Ác Hán

Chương 153: Nhất thủ hoàng kim,nhất thủ đồ đao(3)



Nhất thủ hoàng kim, nhất thủ đồ đao

Thao(Lâm Thao), xưa tên là Địch Đạo, là yếu địa khống chế tai ách cho Lũng Thục.(Thục là Thục Hán – nay thuộc Tứ Xuyên) Từ thời Chu An Vương, cũng chính là khoảng năm 384 trước công nguyên, Tần Hiến Công tiêu diệt Tây Nhung, chính là thiết lập Địch(Địch Đạo), Hoàn Nhị huyện, cũng chính là tiền thân của Lâm Thao hiện nay. Có thể nói, lịch sự của Lâm Thao so với quận Lũng Tây thậm chí còn dài hơn. Thời Tần Thiệu Vương, lại di chuyển thành bộ phận của Tây Nhung.

(Độc giả vui lòng đọc đoạn chú thích này để rõ ràng hơn:

Huyện Lâm Thao thuộc phía nam quận Lũng Tây do Đô úy cai trị, trong thời Tây Hán là một biên thùy trọng trấn phòng ngự người Khương. Địa thế vùng này núi cao, sông sâu, vốn thuộc đất Khương Trung. Người dân ở đây giao tiếp với người dân tộc Khương, cưỡi ngựa bắn cung, tập thành tính tình hung hãn mạnh bạo.)

Trải qua bảy trăm năm sau, đại bộ phận dân chúng di chuyển đến trước đây, hoặc là bị đồng hóa, hoặc là biến mất trong dòng lịch sử. Ở xung quanh Lâm Thao, đến nay còn lưu lại một ít hậu duệ của dân chúng từ thời tiền cổ.

Bọn họ nương theo Vũ Sơn để chăn thả, hoặc là dựa vào đất đai mà trồng trọt, xây dựng lên những điền trang thôn xóm. Lớn thì có một hai trăm hộ dân, nhỏ thì chỉ có bảy tám hộ mà thôi. Những điền trang nông trại này rải rác trên khắp Lâm Thao. Theo mục tràng của Đổng gia từ từ mở rộng, đại nông trang trên cơ bản bị chiếm đoạt sát nhập vào trong, chỉ để lại rất ít các điền trang nông trại nhỏ.

Vào một ngày đẹp trời, Cổ Hủ vô cùng nhàn nhã ngồi ở trong tửu quán của một điền trang, uống một ngụm rượu do nhà nông tự ủ, ăn miếng đậu hũ thối(*) do nhà nông tự chế.

Tửu quán không lớn, tối đa có thể chứa khoảng mười một mươi hai khách nhân, cách phía ngoài thị trấn Lâm Thao ba dặm, muốn đi tới mục tràng, phải trải qua một lộ trình rất dài.

Cổ Hủ đặc biệt thích đậu hũ thối nơi này, liên tục đưa vào miệng, lại chậm rãi nhai. Rượu này mặc dù sắc đục, cũng không quá để ý. Hơn nữa tửu quán rất an tĩnh, hắn có thể vừa uống rượu, vừa suy ngẫm sự tình.

Vài ngày trước, Cổ Hủ gặp qua Đổng Phi. Sau lại nghe thêm Ngưu Phụ nói, lúc đó Đổng Phi hỏi thăm tình huống của hắn rất kỹ càng. Cổ Hủ không khỏi có chút sợ hãi. Không biết Phi công tử này vì sao cảm thấy hứng thú với hắn như vậy?

Xuất thân từ hàn môn, mặc dù được tiến cử chức vị "Hiếu Liêm", nhưng lại không có cách nào thích ứng với tình trạng tranh đấu bên trong giới quan trường ở Dương.Theo cách nhìn của Cổ Hủ. Bên trong Dương, tận cùng là một đám người ngồi không ăn bám, không có một kẻ nào có thể thành tựu đại sự.

