tới tấp đập vào cổng thành và cầu treo. Từ trong các túi da dê, dầu chảy tràn ra ngoài. Trong không khí xuất hiện mùi tanh nồng nặc.

"Cách đát đát"

Lại có hơn trăm kỵ binh tiên Ti theo bóng đêm đánh giết tới ngang cổng thành. Chúng giương cung, lắp các mũi hỏa tiễn đang cháy rừng rực.

"Hỏa tiển!"

"Ôi trời, hỏa tiễn".

"Địch quân muốn dùng hỏa công. Nước mau chuẩn bị nước".

"Chuẩn bị cứu hỏa. Chuẩn bị cứu hỏa".

Trên thành lâu quân Hán gào lên, giục nhau chạy xuống lâu thành đi lấy nước, chuẩn bị ứng phó với hỏa tiễn của địch quân.

"Hưu hưu hưu ~~ "

Tiếng rít chói tai vang lên. Hơn trăm mũi hỏa tiễn bắn chi chit vào cửa thành và cầu treo chỉ trong khoảng khắc đã dẫn lửa làm cả cửa thành lẫn cầu treo cháy đùng đùng, cũng có mười mấy tũi tên lửa bao vào trong thành vào doanh trại của quân Hán, lều trại vào cỏ khô thoáng chốc cũng bị thiêu cháy.

"Cháy rồi".

"Mau tới cứu hỏa".

"Tướng quân. Nhanh đi bẩm báo tướng quân".

Hán quân mặc dù kinh hoảng nhưng đội ngũ không hỗn loạn. Dù sao thì chúng đã đi theo Mã Dược xông pha chiến địa, trải qua ba ngày chiến đấu cửu tử nhất sinh ở Trường Xã, còn coi cái trận chiến cỏn con này ra gì?

"Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?"

Liêu Hóa lộ vẻ tức giận. Hắn vội vã bước đến.

"Tướng quân, có kỵ binh địch quân đánh lén, chúng dùng hỏa công. Cổng thành và cầu treo đã bị đốt cháy".

Liêu Hóa thất sắc. Hắn quát lên: "Đáng chết. Địch nhân tập kích? Sao địch nhân có thể tiếp cận chúng ta được? Lũ thám mã của chúng ta đều là lũ ăn hại ư?"

"Liêu Hóa tướng quân, kỵ thám mã phái đi e rằng đã gặp bất trắc".

Phía sau Liêu Hóa đột nhiên vang lên một âm thanh trầm buồn. Hắn quay đầu lại thấy thân hình thon, gầy của Quách Đồ đang đứng đó, trong ánh đuốc mập mờ, cả người và sắc mặt Quách Đồ như một khối băng lạnh lẽo. Liêu Hóa định tâm suy nghĩ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Con mẹ nó, ánh mắt đó sao giống hệt như ánh mắt của chủ công thế?

Quách Đồ nói: "Có thể bí mật hạ sát quân thám mã của ta chỉ có thể là người Tiên Ti".

Liêu Hóa trầm giọng nói: "Có phải Quách Đồ đại nhân nói địch nhân bên ngoài thành là quân Tiên Ti?"

Quách Đồ khẽ nhếch mép cười. hắn nói: "Mặc kệ bất kể là người Tiên Ti hay người Ô Hoàn, chúng đã đến đây thì cũng cho chúng lãnh giáo một chút uy phong của quân ta.

Liêu Hóa tướng quân. Thừa dịp cổng thành bị phá, tướng quân xuất lãnh hai trăm kỵ binh xông ra ngoài. Nỗ lực ngăn cản người Tiên Ti để cho ta tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút".

"Ừ!"

Liêu Hóa gật đầu, cánh tay phải hắn giơ cao lên. Trong ánh đuốc hiện lên một cây thiết trảo (Liêu Hóa mất bốn ngón tay, lão Hắc thợ rèn đã rèn cho hắn một vũ khí độc môn), ngọn thiết trảo năm ngón phản xạ ánh đuốc phát ra ánh sáng chói lòa, giống như răng nanh của mãnh thú chuyên hút máu.

"Hí, hí, hí".

"Các huynh đệ. Lên ngựa, giết."

Liêu Hóa giật cương, hai chân thúc mạnh vào hông ngựa. Chiến mã hí lên một tiếng, tung vó chạy như bay, trong đêm tối vang lên tiếng Liêu Hóa. Hai trăm kỵ binh cũng gào thét phóng theo Liêu Hóa hướng ra phía cổng nam thành Trữ huyện.

"Mở cửa thành ra".

"Mở cửa thành ra".

Liêu Hóa hét lớn. Phía sau hai trăm kỵ binh cũng gào lên hưởng ứng. Quân Hán thủ thành đang cố sức dập lửa, vội vàng mở cánh cổng thành đang cháy rừng rực. Cổng thành vừa mở ra Liêu Hóa phóng qua, cầu treo đã bị cháy mất rất nhiều dây thừng, đang rung ầm ầm như sắp rơi xuống.