Mấy năm trước hắn nhìn ra vấn đề của Thái Bình đạo, cũng từng đề tỉnh các thượng quan(1), kết quả là bị mắng xối xả như dội máu chó lên đầu.

Qua một vài lần, Cổ Hủ cũng lạnh tâm. Vùng Trung Nguyên đại loạn sắp nổ ra, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị liên lụy. Còn không bằng sớm về nhà, Võ Uy tuy nghèo nàn, nhưng là một nơi an tĩnh.

Sau khi trở lại Võ Uy không lâu, Cổ Hủ chợt nghe nói có người đại náo Tây Bắc, khiến cho danh sĩ Lương Châu Hàn Văn Ước sứt đầu mẻ trán.

Nghe nói, người nọ là người của Lâm Thao Đổng gia.

Nghe nói, tiểu tử này rất có mưu lược...

Sau khi loạn Tây Bắc lắng lại, Cổ Hủ từng đi đến Hà Cốc, cũng chính là hạp cốc mà Đổng Phi thoát thân. Hắn nhìn thấy một hàng chữ lớn mà năm đó Đổng Phi lưu lại: "Khi nào ta trở lại đây,nhất định tắm máu Kim Thành!"

Cổ Hủ không khỏi nở nụ cười, với kẻ bị rất nhiêu Khương nhân xưng là gia hỏa Cự Ma Nhi này, sinh ra một ít hứng thú. Sau hắn lại tới Thao, không thể không nói là bị Đổng Phi hấp dẫn. Rất muốn nhìn một chút. Cự Ma Nhi này đến tột cùng là ai đây? Đáng tiếc. Khi đến Lam Thao, Đổng Phi đã đi du lịch bên ngoài.

Cổ Hủ liền lưu lại Lâm Thao, làm chủ bộ của Ngưu Phụ. Ngưu Phụ đối với hắn ngược lại đặc biệt tôn kính. Cuộc sống của gia đình cũng tính là tạm ổn.

Một mạch đến vài ngày trước, Cổ Hủ mới gặp được Phi công tử trong truyền thuyết. Chỉ là vừa chợt thấy, lại càng cảm thấy hiếu kỳ. Phi công tử này nhìn qua rất thô lỗ, rất trực tính, nhưng Cổ Hủ lại có cảm giác nhìn không thấu đối phương.

Nhắm mắt lại, nhai chút đậu hũ thối kia, lặng lẽ phân biệt kỹ tư vị của nó. Đột nhiên, từ xa xa truyền tới một hồi tiếng vó ngựa gấp gáp. Lúc ở Tây Bắc, Cổ Hủ cũng không xa lạ với loại thanh âm này. Thoáng cái đã nghe ra, mã đội này chí ít cũng có sáu bảy mươi người.

Ban ngày ban mặt, ai dám phi như bay trên quan đạo?

Cổ Hủ rất hiếu kỳ nhìn bốn phía xung quanh tửu quán, chỉ thấy xa xa khói bụi cuồn cuộn, một đội hắc giáp thiết kỵ nhanh như điện chớp chạy tới.

Chỉ nhìn trang phục trên người kỵ sỹ ở trên ngựa, Cổ Hủ mơ hồ đoán được, hẳn là người của mục tràng. Có thể tới Lâm Thao làm việc, vì thế Cổ Hủ trong lòng cũng sẽ không để ý mấy chuyện như vậy. Không ngờ, mã đội này dừng lại ở bên ngoài tửu quán, chỉ nghe một người mang theo khẩu âm đậm chất phương nam, lớn tiếng hô lên :"Quan phủ làm việc, những người không phận sự lập tức ly khai, ly khai!"

Lời còn chưa dứt, trăm tên cự ma sĩ đã từ chiến mã nhảy xuống.

Trong tửu quán nguyên bản còn có hai người khách, bị doạ sợ đến mức hốt hoảng bỏ chạy.

Mà lão bảo của tửu quán này là một cặp vợ chồng già, lại càng sợ đến sắc mặt tái nhợt, dìu nhau đi ra khỏi tửu quán, "Thảo dân ra mắt quan gia!"

Bọn họ sống ở Lâm Thao, tự nhiên biết lai lịch của đám kỵ sĩ này.

Trong mắt bọn họ, lão Đổng gia cùng quan phủ không có gì khác biệt, chỉ là không rõ, tửu quán của mình sao lại đắc tội bọn họ?

Dẫn đầu, là một mãng hán(2) cưỡi trâu, mặt đỏ tóc vàng. Trong tay một cây thiết tật lê cốt đóa (3), nặng trịch chừng trên dưới trăm cân.

Thấy vợ chồng già đi tới, mãng hán này vừa muốn mở miệng, thì từ trong kỵ đội đi ra một người.

"Lão nhân gia, cho chúng ta mượn tửu quán của ngươi dùng một lát, không cần sợ hãi. Tới mục tràng dạo chơi đi, thả lỏng thả lỏng, đến lúc trở về sẽ không có chuyện gì rồi!"

Người nọ thân cao chín thước ba tấc, vai rộng eo tròn. Mũi sư tử mồm rộng, tóc búi gọn, một đôi lông mày thô ngắn sát nhau, mắt nhỏ dài, chung quy hình như là đang lim dim mắt. Hắn mặc cẩm y màu đen tuyền, áo khoác bằng da trâu đen bóng, áo giáp tay áo bằng đồng, dưới chân một đôi giày da trâu. Theo đạo lý mà nói, người này lớn lên cực kỳ xấu xí. Nhưng hết lần này đến lần khác sau khi gặp mặt hắn, lão bà kia trái lại không sợ.

"Tiểu lão nhi ra mắt Phi công tử!"

"Lão trượng, tửu quán này của ngươi, ta trước mượn tam, tất cả tổn thất ta sẽ trả ngươi, Tiểu Thiết, đưa lão trượng hai người bọn họ tới mục tràng."

Trong mã đội lần thứ hai thoát ra một con ngựa, theo sát còn có một chiếc ngưu xa.

Vợ chồng gia quả nhiên là sợ hãi, thực sự không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là bọn họ cũng biết, Phi công tử mặt xấu này tâm tính lương thiện. Tuy có nghe đồn nói hắn giết người không chớp mắt, thế nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua hắn hoành hành ngang ngược ở bên ngoài.

Dưới tình huống như vậy, cho dù vợ chồng già không muốn, ngược lại cũng chỉ có thể lên trên ngưu xa. Xa phu vội vàng đánh xe đi, Đổng Phi nói: "Đại ca, tam đệ, theo ta đi vào... Những người khác ở bên ngoài trông giữ, không để bất luận kẻ nào tới gần. Không có phân phó của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tiến đến."

"Rõ!"

Trăm tên cự ma sĩ nhất tề rào rào tuân mệnh, thanh thế cực kỳ kinh người.

Đổng Phi mang theo Điển Vi và Sa Ma Kha đi vào tửu quán. Hướng phía Cổ Hủ đi tới. Cổ Hủ vội vã đứng dậy: "Phi công tử, không nghĩ tới có thể gặp gỡ ngài ở chỗ này. Thực là khéo a!"

Đổng Phi ngồi xuống, tự nhiên có Điển Vi cùng Sa Ma Kha đứng thẳng thủ hộ ở cửa. Cặp mắt nhỏ trợn tròn, lóe ra ánh sáng khiến cho Cổ Hủ lạnh tim.

"Không khéo, Đổng Phi là hỏi thăm biết tiên sinh thích ở chỗ này tự châm tự ẩm(6), vì vậy mạo muội đến đây quấy rầy, còn phải xin tiên sinh thứ lỗi."

Cổ Hủ quả không phải thường nhân, nếu là thường nhân, sợ rằng sẽ vô cùng sợ hãi.