"Đông đông đông. "

Tiếng vó sắt nặng nề lạnh lẽo gõ trên cầu treo, phát ra những tiếng trầm đcụ liên hồi.

Ngoài thành dưới bóng đêm u ám, Kha Bỉ Năng đôi mắt trở nên nóng bỏng. Xông ra à! Bọn người Hán cũng thật to gan, trong tình hình không rõ quân địch ra sao lại còn dám xông ra!? Có ý cùng kị binh Tiên Ti quyết đấu sao? Vậy để loan đao của các dũng sĩ Tiên Ti giết chúng, cho bọn người Hán ngu ngốc này biết thế nào là sự lợi hại của kỵ binh!

"Ngao nha."

Kha Bỉ Năng hét lớn, mã xoa trong tay hắn chỉ về phía trước, giục ngựa phóng đi, phía sau Kha Bỉ Năng năm trăm dũng sĩ Tiên Ti giương cung lắp tên, vừa cưỡi ngựa vừa kéo căng dây cung, mỗi mũi tên đều lạp lòe trong ánh lửa, phản chiếu ánh sang lạnh như băng.

"Cáp ~ "

"Cáp ~ "

Liêu Hóa, Kha Bỉ Năng cùng hét lớn, thúc ngựa xông vào nhau, trong ánh lửa cháy. Dựa vào bản năng võ tướng cả hai dều phát hiện ra đối phương, đoán được thân phận của đối phương. Ý muốn phải giết chết đối phương đang thiêu cháy lồng ngực hai người. Giống như hai con sói đầu đàn, cả hai gào thét xông vào nhau.

Chém thẳng đỡ thẳng.

Đem!"

Thiết trảo của Liêu Hóa và mã xoa của Kha Bỉ Năng va chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai. Tay Liêu Hóa bị chấn động mạnh, cánh tay phải của hắn tê dại đi, không thể giơ lên được. Thân thể to lớn đang ngồi trên lưng ngựa của Kha Bỉ Năng lắc lư hai cái, hắn suýt nữa ngã nhào xuống ngựa một cái bàn đaph ngựa nhỏ nhỏ tưởng không được tích sự gì cũng khiến Kha Bỉ Năng khốn đốn.

Kỵ binh hai bên đan vào nhau, phóng qua nhau. Hán quân và thiết kỵ Tiên Ti cùng gào thét xông vào chém giết.

"Hưu hưu hưu ~~ "

"Toa toa toa ~~ "

Kỵ binh Tiên Ti thì bắn tên, kỵ binh quân Hán thì phóng thương tất cả đều rít lên hung ác phóng thẳng vào đội hình của nhau, tiếng kêo gào thê lương vang động cả một vùng, trong phút chốc cả một vùng cỏ dại bị tướng sĩ hai bên đạp nát tơi bời dưới chân ngựa.

"Phốc ~ chi ~ "

Một mũi trường thương sắc bén lạnh lẽo đâm vào cổ họng một tên kỵ binh Tiên Ti, xuyên xuốt ra đằng sau. Mũi thương vẫn không dừng lại tiếp tục xuyên thủng bụng môt tên kỵ binh Tiên Ti khác ở đằng sau.

"Ách a ~~ "

Tên Tiên Ti phía trước không còn sức lực ngã xuống. Tên Tiên Ti phía sau ngửa mặt lên trời thê lương gào lên. Hai tay hắn nắm chặt đầu thương ghim ở bụng rút ra. Máu tươi chảy lênh láng ruột bị luôn cả ra ngoài, mượn sức chiến mã hắn hung hăng ném thương trả lại.

"Hô ~ "

Sau thi ném thương đi, tên kỵ binh Tiên Ti mới thở hắt ra, ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống.

"Chết!"

Kha Bỉ Năng quát to. Mã xoa trong tay hắn đâm ra như chớp, chọc thủng lồng ngực của một tên kỵ binh Hán quân. Máu trào ra từ khóe miệng tên Hán quân. Đôi mắt đen sáng ngời vẫn giữ sự sắc bén càng thêm vẻ hung ác hơn trước cánh tay phải giơ cao, cây mã đao sắc bén nhằm hướng Kha Bỉ Năng chém xuống.

"Hả!?"

Đến chết cũng không buông tay sao? Kha Bỉ Năng đồng tử co lại dùng hết sức hất ngược thanh đao lên chém. bay cánh tay của tên quân Hán lên không. Tên quân Hán từ từ gục xuống ngã lăn xuống chân ngựa. Một đợt quân kỵ phóng tới, vó sắt đạp loạn trên ngực, bụng hắn trong khoảnh khắc chỉ thấy thân thể hắn đã gần nát bét.

Máu chảy đầy đất, máu giống như suối phun ra ào ào, tên quân Hán hét lên một tiếng cuối cùng dùng hết tàn lực quay người tới trước, mắt nhìn chăm chăm trước mặt, ánh mắt vẫn khủng khiếp như trước, thở hắt một hơi, ngã xuống. Cho dù có chết cũng chết theo hướng xông lên. Giây lát bóng tối u ám đã bao phủ hoàn toàn ý thức của tên quân Hán.