Mà hắn sau một thoáng kinh ngạc. Liền khôi phục bình tĩnh. Mỉm cừoi, cầm bát rượu đẩy qua, đưa tới một chén rượu đục.

"Rượu này không tệ. Mặc dù không so được với danh tửu trong Dương thành, nhưng có tư vị rất khác biệt. Công tử không chê thì nếm thử xem?"

Đổng Phi cũng không khách khí. Bưng rượu lên một hơi uống cạn, sau đó nặng nề đặt ở trên án(7).

"Phi hôm nay đặc biệt tới bái phỏng chắc hẳn tiên sinh cũng đã đoán ra manh mối."

Hảo gia hỏa, quả nhiên là đi thẳng vào vấn đề, không có một điểm vòng vo. Cổ Hủ không khỏi nở nụ cười, vớt lên một mảng đậu hũ thối. Bỏ vào trong miệng nhấm nháp. Một lát sau thở dài nói: "Phi công tử nói đùa. Hủ bất quá một giới hủ nho, làm sao có thể biết được lai ý(8)của công tử?"

"Ngươi nếu là hủ nho. Chỉ sợ nho sinh trên đời này đều thối rớt hết rồi!"

Ánh mắt Đổng Phi lấp lánh hữu thần, hai tay chống trên án tử. Hắn một đầu vốn dĩ đã cao, chống lên như vậy, càng khiến cho kẻ khác cảm thấy áp bức.

"Phi là một vũ phu, không hiểu được nhiều. Ta muốn mời tiên sinh giúp ta, chẳng biết có được không?"

Trong mắt Cổ Hủ chợt hiện lên một tia lãnh mang, khẽ cười nói: "Công tử nói đùa rồi, Hủ hôm nay không phải là dốc sức dưới trướng của lệnh tôn sao?"

"Không phải phụ thân, cũng không phải tỷ phu. Phi nói chính là, mời tiên sinh giúp ta."

Nói xong, Đổng Phi quát một tiếng chói tai: "Người đâu, đưa đồ tới đây!"

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước của tửu quán, hai tên cự ma sĩ khiêng một cái rương gỗ lim lạm vàng đi đến, bồng đặt xuống ở bên cạnh.

Đổng Phi vẫy tay, Sa Ma Kha cầm một thanh khảm sơn đao dài sáu thước trong tay. Sau đó rầm một tiếng đạp xuống mặt bàn.

"Công tử, đây là ý gì?"

Đổng Phi nháy mắt cho Sa Ma Kha, cười ha hả nói: "Văn tiên sinh có mưu trí, khi hồi gia hai năm trước, từng gặp qua người. Chúng nhân đều không có người nào sắc sảo, duy chỉ có tiên sinh nói: Ta là cháu Đoàn công, nếu như để ta lại bảo đảm ngươi không cần phải lo lắng. . . Người họ Dư chết cả, để lại một mình tiên sinh sống sót… Phi sâu sắc cảm thấy tài năng kém cỏi, vì vậy muốn mời tiên sinh tới giúp ta một chút."

Đang lúc nói chuyện, Sa Ma Kha mở rương ra. Bên trong lại toàn là vàng khối, lớn thì hơn mười cân, nhỏ cũng có một hai cân, lóe lên ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Cổ Hủ có phần không thể bình tĩnh! Không phải bởi vì đống hoàng kim kia, mà là bởi vì chuyện Đổng Phi nói, là chuyện có thật.

Bất quá việc này tịnh không muốn người biết, thậm chí sau khi về nhà cũng không nói với vợ con, Phi công tử này, lại từ mà biết được chứ?

Đổng Phi chỉ tới hoàng kim nói: "Nếu như tiên sinh đồng ý giúp ta, nơi này có năm trăm nén vàng, toàn bộ là của tiên sinh. Tiên sinh nhân tài kiệt xuất, tự nhiên không để mắt tới hoàng kim này. Chỉ là Phi ngu dốt, không biết biểu đạt kính ý như thế nào... Tiên sinh giúp ta, Phi đương nhiên đối đãi như thầy."

Cổ Hủ kinh ngạc nhìn Đổng Phi, trong đầu loạn đến mức tê dại.

Đối đãi như thầy, đây chính là tưởng thưởng tối cao đối với một hàn sĩ. Người xưa thầy giống như cha, Chu Võ Vương đối đãi Khương Thượng như cha, mà bắt đầu cơ nghiệp tám trăm năm Đại Chu, Tề Hoàn Công Tiểu Bạch đối xử với Quản Trọng như trọng phụ, kiến lập cục diện Ngũ Bá Xuân Thu. Hôm nay, Đổng Phi lại có thể nói ra những lời như vậy, sự việc mà bất thành hắn có lẽ phải...

Bỗng nhiên run người một cái, Cổ Hủ lén nhìn ra xung quanh quan sát. Tửu quán đã bị cự ma sĩ tầng tầng vây quang, một bên có Điển Vi, một bên có Sa Ma Kha, ngồi đối diện là Đổng Phi. Muốn chạy trốn, căn bản không có khả năng!

Cổ Hủ do dự chốc lát, nhìn Đổng Phi, thần sắc phức tạp nói: "Như Hủ không đáp ứng thì sao?"

"Rất đơn giản, ta có đao ở đây, nếu tiên sinh không đáp ứng, Phi chém tiên sinh một đao, đây chính là câu trả lời."

Nói xong, keng, rút đao ra khỏi vỏ, khảm đao tỏa ra tiếng gió sắc lạnh dày đặc, hướng về phía Cổ Hủ, đặt ngang trước mặt Đổng Phi.

"Thỉnh tiên sinh lựa chọn!"

Cổ Hủ không khỏi cười khổ: thực sự là một người sảng khoái a, sảng khoái mà... Sảng khoái đến mức không còn lựa chọn nào khác.

Sau một hồi trầm ngâm: "Nếu Hủ đáp ứng rồi, ngày sau công tử chẳng lẽ không sợ?"

Đổng Phi cười to nói: "Ta nếu như sợt tiên sinh đổi ý, hôm nay sẽ không ngồi ở chỗ này. Văn Hòa tiên sinh, lời Phi nói chưa đủ rõ ràng sao? Mấy ngày trước, Phi phái một ít nhân mã tinh trang đi trước đến Võ Uy, giúp phụ thân ta tránh bị tiết lộ ấn tín, tiên sinh cho rằng họ cần phải làm cái gì đây?"

"Thằng nhóc ngươi dám!"

Cổ Hủ kinh sợ. Trong mắt hàn quang thoáng hiện, nhìn thẳng Đổng Phi.

Mà Đổng Phi không chút úy kỵ. Đối diện với kẻ mà được hậu thế gọi là độc sĩ này, nếu nói trong lòng không sợ hãi đó là tán hươu tán vượn. Nhưng hắn lại biết, thời đại tam quốc, chủ nhân chọn bề tôi, bề tôi cũng chọn chủ nhân. Giống như Cổ Hủ người như vậy, tuy nói tính toán chu toàn, nhưng cũng không thể nói hắn không có tình cảm. Lúc này, hắn chỉ cần có một điểm rụt rè, thì vô pháp trấn trụ đối phương. Không thể trấn trụ hắn, sẽ không thể có được sự cống hiến thành tâm của hắn. Hành động ngày hôm nay. Đổng Phi sau một thời gian dài suy tính mới hạ quyết tâm.

Tay Cổ Hủ khẽ run rẩy, có thể nhìn ra được hắn rất phẫn nộ.

Nhưng là, phẫn nộ thì có thể làm gì chứ?

Hắn có thể nói với người ta. Hắn là Đoạn Công, cũng chính là chất tử của Đoạn Toánh. Bởi vì Đoạn Toánh đối với người ta cũng có đủ lực uy hiếp. Nhưng trước mặt người kia, nhìn ra được là hạng người thủ đoạn độc ác. Nếu không đáp ứng, hắn nói được cũng có thể làm được, cho dù mình có là hoàng đế đi nữa, hắn cũng sẽ xách đao chém giết.

Đáp ứng, không đáp ứng? Đây là một sự lựa chọn giữa sống và chết. Đồng thời. Đây không chỉ là sự sống chết của riêng Cổ Hủ. Còn liên quan đến người nhà của hắn. Hai con trai của hắn.

Đổng Phi như một pho tượng phật băng đá, ngồi ở chỗ kia một động tĩnh cũng không có. Cặp mắt nhỏ lại một lần nữa híp lại. Dường như đang ngủ. Tay nắm đao, gân xanh lộ rõ.

Hắn lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Cổ Hủ, mà Điển Vi cùng Sa Ma Kha, cũng đều không nói một lời nào.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?"

"Đảm bảo cho ta một nhà vô ưu..."

"Chỉ là như thế?"

"Nếu như ta ngay cả người nhà cũng đều không bảo hộ được, còn nói cái cứt chó gì là hào ngôn tráng ngữ?"

Cổ Hủ kinh ngạc, một lát sau đột nhiên cười ha hả, "Công tử nói đùa rồi, lệnh tôn Đổng Hà Đông, hôm nay danh tiếng đang thịnh, ngày thăng quan tiến chức không còn xa. Ai dám động đến người nhà của ngài, ai dám phạm đến phong mang của ngài? Công tử, đây không phải là khéo lo trời sập sao?"

"Người không biết lo xa, ắt có sầu gần(10). Tiên sinh không cần lừa gạt ta, nếu như nói ngươi không nhìn ra lợi hại trong đó, đây mới là lời dối trá. Phi từng nghe: sống với hoạn nạn khốn khó chết về với yên vui. Nếu không phòng ngừa chu đáo, ngày nào đó, lúc gặp phải đại họa, thì biết làm thế nào cho tốt?"

Sống với hoạn nạn khốn khó, chết về với yên vui...

Cổ Hủ yên lặng nhắc đi nhắc lại vài lần, sau đó lần thứ hai trầm mặc.

Trong tửu quán phi thường an tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được từng tiếng tim đập.

Khoảng chừng tàn một nén nhan, Đổng Phi nhổ thân đứng dậy, tay quơ đao, "Đã đến giờ, tiên sinh hồi lâu không nói gì, Phi cũng rõ ràng sự lựa chọn của tiên sinh... Xin thứ lỗi, Phi thực không muốn giết tiên sinh, nhưng không thể để tiên sinh vũ dực(11) vì người khác. "

Nhấc tay vung khảm đao lên cao, vù vù bổ về phía Cổ Hủ.

Cổ Hủ lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ: tên gia hỏa này thực là quả quyết, nói giết là giết!

Mắt thấy đao mang theo tiếng gió hạ xuống, Cổ Hủ cũng không dám trầm mặc nữa, cũng không thể tiếp tục giả bộ, la lớn: "Dừng tay!"

Khảm đao dừng lại trên đỉnh đầu Cổ Hủ, khoảng cách với lưỡi đao chỉ một ngón tay.

Hàn khí sắc bén, từ đỉnh đầu thẩm thấu vào trong cơ thể, Cổ Hủ lúc này đây thật sự sợ hãi,người này thực muốn giết người a!

"Tiên sinh còn gì để nói?" Mặt Đổng Phi không chút thay đổi.

Thở dài một hơi, cảm giác phía sau lưng đã ướt đẫm, Cổ Hủ nhìn Đổng Phi cười khổ nói: "Nếu như công tử chỉ vì bảo toàn người nhà, cần gì phải bức bách hủ như vậy?"

"Ta nói rồi, nếu bảo toàn người nhà còn không xong, còn nói chuyện chí lớn gì nữa? Hôm nay, ta chỉ cầu ngươi giúp ta bảo toàn người nhà, về phần sự tình tương lai, mai này sẽ nói."

Ánh mắt Cổ Hủ sáng lên, từ trong lời Đổng Phi vừa nói, nghe được một ít ý tứ. Vươn tay, nhẹ nhàng đẩy khảm đao ra.

"Vẫn là câu nói lúc ban nãy, công tử làm sao có thể xác định, Hủ sau này sẽ không trả thù công tử? Hôm nay công tử bức hiếp, cầu Hủ bảo toàn người nhà. Ngày khác nói không chừng, Hủ sẽ trở mặt báo thù, khiến cả nhà công tử đều phải chết thì sao?"

Đổng Phi nhìn cổ hủ, "Tiên sinh là hàn sĩ, Phi là con nhà lương thiện. Hai người chúng ta xuất thân đều không tốt, chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể làm được đại sự. Hào kiệt thiên hạ tuy nhiều, nhưng thử hỏi ngoài Phi ra, ai có thể khiến cho tiên sinh không chút cố kỵ thi triển tài hoa? Phi hôm nay nếu dám làm như thế này, sẽ không sợ tiên sinh trả thù. Nếu như ngày nào đó tiên sinh trở mặt, cho dù ở ngàn vạn dăm, Phi cũng sẽ không bỏ qua cho tiên sinh... Nếu diệt người nhà của ta, Phi cũng có thể làm cho tiên sinh tan cửa nát nhà. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đạo lý đơn giản như vậy thôi, những gì cần nói, Phi đều đã nói, bây giờ, thỉnh tiên sinh nói cho ta biết đáp án."

Nói chuyện một phen, phải nói là nói năng có khí phách.

Cổ Hủ ngây người sửng sốt, một lát sau, cười lớn đứng lên, đi tới vái chào.

"Chủ công ở trên, xin nhận của Hủ một vái!"

(*) Nguyên bản: yêm hoàng đậu - đậu tương dơ bẩn, theo chicken2nd nghĩ đây là món đậu hũ thối của Trung Hoa thời xưa. Không rõ có đúng không, nếu không đúng rất mong độc giả xem xét và góp ý.

(1)Thượng quan: quan cấp trên

(2) mãng hán: anh chàng lỗ mãng, người lỗ mãng

(3)Thiết tật lê cốt đóa: một dạng vũ khí làm bằng sắt, giống như một cái vồ, thân dài, phía đầu có mũi nhọn thò lên như lưỡi lê sắc nhọn, có thể dùng để đập, xuyên. Ở các chương trước đã từng xuất hiện nhưng chưa có giải thích nào, chicken2nd giải thích lại một chút, từ nay về sau vũ khí của Sa Ma Kha được gọi là tật lê cốt đóa và ngầm hiểu là làm bằng sắt.

(4)Ngưu xa: xe do trâu kéo. Như mã xa là xe do ngựa kéo hay gọi tắt là xe ngựa...

(5)Xa phu: người đánh xe

(6) tự châm tự ẩm: tự rót tự uống hay còn có là độc châm độc ẩm, một dạng rất thường thấy của các danh sĩ thời xưa khi gặp chuyện tình cần suy nghĩ hoặc là thú vui của họ.

(7) án- án tử: một dạng bàn dài dùng để buôn bán thời tam quốc.

(8) lai ý: mục đích đến, ý tứ khi đến. Chữ lai ý đầy đủ nghĩa hơn và hàm súc hơn.

(9) chất tử: cháu ruột.

(10)Người không biết lo xa, ắt có sầu gần: luận ngữ "Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu."

(11) vũ dực: tạo ra thế lực, tạo ra vây cánh, giúp đỡ người khác tạo ra sức mạnh bè cánh.